“Mang Mang Mãng Mãng đang ở đâu vậy?” Ngân Nguyệt gõ nhanh gửi tin nhắn cho Kiếm Nam Du.
“Sao hả? Anh qua đây à?” Kiếm Nam Du hỏi.
“Ừm!”
“Đang ở chỗ này này, anh mau sang đây xem đi, nhìn rõ đang đi cùng Thiên Lý Nhất Túy rồi thì trả tiền nhanh.” Kiếm Nam Du quăng cái tọa độ cho Ngân Nguyệt, trong lòng thầm mắng chả ra thể thống gì, thằng Ngân Nguyệt này lại đi nghi ngờ mình lừa gã một ngàn kim mà chuyên môn sang bên này nhìn xem, quả nhiên là tên cặn bã.
“Ấy ấy! Tôi không có ý đó!” Ngân Nguyệt vội vàng giải thích, “Chẳng phải là Thiên Lý Nhất Túy đang ở đây sao? Tôi sợ các anh khó chống lại, dẫn vài người anh em sang giúp một phen. Anh nghĩ thử đi, nếu tôi vì một ngàn kim tệ, tôi còn cần sử dụng quyển trục truyền tống qua đây à? Tôi khờ sao!”
Kiếm Nam Du nghe thế cũng thấy có lý, vì một ngàn kim mà bỏ ra một quyển trục truyền tống là không đáng thật, vì vậy lại hỏi: “Anh muốn giúp thế nào?”
“Đối phó Thiên Lý Nhất Túy nha!” Ngân Nguyệt nói.
“Ai bảo phải đối phó hắn ta rồi?” Kiếm Nam Du hỏi ngược lại.
“Thì chẳng phải hắn đang ở bên cạnh Mang Mang Mãng Mãng đấy sao?” Ngân Nguyệt hỏi.
“Cho nên chờ hắn vắng mặt rồi lại ra tay.” Kiếm Nam Du trả lời. Nói thẳng là phải tránh một người, Kiếm Nam Du cũng biết rất mất mặt. Nhưng đâu có cách nào khác với tên Thiên Lý Nhất Túy kia đâu, cho dù không bằng lòng, vẫn phải chịu phục. Tuy rằng việc này có thể khiến người ta coi thường đoàn đội của bọn họ, nhưng dẫu sao cũng còn hơn mạnh miệng nhiều, đỡ phải chờ đến lúc có người tới mua mạng Thiên Lý Nhất Túy rồi không nhận vụ làm ăn này, thế còn tự phá hoại danh tiếng hơn.
“Không phải chứ…” Ngân Nguyệt sửng sốt, gã sao ngờ tới được đám Kiếm Nam Du lại làm việc theo kiểu này.
“Có vấn đề à?” Kiếm Nam Du vặn hỏi, nhất thời Ngân Nguyệt hết lời đối đáp, nhưng càng bết bát hơn vẫn là tình cảnh ngay trước mắt bên gã, Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu đều đã bị gã dẫn qua rồi, tuyên bố có cơ hội, kết quả người phía bên đây làm gì có ý định ra tay với Thiên Lý Nhất Túy đâu, Ngân Nguyệt hối hận phát điên mất, xúc động làm quỷ gì chứ!
“Thiên Lý Nhất Túy ở đâu?” Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu bên này vẫn còn đang dò hỏi.
“Chỗ này…” Ngân Nguyệt nói lại tọa độ mình vừa hỏi được.
“Đã đánh nhau chưa?” Diệp Tiểu Ngũ hỏi, nghe phân tích trước đó của Ngân Nguyệt, cậu ta đang lo lắng nhóm người ấy rớt cấp trên tay Cố Phi, cần phải ra sức bảo tồn những ai truyền lửa trả về sự công bằng nha.
“Hình như chưa.” Ngân Nguyệt lau mồ hôi, gã thật không biết lát nữa nhóm Kiếm Nam Du chết cũng không ra tay khi nhìn thấy Thiên Lý Nhất Túy, thì hắn nên giải thích làm sao với phía Diệp Tiểu Ngũ.
“Chúng ta mau mau qua đó đi!” Bất Tiếu không rõ tình huống cũng hùa theo khuyến khích vào lúc này, khiến Ngân Nguyệt nổi giận đùng đùng chửi má nó trong lòng. Rất hiển nhiên, chỉ cần có cơ hội, mong muốn hại chết Thiên Lý Nhất Túy của Bất Tiếu cũng bức thiết vô cùng.
Hai tên kia nối đuôi nhau chạy về phía tọa độ rồi, Ngân Nguyệt đành chịu theo sau, vừa ngẫm kế hoạch chốc nữa thấy không có ai ra tay thì mình nên giải thích như thế nào.
Trên phố lớn sầm uất của thành Bạch Thạch, nhóm sáu người bên Cố Phi đã đi dạo gần nửa tiếng rồi, vẫn không thấy kẻ địch ló đầu ra. Cố Phi yêu tha thiết loại vận động này, không hề biểu hiện chút bực bội nào, tiếp tục kiên nhẫn dạo bước, nhưng mấy người khác lại không bình tĩnh như hắn, mọi người dồn dập cảm thấy một hàng sáu người đi dạo trên phố như vậy thật sự giống thiểu năng trí tuệ.
“Ơ, sao không đi tiếp?” Mấy người họ không hẹn mà cùng bước càng chậm, Cố Phi cuối cùng cũng phát hiện, dừng lại hỏi bọn họ.
Mấy người trố mắt nhìn nhau một phen, Hỏa Cầu ưỡn thẳng sống lưng, cậu ta đang cảm thấy tự hào vì thời điểm này có thể đứng ra nói chuyện với Cố Phi.
“Túy ca, dù sao cũng là chờ chúng xuất hiện, chúng ta cần gì phải đi tới đi lui nha, chờ một chỗ chẳng phải cũng được mà?” Hỏa Cầu nói.
“Là sợ bọn chúng không tìm được đấy thôi? Cho nên chúng ta áp dụng cách chủ động.” Cố Phi nói.
“Nhưng cả thành lớn thế này, cứ đi đi lại lại tiếp, càng khó bị tìm ra chứ?” Hỏa Cầu nói.
“Cậu thấy đó, tình huống thật là thế.” Cố Phi kiên nhẫn khuyên Hỏa Cầu: “Bây giờ bọn chúng không tìm được chúng ta, sốt ruột cỡ nào nha! Sốt ruột thì phải đi hỏi han khắp phố, hỏi thăm thì cần có nhiều người từng thấy chúng ta mới có thể trả lời được họ. Từ đấy chúng ta mới cần di chuyển trong phạm vi nhất định giống như hiện nay, vừa đảm bảo được nhiều người gặp qua, vừa không di chuyển vị trí quá xa, vậy thì bọn chúng mới có thể chuẩn xác tìm được chúng ta đúng lúc, hiểu chưa?”
Hỏa Cầu sững sờ tại chỗ, bốn người khác cũng đờ ra theo.
“Sao nào? Còn có câu hỏi gì nữa không?” Cố Phi nhìn năm người họ, hỏi giống như đang đi dạy đám học sinh ngày thường của mình vậy.
“Tôi thấy bọn chúng không tìm được chúng ta, là anh sốt ruột ấy nhỉ?” Tế Yêu Vũ nói.
“Tôi có sốt ruột sao?”
“Túy ca, anh thật sự hơi nôn nóng đó…” Trên mặt Hỏa Cầu vẫn giữ biểu cảm vì đại nghĩa diệt thân.
“Thế à… chúng ta lại đi dạo thêm một vòng, rồi tìm đại một chỗ nào đó ngồi chờ được không?” Cố Phi tôn trọng ý kiến số đông.
“Được rồi!” Mọi người cũng chỉ đành gật đầu, mặc dù có chút khôi hài, nhưng lời Cố Phi và Hỏa Cầu nói trước đó cũng không sai, muốn để đối thủ không rõ tìm được, đây chính là cách thức tương đối đơn giản và có tác dụng.
Chỉ tiếc cái cách giản dị này không được một ai trong nhóm Kiếm Nam Du vui vẻ tiếp nhận, nhóm Kiếm Nam Du sau khi cẩn thận từng li từng tí, theo sáu người vòng hai vòng mệt đến chết đi sống lại, đương nhiên cũng phát hiện đám này rõ là đang đi dạo không mục đích.
“Moẹ tụi nó là đang làm gì đây hả?” Hỏa Nhiên Y dẫn đầu mất kiên nhẫn, gào thét trong kênh đội. Đã qua thời gian lâu như thế rồi mà Cố Phi còn chưa đi, vẫn cứ lắc lư đằng kia, áp lực siêu lớn được không.
“Đại Nam, anh nghĩ sao?” Giao Thủ hỏi.
“Đang chờ chúng ta.” Kiếm Nam Du đáp.
“Anh cũng thấy vậy à?”
“Ừ, bọn họ vốn người đông thế mạnh, chúng ta không có khả năng sẽ ra tay trong loại tình huống đó. Cho nên sau khi bọn họ ra khỏi quán rượu liền cố ý thả đa số mọi người rời đi, chỉ chừa sáu người ngang số lượng với chúng ta, sau đấy cố tình đi tới đi lui trong phạm vi nhỏ, để nhằm khiến chúng ta chú ý đến rồi ra tay.” Kiếm Nam Du nói.
“Họ không nghĩ tới kỳ thực chúng ta vẫn luôn thầm theo dõi ư?” Hỏa Nhiên Y nói.
“Theo dõi thì có thể làm gì? Tôi hỏi cậu, nếu như chúng ta không nhận ra một người trong số đó là Thiên Lý Nhất Túy, thì đối mặt tổ sáu người khác bất kỳ, chúng ta có phải đã ra tay rồi hay không?” Kiếm Nam Du hỏi.
“Khụ, thì đúng…” Hỏa Nhiên Y gật đầu. Ngoại trừ Thiên Lý Nhất Túy, đổi thành bất kỳ tập thể cùng nhân số nào khác thì bọn họ cũng không sợ, dù nay đẳng cấp đã thấp đi.
“Có thể nghĩ ra cách này chắc chắn là Thiên Lý Nhất Túy, cũng chỉ có hắn mới có gan không để vào mắt mọi đối thủ.”
“Cmn thật chứ.” Kiếm Nam Du mắng.
“Bây giờ chúng ta làm sao đây?” Hỏa Nhiên Y hỏi.
“Tiếp tục đi theo, tôi ứ có tin, để tôi xem hôm nay hắn tính ở lại tới khi nào mới chịu đi.” Kiếm Nam Du nghiến răng, “PK không bằng, lẽ nào so tính kiên nhẫn mà chúng ta cũng không thắng hắn à?”
“Đúng thế! So tính kiên nhẫn với hắn!” Mọi người lên tinh thần, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được phương pháp có thể chiến thắng Thiên Lý Nhất Túy, mặc dù chỉ là trên tinh thần.
Đến sau cùng người bàng hoàng nhất vẫn là Ngân Nguyệt, theo sau hai tên Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu, đi tới hiện trường tọa độ do Kiếm Nam Du gửi xong, nhóm Cố Phi đã không còn ở vị trí này. Lúc bấy giờ Ngân Nguyệt đương nhiên không chịu đi hỏi thăm vị trí chính xác của Cố Phi nữa, mà lựa chọn cố gắng lảng tránh, lấy lý do “cụ thể không biết, có khi còn đang ở gần đây, cũng có khả năng đã rời đi” để trì hoãn.
Ai ngờ tới cái lý do đùn đẩy này lại chuẩn cực, nhóm Cố Phi xác thật đang ở gần đây, Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu càng dùng cách Cố Phi cung cấp: Tìm người chơi xung quanh hỏi xem.
Áo choàng màu đen không tính là đặc biệt, nhưng cộng thêm một thanh kiếm màu tím đậm cực phẩm thì… Cố Phi vì khiến người khác chú ý tự nhiên để lộ hoàn toàn những đặc hiệu ấy, Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu hỏi liên tiếp mấy người, rất nhanh nghe ngóng được.
“Bên này!” Hai người dẫn theo Ngân Nguyệt đi về hướng mục tiêu, Ngân Nguyệt khóc không ra nước mắt.
Lại hỏi tới hỏi lui, nguyên thân trang bị có tính tiêu chí của Cố Phi cách hai trăm mét cũng có thể nhìn thấy, tất nhiên cũng đồng thời thấy được năm người khác bên cạnh hắn, Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu cùng nhau quay đầu, nhìn Ngân Nguyệt: “Chỉ đi có một mình?”
Ngân Nguyệt gãi đầu, gương mặt tỏ ra vô tội: “Tại sao lại thế nhỉ?”
“Lại gần chút nữa xem coi.” Diệp Tiểu Ngũ nói. Ngân Nguyệt và Bất Tiếu tính ra cũng không sợ, bọn họ vẫn còn cách rất xa, có thể nhận ra Cố Phi là nhờ trang bị của hắn, đám Ngân Nguyệt không mặc trang bị không giống người thường thế kia, nên không sợ bị Cố Phi nhận ra. Mặc dù vậy, Bất Tiếu vẫn hết sức cẩn thận che mặt lại.
Sau khi đến gần, trang bị của mấy người khác cũng có thể phán đoán ra là nghề gì.
“Ba pháp sư, một mục sư, một đạo tặc, còn có một cung tiễn thủ.” Bất Tiếu đếm đếm.
“Cô mục sư kia…” Bất Tiếu nhận ra Mang Mang Mãng Mãng, vẻ mặt vi diệu liếc mắt nhìn Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt vội nháy mắt ra hiệu, mặc dù Bất Tiếu không hiểu ra sao, nhưng vẫn nuốt xuống nửa đoạn lời nói đằng sau.
“Là một Ám Mục.” Diệp Tiểu Ngũ bổ sung toàn câu, cậu ta cho rằng Bất Tiếu ngập ngừng do phát hiện đó là một Ám Mục hiếm thấy.
Ngân Nguyệt lập tức tiếp lời: “Tên pháp sư ở rìa bên trái kia tên là Lam Dịch, kỹ thuật cũng khá đấy, còn về nữ đạo tặc, là Tế Yêu Vũ.”
“Tế Yêu Vũ…” Diệp Tiểu Ngũ và Bất Tiếu cùng sợ hãi than lập lại, mặc dù không quen, nhưng đây chính là nhân vật nổi tiếng rầm rộ toàn game.
“Cô ấy không chỉ có đẳng cấp cao, mà kỹ xảo cũng rất lợi hại.” Ngân Nguyệt nói.
“Ừ, chủy thủ Vũ Phong (làn gió khiêu vũ) của cô ấy có thể sánh bằng Thanh Kiếm Vương Giả của anh và kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Thiên Lý Nhất Túy, mặc dù không có kỹ năng kèm theo, nhưng sát thương cực kỳ cao, chỉ tính riêng lực công kích thì nó là vũ khí mạnh nhất.” Diệp Tiểu Ngũ nói.
“Chẳng lẽ không phải Thiên Lý Nhất Túy ư?” Ngân Nguyệt rất ngạc nhiên.
“Tôi nói là tính riêng vũ khí thôi. Lực công kích của kiếm Ám Dạ Lưu Quang không so được với Vũ Phong. Nhưng trên người Thiên Lý Nhất Túy còn có một món Áo Choàng Ám Dạ, trí lực +20, tinh thông pháp thuật +1, sát thương pháp thuật tăng 10%, là trang bị tiêu chuẩn nâng cao sát thương cho pháp sư. Nhất là thuộc tính tinh thông pháp thuật +1 này, nếu như không có cái áo choàng ấy, hắn sẽ giống như anh bây giờ không có Chiếc Vòng Lãnh Đạo vậy, không phát huy được toàn bộ sức mạnh vũ khí trong tay. Sát thương cao của hắn cũng sẽ không tồn tại.” Diệp Tiểu Ngũ nói.
“Kiếm Ám Dạ Lưu Quang, Áo Choàng Ám Dạ…” Ngân Nguyệt lẩm bẩm, toàn bộ người chơi trong game đều biết sát thương đáng sợ của trang bị Cố Phi, nhưng cho tới tận ngày nay, Ngân Nguyệt mới biết được tên hai trang bị này. Mà Bất Tiếu đứng bên khá lúng túng, Cố Phi chém gã là vào thời điểm trước khi mọi người truyền tụng thành pháp sư giết ngay trong một chiêu về sau, cầm đao dỏm bổ sung pháp thuật bình thường là đã giày xéo được Bất Tiếu, Bất Tiếu tạm thời cảm thấy mình thật đúng là thấp kém quá mà.
“Nhắc mới nhớ, vì sao vũ khí của pháp sư còn có kiếm?” Điểm này khiến Ngân Nguyệt khó hiểu đã lâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận