Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 4: Chú bọ nhỏ

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 504 lượt xem
  • 2559 chữ
  • 2020-12-09 18:22:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu thường nói, cái tên Bôn Bôn này rất hay.

Khi đó tivi đang phát sóng một bộ phim hoạt hình, nhân vật chính là một chiếc ô tô nhỏ màu vàng trông giống như xe đụng trong công viên, rất đáng yêu. Chiếc xe nhỏ đó cũng tên là Bôn Bôn, xe nhỏ cùng cậu bé kết bạn, cùng nhau đi qua rất nhiều nơi trên thế giới để tìm mẹ.2

Dư Châu Châu không biết bà mẹ nào có thể ngốc ngếch đến mức độ để lạc chính con đẻ của mình, bởi vậy nên bé rất cảm thông với Bôn Bôn. Đó là lần đầu tiên bé cảm thấy phim hoạt hình đúng thật là nói điêu.

Bé nhìn mẹ đang thắt dây giày cho mình, thầm nghĩ, nhìn xem, mẹ sẽ mãi mãi ở bên mình. Nghĩ như vậy bé cảm thấy vui sướng đến mức muốn vỗ ngực, giống như gặp họa không chết mà ngược lại còn nhận được phúc.

Nhưng sau đó bé quả thực đã quen biết Bôn Bôn, một cậu bé bị mẹ ruột cố ý bỏ rơi.

Lúc bộ phim hoạt hình chiếu đến đại kết cục đoàn viên, bé vui vẻ chạy đi nói với Bôn Bôn, "Cậu nhất định cũng sẽ tìm được mẹ, nhất định."

Khi còn nhỏ Dư Châu Châu luôn cho rằng, tất cả những chuyện bi thảm trong phim hoạt hình đều là bịa đặt —— chẳng hạn như việc Bôn Bôn bị mẹ bỏ rơi; còn tất cả những chuyện tốt đẹp đều là sự thật —— chẳng hạn như Bôn Bôn cuối cùng sẽ tìm được mẹ, cười rạng rỡ giữa một biển hoa mênh mông.

Lớn lên rồi, bé mới biết, loại nhận thức này, phải đảo ngược lại mới là đúng.

Đám người đau khổ tuyệt vọng chuyên môn phóng tác ra rất nhiều câu chuyện tốt đẹp để lừa người.

Nhưng Bôn Bôn lúc nào cũng rất chán nản. Cậu cho rằng có lẽ cả đời này cũng không tài nào thoát nổi khỏi người bố nghiện rượu của mình. Dư Châu Châu bèn cười hỏi cậu rằng, cả đời dài như vậy làm sao mà biết trước được?

Cả đời dài lắm ư? Trên mặt Bôn Bôn xuất hiện một nụ cười buồn bã cực kỳ không phù hợp với lứa tuổi. Dư Châu Châu thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Không hiểu sao bé không hề thích nụ cười kia, nhìn có vẻ rất có trách nhiệm, rất giống người lớn, nhưng ngẫm nghĩ kĩ càng bé lại cho rằng Bôn Bôn thà khóc còn hơn —— khóc hệt như một đứa trẻ ấy.

"Cả đời không dài lắm đâu. Mình bị ông ấy đẩy một cái, cẳng chân đập vào cạnh bàn, ngày hôm sau bị tím bầm lên. Mấy ngày tiếp theo chỗ đó lại thành màu đen, qua vài ngày lại chuyển thành đỏ tía, cuối cùng biến thành vàng nhạt rồi biến mất."

Dư Châu Châu ù ù cạc cạc, "Nghĩa là sao?"

"Nghĩa là, mình cứ như vậy đếm từng ngày đợi vết bầm biến mất, nhưng vết này còn chưa tan thì vết mới đã lại xuất hiện. Mình dựa vào cách tính ngày kiểu này, cảm thấy cuộc sống trôi qua rất nhanh. Cả đời dài lắm sao?"

Về sau, Dư Châu Châu gần như quên mất dáng vẻ của Bôn Bôn, nhưng bé mãi mãi ghi nhớ, có một cậu bé từng nói với mình rằng không nhất định phải dựa vào các loại lịch thì mới có thể tính toán được thời gian trôi đi.

Cũng có thể dùng chu kì lành lại của một vết thương làm đơn vị đánh dấu thời gian.

Dư Châu Châu nhìn Bôn Bôn, có chút buồn rầu nghĩ —— nếu như lúc đó bé biết được tâm trạng của mình được gọi là buồn rầu —— phim hoạt hình thật tốt đẹp biết bao nhiêu, ô tô Bôn Bôn muốn tìm mẹ liền lập tức có thể khởi hành, du ngoạn thế giới, kết giao bạn bè, không cần lo ăn uống, không cần lo hết xăng, không cần lo đường xá xa xôi, không cần ngồi tàu hỏa (bởi vì chính mình đã là một chiếc xe rồi mà)...

Trước kia nghe thấy anh trai Dư Kiều nhà bác cả nói cái gì mà "Cuộc sống là một tấm lưới mơ hồ", Dư Châu Châu không được hiểu cho lắm. Chỉ là giờ khắc này ngẩng đầu lên nhìn tấm mạng nhện mỏng manh ở góc mái hiên, bé lại thầm nghĩ, cuộc sống là mạng nhện, vậy bọn họ rốt cuộc là thứ gì? Là chú bọ nhỏ bị dính trên mạng không thể động đậy chỉ có thể đợi chết hay sao?

"Bố mẹ mình cũng thường xuyên cãi vã, cãi vã cực kì nảy lửa, thậm chí còn ném đồ đạc vào nhau, lọ mực cũng ném trúng đầu mình. Vậy đó."

Ma xui quỷ khiến thế nào, Dư Châu Châu lại phun ra một đoạn như vậy. Kì thực bé mới chỉ được nhìn thấy bố hai ba lần, trong đó chỉ một lần là có cả mẹ đồng thời xuất hiện. Mà lần ấy chính là cãi nhau, cãi hăng tới mức cảm thấy nóc nhà cũng sắp nứt ra đến nơi, bé chưa bao giờ nghĩ rằng người mẹ vốn dịu dàng yên tĩnh của mình cũng có thể giận dữ đến vậy. Từ khi còn nhỏ xem tivi, bé đã học được hai từ, một là quá khích, hai là phát điên, bé cảm thấy có thể dùng hai từ này để miêu tả bố và mẹ của ngày hôm đó.

Đương nhiên là Dư Châu Châu chưa từng bị lọ mực ném trúng đầu, nếu không thì bé làm sao sống nổi tới tận bây giờ. Nhưng bé vẫn nghiêm túc và dõng dạc nói ra chỉ vì muốn an ủi Bôn Bôn.

Lời an ủi tốt nhất trên thế giới không phải là nói với đối phương "Tất cả sẽ tốt lên", mà là dùng vẻ mặt đau khổ nói "Khóc cái rắm, cậu xem, mình so với cậu còn thảm hơn nữa kia."

Bởi vậy đã thành công dỗ dành được Bôn Bôn, nghe cậu thành khẩn nói, "Châu Châu, mình không cần mẹ nữa, mình cần cậu."

Hai đứa trẻ hồn nhiên mới 6 tuổi đương nhiên không cảm thấy câu nói này kì cục đến mức nào.

Dư Châu Châu tiếp tục hào hiệp vỗ vỗ vai Bôn Bôn, "Mình sẽ mãi mãi ở bên cậu."

Câu này cũng là học được từ phim hoạt hình. Bọn họ đều bị cảm động bởi chính mình và đối phương, tình bạn bền chặt như keo sơn, bầu không khí tốt đến mức không chân thực.

Mình mãi mãi không rời xa cậu. Đây là một lời nói dối đẹp đẽ mà bi thương biết bao.1

Về sau Dư Châu Châu mới biết, lời nói dối đầu tiên trong cuộc đời của bé chính là nhờ có phim hoạt hình ban tặng. Bé đã tin tưởng sai lầm vào rất nhiều điều, tin tới mức chưa từng hoài nghi gì.

Cuộc sống trong khu nhà tập thể cứ như vậy ngày nối ngày bình lặng trôi qua. Dư Châu Châu vẫn ngày ngày ngoan ngoãn đợi ở nhà, mỗi tối từ 6 đến 7 giờ chính là khoảng thời gian xem hoạt hình cố định, cuối tuần đến nhà bà ngoại, thỉnh thoảng cũng ra ngoài nô đùa náo loạn cùng các bạn nhỏ trong những buổi tối mẹ ở nhà.

Thời gian còn lại, bé sống trong rạp hát nhỏ tưởng tượng của mình. Có những lúc tưởng tượng đến mức đầu cũng đau, ý tưởng bị cạn kiệt, bé liền vội vã tìm cảm hứng mới trong mấy câu chuyện —— nhà bé chỉ có ba bộ sách duy nhất, "Andersen toàn tập", "Truyện cổ Grim", "Ngụ ngôn Aesop".

Bản đầy đủ, không có tranh minh họa. Dư Châu Châu biết rất nhiều chữ, đều là nhờ việc đọc phụ đề lúc xem tivi, về cơ bản chỉ là nhìn nhiều rồi quen mặt. Bé đọc sách chỗ được chỗ không, nhiều đoạn chưa hiểu được ý nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Truyện không có tranh, điều này ngược lại càng kích thích trí tưởng tượng của bé. Không bị thứ gì rập khuôn, bé khắc khổ nghiên cứu những cảnh vật được miêu tả trong "Giấc mơ dưới gốc liễu" và "Bông hoa của cô bé Ida". Hình ảnh của những loại thực vật và thực phẩm chưa từng được nghe nói tới ấy chỉ thuộc về riêng một mình Dư Châu Châu...

Cho nên đến năm lớp 6 Tiểu học, khi Lâm Dương hào phóng mời bé đến nhà xem "Công chúa Bạch Tuyết" của Disney, bé nhìn nàng công chúa tóc ngắn váy xanh mắt ngọc mày ngài trên màn hình, thất thần nói, không đúng, không đúng. *

(* Bên Trung Quốc Tiểu học 6 năm, THCS 3 năm, THPT 3 năm.)

"Không đúng chỗ nào?" Lâm Dương gặm táo, nhướng mày hỏi bé.

"Công chúa Bạch Tuyết không giống thế này."

"Ha," Lâm Dương cười, "Chẳng lẽ cậu đã từng gặp Bạch Tuyết ngoài đời rồi?"

Bé không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô bé con chưa đến 9 tuổi lại mang thần sắc đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tóm lại, công chúa Bạch Tuyết trong lòng bé, không có dáng vẻ như vậy.1

Lâm Dương nhai táo rồn rột, trong lòng bé cũng có một chú chuột nhỏ rồn rột gặm nhấm khu vườn bí mật chỉ thuộc về bé.

Nhưng mà đối Dư Châu Châu 6 tuổi của lúc này thì nguy cơ nghiêm trọng nhất chỉ là đài truyền hình Trung Ương cùng đài truyền hình Tỉnh đồng loạt phát sóng hai bộ phim hoạt hình bé yêu thích vào lúc 6 giờ. Bé chẳng còn cách khác nào ngoài việc giày vò điều khiển, đổi kênh liên tục, đau khổ chết mất.

Sau này lớn lên nghe nói bạn tốt bắt cá hai tay, thứ đầu tiên mà bé nghĩ tới chính là cái màn hình tivi năm 6 tuổi.

Bé rất thông cảm với bạn tốt. Bé nghĩ việc đó chắc chắn là vừa rất vất vả lại vừa chẳng thú vị chút nào.

Cuộc sống tươi đẹp đã kết thúc vào năm đó.

Con gái của gia đình sống trong căn nhà xa nhất phía Tây qua đời.

Thi thể được phát hiện ở kênh nước cách khu tập thể không xa, nghe nói là bị siết cổ —— đương nhiên, cũng nghe thấy những người phụ nữ đó khe khẽ thì thầm, vẻ mặt bí hiểm, lúc chết trần truồng không mặc quần áo, chậc chậc, chậc chậc.

Dư Châu Châu không rõ vì sao người xấu lại muốn cướp đi quần áo của chị ấy.

Về chị gái kia, ấn tượng cuối cùng của bé là vài ngày trước cô gái rất xinh đó mặc quần bò ống loe mới tinh, tóc xoăn tít, lúc đi qua cửa nhà Dư Châu Châu còn cười cười với mẹ bé. Mẹ nói, ăn mặc đẹp thật đấy. Cô ấy cũng không hề giả vờ khiêm tốn, cười ha ha, đôi môi đỏ chót chúm chím dưới ánh nắng mặt trời.

Quả thật là rất đẹp, Dư Châu Châu nghĩ.

Khi ấy Dư Châu Châu đã hiểu được thế nào là tán thưởng vẻ đẹp của người phụ nữ khác. Mà lúc vẫn còn rất nhỏ rất nhỏ, khi nghe thấy mẹ và bác gái khen ngợi cách ăn vận của một người phụ nữ đi ngang qua nào đó dễ coi, cô còn không chịu yên phận giằng tay mẹ ra đi tới trước mặt bọn họ, làm ra vẻ mình cũng là người qua đường, sau đó quay đầu lại nói với mẹ, "Mẹ, mẹ, mẹ xem, cô gái này thật là xinh đẹp."

Người nhà của chị gái không hề gióng trống khua chiêng tổ chức đám tang, đến khóc lóc cũng rất kìm nén, giống như thể đây là một chuyện vô cùng mất mặt.

Sau đó cửa hàng bán đậu phụ nhà bà Trần lại bị cạy, 200 tệ trong ngăn kéo bị ăn trộm. Loáng cái, cả khu tập thể xao động, không biết là tội phạm từ bên ngoài tới hoành hành hay là người bên trong giở trò, lòng người hoang mang hoảng hốt. Mẹ không dám để Dư Châu Châu ở nhà một mình nữa, lúc đi làm ban ngày bắt đầu dẫn cô đi theo.

Mẹ Dư Châu Châu năm đó thi Đại học không thuận lợi cho lắm, chỉ đỗ được vào hệ không chính quy của học viện Y tỉnh, chuyên ngành Trung Y. Sau đó trải qua một loạt biến cố, đã thất nghiệp bỏ việc từ rất lâu, tự mình mở một phòng khám châm cứu xoa bóp nhỏ tại nhà, kì thực chỉ có một người làm duy nhất là chính bà. Lúc làm xoa bóp vật lí trị liệu thường phải tới tận nhà khách hàng phục vụ, cho nên hàng ngày phần lớn thời gian đều đang bôn ba khắp thành phố trên chiếc xe đạp.

Vì vậy bây giờ yên sau xe đẹp đã có thêm một Dư Châu Châu.

Mẹ bé luôn cực kì cực kì áy náy vì phải khiến con gái sớm theo mình lăn lộn vất vả, nếu tuổi thơ bé có thiếu hụt gì thì bà đều nghĩ đó là lỗi của bản thân. Thế nhưng kì thực Dư Châu Châu lại cảm thấy rất vui vẻ. Bé có cảm giác như mình là chú bọ nhỏ đã thoát được ra khỏi mạng nhện để lần nữa cất cánh bay lên, nhìn thấy một thế giới khác biệt.1

Tam giáo cửu lưu, thế giới này rộng lớn là vậy. *

(* Tam giáo: 3 tôn giáo Khổng Giáo, Đạo Giáo, Phật Giáo.

Cửu lưu: 9 luồng tư tưởng Khổng gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.

Thành ngữ này còn có ý nghĩa chỉ đủ mọi loại người thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội.)

Bé còn học được cách ngoan ngoan giao thiệp với người lớn, lúc nên nói thì nói, lúc nên im lặng thì im lặng. Có lúc hàng lo lắng bé chơi một mình buồn bực nhàm chán bèn kiếm một ít đồ chơi hay truyện tranh đưa cho bé, có lúc cũng được ăn hoa quả điểm tâm. Nhưng bọn họ không biết rằng thực ra bé chẳng hề cảm thấy nhàm chán chút nào. Mỗi không gian mới mẻ, mỗi con người khác lạ đều có thể mang đến linh cảm mới cho bé. Bé không cách nào biểu diễn phô trương, chỉ có thể yên tĩnh làm ổ trong một góc, mặc cho trí tưởng tượng rong ruổi, sau đó đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Mùa Đông đến, mặt đường ở phương Bắc luôn đóng một lớp băng dày. Trừ đường chính còn có thể được kịp thời làm sạch tuyết, tuyết trên rất nhiều con phố nhỏ bị xe cộ qua lại nén chặt xuống, dù là đi giày chống trơn cũng phải hết sức thận trọng, nói chi đến ngồi xe đạp. Dư Châu Châu bắt đầu cùng mẹ đi bộ, chen chúc trên xe bus, có lúc bị kẹp chặt tới mức cảm giác hai chân không chạm nổi vào mặt đất. Nhưng mà bé thích đi bộ, bởi vì mỗi lần đi qua quầy bánh rán thơm phức hoặc xe bán kẹo hồ lô, mẹ sẽ luôn mua cho bé thứ gì đó.

Bé cảm thấy đây là thu hoạch ngoài ý muốn, còn mẹ lại xem đây là sự bù đắp.

Năm ấy, Dư Châu Châu đi qua đoạn đường dài nhất trong cuộc đời. Ở cuối con đường, bé đã gặp được Trần An.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top