“Túy ca, sao anh còn chưa về vậy!!!” Hỏa Cầu hò hét một cách tuyệt vọng. Hiển nhiên thực lực của cậu ta yếu nhất trong năm người phe mình, Mang Mang Mãng Mãng bị đánh bay, Lam Dịch và Anh Trủng Nguyệt Tử đều vội vàng xông qua cứu giúp, chỉ mỗi Hỏa Cầu còn nhớ dưới chân Kiếm Nam Du vẫn đang đạp một người. Lúc này Hỏa Cầu vừa nhảy tới nhảy lui vừa ngâm xướng bên cạnh Kiếm Nam Du giống một tên hề, muốn sử dụng pháp thuật ép gã ta phải dịch chân, nhưng Kiếm Nam Du dám kháng công kích của cả ba người, huống chi là một tên yếu xìu như cậu ta? Vả lại bên người gã còn dẫn theo mục sư, có đôi khi gã còn lười giơ khiên ngăn cản pháp thuật do Hỏa Cầu ném tới nữa kìa.
“Tới rồi!” Giây phút quan trọng, Cố Phi chung quy vẫn đến kịp thời. Chiến cuộc bấy giờ đang trong thời điểm mấu chốt, không có ai chú ý đến hắn từ góc nào chui ra, chỉ biết lúc thân hình hắn xuất hiện đột nhiên, đã nửa ngồi quỳ chắn trước người Mang Mang Mãng Mãng, hai tay giơ kiếm ngang, tiếp được một kiếm do Ngôi Sao May Mắn Vô Địch chém xuống.
“Sức mạnh không nhỏ nha!” Cố Phi không sở hữu sức mạnh lớn, tuy nhiên kỵ sĩ Ngôi Sao May Mắn Vô Địch cũng không thêm điểm sức mạnh, so ra là xêm xêm nhau, Cố Phi vẫn có thể đỡ nổi kiếm này, vừa ra tiếng, vừa trưng vẻ mặt lạnh tanh quay đầu liếc nhìn.
“Xin lỗi…” Mang Mang Mãng Mãng xấu hổ, cô không định khoanh tay chịu chết, nên khi thấy Ngôi Sao May Mắn Vô Địch sắp qua đây, lập tức dùng một kỹ năng công kích của Ám Mục là ‘Nụ Hôn Tử Thần’, kết quả Cố Phi xuất hiện quá đúng lúc rồi, nụ hôn này của cô rơi lên trên người Cố Phi.
Cố Phi quay đầu cũng chỉ để cô ấy xem cả gương mặt mình, cho Mang Mang Mãng Mãng nhìn rõ là hắn, đừng ra chiêu lung tung. Tầm ngắm không ở trên người Ngôi Sao May Mắn Vô Địch, toàn bộ hành động đều nhắm về phía hắn là thế nào.
“Cậu khá lạ mặt đó!” Cố Phi quay đầu lại nói với Ngôi Sao May Mắn Vô Địch, vừa đứng dậy nghiêng người xông xáo về phía trước, thân kiếm xẹt qua thanh kiếm dài của Ngôi Sao May Mắn Vô Địch, phảng phất như không gặp bất kỳ trở ngại nào vậy, thời điểm Ngôi Sao May Mắn Vô Địch hóa thành luồng sáng trắng tan biến, ánh lửa trên kiếm Ám Dạ Lưu Quang mới cuồn cuộn bốc cháy bao phủ hoàn toàn thân kiếm.
Cố Phi ra tay thực sự quá nhanh, nhanh đến độ vấn đề mà hắn hỏi chưa từng có cơ hội nhận được câu trả lời.
Chuyển dời tầm mắt, Cố Phi đã liếc về phía Hỏa Nhiên Y đang núp lùm, Hỏa Nhiên Y vừa thấy Cố Phi trông lại đây liền rụt đầu về nhanh lẹ, Cố Phi ngập ngừng có nên đi qua giết chết gã hay không, thì Hỏa Cầu bên kia đã kêu to: “Túy ca mau qua giúp với!”
Bấy giờ Cố Phi không còn chần chờ nữa, vội vã kéo theo Mang Mang Mãng Mãng xông qua bên ấy.
Kiếm Nam Du đang sầu não muốn chết, việc dẫm Tế Yêu Vũ không đứng lên nổi, xác thực khiến gã lấy làm tự hào, nhưng lúc này đến phiên gã mua dây buộc mình rồi. Tế Yêu Vũ chẳng biết là phòng ngự cao bao nhiêu, mà Kiếm Nam Du đâm cô mấy kiếm rồi vẫn thấy cô ấy như không bị sao cả vậy, chỉ đổi lại ánh mắt cô ấy nhìn mình tóe lửa, Kiếm Nam Du không chút nghi ngờ nếu mình thả cô ấy ra thì kết cục của bản thân chắc chắn thê thảm vô cùng.
Lúc này đây, thậm chí tên Cố Phi đáng sợ hơn đều đã lộn trở về, Kiếm Nam Du nào dám mè nheo kì kèo nữa, bất thình lình nâng chân đang đạp Tế Yêu Vũ lên, trong nháy mắt nâng chân đã lập tức đổi sang đá cô ấy ra ngoài.
Sức mạnh của Kiếm Nam Du không phải để trưng cho đẹp, Tế Yêu Vũ bị gã đá bay thẳng qua phía Cố Phi đang xông tới.
“Không cần để ý… Móa, anh khốn nạn!!!” Tế Yêu Vũ vốn muốn kêu “Không cần để ý đến tôi”, kết quả phát hiện ngay từ đầu Cố Phi đã không có ý định tiếp mình, nhìn cô ấy bay tới lập tức né sang bên cạnh siêu nhanh. Trong lòng Tế Yêu Vũ tức thì cảm giác khó chịu, đổi giọng mắng to, lại chán nản té xuống mặt đất rồi.
“Không sao chứ!” Mang Mang Mãng Mãng ngừng bước chân, vội xem xét tình huống của Tế Yêu Vũ, mà Cố Phi lại tiếp tục dũng mãnh xông về phía Kiếm Nam Du.
Kiếm Nam Du thấy vậy không khỏi cảm giác mình và người ta có cùng chí hướng, tên Thiên Lý Nhất Túy này cư nhiên không hề bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp giống như mình, thực sự là đáng mặt đàn ông. Chỉ tiếc bây giờ đụng phải người kiểu chuẩn men này thì rất bực, chính vì như thế, mình chân ngắn lại làm sao chạy nhanh hơn được Thiên Lý Nhất Túy?
“Rút!!!” Bản thân Kiếm Nam Du đứng không nhúc nhích, nhưng lại ra chỉ lệnh này, mấy người khác đương nhiên hiểu gã chuẩn bị hy sinh mình kéo dài thêm chút thời gian, giúp đồng bạn tranh thủ cơ hội chạy thoát. Dưới cục diện chắc chắn sẽ chết hiện giờ, đây xác thật là lựa chọn duy nhất, Kiếm Nam Du đã rất khó chạy trốn nổi.
Hỏa Nhiên Y vẫn ẩn núp đã quay đầu chạy, phát hiện Anh Trủng Nguyệt Tử và Lam Dịch có vẻ vẫn muốn đánh gã, vội vàng quăng bức tường lửa ép hai người lùi về. Mà Hắc Thủy và Đạo Hương Mục cũng sớm đã chấp hành mệnh lệnh rút lui của Kiếm Nam Du, họ chạy thoát kì thực không khó.
Cục diện không thể nào hốt gọn một mẻ cũng không làm suy giảm ý chí chiến đấu của Cố Phi, ánh lửa Song Viêm Thiểm lần thứ hai tái hiện trên thân kiếm, giương nanh múa vuốt bổ về phía Kiếm Nam Du.
Kiếm Nam Du cũng không yếu thế, giữ khiên trước người rồi Xung Phong đụng thẳng tắp về trước.
Cố Phi thấy lần này Kiếm Nam Du hạ tấm khiên rất thấp, liền biết được tên này rất để ý lần đánh nhau trước đấy với mình. Lần đầu tiên hai người đánh nhau ở thành Lâm Thủy, Kiếm Nam Du cũng Xung Phong thẳng qua đây, nhưng giơ khiên bình thường ngang ngực, bị Cố Phi dùng thủ đoạn trong đao pháp dễ dàng chui qua dưới tấm khiên của gã, rõ ràng là Kiếm Nam Du ấn tượng sâu sắc với chiêu này.
Không thể dùng lại chiêu cũ, Cố Phi hướng về phía bên trái của Kiếm Nam Du. Mặc dù kiếm giấu đằng sau khiên làm Cố Phi không biết được sẽ có công kích từ góc độ nào, nhưng kiếm bên tay phải, tấn công thân trái kẻ địch sẽ không được tiện tay lắm, Cố Phi có lòng tin vững chắc, mình ra kiếm, khẳng định sẽ nhanh hơn Kiếm Nam Du.
Một tiếng “keng” vang lên chói tai. Xác thực Cố Phi ra kiếm rất nhanh, nhưng Kiếm Nam Du cũng không chậm hơn bấy nhiêu, chẳng qua gã không dùng kiếm nấp sau tấm khiên để tấn công, chỉ là giơ tấm khiên bên tay trái lên trên, làm một kiếm do Cố Phi đâm ra trúng chính giữa mặt khiên.
“Toi rồi!!!” Trong lòng Cố Phi thầm kêu không ổn, Xung Phong của Kiếm Nam Du cũng không vì thế mà dừng lại, sau khi cản một kiếm này từ Cố Phi thì đã lướt qua bên cạnh Cố Phi, mục tiêu gã muốn tấn công rõ chẳng phải là Cố Phi, mà là Mang Mang Mãng Mãng, từ đầu đến cuối Kiếm Nam Du vẫn luôn nhớ rõ mục đích của chuyến này. Cho dù Cố Phi xuất hiện, cũng chỉ là một nhân tố cản trở lớn, mà trọng tâm luôn được họ chú ý, trước giờ vẫn là Mang Mang Mãng Mãng.
Mang Mang Mãng Mãng mới vừa nâng Tế Yêu Vũ dậy, hai người đều cho rằng có Cố Phi ra tay, Kiếm Nam Du khẳng định sẽ được giải quyết nhanh gọn lẹ thôi, không ngờ tới tên này có thể phá đợt tiến công của Cố Phi rồi giết qua đây, tính ra Tế Yêu Vũ phản ứng nhanh hơn hẳn, đẩy Mang Mang Mãng Mãng ngã ra xa.
Tâm trạng Kiếm Nam Du buồn bực khỏi phải nói, nhưng không thể cứ để cái Xung Phong này uổng phí, đành phải tặng cho cô nàng xen vào việc của gã là Tế Yêu Vũ rồi. Tế Yêu Vũ cũng đã không kịp né tránh, ăn trọn chiêu Xung Phong ấy, bay lên không trung thật cao, rồi hóa thành luồng sáng.
“Đù!!!” Cố Phi sợ hết hồn. Tế Yêu Vũ dù là con gái, nhưng ở trong mắt hắn lại là người sắt có đánh thế nào cũng không chết, trang bị trên người muốn lực công kích liền có sát thương cao, muốn có phòng ngự thì có phòng cao, không nghĩ đến ngày hôm nay thế mà lại ngỏm trên tay Kiếm Nam Du.
“Cô truyền tống đi thôi đúng không?” Cố Phi không thể tin nổi vào sự thực này, nhắn cho Tế Yêu Vũ.
“Truyền cái gì mà truyền, báo thù cho bà!!!” Câu trả lời của Tế Yêu Vũ đã nói rõ tất cả.
Phòng ngự có cao cỡ mấy, không phải là không có cực hạn. Huống hồ Kiếm Nam Du nào có phải là người chơi tầm thường gì, lực sát thương cũng đạt tiêu chuẩn top đầu. Ban nãy khi đạp Tế Yêu Vũ đã chém cô ấy mấy kiếm rồi, lúc này lại trúng trọn chiêu Xung Phong, Tế Yêu Vũ làm sao còn chịu nổi? Trang bị có ưu tú tới đâu đi nữa, thanh máu của đạo tặc vẫn chỉ trong khoảng thấp đấy thôi.
Lại có thể giết chết Tế Yêu Vũ. Kiếm Nam Du cũng rất bất ngờ, giương mắt nhìn qua Mang Mang Mãng Mãng ngã ở cách đó không xa, nhưng Kiếm Nam Du biết rõ mình không còn cơ hội nữa rồi, phỏng chừng Thiên Lý Nhất Túy sẽ bùng nổ sức chiến đấu triệt để, Kiếm Nam Du cảm giác mình đã có thể ngửi thấy mùi vị khét lẹt từ ngọn lửa giết người trong một chiêu kia.
“Pháp lực!!!” Kiếm Nam Du nghe thấy Cố Phi kêu to một câu này, âm thanh cách mình hết sức gần. Kiếm Nam Du dùng sức vung mạnh tấm khiên về đằng sau, hy vọng có thể dựa vào mặt khiên diện tích rộng cản được một đợt tấn công từ Cố Phi. Kết quả vừa vung tấm khiên lên, Cố Phi đã đang ở trước mặt mình, từ dưới lên trên, kiếm đã vút lên sắp chọc vào dưới cằm mình rồi.
Vị trí yếu ớt lại bị thọc một kiếm đáng sợ như vậy, Kiếm Nam Du thấy lông tơ trên người mình dựng hết cả lên. Lúc này gã đã không còn ý thức chiến đấu PK hay kỹ xảo linh tinh gì cả, phản xạ theo bản năng giơ kiếm chém tới Cố Phi ở phía trước. Người Cố Phi đã sớm né qua một bên, lại xẹt một kiếm cắt ngang qua cổ gã.
Mang Mang Mãng Mãng đã đứng dậy, rút Pháp Trượng Lý Tưởng ra thi triển Hiến Tế Pháp Lực. Kiếm Nam Du đến vì cái trang bị này, nên cũng đoán được cô đang làm gì, trong lòng biết đòn đánh kế tiếp của Cố Phi sẽ có đi kèm pháp thuật, mình hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.
Kiếm Nam Du cũng không muốn mình uất ức chết đi, múa kiếm giơ khiên loạn tùng phèo nhằm làm cho Cố Phi không áp sát mình dễ dàng được, vừa cố chấp chạy về phía Mang Mang Mãng Mãng.
Cố Phi chỉ còn thiếu một tí xíu pháp lực để đủ thi triển một chiêu Song Viêm Thiểm, Mang Mang Mãng Mãng sử dụng pháp thuật hiến tế đã bù vào trong giây lát, ngâm xướng nối liền, Song Viêm Thiểm chém tới Kiếm Nam Du, về phần gã quơ múa lung tung thế kia, ở trong mắt Cố Phi đều là sơ hở, có thể trực tiếp coi như không tồn tại.
“Vù!” Một tiếng gió rít sắc bén, Cố Phi gấp rút dừng bước, có một mũi tên gần như xẹt qua ngay sát mặt mình, nếu không dừng bước thì chắc chắn sẽ trúng đầu. Thời cơ mũi tên này bắn ra được nắm bắt hết sức chuẩn xác, nếu không phải Cố Phi phản ứng quá nhanh, khẳng định trúng chắc.
Biến hóa bất thình lình xảy ra này làm mọi người đều theo bản năng nhìn về phương hướng mũi tên phóng ra, chỉ thấy một người lui tới mau lẹ trên con phố, hai tay giơ ngang như cầm súng, lại thêm một mũi tên bắn ra.
Cung tiễn thủ khác biệt thế kia, Cố Phi nghĩ ra ngay là ai. Sau khi ba chân bốn cẳng tránh thoát mũi tên thứ hai, một mình Đoạn Thủy Tiễn đã nhảy sang núp đằng sau một bồn hoa, dáng vẻ như loài cá nhảy tanh tách.
“Đại Nam chạy mau!!!” Một giọng gào to, che dấu tiếng rít của mũi tên sắc bén. Mũi tên này lại không phải đến từ Đoạn Thủy Tiễn, Cố Phi nghiêng người né tên, rồi phát hiện chân tường bên này lộ nửa người của một cung tiễn thủ, là kẻ đã phóng mũi tên vừa nãy tới mình.
Kiếm Nam Du nghe ra giọng anh em nhà mình là Giao Thủy, đồng thời đã để lại phương hướng rút lui trong kênh cho gã, lập tức không chần chừ thêm, cất bước bỏ chạy, trong quá trình còn ý đồ chạy ngang qua Mang Mang Mãng Mãng xem có cơ hội không. Mang Mang Mãng Mãng đâu ngốc đến độ đứng thành cọc gỗ cho người ta chém, nên cũng vội xoay người chạy. Chiến sĩ và mục sư có tốc độ ngang nhau, Kiếm Nam Du không dám đuổi theo tiếp, vùi đầu trốn chạy luôn.
“Đừng chạy!!!” Anh Trủng Nguyệt Tử và Hỏa Cầu đang muốn chạy đến hỗ trợ, Lam Dịch ăn trái cây bổ sung chút pháp lực về, cũng muốn xông lên chặn người. Kết quả lại nghe thấy ba tiếng vang “vù vù vù” liên tiếp, sau ót ba người ai ai cũng đều cắm một mũi tên ngắn, ba người vốn đã tốc độ chậm chạp như con gấu to xác di chuyển, nay bị bắn trúng liền đứng sững ra tại chỗ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận