"Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không giao Trứng Thánh cho ngươi!" Athena kiên trinh bất khuất ngẩng cao đầu, mái tóc dài buông xoa sau lưng tung bay trong gió.
Dư Châu Châu phiên bản Athena lúc này đang gắt gao ôm chặt "Trứng Thánh" trong lòng —— quả trứng gà màu trắng trộm ra được từ bếp.
Bé mất rất lâu mới tìm ra được trứng gà màu trắng trong giỏ trứng, mặc dù ngoài vỏ còn dính một chút cứt gà, nhưng bé đã cẩn thận rửa sạch rồi. Trứng gà trắng cao quý hơn trứng gà đỏ, bé thầm nghĩ.
Trong từ điển của Dư Châu Châu, nếu như muốn tôn lên sự cao quý của một đồ vật nào đó, thêm chữ "thánh" vào là ổn rồi, chẳng hạn như thánh đấu sĩ, nước thánh, trứng thánh,...
Ma Vương anh tuấn trong đầu lộ ra vẻ mặt không nỡ, "Athena, đừng ép ta phải làm tổn thương nàng..."
Đêm hè, dế kêu rả rích trong bụi cỏ ngoài cửa sổ, mẹ lại vẫn chưa về, chỉ có một mình Dư Châu Châu ở nhà, đèn cũng không bật, diễn vở bi hài kịch do chính bé soạn ra trong phòng của mình.
Trong kịch bản lúc này của Dư Châu Châu, Đại Ma Vương đã sớm không còn là kẻ tà ác nữa rồi. Hắn yêu Athena nhưng nàng lại không yêu hắn, cuối cùng buộc phải dâng nước dìm chết nàng trong thánh điện, khiến bé bất tri bất giác mặt đỏ tim đập.
Đối diện với Ma Vương anh tuấn, trong lòng lại không ngừng kiên định nói với chính mình, không, người ta yêu là Seiya. *
(* Seiya: Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng Saint Seiya.)
Nhưng thánh đấu sĩ bọn họ liều chết bảo vệ ta, lẽ nào không phải vì yêu ta hay sao?
Dư Châu Châu phiên bản Athena tự nâng chính khuôn mặt mình, đột nhiên vì bế tắc tình cảm mà cảm thấy sợ hãi không thôi.
Từ nhỏ bé đã hiểu rất rõ ràng rằng, tình yêu vừa đáng sợ vừa éo le —— cho dù bé không hề biết rốt cuộc tình yêu là thứ gì.
Mẹ đi chăm sóc bà ngoại rồi, chỉ để lại mình bé trong căn phòng khu ngoại ô thành phố. Vì nhà cũ bị giải tỏa nên mẹ con bé phải đi thuê tạm thời, rất đơn sơ, chỉ có một phòng, bếp là mấy nhà dùng chung, còn nhà xí chính là nhà vệ sinh công cộng bên ngoài, vừa bẩn vừa thối lại vừa đáng sợ, từ trước tới nay Dư Châu Châu đều không bao giờ dám tự mình đi.
Bé rất muốn ở nhà bà ngoại. Nhà bà ngoại ở trung tâm thành phố, nằm trong khu đất của trường Đại học phân cho cán bộ. Bé rất thích phòng nhỏ ở nhà bà, sân khấu nhỏ khi đó của bé. Chỉ có biểu diễn trên đó bé mới cảm thấy tràn ngập cảm hứng, thoải mái tự nhiên.
Nhưng nhà bà ngoại còn có cả gia đình bác Ba và cậu út nữa, bốn phòng ngủ, một phòng khách, bảy người ở, không còn chỗ cho mẹ và bé nữa rồi.
Nhưng, Athena ưu tú là nữ thần sẽ không bao giờ e dè vì hoàn cảnh khốc liệt. Phòng ẩm ướt mốc meo, vô cùng thê thảm, bé cũng có thể không bật đèn —— khi không gian tối om, mọi thứ sẽ không còn biên giới. Nó trở thành một thánh điện lộng lẫy, lại thoắt cái biến thành phòng giam nhỏ u ám, có lúc lại là núi tuyết thánh khiết cùng hồ nước cao nguyên tĩnh lặng...
Trí tưởng tượng rộng lớn bao nhiêu thì sân khấu rộng lớn bấy nhiêu —— thời điểm bé hiểu được điều này, đài truyền hình trung ương vẫn chưa có tên CCTV. *
(* CCTV: Viết tắt của "China Central Television", giống như VTV của Việt Nam mình.)
Dư Châu Châu đứng trên mặt đất, không hề nhúc nhích, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng dòng nước giả tưởng chảy ——phải, Ma Vương lúc này đang không ngừng dâng nước lên, giờ vẫn chưa qua mắt cá chân, nhưng bé một bước cũng không động đậy nổi nữa, bởi bé đã bị xích lại rồi.
Athena nhẹ nhàng ôm trứng thánh, lòng như lửa đốt khi nghĩ tới các thánh đấu sĩ anh tuấn.
Cho dù mọi chuyện có tồi tệ hơn nữa thì bọn họ cũng sẽ đến, nhất định.
Mỗi cô bé đều là một Athena, chỉ cần chúng ta không từ bỏ.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng người ngoài cửa gọi to, "Dư Châu Châu!"
Bé giật mình, tay run lên một cái, trứng gà đập vào góc bàn, sau đó cảm thấy ngón giữa và ngón cái tay trái có chất lỏng dinh dính lành lạnh chảy qua.
Xong rồi, làm thế nào bây giờ?
Tiếng gọi ngoài cửa vẫn tiếp tục thúc giục: "Dư Châu Châu, Dư Châu Châu, cậu có ở nhà phải không? Cậu phớt lờ mình!"
Giọng nói vừa non nớt vừa run rẩy, vừa nghe đã biết là Bôn Bôn.
Mặc dù âm thanh của cậu không quá lớn nhưng lại kêu gào không ngừng. Dư Châu Châu cuống cuồng tính cách xử lí "trứng thánh" bị vỡ, không kịp trả lời, nhất thời cảm thấy đầu óc ong ong lên.
"Dư Châu Châu, Dư ——"
"Đừng kêu nữa! Mình tiêu đời rồi!"
Rất nhiều năm sau đó, Dư Châu Châu nhớ về quả trứng gà vỏ trắng chết yểu kia lần nào cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu —— chỉ là một quả trứng gà mà thôi, sao mình lại sợ hãi như thể trời đã sập xuống như vậy cơ chứ.
Bé mở ngăn kéo lấy chùm chìa khóa ra rồi quàng vào cổ, sau đó ra cửa, mỗi cử động đều khiến lòng trắng trong lòng bàn tay rớt xuống đất một chút, trơn trơn trượt trượt.
"Sao thế?" Bôn Bôn tò mò nhòm đầu vào.
"Trứng thánh... Trứng gà vỡ rồi."
"Thì vứt đi thôi."
... Đúng, thủ tiêu chứng cứ không phải là được rồi hay sao? Bé ngượng ngùng cười, chỉ có điều lòng trắng trứng trên tay vẫn không biết nên xử lý thế nào. Thời kì này loại đồ vật như khăn giấy vẫn chưa tồn tại, bé lại không dám lau vào quần áo, bởi vậy dưới tình thế cấp bách đành phải lau lên mặt.1
Dù sao thì lát nữa rửa mặt là xong.
Đáng tiếc là quả trứng trông nhỏ như vậy mà lòng trắng lại rõ nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đã đầy trứng gà mà trên ngón tay vẫn chưa sạch hết. Dư Châu Châu ngẩn ra vài giây rồi quyết đoán thò tay lau lên mặt Bôn Bôn.
"Cậu làm gì thế?!"
"Cho mượn mặt dùng nhờ một chút." Hình như bé bẩm sinh đã ngũ hành khuyết đức.
Mặt Bôn Bôn đỏ lên, thiêu thân bâu đầy xung quanh bóng đèn màu cam trên cửa, ánh đèn u ám không chiếu rõ khuôn mặt cậu. Dư Châu Châu đương nhiên không nhìn ra sự xấu hổ đó, nhưng đôi mắt vẫn đặc biệt lấp lánh.
Giống như ngôi sao lẻ loi trên bầu trời phía Tây ấy.
"Cậu đến tìm mình có việc gì?" Dư Châu Châu lau sạch tay rồi kéo cậu đến gần bên ngoài cửa sổ nhà mình, thầm nghĩ như vậy thì vừa có thể nói chuyện vừa có thể để mắt trông nhà.
Từ nhỏ Dư Châu Châu đã có một niềm tin sắt đá rằng mình rất thông minh —— bé chính là thánh nữ Athena mà.
"Bố mình lại uống nhiều rồi..." Dư Châu Châu cảm thấy vòi nước trong mắt Bôn Bôn dường như sắp vỡ van đến nơi, bình thường cậu khóc chẳng cần chuẩn bị gì cả, tuy nhiên vì lòng trắng trứng sau khi bị gió thổi đã khô cứng lại trên mặt, khiến cậu chẳng thể há mồm, chỉ có thể ròng ròng rơi lệ, lời nói ra cũng đầy vẻ nghẹn ngào.
Ôi, không có triển vọng chút nào. Dư Châu Châu thầm nghĩ trong lòng song thực ra rất bối rối, không biết phải làm sao mới có thể dừng màn khóc lóc này lại được.
Bôn Bôn và bố cũng tới thuê nhà ở khu tái định cư giá rẻ nơi ngoại thành này. Dư Châu Châu không hề biết tên thật của Bôn Bôn là gì bởi mọi người đều gọi cậu bằng cái biệt danh lúc nhỏ này, thậm chí đến bố cậu cũng nói tên con trai không hay lại khó viết, chẳng bằng coi Bôn Bôn là tên luôn đi —— Dư Châu Châu ban đầu rất kinh ngạc, nếu như cảm thấy khó nghe thì vì sao lúc đầu không chọn cái tên dễ nghe một chút?
Sau đó, trong lúc vô tình nghe lời ong tiếng ve hàng xóm bàn tán từ miệng người lớn truyền đến trẻ con mới biết hóa ra Bôn Bôn không phải con trai ruột của bố cậu. Vợ chồng người bố hiện tại từng có ơn cứu mạng người bố đẻ cậu, song lại không sinh được con, bởi vậy mà bố đẻ mới giao Bôn Bôn cho bọn họ nuôi.
Bởi vậy hàng xóm lại nói, nhìn xem, nhất định là gia đình nhà có điều kiện, dám thoải mái sinh tận mấy em bé, không cần e ngại ủy ban quản lí kế hoạch hóa gia đình. Bọn họ đều nói như vậy, nói nhà bố mẹ ruột Bôn Bôn rất nhiều tiền, không hề ở tỉnh lẻ mà sống ở phía Đông thành phố cảng rất phát triển nào đó. Bố nuôi Bôn Bôn lúc nào uống say cũng đánh cậu, giữa đêm hôm khuya khoắt thực ra rất nhiều người chưa hề ngủ, nhưng bọn họ chỉ nghe tiếng Bôn Bôn khóc mà không hề chạy sang khuyên nhủ.
Bố nuôi đánh Bôn Bôn đến khi đỏ cả mắt, lần nào cũng chửi mắng ầm ĩ, âm thanh lại rất lớn.
Ông nói Bôn Bôn là sao Tang Môn, nói bố mẹ đẻ của Bôn Bôn lấy oán báo ơn, ông vì bọn họ mà mất đi hai ngón tay, bọn họ lại đưa tới một Tang Môn khắc chết bà xã, năm nay lại làm cho ông bị đuổi việc, thậm chí đến lúc tính tiền đền bù thiệt hại giải tỏa nhà cũng bị bớt xén...
Mày khóc à, cứ việc khóc đi, có giỏi thì đi tìm bố mẹ đẻ đi, chẳng phải bọn họ nhiều tiền lắm hay sao!
Rất nhiều lần, Dư Châu Châu ngồi trên giường nhìn ra ánh đèn leo lắt ngoài căn phòng phía xa xa, không sao ngủ được, bên tai là tiếng Bôn Bôn kêu khóc, tiếng đàn ông chửi bới, còn có cả tiếng thở dài bất đắc dĩ của mẹ đang nằm bên.
Bé chưa từng xin mẹ sang can ngăn hộ. Cho dù còn rất nhỏ những bé cũng lờ mờ hiểu được rằng mẹ và mình cũng là thân phận mẹ góa con côi —— thậm chí nói có chút khó nghe thì bé căn bản chính là đứa con hoang. Năm đó nếu không nhờ ông bà ngoại chạy đôn chạy đáo nhờ vả các mối quan hệ thì bé cũng không thể được thêm tên vào hộ khẩu, bé đến tận ngày hôm nay cũng sẽ là dân đen, có lẽ ngay Tiểu học cũng không vào nổi.
Những lời bàn tán của hàng xóm láng giềng kì thực chính là cách yên bình mà thích hợp nhất giúp trẻ con trưởng thành. Bất kể nghe thấy điều gì, Dư Châu Châu cũng chưa bao giờ phản ứng giống các nhân vật trong phim truyền hình – sắc mặt lập tức tái nhợt, đôi tay run run khiến cái bát hoặc lọ hoa hoặc bình nước rơi xuống đất vỡ tan tành, sau đó khóc òa lên xoay người chạy đi... Bé không hề như vậy. Bé sẽ chỉ nhặt que kem làm đạo cụ để vẽ linh tinh trên mặt đất, trốn ở nơi người khác không nhìn thấy, sau đó ghi nhớ thật kĩ toàn bộ lời mà bọn họ nói, chậm rãi ngẫm nghĩ.
Cho dù có rất nhiều lời bé nghe không hiểu nhưng chẳng sao hết, chỉ cần nhớ kĩ là được rồi. Bé có thể chờ đợi.
Chờ đợi trưởng thành.
Bởi vì mẹ luôn nói, lớn lên tự khắc con sẽ hiểu.
Cho nên bé không bao giờ hỏi bất kì điều gì. Trực giác đơn thuần mà nhạy cảm của trẻ con mách bảo bé rằng rất nhiều vấn đề nếu hỏi ra sẽ gây đến những tổn thương sâu sắc cho người khác.
Gió đêm hè mát rượi thổi bay mấy lọn tóc trên trán Dư Châu Châu. Bôn Bôn không biết lần đã đã là lần thứ bao nhiêu kể cho bé nghe về việc bố cậu đáng sợ đến mức nào, khiến cậu chẳng dám về nhà, Dư Châu Châu chỉ nhẹ nhàng gãi nốt muỗi đốt to đùng trên cánh tay trái, cất lời, "Chơi với mình đi."
Tiếng khóc của Bôn Bôn ngừng lại.
"Chơi với mình đi, đừng khóc nữa," Dư Châu Châu cũng không rõ bản thân đang nói gì, "Con trai đừng mít ướt..."
Từng có bà cô hàng xóm diễn đạt một cách thô tục mà sinh động rằng, đối với Bôn Bôn thì kể cả tiếng rắm của Dư Châu Châu cũng là thánh chỉ.5
Bởi vậy nên Bôn Bôn thật thà chất phác bắt đầu thật lòng cảm thấy tội lỗi về việc khóc lóc của mình.
"Chúng ta chơi trò gì? Trời tối rồi, mình thấy bọn Nguyệt Nguyệt đang chơi trò 'Đèn đỏ đèn xanh đèn trắng' ở bức tường bên kia, chúng ta..."
"Chỉ có hai bọn mình thôi, không chơi với bọn họ."
"Hả?"
"Chúng ta sẽ chơi 'Thánh đấu sĩ Seiya'." Dư Châu Châu hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói.
Khi đó, Bôn Bôn không biết loại kịch kì lạ này thực ra chính là thế giới bí mật quý giá riêng của Dư Châu Châu, bé mời cậu gia nhập chính là sự nhượng bộ lớn đến cỡ nào.
Rất nhiều năm về sau, cậu vẫn không hề hay biết.
Dư Châu Châu quẫn bách giải thích cho cậu về những nguyên tắc cơ bản của trò chơi, Bôn Bôn gật đầu, có vẻ đã hiểu rồi, nói, "Như vậy cậu là Athena?"
Cậu tươi cười rạng rỡ, Dư Châu Châu lại lắc đầu, "Không, mình là Saint Seiya, cậu là Athena."
"Mình mới là con trai chứ!"
"Cái này không liên quan gì đến chuyện giới tính cả." Dư Châu Châu tỏ vẻ người lớn, lắc lắc đầu.
Athena và Seiya từ trước đến nay đều không phân biệt nam nữ đơn giản như vậy.
Đó là loại quan hệ bảo vệ và được bảo vệ. Bé là Saint Seiya, vì vậy bé là người bảo vệ.
Athena là Bôn Bôn, là mẹ, là bà ngoại ốm yếu, là rất nhiều rất nhiều. Saint Seiya luôn muốn bảo vệ mọi người cho nên chàng không ngừng bùng nổ, chàng có thể tạm thời ngã xuống những sẽ vĩnh viễn không bao giờ chết.
Đương nhiên, lúc đó kì thực Dư Châu Châu chưa nghĩ được rõ ràng đến vậy. Khi đó trong lòng bé chỉ có một cảm giác chủ nghĩa anh hùng không dễ gọi tên, muốn trời cao biển rộng vẫy vùng, chính bản thân bé cũng không thể giải thích rõ.
Vì vậy trong đêm mùa hè ấy tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ và tiếng hò hét của người lớn đánh bài đều dường như trở nên rất xa xôi. Bôn Bôn ngây thơ mộng mơ bị dẫn vào thế giới của Dư Châu Châu, cậu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như đá quý của bé, nghe bé nói, "Điện hạ, người mau chạy đi, nơi này đã có ta rồi?"
Từ đầu chí cuối, Bôn Bôn phiên bản Athena chỉ biết im lặng, cầm que kem mà Dư Châu Châu đưa cho cùng bé sục sạo trong đống cỏ dại, tung ra chiêu "Thiên Mã Lưu Tinh". Cậu rất muốn hỏi bé rằng vì sao chỗ nào cũng có Đại Ma Vương thế, rốt cuộc là phải chiến đấu tới khi nào mới giành chiến thắng? *
(* Thiên Mã Lưu Tinh: Tên của một chiêu thức trong Saint Seiya. Vì mình không đọc truyện này nên không rõ cụ thể tên Tiếng Việt của nó là gì, đành để tên Hán Việt vậy TvT)1
Chiến đấu quá lâu, cậu sắp mệt đứt hơi rồi.
Bôn Bôn không hề biết, thứ gọi là vận mệnh này đến cả chiêu Thiên Mã Lưu Tinh cũng chẳng thể nào đánh bại nổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận