Rất lâu sau đó Dư Châu Châu mới biết rằng, thực ra vào lúc Bôn Bôn không còn là Bôn Bôn, mà cũng chưa phải Mộ Dung Trầm Chương, đại danh của cậu là Ký Hi Kiệt, hẳn là do người bố nát rượu đó đặt cho. Khi Bôn Bôn lấy thân phận Ký Hi Kiệt dùng hai nắm đấm của mình tạo ra một khoảng trời riêng ở ngôi trường Tiểu học hỗn loạn kia, Mễ Kiều thành tích tốt nhất trong lớp, là anh em sắt son của cậu.
Cậu trở về với bố mẹ ruột, cậu tiếp tục làm một thiếu niên bất lương, cậu tới Chấn Hoa, có rất nhiều bạn gái.
Thứ mà Dư Châu Châu nắm bắt được chỉ là chút kí ức vun vặt của thời thơ ấu ấy.
Thế nhưng cũng giống như Dư Châu Châu, cuộc đời Bôn Bôn cũng có quá nhiều đoạn đường thuộc về người khác.
Dư Châu Châu cảm thấy Bôn Bôn vĩnh viễn là Bôn Bôn, mà Mễ Kiều thì tin chắc, Ký Hi Kiệt vĩnh viễn là Ký Hi Kiệt.
Đó là một quãng thời gian có quá nhiều khoảng trống. Dư Châu Châu không muốn hỏi Mễ Kiều, cũng không muốn đi hỏi Bôn Bôn.
Như vậy rất tốt.
***
Giống như hồi lớp 9, Dư Châu Châu lại mất đi người bạn cùng bàn vào năm lớp 12.
Ngày mà Ngạn Nhất rời trường, sắc mặt đã khôi phục vẻ hồng hào. Ánh mắt cậu cũng dần dần trở nên có thần thái hơn.
"Bởi thế khi gặp lại có thể mình chính là đàn em của cậu rồi." Cậu nở nụ cười.
Dư Châu Châu không biết rốt cuộc thứ gì đã khiến cậu đưa ra quyết định, học lại một năm, rời khỏi Chấn Hoa quay về trường Trung học theo đúng hộ khẩu, chuẩn bị cho kì thi nghệ thuật sang năm.
Có lẽ là bởi câu mà Mễ Kiều nói với cậu: "Cậu còn tiếp tục do dự như vậy nữa, chẳng mấy chốc đã đến lúc già."
Khi bóng dáng yếu ớt kia biến mất ở cửa lớp, Dư Châu Châu đột nhiên rất muốn nói với Ôn Diểu đang học ở Singapore: cậu biết không, kì thực nếu chúng ta đủ dũng cảm, Tokyo thật sự không xa.
Chỉ cần cậu có đủ dũng khí quyết tâm không quay đầu lại.
Vì Mễ Kiều nói, đây chính là tuổi trẻ. Câu nói đơn giản mà chua xót.
Tuổi trẻ một khi qua đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tân Nhuệ cuối cùng vẫn nói giúp Lăng Tường Xuyến với các giáo viên. Cô không hề có đủ can đảm nói ra chân tướng, song vẫn hết lần này tới lần khác khẳng định, Lăng Tường Xuyến chỉ là quên cất tài liệu vào cặp trước giờ thi. Cô ngồi ở bàn phía sau Lăng Tường Xuyến, nhìn thấy rất rõ ràng, Lăng Tường Xuyến tuyệt đối chưa từng chạm tay vào xấp tài liệu đó.
Mặc dù sự tình không thể cứu vãn. Mặc dù không đủ dũng cảm.
Thế nhưng những chuyện có thể chắc chắn 100% trên thế giới này quá ít.
Lăng Tường Xuyến không quay về đi học nữa. Cô ở nhà chuẩn bị cho kì thi Đại học, nghe nói có rất nhiều chuyện cô phải cẩn thận suy nghĩ lại. Các bài kiểm tra trên trường đều do Dư Châu Châu sắp xếp gọn gàng rồi gửi Lâm Dương hoặc Tưởng Xuyên đưa tới nhà cho cô.
Dư Châu Châu, Lâm Dương và Lăng Tường Xuyến đều mất suất đề cử tuyển thẳng của trường, trong khi bọn Sở Thiên Khoát bận tới Bắc Kinh tham gia phỏng vấn, ba người bọn họ cộng thêm với Tưởng Xuyên cùng tới sân trượt tuyết chơi.
Dư Châu Châu cảm thấy rất buồn cười. Con đường này của cô, dường như là giẫm theo đúng dấu chân của Trần An, thậm chí bao gồm cả việc mất đi cơ hội vào thời khắc then chốt nhất.
***
Đầu tháng Ba, cô lại nhận được điện thoại của bố.
Cú điện thoại không hề nhắc một chữ nào tới lần thất hẹn của năm ngoái, Dư Châu Châu cũng không truy hỏi. Cô sảng khoái thống nhất thời gian, sau đó tới từ rất sớm, đứng đợi trước cửa quán rượu.
Người đàn ông này, luôn dễ dàng hứa hẹn, dễ dàng nuốt lời, sau đó không hề nhắc một chữ tới quá khứ, vẫn có thể tiếp tục gọi điện thoại tới bằng thứ ngữ khí ôn hòa. Bất kể là mẹ của ngày xưa, hay sau này đối xử với cô.
Dư Châu Châu rất muốn biết ở một vài điểm nào đó có phải mình cũng rất giống ông ấy hay không —— có lẽ là vào những lúc bắt nạt Lâm Dương? Người đàn ông mặc áo khoác gió đang đi tới trước mặt cô, xem chừng có vẻ phải nhuộm tóc thêm một lần nữa rồi. Chân tóc đã bạc trắng hết, khiến ông thoạt nhìn nho nhã mà già cỗi. Dư Châu Châu lặng lẽ nhìn ông, trong lòng không hề có chút cảm giác đặc biệt nào.
Ông quá đỗi xa lạ.
"Châu Châu? Đã lớn thế này rồi à... Càng ngày càng trông giống mẹ con."
Dư Châu Châu mỉm cười gật đầu.
"Đi vào đi, cùng nhau ăn một bữa cơm... Phải rồi, hôm nay con không phải học bù à?"
"Con không đói." Cô lắc lắc đầu.
Bố Dư Châu Châu là kiểu người đã gặp đủ mọi loại tình huống, ông cảm thấy Dư Châu Châu đang bày trò giận dỗi trẻ con trước mặt mình, bởi thế bèn vươn tay ra, muốn vỗ vỗ đầu cô —— không ngờ khoảnh khắc ấy Dư Châu Châu lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của ông.
Ông có chút bối rối buông tay xuống, nói: "Vậy thì... đi dạo vậy."
Học hành có căng thẳng lắm không, định thi vào trường Đại học nào, dạo gần đây có thi cử gì không, hàng ngày buổi tối học bài đến mấy giờ... Một người hỏi một người trả lời, tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cũng rất hòa hợp.
Dư Châu Châu không thể không thừa nhận, cô đối với người bên cạnh này, dường như chẳng có bất kì chút hồi ức nào. Cô chỉ rất tò mò, muốn biết vì sao mẹ lại yêu ông nhiều năm đến vậy.
Cô nghĩ bản thân sẽ không tìm ra được đáp án. Có lẽ khoảng 60, 70 năm nữa, cô sẽ trực tiếp tới hỏi mẹ —— nếu như khi ấy bà vẫn còn nhớ được lí do.
Biếng nhác trả lời câu hỏi, đang muốn tìm cớ để rời đi, cô đột nhiên nhìn thấy bên trong ô cửa sổ của siêu thị nhỏ bên đường có một dãy bốn bình đồ uống bọc ni lông riêng rẽ. Thân bình màu vàng nhạt, miệng bình được dán kín bằng giấy thiếc, tên là "Hỉ Lạc".
Cô vẫn còn nhớ mùi vị ngòn ngọt chua chua ấy. Lúc đó, bọn họ luôn chỉ mua một bình, cắm ống hút vào, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, không nỡ một hơi cạn sạch.
Dư Châu Châu dừng bước, nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn về phía Hỉ Lạc bên trong ô cửa sổ.
Có lẽ là hồi cô khoảng ba bốn tuổi, lần đầu tiên có ấn tượng về người cha của mình, thế nhưng vì mẹ mất khống chế cảm xúc đuổi "vị khách không mời" đó ra khỏi cửa mà quệt thương cánh tay. Người đàn ông này đã đưa mẹ vào bệnh viện, sau đó còn dẫn Dư Châu Châu vẫn chưa ăn cơm ra ngoài cổng mua đồ ăn vặt.
Cô còn nhớ ông đã cúi người xuống, nói: "Châu Châu, chú là bố của con."
Cũng nhớ rằng ông đã mua cho cô một vỉ bốn bình Hỉ Lạc, đều được bọc trong lớp ni lông mỏng tang. Đây là món quà tuyệt với nhất đối với Dư Châu Châu, vì được yêu mến mà sinh ra lo sợ.
Không nỡ bóc ra, song tới lúc về nhà lại bị mẹ cầm lên ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Ngay đến khóc cô cũng không dám.
Thậm chí về sau, cũng không còn dám uống Hỉ Lạc trước mặt mẹ nữa. Bởi trong cuộc sống của bọn họ không hề có niềm vui.
(* "Hỉ Lạc" có nghĩa là vui vẻ.)
Những chuyện cứ ngỡ đã lãng quên, bất ngờ lại ùa về.
"Bố ơi," cô lần đầu gọi lớn, cũng gắng sức không nhìn vào sự ngạc nhiên vui vẻ trong đôi mắt của ông, "Mua cho con một vỉ bốn bình Hỉ Lạc đi, chính là cái kia ấy ạ."
Cô chỉ về phía ô cửa sổ. Bố cô gật gật đầu, giống như đang dặn dò trẻ con: "Con chờ ở đây, bố quay về ngay."
Dư Châu Châu nhớ lại, nếu là mẹ, nhất định cũng sẽ thêm vào một câu: "Có ai đến dẫn đi cũng không được đi theo biết chưa!"
Sống mũi cô cay cay.
Sẽ không có ai tới dẫn cô đi hết. Con đường của cô, cô sẽ tự mình bước đi.
Như vậy là đủ rồi.
Khi bố Dư Châu Châu cầm một vỉ Hỉ Lạc đi ra khỏi cửa lớn siêu thị, bóng dáng Dư Châu Châu đã không còn thấy đâu nữa.
Ngày hôm ấy, Dư Châu Châu cuối cùng đã gom đủ dũng khí ngồi xe quay về căn nhà bé nhỏ ấy của mẹ và mình. Cô không đi lên tầng, chỉ loanh quanh dưới tầng, men theo con đường trước đây mẹ và cô từng tản bộ sau bữa cơm. Hàng thuê truyện, chòi tránh nắng, còn cả tiệm tạp hóa nữa.
Tiệm tạp hóa Mỹ Hương.
Lúc Dư Châu Châu rẽ ở góc ngoặt, vừa hay nhìn thấy những người công nhân phụ trách việc di dời của thành phố đang tháo tấm biển "Tiệm tạp hóa Mỹ Hương" xuống, ném trên nền đất, khiến một đám bụi mù mịt bay lên.
Cô ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Tân Nhuệ.
"Cuối cùng cũng phá dỡ rồi." Tân Nhuệ nói.
Dư Châu Châu gật gật đầu.
"Chúng ta đã rất lâu không cùng nhau về nhà rồi."
Dư Châu Châu cười cười.
"Cậu vẫn không muốn nói chuyện với mình. Không sao, hồi cấp Hai mình đã nợ cậu quá nhiều lời, bây giờ vừa hay trả lại."
Dư Châu Châu lắc đầu: "Tân Nhuệ, cậu không nợ mình thứ gì hết."
"Không," nụ cười của Tân Nhuệ rất bình thản, "Mình nợ cậu rất nhiều. Thế nhưng mình chẳng có cách nào khác, mình không biết phải trả như thế nào, cho tới tận bây giờ mình vẫn còn đố kị với cậu. Mình nghĩ, mình làm việc ấy, cũng là bởi mình đố kị với Lăng Tường Xuyến. Bởi... Bởi mình thích Sở Thiên Khoát."
Dư Châu Châu bất ngờ bật cười.
"Tân Nhuệ, tới tận lúc này rồi, mà cậu vẫn chẳng thành thật chút nào."
Tân Nhuệ lại không còn cười nữa.
"Mình ngỡ rằng cậu đã nhìn ra hết rồi."
"Cậu không phải vì thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kị với Lăng Tường Xuyến. Cậu là vì đố kị với Lăng Tường Xuyến, nên mới thích Sở Thiên Khoát. Thực ra cậu chẳng đố kị với bất kì ai hết, cũng chẳng thích bất kì ai hết. Cậu thật quá đáng thương."
Dư Châu Châu chậm rãi nói, giọng không lớn, thế nhưng cô biết, Tân Nhuệ nghe thấy tất cả.
Lúc tốt nghiệp cấp Hai, Ôn Diểu đã nói với Dư Châu Châu, Tân Nhuệ không phải không biết nói lời cảm ơn, cũng không phải không biết mỉm cười. Cô thậm chí còn biết nói lời mập mờ, ám chỉ chia rẽ —— thế nhưng đều là bí mật, chỉ nói với mình Ôn Diểu, chứ không phải với đại ân nhân Dư Châu Châu của cô.
"Bố mình nói, phụ đại ân lâu ngày ắt thành thù." Ôn Diểu kéo kéo bím tóc đuôi ngựa của Dư Châu Châu, khẽ khàng nói, "Cậu phải cẩn thận với Tân Mỹ Hương. Cậu ta có bệnh."
Tiếng động lớn của các thứ đồ đạc bị di chuyển cũng có vẻ rất xa xôi. Tân Nhuệ thật lâu không nói năng gì.
"Thực ra, cậu cũng không thích Ôn Diểu. Chỉ vì cậu ghét mình mà thôi."
Mỗi câu của Dư Châu Châu đều giống như tấm ảnh, từng tấm từng tấm, vạch trần bộ mặt mà Tân Nhuệ muốn giấu kín nhất.
Tân Nhuệ đau đáu nhìn tiệm tạp hóa nhỏ bị tháo dỡ từng chút một, mấy chữ "Tiệm tạp hóa Mỹ Hương" vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cô ngồi xổm trên nền đất, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng cô đã không còn là Tân Mỹ Hương nữa.
***
Sau kì nghỉ Đông ngắn ngủi, Lâm Dương và Dư Châu Châu đều vùi đầu vào giai đoạn ôn tập căng thẳng, rất ít khi gặp mặt. Bọn họ lại cùng nhau ăn cơm ở căng tin, là Lâm Dương bắt đầu sử dụng lại biện pháp "tình cờ gặp gỡ" Dư Châu Châu.
Ăn tới nửa chừng, đang lúc ấp úng, Dư Châu Châu đã lôi một cuốn sách bỏ túi nhỏ xíu từ trong túi áo ra.
Làm bằng giấy bìa, cực kì đơn giản, bìa nội dung đều là hình cắt dán đen trắng, khả năng hội họa chẳng khác nào trình độ của trẻ em.
"Đây là..."
"Hôm nay là sinh nhật cậu, phải không?"
Lâm Dương có cảm giác quẫn bách vì quỷ kế bị vạch trần, thế nhưng ngay lập tức lại bị ngọt ngào xâm chiếm —— không ngờ cô lại cố gắng ghi nhớ.
Lâm Dương nhận lấy cuốn truyện tranh tự vẽ đó, mở ra. Trên trang đầu tiên, các bạn nhỏ trong nhà trẻ lũ lượt cầm giấy lịch treo tường lên đuổi theo, hai đứa bé dẫn đầu, một nam một nữ, chỉ nhìn thấy bóng lưng, nghênh đón ánh tịch dương.
Trên trang thứ hai, không có cái gì cả, chỉ có một nền đất lộn xộn, bên cạnh là một hộp cơm nghiêng đổ. Tác giả hình như sợ cậu xem không hiểu, dùng mũi tên chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất, chú thích thêm 5 chữ: "Canh trứng xào cà chua".
Lâm Dương đột nhiên cảm thấy trái tim như ngừng đập. Cậu cẩn thận lật từng trang, trên trang cuối cùng không hề vẽ thứ gì, chỉ có ba từ đơn.
To be continued.
Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu cười, "Thế nào?"
Cậu mấp máy môi, không biết phải nói thế nào, rốt cuộc chỉ cười cười, "Vẽ xấu quá."
Dư Châu Châu đạp cho cậu một cái dưới gầm bàn. Lâm Dương đã hoàn toàn mất đi cảm giác, vui vẻ chịu đựng.
Cậu có lời muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn chôn giấu trong lòng.
Để sau đi. Bọn họ vẫn còn tương lai rất dài, rất tươi sáng.
***
Truyền thống của Chấn Hoa là, buổi lễ tốt nghiệp rơi vào cuối tháng Năm, trước kì thi Đại học.
Theo như lời một vị hiệu trưởng nào đó đã từng nói, sau kì thi Đại học, mọi việc khó lường, nhân tình ấm lạnh, bọn trẻ sẽ đều vì đắc ý hoặc thất vọng mà có chút thay đổi. Buổi lễ tốt nghiệp đẹp đẽ thuần khiết nhất, vừa vặn rơi vào lúc những cô cậu thiếu niên vẫn chưa quyết định hướng đi cho mình.
Dư Châu Châu rất kinh ngạc. Cô không hề biết rằng, hóa ra trong lịch sử Chấn Hoa lại từng có một vị hiệu trưởng theo chủ nghĩa lãng mạn như vậy.
Trên đường tới trường tham dự lễ tốt nghiệp, cô bắt gặp một nam sinh ở chỗ ngoặt, vẫn thấp bé như vậy, vẻ mặt tràn đầy ý đề phòng.
Bọn họ đều ngây ra. Ở trong trường suốt ba năm, chẳng ngờ trước nay chưa từng chạm mặt đối phương. Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy rất muốn lên tiếng chào hỏi cậu ta một cách thân thiện trong thời khắc này.
Thế nhưng Châu Thẩm Nhiên rõ ràng không hề nghĩ như vậy. Cậu ta cười lạnh, toan mở miệng, liền nghe thấy Dư Châu Châu lớn tiếng nói: "Làm ơn, hãy câm miệng cho tôi nhờ."
Cậu ta sững sờ.
Dư Châu Châu vô cùng trịnh trọng chắp tay về phía sau, hệt như dáng vẻ khi muốn nghiêm túc nói một điều đó hồi bé.
"Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng có hứng thú tranh giành bố với cậu.
Cậu không cần phải lo lắng.
Vốn dĩ tôi vẫn luôn cho rằng, là cả nhà các cậu khiến tôi phải sống trong bóng đen."
Cô thoáng dừng lại, nở nụ cười.
"Bây giờ tôi mới hiểu, thực ra, vẫn luôn là cậu sống trong bóng đen của tôi. Đây không phải lỗi của tôi, mà là sự lựa chọn của bản thân cậu."
Lăng Tường Xuyến và Dư Châu Châu, Tân Nhuệ cùng nhau đại diện cho ban Xã hội, làm người bảo vệ cờ trong nghi thức kéo cờ, còn người kéo là Lâm Dương và Sở Thiên Khoát.
Dĩ nhiên sẽ bắt gặp ánh mắt khác thường của những người khác, bao gồm cả Sở Thiên Khoát.
Cậu quay đầu lại, mỉm cười với Lăng Tường Xuyến, có chút câu nệ.
"Đã lâu không gặp."
"Ừm, đã lâu không gặp."
Quãng thời gian ở nhà cuối cùng của Lăng Tường Xuyến rất thoải mái. Vấn đề gia đình của cô vẫn chưa được giải quyết, thế nhưng sau khi suy sụp, khuôn mặt mẹ cô đã không còn run rẩy nữa một cách kì diệu.
Sau khi việc tuyển thẳng được xác định, dường như cuối cùng đã khiến Sở Thiên Khoát có đủ dũng khí nhắn một tin cho Lăng Tường Xuyến.
"Cậu có khỏe không?"
Lăng Tường Xuyến không trả lời.
Cuối cùng vẫn gặp được chàng trai này, cô đột nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời mấy kiếp.
Dưới ánh mặt trời, Lăng Tường Xuyến nở nụ cười rạng rỡ.
Sở Thiên Khoát thoáng ngây ra: "Cậu cười rất đẹp."
Lời lẽ có chút sến sẩm, Lăng Tường Xuyến vui vẻ đón nhận.
"Thực ra mình vẫn luôn rất đẹp."
Cô kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Sau đó cúi đầu nhanh chóng soạn một tin nhắn.
"Tưởng Xuyên, ông nội nhà cậu."
Tân Nhuệ giơ tay lên che ánh nắng chói chang, cô nheo mắt, nhìn vào biển người, rốt cuộc vẫn không nhìn thấy Dư Châu Châu đâu.
Tân Nhuệ tới cuối cùng vẫn không biết được rằng, bí mật không thể chạm vào nơi đáy lòng, đến lúc nào mới có đủ dũng khí để đi tìm đáp án.
Bởi thế cô vẫn sẽ tiếp tục hèn mọn và kiêu ngạo bằng loại tư thái cô độc này.
Thế nhưng, cô vẫn nói bằng thứ giọng tuy không lớn như rất kiên định: "Bất luận thế nào, năm ấy, cảm ơn cậu."
Dư Châu Châu cười cười.
"Năm ấy cũng cảm ơn cậu, Mỹ Hương."
Cảm ơn cuốn "17 tuổi không khóc" của cậu, cảm ơn đống đinh, gậy lạo xạo của cậu, còn cả nụ cười dịu dàng khi đứng bên ngoài bức tường kính ngắm mình bị thủy đậu nữa.
Rất nhiều năm sau, cô sẽ không còn ghi nhớ Tân Nhuệ, chỉ còn ghi nhớ những chi tiết này.
Kí ức của chúng ta, luôn lựa chọn những việc mà lúc ấy ngỡ rằng không hề quan trọng để cất vào cuốn album quý giá.
Buổi lễ tốt nghiệp dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, Dư Châu Châu đứng phía sau đài chủ tịch, cảm thấy mình sắp sửa bị nắng thiêu tới mức ngất xỉu.
Giữa lúc mơ màng, hình như đã nhìn thấy khuôn mặt của Bôn Bôn trong đám người, sau đó lập tức biến mất.
Chút bóng dáng niên thiếu ấy dần dần tản đi. Tựa như thời thơ ấu của cô, biến mất lặng im không dấu vết. Song mỗi khi cần tới sự ấm áp và sức mạnh, hồi ức vẫn ở đó, Bôn Bôn cũng sẽ luôn còn đó.
Giống như Mễ Kiều cuối cùng cười hi hi nói với cô: "Ký Hi Kiệt nói cậu không vui, chúng ta học cùng một lớp, mình phải chăm sóc tốt cho cậu. Có điều thực ra mình cũng không phải là không ghen tỵ chút nào đâu đấy nhé, bởi thế mình phải tìm cho cậu một anh bạn trai... Cậu không trách mình chứ?"
Thực ra từ lúc bắt đầu, vẫn luôn được yêu thương nhiều như vậy.
Người được yêu không có tư cách trách cứ.
Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô. Cô ngẩng đầu, phát hiện ra không ngờ lại là ông giáo người Úc. Ông lão miễn cưỡng trốn trong đám giáo viên đông đúc tìm một khoảng râm mát, gọi cô chen vào đứng cùng.
Dư Châu Châu vạn phần cảm kích tiến lên.
Bọn họ cùng nhau lặng lẽ nghe lãnh đạo phát biểu trên loa. Dư Châu Châu tin rằng, đây sẽ không phải lần cuối cùng nghe lãnh đạo phát biểu trong cuộc đời cô.
Buồn cười ở chỗ, ông giáo người Úc rõ ràng chẳng hiểu cái gì, thế nhưng cũng rất chăm chú cau mày lắng nghe.
Cuối cùng cũng kết thúc, ông vừa vỗ tay vừa nói với Dư Châu Châu: "Congratulations! (Chúc mừng!)"
Dư Châu Châu cười nói cảm ơn.
"So what's your future plan? (Vậy kế hoạch cho tương lai của em là gì?)"
Tương lai? Dư Châu Châu nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Đúng lúc ấy một đàn bồ câu lớn được thả ra khỏi lồng sắt, tiếng vỗ cánh rầm rập như một làn sóng biển thình lình ùa tới.
1517 em học sinh tốt nghiệp, 1517 chú chim bồ câu.
Mễ Kiều đã không còn nữa, thế nhưng, cô ấy vẫn còn một chú bồ câu.
Thậm chí, câu cuối cùng mà cô để lại cho Dư Châu Châu còn không phải là "Cậu phải hạnh phúc đấy nhé" tràn đầy lệ nóng, mà là oai phong lẫm liệt nói, "Mình khởi hành trước một chút, mua nhà còn phải trả nợ nữa, đợi tới lúc hai người các cậu cũng xuống đến nơi, có thể thuê nhà của mình!"
Lâm Dương lườm cô: "Lo mà uống thuốc của cậu đi, bà chủ nhà!"
Không ai ngờ được, Mễ Kiều lại không đợi nổi, ngày hôm sau đã chạy tới âm phủ bắt đầu mua nhà.1
Dư Châu Châu nghĩ mãi, nước mắt đột nhiên ầng ậc trong hốc mắt.
Ông giáo nhìn cô bé trước mặt bằng ánh mắt tràn đầy thiện ý, nhìn cô rơm rớm nước mắt, nở nụ cười tươi tắn.
"My future plan? (Kế hoạch tương lai của em ư?)"
Cô chỉ vào đàn bồ câu trắng đang tung cánh trên bầu trời.
"Fly free. (Bay tự do.)"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận