“Nó không phải là vũ khí của pháp sư, sát thương song hệ vật lý và pháp thuật, trên lý thuyết là cho kỵ sĩ dùng, nhất là kỵ sĩ Ám Hắc.” Diệp Tiểu Ngũ nói.
Kỵ sĩ dùng, nhất là kỵ sĩ Ám Hắc… mấy từ này khiến Ngân Nguyệt phát thèm. Chức nghiệp của gã chính là kỵ sĩ đấy, đã thế hiện tại chưa tới cấp 40, sau khi xông lên cấp 40 sẽ tiến hành chuyển chức, nếu như thăng cấp thành kỵ sĩ Ám Hắc, lại đoạt được kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Thiên Lý Nhất Túy thì, chức nghiệp vừa đúng, sẽ có được thực lực càng đáng sợ hơn nhỉ?
Ngân Nguyệt bên này tưởng tượng viển vông, Bất Tiếu bên kia cũng không khác là bao, thân làm đạo tặc, gã đương nhiên sẽ ảo tưởng với chủy thủy Vũ Phong của Tế Yêu Vũ. Gã không quen Tế Yêu Vũ, nhưng từng nghe qua rất nhiều lời đồn đại về cô gái này. Ba khía cạnh xinh đẹp – nhiều tiền – sát thương cao là được bàn tán chủ yếu. Hóa ra là nhờ vào cây chủy thủ kia, nếu như mình có được nó thì…
Hai người lần lượt phát ra tiếng nuốt nước miếng, dẫn tới ánh mắt quái dị từ Diệp Tiểu Ngũ, họ lập tức ý thức được mình biểu hiện lộ liễu, vội bình tĩnh lại.
“Anh bảo đám muốn đối phó Thiên Lý Nhất Túy ở đâu rồi?” Diệp Tiểu Ngũ hỏi Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, giả vờ tìm kiếm: “Không biết nha! Tôi cũng không biết bọn họ, có phải đã bị Thiên Lý Nhất Túy giết chết hay không?”
Diệp Tiểu Ngũ nhíu mi, Bất Tiếu càng dứt khoát, trực tiếp phát tin nhắn cho Ngân Nguyệt: “Anh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?” Bắt đầu từ khi mới đến thành Bạch Thạch, Bất Tiếu nhìn ra Ngân Nguyệt càng ngày càng mất tự nhiên.
“Cmn, một lời khó nói hết mà, sẽ kể lại với anh sau.” Ngân Nguyệt trả lời.
“Giờ chúng ta làm sao đây?” Ngân Nguyệt đá vấn đề sang cho Diệp Tiểu Ngũ xử lý.
“Thầm theo dõi tình hình thay đổi thôi!” Diệp Tiểu Ngũ cũng không nói nhiều. Bất Tiếu có thể nhìn ra Ngân Nguyệt mất tự nhiên, sao cậu ta không thấy được. Người này cố gắng giựt giây mọi người sang đối phó Thiên Lý Nhất Túy, nhưng cảnh tượng bây giờ lại là như thế. Có điều, cũng nhìn ra được tình hình này không phải là Ngân Nguyệt mong muốn, vì vậy Diệp Tiểu Ngũ càng không đoán ra Ngân Nguyệt đang tính làm gì. Cậu ta cũng biết nếu mình trực tiếp hỏi thì nhất định hỏi không ra, chỉ có thể lựa chọn âm thầm theo dõi tình hình thay đổi. Nói cho cùng, bọn họ chỉ là một đám người lợi dụng lẫn nhau để đối phó Cố Phi mà thôi, với phẩm hạnh như Ngân Nguyệt, Diệp Tiểu Ngũ chẳng dám coi gã thành bè bạn đâu.
Nhóm Cố Phi lúc này đã đi hết vòng cuối cùng như hắn nói, chọn chờ đợi đối phương thò đầu ra ở một nơi tương đối quang đãng. Ngoại trừ Cố Phi, những người khác ít nhiều đều lộ ra biểu hiện không kiên nhẫn.
“Có phải đám nhắt đó không dám trở lại rồi hay không?” Lam Dịch nói, gã cảm thấy cảnh tượng mình dẫn một đám anh em lên sân khấu hoành tráng thế kia, đủ để hù dọa đám trộm cướp nhát gan, làm bọn chúng đánh mất ý nghĩ ra tay với Mang Mang Mãng Mãng.
“Nếu như là bọn đánh cướp, thì họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.” Cố Phi nói.
“Nói cứ như chú mày rất hiểu biết ấy?” Lam Dịch lé mắt nhìn Cố Phi, mặc dù không còn coi Cố Phi làm kẻ thù không đội trời chung, nhưng đương nhiên cũng không coi hắn làm anh em cột chèo nhanh như vậy.
“Có mấy lần giao tiếp với người như thế.” Cố Phi gật đầu.
“Ồ, theo ý của chú, bọn họ tại sao đến nay còn chưa ra tay hả?” Lam Dịch có ý nhìn cảnh Cố Phi xấu mặt.
“Thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu muốn tìm chúng ta, không có lý do gì vẫn không tìm được.” Cố Phi cau mày, “Cho nên, chắc chắn bọn họ đang ở đâu đó nhìm chăm chú vào chúng ta.”
Năm người khác lập tức nhìn khắp chung quanh, hễ ai có tiếp xúc ánh mắt với mình đều bị liệt thành đối tượng có hiềm nghi.
“Chậm chạp không ra tay, thoạt nhìn chỉ có một lý do: bọn họ đang chờ.” Cố Phi nói.
“Chờ gì?” Lam Dịch hỏi.
“Chờ tách đoàn… Xem ra bọn họ đã không muốn xung đột trực tiếp nữa, muốn đợi Mang Mang Mãng Mãng đi riêng lẻ rồi mới ra tay.” Cố Phi nói.
“Thực lực của bọn chúng không yếu.” Mang Mang Mãng Mãng nói, “Một đội gồm sáu chức nghiệp tiêu chuẩn, kỹ thuật nổi trội, phối hợp nhau ăn ý, lần trước chúng tôi vốn chiếm ưu thế về nhân số, nhưng không tài nào địch lại, nếu không phải có đám Lam Dịch chạy đến kịp thời, rất có thể sẽ xong đời hết.”
“Về sau nhân số bên ta càng áp đảo, nhưng sáu người bọn chúng cư nhiên có thể rời đi không mất cọng lông nào, thực sự rất lợi hại.” Anh Trủng Nguyệt Tử nhanh miệng bổ sung thêm một câu. Bọn họ không địch lại rồi được Lam Dịch cứu, việc này làm cậu ta cảm mất mặt vô cùng, cho nên cậu ta nhất định phải vạch ra rõ chuyện trên, một là để chứng minh đối phương lợi hại thật, hai là để chứng tỏ đám Lam Dịch cũng chẳng làm được gì, nhiều người như thế mà không cản được sáu người, tính ra dù nhiều người bên cạnh, nhưng kết quả vẫn tồi như cũ.
“Móa thằng kia, mày không thấy hả! Kỹ năng của tên pháp sư kia sử dụng lúc đó chặn cả con đường mà, hai anh em bên tao theo gót chúng quá gần đều chết. Nếu không phải nhờ kỹ năng ấy, sao chúng chạy nổi?” Lam Dịch nghe ra hàm ý khác trong câu nói của Anh Trủng Nguyệt Tử.
“Xùy, chứng tỏ mấy người bố trí chiến thuật chưa chặt chẽ, sao anh không chặn đường lui của bọn chúng ngay từ đầu đi?” Anh Trủng Nguyệt Tử nói.
“Đù, làm sao tao biết chúng rời đi theo hướng nào hả!” Lam Dịch nói.
“Cho nên mới nói nha, chưa đủ trình, chưa đủ trình nha.” Cũng không biết Anh Trủng Nguyệt Tử đang đắc ý cái gì.
“Thôi thôi, đừng cãi nhau.” Cố Phi thấy Lam Dịch chuẩn bị rống lại thì vội vàng xen ngang, “Các cậu nói kỹ năng chặn cả con phố của pháp sư kia dùng, là kỹ năng ra sao?”
“Một bức tường lửa.” Anh Trủng Nguyệt Tử nói.
“Là hai lớp.” Lam Dịch nhìn rõ hơn.
“Thực ra là một biển lửa.” Anh Trủng Nguyệt Tử tranh cãi.
“Mọe, thằng cha mày!!!” Lam Dịch thực sự không thể nhẫn nhịn nữa, giơ tay lên liền muốn cho Anh Trủng Nguyệt Tử hưởng một thuật Lôi Điện. Đồng dạng là pháp sư hệ Điện, Cố Phi sao lại không quen động tác ấy được, vội giơ tay cản tay gã lại.
“Tôi biết bọn họ là ai.” Cố Phi nói một câu đã đủ để bọn họ dời lực chú ý về phía mình.
“Là ai?” Quả nhiên Lam Dịch và Anh Trủng Nguyệt Tử quên tranh chấp luôn, cùng quay đầu hỏi.
“Kiếm Nam Du.” Cố Phi đáp.
Tất cả mọi người sững sờ, không cần giới thiệu nhiều gì về cái tên này cả.
“Làm sao chú biết được?” Lam Dịch hỏi.
“Cái kỹ năng tường lửa kia tên là ‘Phong Hỏa Liên Thành’, là kỹ năng đặc hữu của pháp sư Hỏa Nhiên Y trong đoàn đội Kiếm Nam Du, tôi đã từng đánh với bọn họ nhiều lần, thấy cũng nhiều. Nghề của bọn họ là đánh cướp. Chẳng qua theo tôi được biết thì bọn họ phải nhận được đơn mới ra tay. Không biết là trang bị nào đó trong tay cô bị nhìn người ta nhìn trúng nhỉ?” Cố Phi nói.
“Pháp trượng hả?” Mang Mang Mãng Mãng từ sau khi chuyển đến thành Vân Đoan, chính là một người chơi bình thường giản dị không hề đặc thù, ngẫm lại từ trên xuống dưới cả người cô, ngoại trừ cây Pháp Trượng Lý Tưởng lấy được từ thuở xưa, không còn trang bị nào đáng giá mời dân đánh cướp chuyên nghiệp tới đoạt cả.
“Tạm thời khoan quan tâm việc này đã!” Cố Phi nói, “Nếu như thật là bọn họ, thì tôi nghĩ nguyên nhân chậm chạp không lộ mặt có lẽ tôi cũng biết.”
“Vì sao?” Cũng là Lam Dịch mở miệng hỏi.
“Bởi vì tôi.” Cố Phi nói.
“Có ý gì?”
“Nói thế nào đây…” Cố Phi suy nghĩ mình có nên khiêm tốn chút hay không, hội Mang Mang Mãng Mãng đã hiểu. Ban đầu khi ở thành Lâm Thủy, bọn họ còn từng giúp Cố Phi theo dõi vị trí của đám Kiếm Nam Du mà. Về sau nhóm Cố Phi tìm được hành tung của đám Kiếm Nam Du rồi tiếp tục đuổi theo, còn phía Mang Mang Mãng Mãng lại dừng chân ở thành Lâm Thủy một lát rồi tiếp tục chơi theo ý họ rồi. Lần ấy Hỏa Cầu vác một đống điểm PK run cầm cập ngồi lì ở quán rượu Sa Than ở thành Lâm Thủy những mười mấy tiếng đồng hồ, trở thành chuyện cười hồi lâu trong kênh dong binh đoàn của họ nha.
“Bọn họ thấy anh cũng ở đây, cho nên không dám ra tay đúng không!” Mang Mang Mãng Mãng cười nói.
“Tôi e rằng chính là như vậy.” Cố Phi gật đầu.
“Túy ca thực sự quá trâu bò mà!” Hỏa Cầu sùng bái Cố Phi từ đầu đến chân.
“Nếu như đúng là bọn họ, những gì nãy giờ chúng ta làm không có ý nghĩa, chỉ khi tôi rời đi rồi thì bọn họ mới ra tay.” Cố Phi nói.
“Vậy còn lề mề gì nữa, anh đi mau.” Tế Yêu Vũ xua đuổi Cố Phi.
“Bọn họ khó đối phó đấy.” Vẻ mặt Cố Phi nghiêm túc. Mấy tên trong Công Tử tinh anh đoàn cũng thường xuyên thảo luận về những người này, đánh giá không hề tầm thường. Có thể được đám cao thủ hàng đầu kia tán thành, cũng biết nhóm bảy người của Kiếm Nam Du xác thực có tài.
“Anh lải nhải cái gì hả, anh có thể đối phó, mà tôi không được à? Nhanh biến mau chút.” Tế Yêu Vũ nói.
“Được rồi, mọi người cẩn thận…” Cố Phi chỉ có thể đồng ý, phất tay rời đi.
“Thiên Lý Nhất Túy đi rồi!!!” Hầu như là cùng lúc, nhóm Kiếm Nam Du và phe Diệp Tiểu Ngũ đều đang truyền nhau cái tin vui này.
“Đi theo hắn!!” Hai nhóm người lại không hẹn mà cùng ra lệnh y hệt. Khác biệt ở chỗ, Kiếm Nam Du chỉ phái một mình Giao Thủy đi theo, mà phía Diệp Tiểu Ngũ lại là ba người cùng đi về phía hướng Cố Phi rời khỏi.
“Không thể lơ là, có thể tên này cố ý rời đi, dẫn dắt chúng ta ra tay.” Kiếm Nam Du nói.
“Làm sao hắn biết được chúng ta kiêng dè hắn chứ?” Hỏa Nhiên Y hỏi.
“Nếu hắn biết được chúng ta là ai.” Kiếm Nam Du đáp.
“Sao mà hắn biết được?”
“Ban nãy lúc rút lui cậu đã dùng Phong Hỏa Liên Thành, nếu họ đề cập đến nó, Thiên Lý Nhất Túy tất nhiên sẽ biết ngay là chúng ta.” Kiếm Nam Du nói.
“Nói cách khác, nếu đã biết là chúng ta, Thiên Lý Nhất Túy cũng sẽ đoán ra phong cách hành sự của bọn mình, hắn biết chúng ta đang tránh hắn, vậy thì hắn rời đi để cho chúng ta xuất hiện. Nếu thật là vậy, hắn chính là giả vờ rời đi, có thể trở về bất cứ lúc nào; hoặc giả sử, bản thân hắn cho rằng năm người ở lại kia, có năng lực đối đầu với sáu người chúng ta.” Kiếm Nam Du phân tích.
“Năm người kia á?” Phía Hắc Thủy dù chưa lên cấp 40, nhưng vẫn cảm thấy cách nói này giống như trò đùa.
“Mang Mang Mãng Mãng là một Ám Mục, hiệu quả hồi máu yếu bớt, đặc điểm Ám Mục chưa có biểu hiện sáng gì trong thời điểm hiện nay, là một chức nghiệp tàn khuyết. Tên cung thủ kia là Tiềm Phục Giả, bẫy rập trong thành phố thì có lợi ích gì đâu? Cũng coi như bỏ đi. Pháp sư nhỏ kia thì càng không cần phải bàn, hết sức bình thường. Tên pháp sư đến sau kia có chút năng lực, nhưng lúc đó phía gã chỉ là mang nhiều người tới, giờ có một mình gã, có thể mạnh đến trình độ như Thiên Lý Nhất Túy ư? Còn lại chính là nữ đạo tặc…” Mục sư Đạo Hương Mục trong nhóm bảy người phân tích từng người một trong năm người còn lại phía đối phương.
“Nữ đạo tặc ấy đến cùng Thiên Lý Nhất Túy.” Giao Thủy nói.
“Nữ đạo tặc áo đỏ…” Kiếm Nam Du nghĩ đến cô đạo tặc nổi danh nhất trong thế giới Song Song.
“Chẳng lẽ là Tế Yêu Vũ?” Hỏa Nhiên Y công bố câu trả lời chính xác.
“Hừ, Thiên Lý Nhất Túy coi thường bọn mình quá rồi đấy. Tưởng rằng cao thủ nào đến thì chúng ta cũng sẽ lo trước lo sau sao, nếu thế thì còn chơi cái gì.” Kiếm Nam Du nói như thế. Nhưng trên thực tế gã cũng khá kiêng dè Tế Yêu Vũ, chẳng qua gã biết mấy anh em của mình đã bị Thiên Lý Nhất Túy đả kích liên tiếp, lòng tự tin đã đến ranh giới sụp đổ. Nhiệm vụ lần này lại gặp Thiên Lý Nhất Túy, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Né tránh Thiên Lý Nhất Túy là hành động bất đắc dĩ, bởi vì mọi người đều biết rõ không đánh lại. Nhưng đối mặt Tế Yêu Vũ, một đối thủ chưa từng đánh lần nào, nếu cũng chọn lảng tránh, thì cuối cùng sẽ trở thành một thói quen trốn tránh cao thủ. Đến lúc đó, lòng tin của đoàn đội sẽ rất khó tạo dựng lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận