Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 563: Ai ai cũng khinh thường

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 77 lượt xem
  • 3074 chữ
  • 2025-04-11 11:26:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Kiếm Nam Du dè dặt đi về hướng tháp Cát Trắng, từ xa đã thấy dưới tháp đứng năm người, kỳ thực trong đó có một người là Giao Thủy anh em nhà mình. Còn bốn người khác, một mục sư, một kỵ sĩ, một đạo tặc và một cung tiễn thủ.

Bước nhanh về phía trước, Giao Thủy giới thiệu từng người cho gã: “Đoạn Thủy Tiễn, Hồng Trần Nhất Tiếu, Bất Tiếu, Ngân Nguyệt.”

Kiếm Nam Du đều đã thấy hai tên Đoạn Thủy Tiễn và Hồng Trần Nhất Tiếu trong thư rồi, còn hai tên sau thì sớm đã nghe tiếng gió, nhất là Ngân Nguyệt, bạn làm ăn chưa từng gặp trước đây. Kiếm Nam Du không khỏi nhìn Ngân Nguyệt thêm vài lần, khiến Ngân Nguyệt có điểm hốt hoảng, lập tức gửi tin nhắn qua cho Kiếm Nam Du: “Đừng có nói chuyện về Mang Mang Mãng Mãng đó nha!”

Kiếm Nam Du không thèm để ý cái tin nhắn này. Nhóm Kiếm Nam Du là đánh cướp chuyên nghiệp đấy, sẽ không bao giờ đi tiết lộ thông tin của người mua đằng sau, cho dù là Ngân Nguyệt cũng vậy. Nhưng tên cặn bã này dám lấy bụng dạ hẹp hòi của mình đi nghĩ gã cũng giống mình, ấn tượng của Kiếm Nam Du về gã ta xấu không thể tả rồi.

“Kiếm Nam Du à, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Diệp Tiểu Ngũ chủ động chào hỏi, dẫn đến Kiếm Nam Du lấy làm kinh hãi một phen trong lòng. Bốn người đối diện, Bất Tiếu và Ngân Nguyệt được tính là người nổi tiếng rồi, thân thủ của Đoạn Thủy Tiễn ra sao vừa rồi gã cũng đã biết, nhưng người đứng ra chào hỏi lúc này lại là mục sư thoạt nhìn rất tầm thường kia. Từ đó nhìn ra được gã mục sư này chính là người dẫn đầu nhóm bọn họ, đây là điều Kiếm Nam Du không đoán trước được.

“Nếu anh đã đọc những lá thư bọn tôi đã gửi cho anh, thì chắc anh đã biết rõ ý đồ của bọn tôi.” Diệp Tiểu Ngũ nói.

Kiếm Nam Du gật đầu.

“Vậy không biết ý anh thế nào?” Diệp Tiểu Ngũ hỏi.

“20 ngàn đồng vàng.” Kiếm Nam Du nói.

“Gì cơ?” Diệp Tiểu Ngũ ngẩn ra.

“Đối phó Thiên Lý Nhất Túy không hề dễ dàng tí nào.” Kiếm Nam Du nói.

“Ý của anh là, các anh đối phó Thiên Lý Nhất Túy cũng muốn thu phí?” Diệp Tiểu Ngũ hỏi rõ.

Kiếm Nam Du gật đầu, Ngân Nguyệt bên cạnh muốn nói lại thôi, há miệng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Vậy thì 20 ngàn đồng vàng này là khái niệm gì?” Diệp Tiểu Ngũ hỏi.

Kiếm Nam Du bàn chuyện làm ăn đã quen, biết “khái niệm” mà Diệp Tiểu Ngũ hỏi là muốn hỏi gì, lập tức giải thích: “Một cấp 20 ngàn; xuống cấp 40 sẽ bàn lại giá khác, đồ rớt ra đều thuộc về các anh.”

“Giá đúng là cao.” Diệp Tiểu Ngũ nói.

“Nếu các người đều từng có xung đột với Thiên Lý Nhất Túy, tất nhiên hiểu rõ hắn biến thái cỡ nào hơn bất kỳ ai rồi.” Kiếm Nam Du đáp.

“Cũng phải, đây chính là nguyên nhân tôi gây sự với hắn.” Diệp Tiểu Ngũ gật đầu.

“Chỉ sợ chưa trở thành phiền toái của hắn, lại để hắn thành nỗi phiền phức của anh đúng không.” Kiếm Nam Du từ đáy lòng cảm khái nói, bọn họ chính là trêu phải phiền phức y chang thế này.

“Hắn đã là sự phiền toái, cho nên phải giải quyết.” Diệp Tiểu Ngũ đáp.

“Chỉ cần có tiền, chúng tôi không sợ phiền.” Kiếm Nam Du cười.

“Có thể trả tiền cho anh, điều kiện là phải nghe tôi chỉ huy.” Diệp Tiểu Ngũ nói.

“Được thôi, nhưng tôi cần biết toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ, chúng tôi không muốn làm con tốt thí.” Kiếm Nam Du nói.

“Không thành vấn đề.” Diệp Tiểu Ngũ gật đầu.

“Thống nhất vậy đi!” Kiếm Nam Du chìa tay.

“Đừng vội, số tiền này quá lớn, hiện nay tôi cũng không có, tôi cần đi kiếm đã.” Diệp Tiểu Ngũ không hề vươn tay ra bắt.

“Vậy tôi có thể chờ.” Kiếm Nam Du rút tay về.

“Thế thì, hẹn gặp lại?” Diệp Tiểu Ngũ nói.

“Hẹn gặp lại.” Kiếm Nam Du gật gật đầu, nháy mắt ra dấu với Giao Thủy, hai người rời đi trước.

“Cuối cùng cũng định ra rồi.” Diệp Tiểu Ngũ nói với Đoạn Thủy Tiễn.

“Ừ.” Đoạn Thủy Tiễn gật đầu.

Hai tên Ngân Nguyệt và Bất Tiếu bên cạnh liếc nhìn nhau. Hai mươi ngàn đồng vàng một cấp! Hai người tin chắc mình vừa tận mắt chứng kiến giao dịch lớn nhất của thế giới Song Song từ lúc vận hành tới nay.

“Anh ta vậy mà dám ra giá ấy!” Bất Tiếu nhỏ giọng thì thầm với Ngân Nguyệt.

Ngân Nguyệt gật đầu. Gã có quen biết từ trước với Kiếm Nam Du, không cần phải hỏi “khái niệm” như Diệp Tiểu Ngũ, gã biết ý nghĩa của con số hai chục ngàn kia chính là hai chục ngàn một cấp. Kiếm Nam Du khai ra con số này, Ngân Nguyệt đã nhận định anh ta rõ ràng không muốn tiếp vụ này rồi, cố ý nói một con số khổng lồ, để cho người ta biết khó mà lui. Ngẫm lại xem, cướp pháp trượng của Mang Mang Mãng Mãng mới lấy 3000 đồng vàng, mà trong đó giá thị trường của cây pháp trượng đã khoảng 2000 đồng vàng rồi, tức là đẳng cấp của Mang Mang Mãng Mãng chỉ có giá 1000 đồng vàng đã mua được. Đã thế 1000 đồng vàng ấy không có con số chuẩn xác là mua bao nhiêu cấp.

Giết người làm rớt đồ này phải xem may rủi, hên thì một lần đã rớt, thế thì 1000 đồng vàng bằng một cấp của Mang Mang Mãng Mãng; nếu như xui rồi, giết những mười lần mới rơi ra, một ngàn đồng vàng kia chính là mua 10 cấp của Mang Mang Mãng Mãng. So sánh thử đi, hai chục ngàn đồng vàng chỉ có một cấp của Cố Phi, nó chẳng phải là chào giá trên trời chứ còn gì?

Kiếm Nam Du giở trò sư tử ngoạm đã đủ mở rộng tầm mắt, càng trâu bò hơn là đồng chí mục sư này dám đáp ứng. Thấy vậy, trong lúc nhất thời Ngân Nguyệt nhìn không hiểu, đại ca này rốt cuộc là cao thủ hay tên gà mờ thế? Có thường thức hay không hả? Nhìn cậu ta bàn xong một vụ giao dịch rõ ngu ngốc thế kia lại còn rất vui vẻ. Hai chục ngàn đồng vàng, đoán chừng Kiếm Nam Du thu mỗi tiền đặt cọc thôi đã được mười ngàn đi? Thằng này chẳng lẽ định nhận mười ngàn xong rồi chơi trò biến mất sao?

Nghĩ đến đó, Ngân Nguyệt gửi tin nhắn cho Kiếm Nam Du, muốn thăm dò ẩn ý: “Anh bạn lần này phát đạt rồi hén.”

“Lai lịch của tên kia là gì? Có tiền thế.” Kiếm Nam Du dò xét ngược lại Ngân Nguyệt.

Ngân Nguyệt đương nhiên tránh không đáp, tiếp tục dò hỏi: “Ha ha, thế nào, đẩy mình vào thế khó hả? Không nghĩ tới người ta thực sự có gan đồng ý sao?”

“Nếu cậu ta không đồng ý, tôi đi đâu kiếm tiền?” Kiếm Nam Du đáp.

“Anh bạn nhận đơn thiệt à?” Ngân Nguyệt hỏi.

“Không thì anh cho rằng thế nào?” Kiếm Nam Du hỏi lại.

“Khụ, cái này, nếu như cướp trang bị của Thiên Lý Nhất Túy, thì bao nhiêu tiền?” Ngân Nguyệt hỏi.

“Thật ngại quá, không tiếp đơn cướp trang bị của hắn.” Kiếm Nam Du dứt khoát.

Một cấp đã hai chục ngàn, coi như tiếp đơn cướp đồ, khẳng định cũng là giá trên trời mình không hề có năng lực chi trả, lúc này Ngân Nguyệt chỉ muốn kéo đề tài sang phương diện này, theo sau vội vàng bảo: “Vậy đi, nếu như Thiên Lý Nhất Túy rớt kiếm, các anh nhặt lấy giúp tôi, tôi sẽ trả cho anh mười ngàn.”

Ngân Nguyệt tính toán nếu như đến thời điểm bắt đầu đối phó Thiên Lý Nhất Túy, gã và Hồng Trần Nhất Tiếu đều là vị trí buff, sẽ không xông lên tuyến đầu; Đoạn Thủy Tiễn là chức nghiệp tầm xa, cũng không gần người; mà tên Bất Tiếu kia nhất định sẽ đục nước béo cò, có lợi sẽ chiếm mà không có thì chủ yếu sẽ tránh bị thiệt; nghe bảo còn có Bình Quả Thố nữa, nhưng thằng nhóc kia thích solo, chờ khi ấy có lẽ sẽ không xuất hiện. Kể ra, người ở bên cạnh Thiên Lý Nhất Túy vào thời điểm đánh chết hắn chắc chắn đều là người bên phe Kiếm Nam Du, hiển nhiên nếu rớt trang bị sẽ rơi xuống trong tay bọn họ rồi, tuy vừa nãy Kiếm Nam Du khẳng định chắc nịch rằng không lấy một cái trang bị nào, nhưng ai biết đến lúc đó có lấy hay không chứ. Ngân Nguyệt quyết định xuống tay trước, nghề đánh cướp này nếu đánh được trang bị, chỉ cần ai ra giá cao thì sẽ bán luôn, rất ít cầm lấy tự dùng.

Ai ngờ tới Kiếm Nam Du đáp trả chắc chắn như cũ: “Trang bị? Chúng tôi không chiếm trang bị.”

‘Mẹ nó, còn giả bộ trước mặt ông’, Ngân Nguyệt thầm mắng một câu, tiếp tục nói: “Vậy nhặt giúp tôi, được thì sau đó tôi đưa anh mười ngàn.” Ngân Nguyệt rõ là ra hết vốn gốc, nghe nói thanh kiếm kia của Cố Phi là một trong ba thần binh đứng đầu hiện nay, đã thế còn đi kèm một kỹ năng của kỵ sĩ Ám Hắc, Ngân Nguyệt cảm thấy tốn mười ngàn rất đáng giá. Cùng lắm bán Thanh Kiếm Vương Giả đi, rồi tiền sẽ có. Giá trị chủ yếu của Thanh Kiếm Vương Giả là ở trong đoàn đội, bây giờ Ngân Nguyệt tiếng xấu đồn xa, trong lòng tự biết không thể chơi chung trong đoàn đội nào rồi, ngược lại cầm Thanh Kiếm Vương Giả có khi trở thành lý do bị đuổi giết. Nếu như đổi thành thần kiếm vô cùng trâu bò của Thiên Lý Nhất Túy, thì về sau trở thành anh hùng một cõi, còn gì sướng hơn chứ.

Ngân Nguyệt đã bắt đầu mơ mộng hão huyền cảnh tượng tương lai rồi, kết quả nhận được câu trả lời là: “Nói không chiếm chính là không chiếm, đừng nói mấy câu vô dụng nữa.”

“Sao hả? Chê ít? 15,000.” Ngân Nguyệt chắc chắn muốn được.

Kết quả lần này ngay cả trả lời cũng không nhận được, lại gửi tin đi, thì thấy “Đối phương từ chối nói chuyện với người xa lạ”.

“Trời ạ!!!” Ngân Nguyệt phát điên gào lên trong lòng, đơn hàng về Mang Mang Mãng Mãng còn treo trên tay Kiếm Nam Du kìa, riêng tiền đặt cọc thôi là mình đã thanh toán hai nghìn, nó là toàn bộ gia sản hiện tại của Ngân Nguyệt, rất hiển nhiên nếu không lấy được Pháp Trượng Lý Tưởng, thì gã không thể nào lấy thêm tiền từ chỗ Hồng Trần Nhất Tiếu. Bây giờ Kiếm Nam Du chặn gã chơi trò biến mất, móa nó, cmn!

Cả gương mặt của Ngân Nguyệt đều vặn vẹo dữ tợn, Bất Tiếu đứng bên nhìn thấy mà kinh ngạc hết sức, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Ngân Nguyệt nhanh nhẹn đến bên người Diệp Tiểu Ngũ, mở miệng liền nói: “Các anh cảm thấy tên Kiếm Nam Du kia đáng tin à?”

Diệp Tiểu Ngũ quay đầu liếc nhìn Ngân Nguyệt, hỏi: “Sao thế?”

“Đơn hai chục ngàn đồng vàng từ xưa tới giờ chưa từng nghe nói qua, đến lúc đó tên kia khẳng định muốn thu tiền đặt cọc, lỡ may cầm mười ngàn đồng vàng xong rồi bỏ chạy thì sao?” Ngân Nguyệt nói.

“Làm sao anh biết tiền đặt cọc là mười ngàn?” Diệp Tiểu Ngũ khó hiểu.

Ngân Nguyệt ngẩn ra, cũng không che giấu mà thẳng thắn: “Tôi với gã là quen biết cũ, từ trước tới nay gã lấy tiền đặt cọc đều là một nửa.”

Diệp Tiểu Ngũ nhìn qua Đoạn Thủy Tiễn, Đoạn Thủy Tiễn mở miệng nói: “Phải không? Nhưng theo như bọn tôi biết, xưa nay gã lấy tiền đặt cọc chỉ khoảng 20%-30% thôi mà!”

“Đâu có, gã ta mỗi lần đều lấy tôi một nửa.” Ngân Nguyệt rất khẳng định nói, nói xong thì sửng sốt, nhìn lại Diệp Tiểu Ngũ và Đoạn Thủy Tiễn, thậm chí cả Bất Tiếu, họ đồng thời đều đang nhìn gã bằng ánh mắt là chứng kiến một bi kịch.

“Anh ta thật đúng là phân biệt đối xử với anh.” Diệp Tiểu Ngũ nói.

“Trời ạ!!!” Ngân Nguyệt buồn bực, chỉ lấy một phần ba với người khác, mà lấy của mình những một nửa, móa, móa nó!

“Tên khốn Ngân Nguyệt này, quả thật đúng là rác rưởi.” Kiếm Nam Du bên này dứt khoát xóa Ngân Nguyệt khỏi thanh bạn bè xong, liên thanh cảm khái.

“Sao vậy?” Giao Thủy đi bên cạnh hỏi.

Kiếm Nam Du đơn giản thuật lại, sau đó Giao Thủy lập tức tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là rác rưởi quá mà.”

“Tôi đã xóa bạn với gã, sau khi làm xong đơn này không cần liên hệ gì với gã nữa, tên hèn đấy, biết đâu có tính toán lợi dụng mình.” Kiếm Nam Du nói.

“Cậu xóa gã rồi hả? Đơn hàng còn treo kìa, gã không phát điên sao?” Giao Thủy nói.

“Ừ, đáng tiếc là không nhìn thấy dáng vẻ gã giận điên lên.” Kiếm Nam Du nói.

“Cậu có xúc động quá không đó? Tên kia rõ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.” Giao Thủy nói.

“Sợ ai cũng không thể sợ gã nha! Loại người này cũng sợ, thì làm người còn ý nghĩa gì, bây giờ tôi nghĩ tới gã vẫn còn tức nè.” Kiếm Nam Du nói.

“Vẫn cẩn thận tốt hơn.” Giao Thủy nói.

“Không cần lo lắng, bây giờ gã có thể bày ra trò gì được chứ? Ở trước mặt Hồng Trần Nhất Tiếu kia xúi giục hả? Chuyện cười, cậu nghĩ đám Hồng Trần Nhất Tiếu đều ngu ngốc hết hay sao, không biết Ngân Nguyệt là loại mặt hàng gì? Lôi kéo gã chỉ vì muốn lợi dụng kỹ năng biến thái kia của gã thôi. Tôi dám cá không tới phiên gã quấy nhiễu được vụ giao dịch này.” Kiếm Nam Du nói.

“Vậy còn đơn từ gã ta thì sao? Còn làm không?” Giao Thủy hỏi.

“Vẫn làm, chọc tức gã, chứ có phải đuổi tiền đi đâu.” Kiếm Nam Du đáp.

“Thế cậu còn xóa gã…” Giao Thủy cạn lời.

“Xóa chứ có phải chặn đâu, để gã ta ôm tức trong lòng trước đi.” Kiếm Nam Du nói.

“…”

“À phải rồi, tôi thấy thằng này có vẻ rất sợ nhắc tới đơn hàng trước mặt Hồng Trần Nhất Tiếu kia, rất có thể gã thổi gió bên tai lấy được lợi ích gì, lần sau tôi phải chọc vụ này ra trước mặt gã mới được.” Kiếm Nam Du nói.

“Trực tiếp đánh cướp Thanh Kiếm Vương Giả của gã luôn đi.” Giao Thủy đề nghị.

“Ừ há! Ý kiến này của cậu hay đó, luôn bận việc thay người khác, lần sau tôi phải tự túc một phen.” Kiếm Nam Du nói.

“Đúng rồi!” Kiếm Nam Du đang nói thì bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Cậu đụng phải bọn họ như thế nào?”

“Chẳng phải tôi vẫn đang theo dõi Thiên Lý Nhất Túy đó sao? Kết quả ba tên này cũng đang ngó chừng Thiên Lý Nhất Túy, thành ra cũng chú ý tới tôi.” Giao Thủy rất xấu hổ.

“Ba người?”

“Ừ, lúc đó Đoạn Thủy Tiễn kia còn chưa sang đây. Sau khi bị bọn họ phát hiện, tôi đang tính nói cho các cậu biết, kết quả đúng lúc đó Thiên Lý Nhất Túy bỗng nhiên biến mất.” Giao Thủy nói, “Tôi liền đề cập đến việc này, kế tiếp Hồng Trần Nhất Tiếu liền bảo kêu người tới giúp chúng ta.”

“Thiên Lý Nhất Túy đột ngột biến mất hả? Truyền tống ư?”

“Hồng Trần Nhất Tiếu kia nói là huy chương Truy Phong, là trang bị lấy được khi làm nhiệm vụ truy nã, sau khi hoàn thành nhiệm vụ truy nã, thì có thể sử dụng để trực tiếp truyền tống đến nơi phát lệnh truy nã.” Giao Thủy giải đáp.

“Thảo nào!” Kiếm Nam Du nhớ lại, lúc ấy bọn họ ra tay ở gần chỗ phát nhiệm vụ truy nã, hóa ra đối phương đặc biệt chọn chỗ như vậy.

“Đủ hiểm mà.” Kiếm Nam Du lau mồ hôi, nếu không phải là Giao Thủy và Đoạn Thủy Tiễn đúng lúc xuất hiện, những người khác có thể chạy, thì gã lại chết chắc.

“Hiện tại chúng ta làm gì đây?” Giao Thủy hỏi.

“Nghỉ ngơi trước đã! Vừa nãy không cẩn thận xử Tế Yêu Vũ mất, đủ xui luôn.” Kiếm Nam Du buồn bực nói.

Giao Thủy hiểu lời này có ý gì. Bọn họ làm nghề đắc tội người, nhưng đồng thời cũng rất sợ làm phật lòng người khác. Giống bọn họ đã kết thù với Thiên Lý Nhất Túy như hiện nay vậy, kết quả khi làm đơn nhắm vào người quen của Thiên Lý Nhất Túy là Mang Mang Mãng Mãng, thì Thiên Lý Nhất Túy vừa hay tiếng đã lập tức tới giúp đỡ rồi. Tương tự, hiện tại xử Tế Yêu Vũ, hiển nhiên là đắc tội cô nàng đạo tặc này rồi, đã thế hành động lần này không có che mặt, về sau lại có thêm một phiền toái đuổi không đi.

“Hắt xì, hắt xì!” Trong quán rượu, Tế Yêu Vũ đang còn căm uất đột nhiên hắt hơi liền hai cái.

Đám người Cố Phi ngồi thành một bàn, nhìn chủy thủ sáng lập lòe bị Tế Yêu Vũ cắm trên mặt bàn, đều rụt cổ lại không dám ra tiếng.

“Tôi nhất định phải chém gã ta thành muôn mảnh.” Hắt xì xong Tế Yêu Vũ lại gào thét.

“Tôi giúp cô.” Cố Phi an ủi.

“Kéo đám bạn xấu kia của anh tới!! Tôi muốn thuê người giết gã!” Tế Yêu Vũ tiếp tục rống.

“Thuê người hả? Tôi giới thiệu cho cô một cao thủ nhá!” Cố Phi vội vàng nói.

Mọi người nhìn Cố Phi, đều cho rằng hắn mặt dày tự đề cử mình.

“Bách Thế Kinh Luân, chuyên nghiệp.” Cố Phi nói.

Tế Yêu Vũ ngẩn ra, cô cũng đang cho rằng Cố Phi chuẩn bị đề cử chính mình, không nghĩ tới hắn thật sự giới thiệu một người khác.

“Tôi chỉ là nói chơi thôi, tôi muốn đích thân giết gã, ai giành với tôi thì tôi liều mạng với người đó!” Tế Yêu Vũ nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top