(* "Niên niên hữu Dư": hàng năm đều có Dư. "Châu Châu phúc thủy": hàng tuần lặp lại - "Châu Châu" vừa có nghĩa là "hàng tuần" vừa được hiểu là Châu Châu trong tên Dư Châu Châu.)
***
"Ngoan, mặc kệ bố, đến chơi với cô nhỏ nào!"
Dư Châu Châu vỗ vỗ tay, Dư Tư Yểu lườm bố Dư Kiều một cái, nghoe nguẩy chiếc mông nhào vào vòng tay của cô.
"Em cứ nuông chiều nó đi!" Dư Kiều trợn mắt, bất đắc dĩ thở dài rời đi.
Năm ấy bác cả vốn nghiêm khắc với Dư Kiều lại đột nhiên trở nên đặc biệt nhẫn nại, cộng thêm mợ cả vẫn luôn yêu quý trẻ con, và cả Dư Châu Châu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ba người này khiến Dư Tư Yểu 5 tuổi sống vô cùng thoải mái, lá gan đủ lớn để phồng mồm trợn mắt với bố.
"Cụ nội lại ngủ rồi."
"Ngoan, chúng ta không làm phiền cụ nội, chúng ta ra ngoài phòng khách chơi." Dư Châu Châu dắt Dư Tư Yểu ra khỏi phòng bà ngoại, lúc đóng cửa, động tác của cô thoáng đình trệ, quay đầu lại nhìn bà đang say giấc trên giường. Vừa truyền dịch xong, bà đã chìm vào giấc mơ, chỉ để lộ ra một lọn tóc bạc bên rìa tấm chăn.
Bà ngoại lúc nào cũng tỉnh táo tinh anh, hiện giờ vì tuổi già mà mắc phải chứng si ngốc, gần như không còn nhận được ra ai nữa. Trong thế giới của bà ngoại, Dư Châu Châu vẫn là một cô nhóc vì chơi "câu cá" thua tiền mà lén chôm tiền xu trong hộp của bà, thế nhưng mẹ Châu Châu đã gả cho chú Tề rồi, Dư Kiều cũng đã tốt nghiệp Đại học, lấy vợ, sinh con.
Trong thế giới của bà ngoại đã không còn sự ràng buộc thời gian. Tất cả những người mà bà yêu thương, đều dừng lại ở quãng thời gian đẹp đẽ nhất, vui vẻ quây quần sống bên bà.
Dư Tư Yểu cứ thần thần bí bí, kéo cô nhỏ của bé tới trước bàn học của mình, rút ra một cuốn sổ màu hồng.
Sau đó giơ lên cho Dư Châu Châu xem như dâng vật báu.
Dư Châu Châu mở ra, tranh vẽ phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo, thân hình tròn tròn lại xoắn xoắn, hình như là cừu.
Dư Tư Yểu nước bọt bắn tung tóe đứng một bên giảng giải cho cô.
"Đây là thảo nguyên rộng lớn, trên thảo nguyên có một bầy cừu vô cùng dũng cảm sinh sống."
Bé lật sang trang thứ hai: "Đây là cừu vui vẻ."
Trang thứ ba: "Đây là cừu lười biếng."
Trang thứ tư: "Đây là cừu sôi nổi."
Trang thứ năm: "Đây là..."
Dư Châu Châu bật cười, "Cô biết rồi, đây là... chờ một chút để cô nghĩ xem còn cừu gì nữa... A, đúng rồi, đây là cừu xinh đẹp."
"Không phải!" Dư Tư Yểu đột nhiên kích động, chống nạnh kêu to, "Sai bét, đây là chú cừu thông minh nhất, tốt bụng nhất, xinh đẹp nhất, trong... trong... trong trắng nhất trên thảo nguyên. Nó, nó tên là Tiểu Tuyết!"
Dư Châu Châu suýt nữa ngất xỉu.
Vì sao tên lại không tuân theo công thức "cừu XX"? Hơn nữa, còn cả cái gì mà "trong trắng nhất"?
Dư Tư Yểu vẫn đang chìm trong giận dữ, tiếp tục bổ sung, "Hơn nữa, bọn cừu vui vẻ đều thích Tiểu Tuyết!"
Sau đó nhìn thấy cô nhỏ của bé cười đến xảo trá.
Bé vẫn luôn biết, cô nhỏ thực ra đáng sợ hơn bố nhiều.
"Yểu Yểu à," Dư Châu Châu híp mắt cười chỉ vào con cười xiêu xiêu vẹo vẹo trên trang giấy, "Tiểu Tuyết này, thực ra chính là cháu đúng không?"
Dư Tư Yểu thất kinh, khuôn mặt đỏ bừng phản bác: "Không phải cháu, sao mà là cháu được, không phải cháu, không phải..." Song giọng nói lại càng lúc càng nhỏ, "... Vì sao cô biết?"
Dư Châu Châu nhẹ nhàng chọc chóp mũi Dư Tư Yểu, cười cười, đột nhiên cảm thấy khóe mắt hơi ươn ướt.
"Bởi vì..." Cô nhẹ nhàng quệt đi chút nước mắt ấy, "Bởi vì đây đều là đồ chơi còn sót lại của cô nhỏ cháu năm đó!"
***
Chập tối nóng nhất của mùa Hè năm nay, tất cả mọi người đều ở nhà chuẩn bị xem lễ khai mạc Olympic Bắc Kinh. Dư Châu Châu mang ba bó hoa tới nghĩa trang ở khu ngoại ô quê nhà.
Tặng Cốc gia gia, Mễ Kiều, còn cả mẹ và chú Tề nữa.
Cô bắt đầu dần dần tin rằng có thế giới bên kia, không biết có phải vì đã tin rồi thì sẽ càng yên tâm hơn hay không. Cô bắt đầu học theo dáng vẻ lầm rầm lải nhải của Lâm Dương lúc đốt vàng mã, nói với Mễ Kiều: "Bà chủ nhà, đây là khoản đặt cọc dành cho cậu, cậu nhận lấy, về sau hàng năm mình sẽ đều trả nợ..."
Sau đó đem câu cuối cùng vùi vào trong tim —— khi ấy, Bôn Bôn sẽ là ông chủ nhà rồi có phải không?
Cậu xem, mọi người cuối cùng vẫn sẽ được ở bên nhau.
Mãi mãi không rời xa.
Dư Châu Châu ngồi bên cạnh bia mộ của mẹ. Giữa bia mộ của mẹ và chú Tề có một sợi dây đỏ liên kết, trải qua gió thổi mưa xối, đã có chút lấm bẩn, thế nhưng vẫn buộc chặt với nhau.
Dư Châu Châu vẫn không biết nên nói gì với mẹ. Nếu mẹ ở trên trời có linh, vậy thì thực ra tất cả mọi chuyện của cô, mẹ đều đã biết cả.
"Mẹ, con vẫn luôn rất ổn."
Vẫn luôn.
"Tuy không thể mãi mãi vui vẻ, sẽ luôn gặp phải những chuyện không vui..." Dư Châu Châu thoáng ngừng lại, nghĩ tới một loạt tranh đấu xảy ra do học bổng và suất ra nước ngoài trao đổi trong trường, giống như từ hồi Tiểu học đã bắt đầu, chưa từng kết thúc.
Về sau cô đã gặp rất nhiều Thẩm Sằn, rất nhiều Tân Nhuệ, rất nhiều Lăng Tường Xuyến, thậm chí rất nhiều Từ Diễm Diễm.
"Đôi lúc con cảm thấy, cuộc sống giống như một con quay, tới tới lui lui, đôi khi sẽ phát hiện ra lại quay về điểm xuất phát ban đầu."
"Mỗi khi trưởng thành thêm một chút, liền nghĩ rằng sẽ rất khác biệt, nhưng trên thực tế tới cuối cùng mới nhận ra, chỉ là nâng cấp lên một chút mà thôi."
Ngày xưa ấy cuồn cuồn trôi qua, kì thực đi một vòng tròn, rồi lại lần nữa ùa tới trước mặt bọn họ.
Thế nhưng.
"Thế nhưng con vẫn cảm thấy, con sống rất hạnh phúc."
Thế giới này không hoàn mỹ, nhưng bọn họ có khả năng lựa chọn và thay đổi. Chẳng có gì to tát, cô vẫn có thể vươn tay ra tạo ra một thế giới mới.
Giống như hồi còn bé.
Đạp lên mọi chông gai, vũ trụ nhỏ bùng nổ, cô vĩnh viễn sẽ không từ bỏ Athena của mình.
"Mẹ, mẹ ở bên đó sống có ổn không? 60 năm nữa là con có thể tới gặp mẹ rồi."
Cô suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nở nụ cười.
"Không không không, hay là 70 năm đi, con muốn... ở lại lâu hơn vài năm nữa."
Bởi lẽ sinh mệnh quá đỗi tươi đẹp.
- CHÍNH VĂN HOÀN -
Vậy là đã hoàn chính văn (sau bao nhiêu tháng ngày ì ạch lê lết TvT) :'D Tiếp sau đây sẽ còn tất cả là 11 ngoại truyện nữa, nhưng vì mỗi ngoại truyện đều rất dài, gấp 2 - 3 lần một chương bình thường nên các bạn chịu khó đợi Cá chút xíu nhe! Cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng mình tới tận đây!
Thứ tự các ngoại truyện: Ôn Miểu —> Thiện Khiết Khiết —> Chiêm Yến Phi —> Tân Mỹ Hương —> Châu Thẩm Nhiên —> Thẩm Sằn —> Sở Thiên Khoát —> Mễ Kiều & Bôn Bôn —> Tưởng Xuyên —> Trần An —> Dư Châu Châu & Lâm Dương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận