Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 564: Chủ động một chút

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 82 lượt xem
  • 2535 chữ
  • 2025-04-11 11:27:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Đến cùng cô có thuê người hay không hả?” Cố Phi gãi đầu hỏi.

Tế Yêu Vũ lé mắt: “Anh nhiệt tình như vậy làm gì? Anh có quan hệ gì với người ta à? Anh muốn ăn hoa hồng trên đầu bà đây sao?”

“Ai ăn hoa hồng đâu!” Cố Phi oán giận, “Hoàn cảnh trong nhà đồng chí Bách Thế Kinh Luân này khá khó khăn, một thân võ thuật giỏi chỉ có thể vào trong game nhận PK người ta kiếm phí sinh hoạt, ý của tôi là nếu tôi có thể giúp thì giúp một phen thôi, tiền hoa hồng gì chứ?”

“Thiệt hay giả vậy?” Tế Yêu Vũ bị hù ngốc.

Cố Phi nghiêm túc gật gật đầu.

Mang Mang Mãng Mãng ngồi bên đã thấy khó hiểu: “Đã khó khăn như vậy còn có thể chơi game à?” Thiết bị chơi game thế giới Song Song không hề rẻ, nếu thật nghèo như Cố Phi miêu tả thì hẳn là không chơi nổi mới đúng.

“Thì đánh liều một phen đó! Ngoài hiện thực không tìm thấy công việc mà.” Cố Phi nói.

“Thế hả? Vậy anh cũng giống thế sao?” Tế Yêu Vũ hỏi Cố Phi, cô biết Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân là cùng một loại người.

“Tôi… tình huống khá hơn chút.” Cố Phi nói.

“Khá hơn là thế nào?” Tế Yêu Vũ truy hỏi tới cùng.

“Khụ, họ hàng nhà tôi khá nhiều.” Cố Phi toát mồ hôi, nếu bảo giải thích rõ vì sao nhà họ Cố có tiền mà nhà họ Cổ lại không, hiển nhiên không phải vài ba câu có thể nói rõ được, ngược dòng lịch sử, phải nói lên gia quy của hai nhà, sau đó nói tới những yếu tố đổi dời theo năm tháng, cơ hội tới linh tinh, phức tạp cực! Chính Cố Phi cũng không đủ hiểu rõ, chỉ có thể viện cớ để nói qua loa chuyện này.

“À, dựa vào tiếp tế sống qua ngày nha…” Tế Yêu Vũ hiển nhiên hiểu sai “họ hàng nhiều”.

“Ừ thì… đúng vậy…” Cố Phi ngẫm nghĩ vài giây, vẫn lười giải thích.

“Vậy anh gọi Bách Thế tới đây đi, nghe quá đáng thương.” Tế Yêu Vũ đồng tình tràn lan.

“Ok ok.” Cố Phi vội vàng gửi tin nhắn cho Bách Thế Kinh Luân, vốn tưởng thằng nhóc này sẽ hạnh phúc ngất đi, không ngờ tới nhận được câu trả lời mang giọng chảnh chọe: “Gì cơ? Lại có đơn á? Ôi, gần đây quá bận rồi, để tôi xem tôi có thể bớt thời gian qua chỗ anh hay không đã! Anh đang ở đâu?”

“Thành Bạch Thạch.” Cố Phi trả lời đàng hoàng.

“Thành Bạch Thạch? Sao xa vậy, lỡ đi rồi thì tốn biết bao nhiêu thời gian chứ! Cho bao nhiêu tiền vậy? Tôi xem giá cả tính phí tổn rồi bàn lại!”

Cố Phi triệt để cứng họng luôn. Mấy ngày không thấy, nghe giọng điệu của thằng nhóc này giống tiền vào như nước, thời gian qua có vẻ khá khẩm hơn nhiều. Đang không biết trả lời lại như thế nào, thì Tế Yêu Vũ bên này nhìn thấy nét mặt Cố Phi thay đổi, đã hỏi thăm rồi: “Sao rồi? Gọi có tới không?”

“Gần đây cậu ta rất bận rộn, hình như làm ăn trong game không tệ lắm.” Cố Phi trái lại rất thản nhiên đáp, không hề cảm thấy khó chịu vì mình nhiệt tình bị tạt nước lạnh. Dù sao giới thiệu vụ làm ăn cho Bách Thế Kinh Luân là hy vọng người đồng hành trên con đường luyện võ không nên nghèo túng quá, lúc này nhìn thấy công việc của Bách Thế Kinh Luân thịnh vượng phồn vinh, từ tận đáy lòng cảm thấy mừng thay.

“Rốt cuộc có tới hay không thế?” Tế Yêu Vũ hỏi.

“Tới hay không cũng như nhau mà, không phải còn có tôi đấy sao?” Cố Phi nói giỡn.

“Đầu anh bị nước vào à?” Tế Yêu Vũ khinh bỉ.

Cố Phi cười cười, không giải thích nữa.

Còn chưa trả lời lại tiếp sau đó, thì Bách Thế Kinh Luân bên này cũng không biết trúng gió gì, bỗng nhiên lại gửi tin nhắn cho Cố Phi: “Ha ha, hình như mấy ngày nay bên tôi không có chuyện gì, vậy tôi qua đó một chuyến đi, thành Bạch Thạch phải không?”

“Đúng rồi!” Cố Phi lau mồ hôi, nghĩ thầm tên này có khi không phải là không muốn nhận đơn làm ăn này, mà ban nãy cố ý nói vậy vì muốn nâng cao giá trị con người phải không? Vài ngày không gặp, học được cách gian trá rồi, quả nhiên trở thành dân kinh doanh khác hẳn.

“Hôm nay hẳn không đến kịp rồi, ngày mai đến.” Bách Thế Kinh Luân nói.

“Ngày mai cũng khó đi?” Cố Phi nói. Khoảng cách thành Lạc Nhật đến thành Bạch Thạch tương đối xa, thời gian Bách Thế Kinh Luân chơi game mỗi ngày cũng không dài mà.

“Tới kịp, hiện tại tôi ở bến tàu bên bờ hồ Lâm Thủy nha, nó cách thành Lâm Ấm không xa, chẳng phải thành Bạch Thạch ở cạnh thành Lâm Ấm ư?” Bách Thế Kinh Luân đáp lại.

“Vậy được rồi, ngày mai gặp.” Cố Phi nói.

Gửi xong tin nhắn rồi hắn nói với Tế Yêu Vũ: “Ngày mai cậu ta qua đây.”

“Ai cơ?” Tế Yêu Vũ sửng sốt.

“Bách Thế Kinh Luân.”

Hiển nhiên Tế Yêu Vũ đã tưởng chuyện này cho qua rồi, không nghĩ tới vài giây sau lại đổi ý, sững sờ nói: “Không phải đang bận, không tới hả?”

“Đột nhiên lại bảo muốn đến mà.” Cố Phi bất đắc dĩ.

“Các anh luyện võ có phải luyện hỏng đầu óc rồi không?” Tế Yêu Vũ hỏi.

Cố Phi hết nói.

。。。

Màn đêm buông xuống trong im lặng, Cố Phi vẫn đúng giờ logout, mặc dù Mang Mang Mãng Mãng vẫn còn tồn tại nguy hiểm, nhưng lần này mọi người đã không dám xem nhẹ, Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh cộng thêm một nhóm lớn anh em bên Lam Dịch, mấy trăm người đặt bao hết khu luyện cấp ngoài thành, đến lúc đó không sợ Kiếm Nam Du quay đầu ra tay. Chẳng qua phong cách của hai nhóm người này không hợp nhau, nhìn nhau thấy ngứa mắt, ai ra đời từ thành Nguyệt Dạ là có tính tình cứ thấy ngứa mắt liền muốn sống mái với nhau, kết quả sau một đêm luyện cấp, nội chiến ngỏm mất năm người. Nhưng có chết cũng là chết vô ích, hai phe vẫn tiếp tục cùng luyện cấp, hình thức ở chung kỳ lạ như thế, người chơi game lâu năm như Lam Dịch còn chưa từng trải nghiệm qua, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm lạ.

Ban đầu Tế Yêu Vũ cũng đi theo bọn họ chơi, giữa đường chạy đi riêng. Chạy tới chạy lui trong mấy khu luyện cấp, muốn mò ra Kiếm Nam Du, đáng tiếc không được như ý muốn.

Kỳ thực đêm nay nhóm Kiếm Nam Du đã từng nhìn thấy Tế Yêu Vũ rồi, chẳng qua bọn họ hành động chuyên nghiệp, tính cảnh giác cao vô cùng. Bình thường hội họp đi luyện cấp, thì Giao Thủy sẽ chia phần lớn lực chú ý để quan sát chung quanh xem có tên nào mang rắp tâm tiếp cận bọn họ không. Lúc Tế Yêu Vũ chưa thấy được bọn họ, đã bị Giao Thủy phát hiện ra.

Nhìn thấy đối phương lạc đàn thì muốn đi tập kích, loại chuyện này nếu để Ngân Nguyệt hoặc Bất Tiếu dẫn đội mới có thể xảy ra. Nhưng nhóm Kiếm Nam Du là đoàn đội chuyên nghiệp có kỷ luật, giả sử bên cạnh Tế Yêu Vũ lúc này có Mang Mang Mãng Mãng đi cùng, bọn họ có thể thử xem sao, nhưng chỉ có mình Tế Yêu Vũ, thì họ không hề do dự lựa chọn né tránh, bởi vì không cần thiết, giết Tế Yêu Vũ rõ là việc làm lãng phí thời gian không có ý nghĩa.

Đến ngày kế khi Cố Phi login, hỏi thăm đám Tế Yêu Vũ đang online trước, ai cũng báo bình an, rồi mới tìm Bách Thế Kinh Luân. Lúc này Bách Thế Kinh Luân cũng vừa login không lâu, mới xuất phát từ thành Lâm Ấm đến thành Bạch Thạch, đoán chừng chờ cậu ta đến rồi thì Cố Phi lại tới giờ logout. Mà còn năm người Công Tử tinh anh đoàn đã đến, đang nhanh chân đến thành Bạch Thạch.

Tối hôm qua Cố Phi sau khi đánh với nhóm Kiếm Nam Du, đã báo tin tức Kiếm Nam Du lại hoạt động cho năm người. Năm người chưa kịp chơi trò giải đố với phe Diệp Tiểu Ngũ ở thành Lâm Ấm xong, nghe thấy thế phiền lòng cực kỳ, dứt khoát lên đường đến thành Bạch Thạch. Nửa đêm đều ở bên thành Bạch Thạch này chơi.

Trong quán rượu ở thành Bạch Thạch, người ngồi xung quanh n vòng. Cấp dưới của Lam Dịch và những tên vô danh áo rồng thuộc Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh không bàn tới, chỉ tính những người có danh tiếng đã ngồi đủ một bàn.

Cố Phi không biết nói gì cho phải: “Các đồng chí à, đối thủ chỉ có bảy người, lại phô trương như thế, cả đời cũng không thấy được bọn họ đâu.”

Hàn Gia Công Tử nghe qua cách an bài của Cố Phi tối qua, lại ngó quán rượu chen chúc này, có người đến cả chỗ ngồi cũng không có, rất khinh bỉ nói rằng: “Loại tình huống này còn muốn chơi dụ rắn ra khỏi hang à? Cậu cổ lỗ sĩ thế. Nếu đối phương chỉ có bảy người, chính là để cho chúng ta dùng nhiều người bắt nạt ít, hiện giờ đừng nghĩ chờ họ xuất hiện, đáng lẽ ra chúng ta nên hành động để chủ động tóm bọn họ ra.”

“Đúng đó, sớm nên như vậy chứ!” Lam Dịch vỗ bàn, mình có hẳn một đám anh em đông đúc, kết quả ngày hôm qua lại đi riêng một mình, gã sớm đã cảm thấy sai sai ở đâu rồi. Hiện tại nghĩ lại chẳng phải là ý này sao? Phe mình người đông thế mạnh, làm gì cần tỏ ra yếu kém dụ đối phương ra đâu?

“Làm thế thì, hù bọn họ sợ chạy mất sao giờ?” Cố Phi nói.

“Hù sợ thì Mang Mang Mãng Mãng đã an toàn, mục đích cũng đã đạt tới.” Hữu Ca nói.

“Đúng vậy!” Cả đám trong phòng đều gật đầu.

Cố Phi buồn bực, hiển nhiên đây là khác biệt rõ ràng trong lối tư duy rồi. Mọi người suy nghĩ theo lối bình thường, dùng vũ lực dọa sợ đối phương, lấy tư duy phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện để xóa bỏ suy nghĩ phạm tội của đối phương; mà Cố Phi lại nghĩ dụ dỗ đối phương phạm tội, sau đó dùng vũ lực trực tiếp tiêu diệt đối phương. Cho nên mới có câu nói ‘hiệp sĩ dùng vũ lực để phạm luật’ [1], xác thực lối tư duy của Cố Phi không ổn nào.

Lam Dịch hiển nhiên cũng là người có tư duy bình thường, vừa cảm giác chủ ý này hợp ý mình, lập tức chia nhân thủ ra, ai với ai một tổ, tổ nào đi trong phạm vi nào, mau chóng sắp xếp được một nửa, bỗng có một giọng nói vang lên, một người chơi nhấc tay yếu ớt nói: “Xin hỏi người cần tìm là ai?”

“Hở?” Lam Dịch ngẩn người, quay lại nhìn nhau với đống danh nhân đang ngồi bên cạnh. Hiển nhiên trong quán tuy nhiều người, nhưng không phải ai cũng biết mặt nhóm Kiếm Nam Du hết, cũng không thể để tấm bảng viết chữ “Kiếm Nam Du tới báo danh chỗ tôi” nha!

Từ đó cũng có thể thấy, nhóm Kiếm Nam Du bình thường làm việc khiêm tốn quả thực là rất có dự kiến trước. Giống như lúc này đây, đã bị người ta ra kế vây quét bắt ra, nhưng đại đa số mọi người chỉ nghe qua tên, chứ không biết mặt, căn bản không thể làm gì.

“Con mẹ nó.” Lam Dịch rất hậm hực.

“Khụ, các vị đang ngồi, người biết mặt họ, trừ mấy người chúng tôi ra, còn ai nữa?” Hữu Ca hỏi.

Kết quả trừ sáu người Công Tử tinh anh đoàn ra, chỉ có Mang Mang Mãng Mãng, Lam Dịch, Hỏa Cầu, Tế Yêu Vũ và Anh Trủng Nguyệt Tử, tổng cộng chỉ có 11 người.

“Chia thành mười một đội thăm dò được không?” Hữu Ca trưng cầu ý kiến của Hàn Gia Công Tử.

“Quá ít.” Hàn Gia Công Tử nắm rất rõ bản đồ.

Mọi người đau đầu. Thế này cũng đã thể hiện nhân tài là đáng quý. Vào thời điểm hiện tại, ai có thể biết mặt nhóm Kiếm Nam Du chính là nhân tài, còn lại thì đều không phải. Nhân tài khan hiếm tuyệt đối.

“Các người có ai biết hội họa không? Vẽ mặt đám kia ra.” Có cấp dưới của Lam Dịch nghĩ cách.

Cố Phi là người đầu tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cái từ hội họa này nghe thật xa lạ với hắn mà.

Năm người Công Tử tinh anh đoàn đều rập khuôn theo bước Cố Phi, việc này quá kỹ thuật.

Lam Dịch, Anh Trủng Nguyệt Tử đều không lên tiếng, Hỏa Cầu thì kinh ngạc mà bảo: “Nếu đối phương là con gái, có lẽ tôi có thể.”

Tầm mắt cuối cùng rơi xuống trên người hai cô gái, tất cả mọi người cảm thấy nếu không chọn được ai, thì phái nữ có thể làm thay.

“Tôi không được, tôi không biết vẽ.” Mang Mang Mãng Mãng gấp giọng từ chối.

“Nhìn gì hả, tôi cũng không biết.” Tế Yêu Vũ bị mọi người nhìn chằm chằm liền quát.

“Hay là có ai trong các vị có thể miêu tả chi tiết, tôi vẽ cho!” Tên mới vừa hiến kế kia chủ động xin giết giặc, hiển nhiên bản thân gã có kỹ thuật này, mới nghĩ đến cách ấy.

Miêu tả… Cố Phi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cần phân biệt rõ đường cong trên gương mặt, giờ lại cần bản lĩnh dùng ngôn từ… Phong cảnh bên ngoài hôm nay thật đẹp làm sao.

----

[1] Nguyên văn trích từ câu “儒以文乱法,侠以武犯禁” – (dịch nghĩa “Nhà Nho dùng lời văn làm rối loạn luật pháp, bọn du hiệp dùng võ lực phạm đến điều ngăn cấm”): là một trong những tư tưởng pháp trị của Hàn Phi Tử (280 TCN – 233 TCN) là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc thời vua Tần Thủy Hoàng theo trường phái Pháp gia, đồng thời 侠以武犯禁 cũng là thành ngữ để sử dụng cho việc nói những đối tượng dùng mọi thủ đoạn để lấy được tài vật của người khác.

Câu chuyện thành ngữ: Những năm cuối thời Bắc Tống, nhà thư pháp và họa sĩ Mễ Phất thích sưu tầm bản gốc những bức tranh và thư pháp. Ông ấy đã dùng mọi cách để có được những bức tranh và thư pháp của người khác, đầu tiên mượn đọc để nghiên cứu, sau đó không chịu trả lại, cuối cùng sao chép một bản rồi trả lại cho chủ nhân. Tể tướng Thái Kinh cũng là một nhà thư pháp và họa sĩ, cũng thích sưu tầm, nhiều người đã tiến cống cho ông. Mễ Phất đã tìm mọi cách để lấy được chữ Vương Hi của Thái Du là con trai Thái Kinh.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top