Khi chuông hết giờ vang lên, Dư Châu Châu đứng bật dậy. Trong một khoảnh khắc Tân Nhuệ cảm thấy Dư Châu Châu dường như sắp sửa xông lên xé nát cô —— cô chưa từng thấy Dư Châu Châu tức giận đến vậy bao giờ.+
Không, có lẽ là đã từng thấy. Chỉ có điều khi ấy Tân Nhuệ chỉ biết cuộn người thành một khối, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhục mạ của Từ Chí Cường, còn cả tiếng chỉ trích giận dữ của Dư Châu Châu.
Ôn Diểu từng nói, Dư Châu Châu là Seiya đánh không chết. Trong lòng Dư Châu Châu, mãi mãi có một Athena. Một thời khắc nào đó, Tân Nhuệ chính là Athena của cô.
Thế nhưng lúc này, Dư Châu Châu chỉ nhìn Tân Nhuệ bằng ánh mắt đau đớn vô hạn.
"Mình biết là cậu. Mình biết chắc chắn là cậu."
Tân Nhuệ theo bản năng muốn giải thích, loại hành vi giải thích này từ trước đến nay đều chưa bao giờ có liên quan tới chân tướng sự việc, chỉ nhằm mục đích tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Song Dư Châu Châu không nghe, cũng không nói năng gì, giống như lười biếng không buồn liếc nhìn cô, xách ba lô lên chạy ra khỏi cửa.
Đây chỉ là môn thi đầu tiên, kì thi tư cách vẫn còn rất lâu mới kết thúc.
Thế nhưng trên trường thi này, chỉ còn lại một mình cô ta.
Trái tim Tân Nhuệ nặng nề chìm xuống.
***
"Lâm Dương?"
"... Châu Châu?" Giọng Lâm Dương tràn đầy kinh ngạc, còn chưa cả niềm hân hoan mà chính cậu cũng không phát hiện ra.
Cậu nắm chặt lấy di động, gãi gãi đầu: "Cái đó, đề Ngữ văn hơi khó, ra toàn những câu vớ vẩn hỏi vào những ngóc ngách xó xỉnh nào đó..."
Rõ ràng sớm đã nói với bản thân, nếu như cô đã từ chối, vậy thì đừng để ý đến cô nữa, không bao giờ để ý nữa.
Hơn nữa, đây không phải là lấy lùi làm tiến, tuyệt đối không phải. Cậu thầm nói với mình.
"Đừng phí lời," giọng Dư Châu Châu lộ rõ vẻ sốt ruột, còn chứa vài phần ý chí chiến đấu và sự quyết đoán khiến Lâm Dương cảm thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, "Lăng Tường Xuyến xảy ra chuyện rồi. Cậu ở trường thi nào? Bây giờ mình qua tìm cậu!"
Lâm Dương đờ đẫn nghe tường thuật ngắn gọn của Dư Châu Châu, sau khi cúp máy, lập tức gọi cho Lăng Tường Xuyến.
Tắt máy.
Cậu thoáng hoảng loạn, Tưởng Xuyên cũng tắt máy, chắc là vừa thi xong vẫn chưa kịp bật lên.
"Thi thế nào? Đề Ngữ văn hơi khó nhỉ." Sở Thiên Khoát vài lần thi sau sớm đã đoạt lại được vị trí hạng nhất, lúc đối diện với Lâm Dương vẫn bình thản phóng khoáng như cũ, nở nụ cười rất ôn hòa.
Lâm Dương không biết nên mở lời với Sở Thiên Khoát như thế nào. Lăng Tường Xuyến sau đó hình như không còn liên lạc gì với Sở Thiên Khoát, cậu quan tâm đến thể diện của Lăng Tường Xuyến, đến giờ chưa từng hỏi thăm.
Cuối cùng cậu vẫn nói: "Dư Châu Châu nói với mình, Lăng Tường Xuyến bị vu oan là gian lận, rời khỏi trường thi rồi."
Sở Thiên Khoát nghiêng đầu, "Cái gì? Vu oan?"
Đang nói dở, Dư Châu Châu đã trèo lên tới nơi, chạy đến.
"Vừa nãy mình đã gọi điện cho chủ nhiệm lớp bọn mình, thầy ấy nói hình thức kỉ luật vẫn còn chưa thống nhất, Lăng Tường Xuyến đã xách ba lô chạy ra khỏi cổng trường rồi."
"... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Dương hơi hốt hoảng. Cậu vẫn luôn hiểu tính khí của Lăng Tường Xuyến, cho dù sau khi lớn lên đã biết cách giả bộ ngoan ngoãn hơn một chút, thế nhưng về căn bản vẫn chẳng có gì khác biệt so với ngày bé.
Dư Châu Châu lắc đầu, "Mình không biết, mình có một dự cảm rất không tốt."
Lâm Dương gần như ngay lập tức đưa ra quyết định: "Đi, mình thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta cùng ra ngoài tìm cậu ấy."
Sở Thiên Khoát có chút lúng túng đứng đờ ra, lúc Lâm Dương xách ba lô quay trở lại, cậu đã kinh ngạc tới cực điểm, lần đầu tiên thẳng thừng nói ra cảm nhận: "Cậu điên rồi à? Lẽ nào cậu không định thi nữa hay sao?"
Lâm Dương cười cười: "À thì, Sở Thiên Khoát, cậu cố gắng lên nhé."
Dư Châu Châu nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu rời đi.
Sở Thiên Khoát dựa cửa, cảm thấy không tài nào hiểu nổi. Cậu thẫn thờ một hồi, mới nhớ ra sách Sinh học vẫn còn mấy trang chưa xem xong, bởi thế trở về chỗ ngồi rút sách giáo khoa ra, khẽ khàng lật giở.
Chỉ có điều dáng vẻ xách ba lô lên bỏ thi điên cuồng chạy của hai người kia vẫn quanh quẩn mãi trong đầu không tan biến. Sở Thiên Khoát vẫn luôn biết mình không làm sai, trước nay cậu luôn là một đứa trẻ biết phân biệt nặng nhẹ, cậu biết thứ nào mới là chuyện quan trọng.6
Chỉ có điều hai bóng lưng kia vẫn giẫm lên trang sách Sinh học của cậu, để lại một hàng dấu chân khiến cậu hoang mang khó hiểu.
***
Lúc bước ra khỏi văn phòng, Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy tự do một cách hoang đường.
Trên đường cô nhìn thấy Trần Cảnh Táp. Đối phương đang oán giận đề Ngữ văn bằng thứ giọng cao quãng 8, nhìn thấy Lăng Tường Xuyến, khóe môi thoáng nét châm biếm.
"Đại tiểu thư, thi thế nào rồi?"
Lăng Tường Xuyến bất ngờ nở nụ cười. Cô nhìn vào mắt Trần Cảnh Táp, sự thiếu thân thiện của con người này đã không ngừng tra tấn hành hạ cô suốt hai năm ròng rã, thời khắc này rốt cuộc cũng được giải thoát.
"Trần Cảnh Táp, cậu có thể im miệng lại được không? Tôi hễ nghe thấy giọng nói như mèo bị giẫm phải đuôi của cậu là lại đau đầu." Lần đầu tiên cô cảm thấy hô hấp thông thoáng đến như vậy.
Ra khỏi cổng trường rồi cũng không biết nên đi đâu, lên bừa một chiếc xe bus, ngồi đến điểm dừng cuối cùng, lại lên một chiếc khác, lại ngồi tới điểm cuối...
Từ điểm cuối này đến điểm cuối khác, cô một mực ngồi trong góc hàng ghế cuối cùng, ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc thay đổi bên ngoài cửa sổ. Mùa Đông, trên mặt đất toàn tuyết đọng màu đen, thành phố xám xịt mang tới một cảm giác lạnh lùng.
Cuối cùng khi ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện ra mình đang đứng trước cửa học viện Âm nhạc nằm ở ngoại ô.
Cô còn nhớ, hồi nhỏ, ba người cô, Lâm Dương và Tưởng Xuyên hầu như mùa Hè năm nào cũng đều phải tới đây thi đàn, sau khi học được hai năm là cấp 5, sau đó năm tiếp theo là cấp 6, năm tiếp theo nữa là cấp 8. Năm thứ năm, Lâm Dương và cô xung kích cấp 10, còn Tưởng Xuyên vẫn ngoan ngoãn an phận ở cấp 9.
Mùa Hè năm cuối cùng, học viện Âm nhạc đang xây dựng thêm, từng đám cỏ dại lớn mọc bên ngoài tòa nhà, bao la bát ngát, hoang sơ tới mức khiến bọn họ quên cả hô hấp.
Là ai đã từng nói, nhạc sĩ luôn cần phải ở gần với thiên nhiên thì mới có thể lĩnh ngộ được những chân lí vĩ đại. Thế nhưng những đứa trẻ vì cuộc thi mà căng thẳng nôn nóng ngồi bên trong đại sảnh phía sau sân khấu đó, giống như những cỗ máy, bên trong những nốt nhạc đánh ra không hề có chút linh hồn —— thực ra bọn họ không hề hiểu rốt cuộc mình đang diễn tấu những thứ gì.
Lăng Tường Xuyến không còn tìm được bãi cỏ hoang năm đó. Bãi cỏ hoang ấy đã bị xây thành tòa nhà giảng đường mới, sau đó giảng đường mới lại biến thành giảng đường cũ. Bầu trời tự do ấy cũng đã bị chia cắt thành từng khối nhỏ, cô ngẩng đầu, không thấy được bản thân hồi còn bé nữa.
Làm một đứa trẻ ngoan. Thi đàn xếp loại nhất định phải là "ưu tú", học hành thi cử nhất định phải là hạng nhất, trong bữa tiệc các bạn nhỏ bị lôi ra bắt hát, nói những lời trợ hứng hợp cảnh, người lớn bên dưới bình luận xem con cái nhà ai có phong thái nhất, ngoan ngoãn nhất, giống ông bà cụ non nhất. Cô tuyệt đối phải chiếm được ít nhất một chữ "nhất".
Thế nhưng, hình như không ai nhớ rằng, đứa trẻ ngoan nhất, kì thực nằm ở trái tim.
Trong thời khắc mấu chốt nhất, không có ai nói một câu, tôi tin tưởng em không gian lận.
Không có ai tin tưởng. Cô rất muốn biết nguyên nhân khiến mẹ ngất xỉu khi ấy, rốt cuộc là đau lòng vì cô, hay vẫn chỉ vì thể diện của bản thân không còn mà cảm thấy hoảng hốt?
Lăng Tường Xuyến nhận ra kì thực mình không quá buồn bã. Hình như cô sớm đã tê liệt rồi, chỉ đứng ngây ra giữa quảng trường lộng gió bao quanh bởi các tòa nhà, đại não trống rỗng.
Vài phút sau, cô đi ra khỏi sân trường, vẫy một chiếc taxi, ngồi lên xe nói với tài xế: "Nhà trẻ chính phủ Tỉnh."
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lưu chuyển. Thế nhưng nhà trẻ chính phủ Tỉnh vẫn trông giống hệt như trước, vừa cũ kĩ lại vừa thân thiết. Lăng Tường Xuyến nhớ tới bà lão phụ trách hâm nóng cặp lồng cơm kia, có lẽ đã qua đời từ lâu rồi. Khi ấy lúc ăn cơm bọn họ luôn thi xem ai ăn nhanh nhất lại sạch sẽ nhất, giơ đáy cặp lồng lên cho giáo viên xem tranh công. Tưởng Xuyên luôn ăn rất chậm, Lăng Tường Xuyến trách cứ cậu khiến nhóm bọn họ bị kéo lại phía sau, song Tưởng Xuyên lại từ tốn nói: "Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày."
Còn cả xích đu nữa. Mọi người suốt ngày đánh nhau vì xích đu, nhưng một khi cô đã cướp được thì những cậu bé đó lại đều xúm vào tranh nhau giúp cô đẩy xích đu. Cô sẽ trừng lớn mắt nói: "Tự mình có thể đu được rất cao rất cao, không cần tới các cậu!"
Bầu trời sập tối khi ấy thoạt nhìn luôn có màu như một cốc kem. Bọn họ ăn kem hoạt hình, ngậm kẹo nổ, nói về ngày sau sẽ ra sao.
Sẽ ra sao. Cuối cùng tất cả biến thành dáng vẻ của lúc này.
Lăng Tường Xuyến sắp lạnh cóng, đành phải lánh vào một trung tâm thương mại gần đó. Tầng một chuyên kinh doanh mỹ phẩm, khắp nơi đều là sắc trắng thanh nhã. Bên trong trung tâm có rất ít người mua sắm, chỉ có vài ba nữ sinh, trên đồng phục trắng in hàng chữ "Trường trung học số 29", đi tới đi lui xung quanh, có lẽ cũng đang cố gắng sưởi ấm giống như cô.
Đột nhiên nghe thấy có nữ sinh nói, "Chiêm Yến Phi Chiêm Yến Phi mau tới đây xem, sợi dây chuyền này có giống của cậu hay không?"
Lăng Tường Xuyến kinh ngạc nhìn sang, cô gái nhạt nhòa có khuôn mặt mũm mĩm kia, thấp thoáng có thể thấy được dáng vẻ khi còn bé. Cô ấy chạy tới bên cạnh nữ sinh kia, nhìn một sợi dây chuyền lấp lánh nào đó bên trong tủ kính của Swarovski*, hòa nhã cười cười, "Cái của mình có mỗi 20 tệ thôi, mua lúc đi Hoàng Long chơi, là đồ giả, làm sao so sánh được với cái này?"
(* Swarovski: Hãng trang sức pha lê nổi tiếng thế giới.)
"Chiêm Yến Phi?"
Chiêm Yến Phi quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, "Cậu... Bọn mình có quen biết sao?"
Lăng Tường Xuyến lắc đầu, "Không, mình nhận nhầm người thôi."
Chiêm Yến Phi nở nụ cười, trên khuôn mặt vẫn xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Cô đã cắt tóc ngắn, thần thái bình thản thỏa mãn, bị mấy người bạn lôi tới chiếc thang cuốn chậm chạp đi lên tầng hai. Lúc lơ lửng giữa chừng cô còn nghi hoặc thoáng nhìn Lăng Tường Xuyến, nghiêng nghiêng đầu, vẫn có chút giống với dáng vẻ của Tiểu Yến Tử cố tình làm vẻ đáng yêu trên sân khấu.
Chỉ là không còn ai gọi cô là Tiểu Yến Tử nữa.
Khi Lăng Tường Xuyến tiền đồ rộng mở, đã từng cười nhạo Chiêm Yến Phi và Dư Châu Châu không học nổi Toán Olympic như thế nào? Đã khoác lác như thế nào với Tưởng Xuyên rằng, con đường mà sau này bọn họ phải đi sẽ rất gian khổ, trẻ lên ba thế nào về già chưa chắc đã thế ấy, Tưởng Xuyên, cậu cứ chờ mà xem, tương lai họ sẽ là những con người mờ nhạt...
Dư Châu Châu đi đường vòng, trở về cùng một vạch xuất phát đứng sóng vai bên cô.
Mà Chiêm Yến Phi đã rời khỏi sân đấu, yên tâm kéo mấy chị em trốn vào tòa cao ốc này giữa ngày mùa Đông giá rét, vừa sưởi ấm vừa cười đùa.
Những con người mờ nhạt. Cô cười nhạo Chiêm Yến Phi mờ nhạt, thế nhưng lại quên mất rằng, hạnh phúc vĩnh viễn luôn thuộc về đại đa số tầm thường.
***
Dư Châu Châu không hề nói với Lâm Dương bất cứ chuyện gì liên quan tới Tân Nhuệ. Cô chỉ kiên trì tin tưởng rằng Lăng Tường Xuyến không gian lận.
Lâm Dương gật đầu, "Mình biết."
Máy bàn nhà Lăng Tường Xuyến không có ai nghe, Lâm Dương gọi cho bố mẹ mình, vốn định bụng dò hỏi số di động của bố Lăng Tường Xuyến, kết quả còn chưa nói rõ ràng thì mẹ cậu đã hét ầm lên.
"Con bỏ thi rồi?!"
Lâm Dương vội vàng cúp máy, nhìn Dư Châu Châu xấu xổ cười cười, "Bà ấy dạo này... thời kì tiền mãn kinh."
Dư Châu Châu nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Dương, "Cậu bỏ thi, thật sự sẽ không làm sao chứ?"
Lâm Dương cười, "Có cái gì to tát đâu, nếu không được tuyển thẳng thì tự mình thi thôi. Nếu cậu đã không vấn đề, thì mình càng không thể có vấn đề!"
Dư Châu Châu lắc đầu, "Chúng ta không giống nhau."
Phía sau cậu còn có nhiều kì vọng đến như vậy.
Lại một câu nói giống như đã từng nghe. Song Lâm Dương dường như sẽ không bị những lời lẽ của Dư Châu Châu tiêm nhiễm nữa.
"Cậu nói vớ vẩn nhiều quá." Chiều cao của cậu đã đủ để có thể từ trên cao nhìn xuống xoa đầu Dư Châu Châu. Động tác này quen thuộc đến thế, khiến đáy lòng Dư Châu Châu bất ngờ dâng lên một luồng hơi ấm, thế nhưng lại không phải là vì Trần An.
"Lâm Dương?" Dư Châu Châu vô thức gọi tên cậu.
"Sao vậy?"
Cô cười cười, "Không có gì."
Người này là Lâm Dương.
Tưởng Xuyên kiên trì tự mình ra ngoài tìm Lăng Tường Xuyến. Dư Châu Châu và Lâm Dương đi cùng nhau, đầu tiên là tìm kiếm một lượt khu vực xung quanh trường học. Cuối cùng, qua sự miêu tả hàm hồ của Lâm Dương, ông chủ sạp báo vẫn luôn thích bắt chuyện với những cô gái xinh đẹp vỗ trán một cái: "A, đúng là có một cô bé, không mặc áo khoác, xách cặp sách, bắt xe bus ở chỗ này. Còn về việc ngồi xe số mấy, chú thực sự không biết..."
Lâm Dương buông thõng tay nhìn Dư Châu Châu, "Bây giờ phải làm thế nào?"
Dư Châu Châu ngước nhìn tấm biển trạm xe, "Nếu mình là cô ấy, mình sẽ ngồi bừa một chiếc xe. Cho nên suy luận logic cũng vô tác dụng, bọn mình sẽ không tìm được cô ấy."
Lâm Dương gãi đầu, "Bây giờ có quay về thi cũng chắc chắn là không kịp nữa rồi. Cậu nói xem chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì đây?"
Thế nhưng trong giọng nói không hề chứa chút ảo não hay nghi hoặc nào.
Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu, "Không có tác dụng cũng phải tìm, vô lí cũng phải tìm. Nếu như khi ấy cậu ngồi nguyên tại trường thi giả bộ không bận tâm, mình nghĩ cả đời cậu cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Hơn nữa, việc này đối với Lăng Tường Xuyến cũng rất quan trọng."
Nói với cô ấy, kì thực vẫn còn có người tin tưởng cô, cũng có người cảm thấy sự tồn tại của cô quan trọng hơn so với tư cách tuyển thẳng của mình.
Một Lăng Tường Xuyến sau khi bị tước đoạt đi mọi vầng hào quang, vẫn sẽ được yêu thương.
Dư Châu Châu và Lâm Dương đi tới toàn bộ những nơi mà Lâm Dương cho rằng có khả năng tìm thấy Lăng Tường Xuyến suốt cả buổi chiều, thế nhưng không thu hoạch được gì.
Để tránh né những cú điện thoại liên hoàn đoạt mạng của mẹ mình, Lâm Dương đã tắt di động. Sau mấy chuyến lăn lộn, có một số máy lạ gọi vào máy Dư Châu Châu.
"A lô, xin chào." Dư Châu Châu bắt máy.
"Chào cháu, cô là mẹ của Lâm Dương."
Sự tức giận ẩn trong giọng nói khiến Dư Châu Châu không khỏi thoáng hoảng hốt.
"Dư Châu Châu phải không? Có phải cháu đang cùng..."
Dư Châu Châu lập tức nhẹ nhàng ngắt lời: "Cô chờ một chút ạ." Sau đó đưa máy cho Lâm Dương.
Không biết mẹ Lâm Dương đã phải hỏi thăm nhiều đến thế nào mới có thể lần ra được đầu mối Dư Châu Châu này. Lâm Dương bị bắt quả tang tại trận —— bất kể là chuyện bỏ thi, hay chuyện Dư Châu Châu.
Lâm Dương vẫn uể oải đáp lời, song tâm trạng lại không tệ.
"Vâng."
"Chẳng còn cách nào, con phải đi tìm cô ấy. Nếu không còn đáng được làm người nữa hay không."
"Con không nóng giận với mẹ mà, thái độ hiện giờ của con rất ngoan ngoãn. Thêm nữa bây giờ có quay về thì cũng không cách nào tham gia kì thi được nữa rồi, mẹ để con tập trung tìm cô ấy đi."
"Mẹ, mẹ khuyên nhủ mẹ Lăng Tường Xuyến một chút. Lăng Tường Xuyến giả bộ như thế nào trước mặt con và Tưởng Xuyên, thật ra bọn con đều biết, cái bà mẹ dở hơi kia —— vâng vâng vâng, con tôn trọng người lớn, con tôn trọng người lớn. Dẫu sao, áp lực lớn đến như vậy mà Lăng Tường Xuyến phải chịu đều là do mẹ cô ấy tạo nghiệt... Được, con không nói linh tinh nữa, con tôn trọng người lớn..."
Dư Châu Châu ngồi bên cạnh nghe rất muốn cười. Cô thích nhìn dáng vẻ ngả ngớn bất cần của Lâm Dương, giống như lại được quay về thời bé.
Đột nhiên Lâm Dương yên lặng rất lâu, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Sự im lặng ấy duy trì thật lâu, cho tới tận lúc bọn họ đi tới cuối con đường.
"Mẹ, đây là chuyện của con, cũng là sự lựa chọn của con. Là đúng hay sai, con sẽ tự chịu trách nhiệm."
Cậu cúp máy, lần nữa nhẹ nhàng xoa xoa đầu Dư Châu Châu, tràn đầy ý nghĩa trấn an và bảo vệ. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Dư Châu Châu nghiêm túc, khách quan ngắm nhìn cậu. Cô luôn cho rằng cậu vẫn là một cậu bé được bố mẹ và những người xung quanh gửi gắm kì vọng, một đường thuận lợi êm ả, luôn cho mình là đúng, tràn ngập ánh sáng mặt trời. Song lúc này mới phát hiện, bên trong giọng nói của cậu có thứ gì đó đang đội đất vươn lên, không liên quan tới sự ưu tú, chỉ là dấu tích của tháng năm.
"Hai người... nói về chuyện gì thế?"
Lâm Dương cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng đều đặn, "Cậu."
Cậu. Là chuyện của mình, cũng là sự lựa chọn của mình. Là đúng hay sai, mình sẽ tự chịu trách nhiệm.1
Đúng vào lúc này, Dư Châu Châu bất ngờ nhận được điện thoại của bố Mễ Kiều.
Buổi sáng hôm nay Mễ Kiều đột nhiên hôn mê, hiện giờ vẫn đang cấp cứu.
Lâm Dương và Dư Châu Châu cả buổi chiều và buổi tối đều túc trực trong bệnh viện. Lại là hành lang thật dài, ghế ngồi lạnh buốt. Dư Châu Châu tựa gáy vào tường, đột nhiên lại không còn cảm thấy sợ hãi bệnh viện nữa.
Cô đã từng chứng kiến cái chết đầu tiên ở bệnh viện, lắng nghe đoạn hồi ức buồn thương nhất, cũng đã nhận được tin tức tuyệt vọng nhất.
Có lẽ nơi này chỉ là một trạm trung chuyển. Ánh mắt bọn họ không đủ dài rộng, không nhìn thấy được thế giới tiếp sau trạm trung chuyển, thế nhưng chưa chắc đó đã là một nơi không tốt đẹp.
Đối với Dư Châu Châu mà nói, Mễ Kiều là một kì tích. Trong khoảng thời gian mấy năm cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn điềm nhiên như không giấu tất cả mọi người vui vẻ đi học, gây rắc rối, cosplay, ăn nói thô tục, cãi nhau với giám thị, cũng có thể vừa gặm táo vừa chỉ đạo Dư Châu Châu gọt vỏ bên trong bệnh viện, sau khi bị Dư Châu Châu chọc giận lại cầm gối lên ném thẳng vào mặt y tá trưởng —— đương nhiên khi Dư Châu Châu hỏi Mễ Kiều vì sao là lỗi của mình mà lại ném vào cô y tá kia, Mễ Kiều chỉ cười hì hì nói: "Từ mấy năm trước mình đã cảm thấy cô y tá kia có ý với bố mình rồi, mình đang tạo cơ hội cho bố tới xin lỗi cô ấy đó. Se một mối duyên lành hơn xây bảy tòa tháp..."
Cô chưa từng thấy Mễ Kiều khóc, chưa từng thấy Mễ Kiều than thở về những phiền muộn và khó khăn nhỏ bé chẳng đáng kể đó giống bọn họ. Vào lúc mọi người cùng nhau chơi cosplay, cô ấy có thể chỉ vào hai hốc mắt lõm sâu đáng sợ của mình chủ động xin đóng vai L trong "Death Note", giống như bệnh tình đã mang tới cho cô ấy một cơ hội tuyệt vời đến cỡ nào.
Kiên cường lạc quan có thể ngụy trang, thế nhưng sự vui vẻ của Mễ Kiều, không chút giả tạo nào.
Lâm Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Châu Châu.
"Mình đã làm hộ cậu ấy nhiều đề thi đến như vậy, cậu ấy còn chưa hoàn thành được việc mà cậu ấy đã hứa, có muốn chạy mình cũng không cho phép đâu," Lâm Dương cố gắng làm ra vẻ thư thái, "Tin mình."
Một lúc sau, bác sĩ đẩy cửa bước ra. Dư Châu Châu đứng lên, nói một câu đầy mùi kịch bản phim truyền hình TVB: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ bật cười vì ánh mắt cháy bỏng của cô: "Không sao rồi."
Ba chữ tuyệt vời nhất trên thế giới không phải "mình yêu cậu", mà là "không sao rồi".
Có lẽ sự chắc chắn của Lâm Dương đã phát huy vai trò, lúc 12 giờ đêm, Mễ Kiều vừa vặn bình yên bước sang một ngày mới, thoát khỏi nguy hiểm.
Dư Châu Châu đang vỗ ngực vui mừng thì bất ngờ nhìn thấy Bôn Bôn ở phía cuối hành lang.
Cậu vội vã chạy tới, chào hỏi qua loa với Dư Châu Châu và Lâm Dương rồi dán người lên cửa sốt ruột ngó nghiêng vào bên trong.
Dư Châu Châu có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đột nhiên lại không muốn làm phiền cậu. Bôn Bôn thoạt nhìn vô cùng lo lắng bất an, dáng vẻ xa lạ song cũng ấm áp như vậy.
Cô và Lâm Dương lặng lẽ tạm biệt bố Mễ Kiều.
Đúng vào lúc này, Lâm Dương nhận được điện thoại của Tưởng Xuyên. Lăng Tường Xuyến đã được cậu đưa về nhà rồi.
"Tâm trạng của cô ấy ổn định hơn so với mình tưởng tượng, thật đấy," Tưởng Xuyên cười, "Tin mình, mọi chuyện đều tốt cả."
Cúp máy rồi Lâm Dương mới đột nhiên phát hiện ra, không ngờ cậu lại chẳng nhớ nổi rốt cuộc bắt đầu từ khi nào Tưởng Xuyên không còn sụt sịt mũi khi nói chuyện nữa.
Mọi chuyện đều ổn, mọi chuyện đều theo dòng thời gian không ngừng tiến về phía trước.
Địa chỉ của bệnh viện ở khá xa, lúc bọn họ đi ra khỏi cổng, trên con phố lớn đã chỉ còn lại ánh đèn đường màu cam, đến một chiếc xe cũng không có. Trên ngã tư rộng lớn chỉ có vạch sang đường cô đơn và cột đèn tín hiệu.
Tảng đá trong lòng Dư Châu Châu cuối cùng cũng được đặt xuống, cô mệt mỏi nở nụ cười, đêm sâu vắng lặng, tựa như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Cậu biết không, hồi bé mình đọc Doraemon, tập yêu thích nhất là, bọn họ dùng đèn pin thu nhỏ biến bản thân thành rất nhỏ, sau đó tạo ra một thành phố chỉ thuộc về mình ở sân sau nhà. Ở trong thành phố ấy, bọn họ có thể tung hoành ngang dọc, thực hiện những nguyện vọng mà bình thường không làm được. Nobita hi vọng có thể đứng ở hàng truyện đọc truyện tranh mới ra miễn phí suốt ngày mà không bị ông chủ đuổi đi, Gian có thể thỏa thích ăn cơm sườn lợn rán, Doraemon có thể mua rất nhiều dorayaki mà không phải trả tiền, Shizuka cũng có cửa hàng đồ chơi riêng của cô ấy..."
Lâm Dương cười: "Đều là những ước muốn rất tuyệt."
"Thế nhưng," Dư Châu Châu nhìn cậu, đôi mắt trong veo dưới ánh đèn đường, lấp lánh ánh lệ, "Trong đó ước mơ mà mình thích nhất lại là của một nhân vật phụ bé nhỏ, chỉ có một ô tranh vẽ, thoáng cái lướt qua."
"Là gì?" Lâm Dương dịu dàng nhìn cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ lén uống trộm rượu ngà ngà say.
"Đứa bé ấy nằm trên con đường lớn trống trải, dang rộng chân tay, lớn tiếng nói với không trung, cuối cùng tôi đã có thể tự do nằm trên đường lớn rồi!"
Dư Châu Châu cũng hét lớn, giống như trong khoảnh khắc bị linh hồn đứa bé kia nhập vào.
Lâm Dương đột nhiên kéo lấy tay cô, chạy về phía giao điểm của ngã tư.
"Cậu làm gì vậy?"
"Đương nhiên là, nằm trên đường lớn!"
Lâm Dương kéo Dư Châu Châu đang trợn mắt há mồm tới chính giữa ngã tư, đèn giao thông bốn phía cũng trùng hợp đồng thời chuyển thành màu đỏ một cách kì diệu, khiến giao điểm biến thành một vùng chết an toàn. Bốn con đường hoang vu mà không có giới hạn, toàn bộ đều thông vào màn đêm vô tận.
Bọn họ cùng nằm vật ra ngã tư đường, tạo thành hai chữ "Đại" (大) lớn, lại giống như hồi nhỏ dùng kéo, giấy trắng cắt thành những hình người đang nắm tay nhau đơn giản nhất.
Trên bầu trời đầy mây của buổi tối xuất hiện một khoảng đỏ như máu. Dư Châu Châu không hề cảm nhận được cảm giác kích thích như tưởng tượng do nghịch dại mang tới.
Cô cảm thấy mình đã lần nữa trở về với mặt đất tĩnh lặng.
Một ngày như vậy, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Trong cuộc thi quan trọng này, mỗi người cuối cùng đã đưa ra được sự lựa chọn của mình.
Ngay đến Mễ Kiều cũng đã lựa chọn, phải tiếp tục sống tiếp.
Bọn họ đi qua hết ngã tư này tới ngã tư khác, lần lượt mỗi người một ngả, có lẽ dòng đời xoay chuyển, sẽ còn gặp lại nhau, mà cũng có thể từ đây vĩnh biệt. Thế nhưng thời khắc này, mỗi con đường dẫn về một hướng khác nhau, song Dư Châu Châu lại không muốn nghĩ tới về sau. Bọn họ cuối cùng rồi sẽ phải tạm biệt, phải trưởng thành, phải tàn phai.
Từ nhỏ tới lớn, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, không một cái nào là hiện thực chân chính.
Cô không phải Bạch nương tử, không phải nữ hiệp, không phải She-Ra, không phải Creamy Mami, không phải bất kì người nào.
Cô chỉ là một nhân vật phụ vô danh muốn nằm trên đường lớn.
Quá trình trưởng thành, chính là quá trình Dư Châu Châu nhận ra mình căn bản không phải là nữ hiệp gì.
Trong quá trình xoay mòng mòng ấy, cuối cùng vẫn đánh mất nước Thánh, từ bỏ Lam Thủy.
Thế nhưng vậy thì có làm sao cơ chứ?
Cô nhẹ nhàng nhéo tay Lâm Dương, hét lớn với không trung:
"Cuối cùng đã có thể nằm trên đường lớn rồi!"
Cô khóc nghẹn ngào trong lòng Lâm Dương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận