Ngoại trừ Cố Phi đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, mười người khác mồm năm miệng mười ồn ào miêu tả gương mặt và thân hình của nhóm bảy người Kiếm Nam Du. Cố Phi nghe hết từ này rồi thêm từ hình dung khác nhảy vào trong tai mình, không hề ghép lại được thành một hình ảnh nào trong đầu cả. Nhưng nhìn người chơi xung phong nhận vẽ kia, lúc này đã hạ bút như bay, thường xuyên dừng lại hỏi vài câu, trên người bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp.
Nửa tiếng sau, người nọ tuyên bố đã hoàn tất bản vẽ, đằng sau lưng gã có rất nhiều người chen chúc nhau xem, lúc này ai cũng há hốc miệng. Lam Dịch bước nhanh về phía trước, cầm lấy tờ giấy tên kia vẽ lên coi.
“Cmn mày!!! Đây là gì? Anh em Hồ lô [1] hả?” Lam Dịch không đưa bản vẽ cho mấy người khác xem nữa, trực tiếp vo thành một cục ném thẳng lên người vẽ.
Người nọ rất chi là buồn rầu: “Sao vậy? Không giống à?”
“Giống cái đầu mày, giả làm họa sĩ chi, cút qua một góc trồng nấm đi.” Lam Dịch trách cứ.
“Mẹ kiếp, sao không giống được?” Người nọ rất cố chấp, nhặt cục giấy lên mở ra, đưa cho nhóm Kiếm Quỷ nhìn xem. Những người này vốn đang rất tò mò vẽ thành thế nào, vội vã duỗi cổ sang ngó. Sau khi xem thì càng bội phục lòng dũng cảm của người anh em này. Đây không phải vấn đề có giống hay không nữa, mà là cậu ta rốt cuộc có biết vẽ hay không. Loại trình độ này, cũng dám chủ động ra đảm đương nhận việc vẽ, dũng khí đáng phải khen ngợi mà.
“Mẹ, đừng làm mất mặt xấu hổ nữa!” Lam Dịch cảm thấy xấu hổ thay anh em nhà mình luôn, nhào qua như hổ đói vồ mồi, đoạt tờ giấy rồi xé thành mảnh vụn, thoạt nhìn hận không thể nuốt vào bụng.
“Thế nào rồi? Không được nhỉ?” Đến phen Cố Phi đứng bên cửa sổ nhìn thấy toàn cảnh mà có chút hả hê, đại đa số mọi người đều không biết mặt Kiếm Nam Du, tự nhiên không thể dùng cách lấy nhiều bắt nạt ít, cho nên cách dùng tốt vẫn là dụ rắn ra khỏi hang rồi.
Kết quả Hàn Gia Công Tử mau chóng chọc vỡ mộng tưởng của hắn: “Mặc dù thế này không được, nhưng cách của cậu cũng không thể dùng được nữa. Kiếm Nam Du là đồ đần à? Biết rõ là cái tròng còn chui vô?”
“Anh đừng nói thế, là sự thật đấy. Ý đồ của bọn tôi ngày hôm qua đủ rõ ràng, nhưng gã vẫn dám ra tay đó thôi, đừng coi thường Kiếm Nam Du, người ta to gan lắm, ngoại trừ tôi ra không biết gã còn biết sợ ai nha.” Cố Phi nói.
Dù sao trong quán có rất nhiều người không quen biết Cố Phi, nghe hắn vừa nói thế liền dồn dập trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm tên này đúng là mặt dày, khoe khoang phóng đại quá mức.
Đám Kiếm Quỷ lại biết đấy là đang nói thật, phía Tế Yêu Vũ trải qua đánh nhau một trận ngày hôm qua cũng biết không phải là nói dối. Thời điểm Cố Phi vẫn ở đây, lượn phố gần hai tiếng cũng không thấy bóng dáng người đâu; Cố Phi vừa mới đi vài phút, nhóm kia lập tức ra tay ngay. Kỳ thực đặt bẫy gì đó chỉ là cho có thôi, song phương đều biết rõ trong lòng cả hai đang suy nghĩ gì, nói cho cùng thì có khác gì trò trốn tìm giữa Cố Phi và nhóm bảy người Kiếm Nam Du đâu.
“Ngày hôm qua là chuyện hôm qua, bây giờ là bây giờ. Nếu hôm qua bọn họ biết cậu dùng huy chương Truy Phong có thể trực tiếp truyền tống về gần đấy, thì cậu nghĩ bọn họ còn có thể ra tay hay không.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Cho nên hôm nay chúng ta có thể điều chỉnh lại, lần này không dùng huy chương Truy Phong, chúng ta dùng quyển trục Truyền Tống, tôi đi ra xa, các anh chọn tọa độ rồi dẫn bọn họ ra, vừa thấy xuất hiện thì tôi lập tức truyền tống về.” Cố Phi nói.
“Đổi vỏ không đổi chất, vẫn là chơi truyền tống, có tình cảnh như ngày hôm qua làm tham khảo, Kiếm Nam Du sẽ không đề phòng à? Quyển trục Truyền Tống là thứ mọi người đều biết đến, gã ta nhất định có nghĩ tới.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Chí ít gã cũng đã ra tay rồi!” Cố Phi nói.
“Đương nhiên ra tay, nhưng gã sợ cậu như thế, chờ lúc cậu triệt để không ở đây rồi ra tay lần nữa. Cậu xài quyển trục Truyền Tống có thể truyền tống từ trên giường cậu tới quảng trường trung tâm hả?” Hàn Gia Công Tử nói.
Tận đây, Cố Phi hết lời cãi lại, thời gian hắn chơi game quả thực rất kỷ luật. Mà đám Mang Mang Mãng Mãng đương nhiên không thể học giống hắn, một ngày chỉ chơi ba tiếng.
“Cho nên mới nói, từ giờ trở đi, cậu còn muốn đối phó Kiếm Nam Du, thì chỉ có một cách cậu chủ động đi tìm gã thôi. Còn muốn người ta chủ động tới, trừ phi cậu không online. Nếu không cậu đi tắm rửa đi ngủ đi ha?” Hàn Gia Công Tử nói.
“Sao bị anh giải đọc mâu thuẫn vậy chứ!” Cố Phi buồn bực nói.
“Vậy anh mau nói nên làm gì đi?” Lam Dịch cũng không nhịn được, theo cách nói của Hàn Gia Công Tử, bị động là không có khả năng dụ người ra, nếu chủ động, thì bởi không đủ sức người nên không nhúc nhích nổi, việc này không có cách khác thoát khỏi vòng lặp sao?
“Kỳ thực, có một cách vô cùng đơn giản mà khỏe re, chỉ không biết cô có chịu không.” Hàn Gia Công Tử bỗng nói chuyện với Mang Mang Mãng Mãng.
“Cách gì vậy?” Mang Mang Mãng Mãng hỏi.
“Ném pháp trượng đi.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Móe!!” Mọi người tập thể khinh bỉ. Chơi game online dựa vào trang bị và kỹ năng nhiều nhất, chỉ bởi chuyện này mà từ bỏ trang bị, còn không bằng nói trực tiếp xóa tài khoản đi nha!
Trong một mảnh tiếng khinh thường, Mang Mang Mãng Mãng lại hiểu ra điều gì, nhìn Hàn Gia Công Tử mà hỏi dò: “Ý của anh là…”
“Không sai, không phải ném ra đường, mà là ném cho một người nào đó.” Hàn Gia Công Tử nói.
Trong quán rượu lập tức trở nên yên lặng.
Một biện pháp rất đơn sơ và lỗ mãng, nhưng lại có hiệu quả tuyệt đối. Nhưng đồng thời chọc trúng tử huyệt trong giới game online: vấn đề lòng tin.
Tất cả mọi người trong quán rượu không ai lên tiếng. Mặc dù phần lớn đều không biết đó là cây pháp trượng thế nào, nhưng có thể xúc động người khác bỏ tiền ra mua đánh cướp, nhất định là trang bị rất khó gặp trong trò chơi. Hiện nay một đống người tụ tập trong quán này, xét đến cùng thực ra là để đảm bảo vật phẩm này không bị cướp đi. Giờ bảo Mang Mang Mãng Mãng tự động chắp tay nhường cho người, cô có đồng ý không? Cả đám nhìn chằm chằm Mang Mang Mãng Mãng, có một số người thì nhìn chằm chằm vào Cố Phi.
Người mà Hàn Gia Công Tử nói đến, đương nhiên là chỉ Cố Phi.
Chẳng qua chuyện này quá nhạy cảm, nếu Mang Mang Mãng Mãng từ chối, có nghĩa là không tin tưởng, hai bên khó tránh khỏi xấu hổ. Vì tránh sự xấu hổ này, để phía Cố Phi từ chối không thể tốt hơn, nhất là bây giờ Mang Mang Mãng Mãng đã biểu hiện mình do dự.
Mang Mang Mãng Mãng do dự là khó tránh khỏi, dù sao cô ấy không thân với Cố Phi là bao.
Nhưng mà tất cả mọi người chờ đến khi Cố Phi mở miệng, lại là Cố Phi vỗ bàn khen ngợi: “Ý tưởng này hay đấy nha!”
Mọi người cười sốc hông. Lòng ai âm u, thì cảm thấy Cố Phi là lòng muông dạ thú; không u ám như thế, cũng thấy người này không biết cách đối nhân xử thế mà.
Kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Phi, Mang Mang Mãng Mãng lại nở nụ cười, không hề lưỡng lự nữa mà gật đầu nói: “Ý tưởng này thật sự không tệ.” Vừa dứt lời cô đã lấy pháp trượng ra, chuẩn bị giao cho Cố Phi.
Thân thủ của Cố Phi làm người ta không đoán được, nhưng tính cách lại thật đơn thuần. Giây phút Mang Mang Mãng Mãng do dự là đang nhớ lại quá khứ của người này thế nào. Có trả trang bị hay không, kỳ thực không phải xem quan hệ giữa hai người có đủ thân thiết không, mà xem phẩm hạnh của đối phương ra sao. Ngân Nguyệt với mình đủ thân đấy, kết quả thì sao chứ? Cố Phi với mình như như người dưng nước lã, thậm chí vốn là kẻ địch, lại ra tay giúp đỡ trong mấy thời điểm khó khăn nguy hiểm nhất. Người như thế, dù không phải là bạn bè, phẩm hạnh cũng đủ làm người ta tin cậy rồi.
Mang Mang Mãng Mãng là nghĩ đến điều này, mới có thể không do dự chuẩn bị giao pháp trượng cho Cố Phi bảo quản.
“Khoan đã.” Hàn Gia Công Tử đột nhiên lại lên tiếng.
“Lại sao nữa?” Cố Phi hỏi.
“Giờ đưa thì có được gì đâu? Nghi thức giao tiếp này phải để Kiếm Nam Du nhìn thấy.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Không cần phải thế.” Mang Mang Mãng Mãng thản nhiên nói, “Pháp trượng không ở trên người tôi, để bọn họ tới đây vô ích cũng không tệ.”
“Như vậy sao được.” Cố Phi không đồng ý, “Phải để gã chứng kiến, nếu không sao tìm đến tôi!”
“Đưa cho tôi đi, tôi vẫn đang tìm gã báo thù nè!” Tế Yêu Vũ đột nhiên nhảy vào cướp việc.
“Xê ra xê ra, không có chuyện của cô đâu!” Cố Phi xua đuổi.
“Mãng Mãng cho tôi đi!!!” Tế Yêu Vũ không để ý tới Cố Phi, trực tiếp đi tìm Mang Mang Mãng Mãng đòi.
Đến phiên Mang Mang Mãng Mãng khó xử hơn cả ban nãy. Hai người đều muốn, vậy đưa ai mới được đây?
“Cạnh tranh cái gì! Hiện tại đưa có ích gì hả? Không làm Kiếm Nam Du tận mắt thấy, lẽ nào tôi chạy đi nói cho gã biết đã chuyển giao pháp trượng cho người khác sao?” Hàn Gia Công Tử nói.
“Không cần anh chạy đi đâu, tôi có kết bạn với anh ta.” Hữu Ca xen mồm.
“Anh thật hài hước.” Hàn Gia Công Tử mặt không thay đổi liếc mắt Hữu Ca.
“Nhưng làm sao có thể làm gã nhìn thấy được? Có thể làm gã thấy, chi bằng trực tiếp lên chém gã.” Cố Phi nói.
“Rất đơn giản mà, treo trên hội đấu giá một ngày, sau đó nhiều người đi đồn, khắp thành nhắc tới vài câu, chẳng mấy chốc gã liền biết.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Hội đấu giá chỉ hiện thông tin vật phẩm đấu giá thôi mà, không có hiện người mua.” Hữu Ca nói.
“Chút chuyện nhỏ như vậy, sao làm khó được dân chuyên nghiệp như Kiếm Nam Du? Các anh ngẫm lại quá trình giao dịch của hội đấu giá đi.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Gửi bán, ra giá, đến thời gian lấy hàng.” Hữu Ca nói.
“Đúng vậy, thời gian kết thúc bán đấu giá viết rõ trên đó, cũng có nghĩa thời điểm có thể lấy hàng ai cũng biết cả. Nhằm biết rõ người mua pháp trượng là ai, Kiếm Nam Du nhất định sẽ theo dõi chỗ NPC xuất hàng vào thời gian ấy, nhìn rõ xem pháp trượng giao tận tay ai.” Hàn Gia Công Tử nói.
“À à… anh nói có lý.” Hữu Ca gật đầu lia lịa.
“Cứ thế, Kiếm Nam Du chứng kiến pháp trượng giao vào tay tôi, còn muốn pháp trượng này, về sau chỉ có thể tìm đến tôi.” Cố Phi cũng gật đầu.
“Ai nói là anh hả? Là vào tay tôi mới đúng!” Tế Yêu Vũ nói.
“Là tôi!” Cố Phi kiên trì.
Tế Yêu Vũ lại cười: “Rất đáng tiếc, lần này kiểu gì tôi cũng không có khả năng thua anh nhé.”
Cố Phi sửng sốt vài giây, sau đó phản ứng kịp, mặt như khóc tang. Địa phương chuyển giao pháp trượng là hội đấu giá, là một nơi chỉ nhận tiền. Tuy rằng cuối cùng Mang Mang Mãng Mãng nhất định sẽ trả lại số tiền này, nhưng quy tắc hội đấu giá là ai trả giá cao hơn thì thuộc về người đó, Tế Yêu Vũ nếu chắc chắn muốn mình cầm pháp trượng này, thì ở địa phương hội đấu giá, ai dám đấu lại cô ấy chứ?
Nhìn dáng vẻ nhất định phải được của Tế Yêu Vũ, Cố Phi thực hết cách rồi, kết quả Hàn Gia Công Tử ở bên cạnh thở dài ngao ngán: “Ê nè, người nào cầm pháp trượng rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên!” Hai người đồng thanh đáp.
“Ai cầm đều được, hai người thì thôi đi.” Hàn Gia Công Tử lắc đầu.
“Có ý gì?” Hai người ngớ ra.
“Các đồng chí, nếu khi đó Kiếm Nam Du khẳng định sẽ tới hội đấu giá xem ai là người mua, thì chúng ta nhân cơ hội này trực tiếp giết gã không được hả? Hai người nhất định phải mặt mày hớn hở cầm pháp trượng đi ngang qua mặt gã, rồi chờ gã tìm tới các vị lần nữa á?” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ớ?” Hai người đều giật mình.
“Chỉ là kế hoạch mượn giao dịch trên hệ thống để dụ Kiếm Nam Du xuất hiện thôi, căn bản không có vai trò của hai người. Đừng mãi coi mình thành nhân vật chính, đây là bệnh, phải trị!” Hàn Gia Công Tử nói.
----
[1] Anh em Hồ lô (葫芦兄弟) là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987 được sản xuất bởi Xưởng phim hoạt hình Thượng Hải. Phim còn có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận