Một tiếng kêu này của Cố Phi, cũng khiến Đoạn Thủy Tiễn núp sau cây giật mình hồn bay mất. Gã suýt chút đã cho rằng Cố Phi nhìn thấy được mình, cho nên đang thách thức với gã, xém tí nữa là bước ra ngoài rồi. Còn may phản ứng kịp, mau chóng đoán được khoảng cách và phương hướng Cố Phi bước đến nhờ tiếng động, vị trí ấy căn bản không thể thấy được gã.
Cái cây mà Đoạn Thủy Tiễn chọn vừa thô vừa lớn, vốn đã cảm thấy đủ an toàn. Nhưng bấy giờ trong lòng lại thấy hơi lo lắng, nghĩ nghĩ rồi vội vàng ngồi xổm người xuống. Dưới cây này còn một lùm bụi cây rậm rạp vây quanh, Đoạn Thủy Tiễn khom người giấu bên trong, thì dù Cố Phi tới bên cạnh cái cây này, cũng phải chú ý cẩn thận mới có thể phát hiện gã. Đừng quên Đoạn Thủy Tiễn vẫn đang mặc đồ rằn ri đấy, vốn thích hợp ẩn nấp trong hoàn cảnh này.
Tiếng bước chân của Cố Phi vô cùng rõ ràng, lá khô trên mặt đất bị hắn đạp ‘rắc rắc’, không phù hợp quy tắc chiến đấu trong rừng mà Đoạn Thủy Tiễn vẫn luôn tin thờ. Nhìn thì rất có thanh thế, nhưng cách làm thế này chỉ dẫn đến chóng chết mà thôi. Đoạn Thủy Tiễn lẩm bẩm trong lòng, có phải đang giúp bản thân có thêm lòng tin không, ngay cả gã cũng không nói rõ.
Tiếng bước chân đột nhiên im bặt, Đoạn Thủy Tiễn căng thẳng lên. Cố Phi ngừng đi tới, chứng tỏ đã có phát hiện, nhưng vị trí của hắn, vẫn không phát hiện mình mới đúng…
Năng lực phán đoán dựa vào thích giác, Đoạn Thủy Tiễn chưa chắc thua Cố Phi, ngoài ra gã sở hữu rất nhiều kỹ xảo mà Cố Phi không biết. Ví dụ như, gã đã sớm nắm rõ vị trí vốn dĩ của Cố Phi cách vị trí hiện tại bao nhiêu, mà tiếng bước đi của Cố Phi to như vậy, thông qua việc âm thầm đếm số bước chân của Cố Phi, gã có thể đoán được đại khái Cố Phi đã đi tới vị trí nào.
“Không, không phải đã phát hiện mình, cậu ta cách vị trí của mình, ít nhất còn 20 mét nữa.” Đoạn Thủy Tiễn nghĩ.
Thế thì cậu ta dừng lại là đang làm gì chứ? Đoạn Thủy Tiễn rất muốn ló đầu ra liếc mắt một cái, rồi lại sợ như vậy sẽ khiến đối phương phát hiện, đang lúc do dự, đột dưng cảm nhận dưới lòng bàn chân nóng lên.
“Sao vậy kìa?” Đoạn Thủy Tiễn cúi đầu nhìn, liền thấy ngọn lửa đỏ tươi đã bùng lên trong bụi cây rậm rạp.
“Móa!!!” Đoạn Thủy Tiễn kêu to trong lòng, giờ sao còn nhớ được bị lộ hay không bị lộ nữa, lộn nhào nhảy ra tránh lửa, kết quả cái mông vẫn bị ngọn lửa đốt trúng, đồng thời một đoạn thanh máu bị đốt rụi, Đoạn Thủy Tiễn nghiêng mình chạy ra khỏi biển lửa nhỏ, lập tức nhìn thấy bóng hình đứng yên của Cố Phi cách đó mấy mét.
“Tôi thấy anh đã quên mất, tôi vốn là một pháp sư nha.” Cố Phi bước xa đuổi tới nơi, Đoạn Thủy Tiễn thực sự là khóc không ra nước mắt, đúng là vậy, ý thức của gã hoàn toàn dừng lại ở thân thủ biến thái và cầm kiếm chém giết của Cố Phi, gã đã quên triệt để việc thân thủ vip pro là một chuyện, nhưng chức nghiệp của Cố Phi vẫn là pháp sư, là một nghề có thể công kích từ khoảng cách xa như gã, đồng thời sở hữu phạm vi đả kích càng lớn hơn gã, không cần nhìn thấy mục tiêu cũng có thể công kích được – pháp sư!
Cố Phi ban nãy dừng bước lại, thực ra là phóng một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm vào trong rừng. Mặc dù hắn không biết Đoạn Thủy Tiễn ở đâu, nhưng vừa phóng lửa, lập tức lùa được Đoạn Thủy Tiễn tự ra.
Thủy Thâm đứng bên nhìn thấy tình cảnh Đoạn Thủy Tiễn bị lửa đốt mông nhảy ra từ sau thân cây cũng thấy buồn cười. Mặc dù cậu ta không biết vị trí của Đoạn Thủy Tiễn, nhưng lại thấy rõ rành rành cử động của Cố Phi. Cậu ta không nhìn lầm mà thấy được toàn bộ quá trình Cố Phi ngâm xướng pháp thuật, ngay giây phút ấy chính cậu cũng thầm đổ môi lạnh kêu rên xấu hổ trong lòng. Giống với Đoạn Thủy Tiễn, cậu ta cũng bỏ quên sự thật Cố Phi cũng là một pháp sư, là pháp sư có thể dùng pháp thuật phạm vi lớn trực tiếp oanh tạc.
Thế cậu mới biết, cử động của Cố Phi không phải liều lĩnh, càng không phải xem thường đối thủ, mà chính bọn họ đã quên béng một sự thật.
Kỳ thực, hắn là một pháp sư!
“Lôi Điện, hàng!” Mắt thấy Đoạn Thủy Tiễn đã bại lộ, Cố Phi chỉ kiếm ngâm xướng. Nháy mắt tia sét thoáng hiện trong rừng đều bị chiếu sáng như ban ngày, tia chớp chợt hiện, bổ thẳng vào Đoạn Thủy Tiễn.
Nhưng Đoạn Thủy Tiễn dù sao cũng là có tài thật sự, ngay lúc trong rừng bỗng sáng bừng lên đã biết xảy ra chuyện gì, nhanh nhẹn nghiêng mình nhảy sang bên.
Tia sét gần như xẹt qua sau ót gã rồi đánh xuống đất, gương mặt Đoạn Thủy Tiễn trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên Cố Phi sử dụng Thuật Lôi Điện bổ người mà bị tránh thoát, hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên gì, Lôi Điện giáng xuống từ trên bầu trời dù sao cũng cần thời gian, gặp phải người chơi phản ứng nhạy bén thì bị né qua cũng không phải là điều không thể. Cố Phi chỉ thầm thấy đáng tiếc pháp lực dùng mất trong chiêu này, sớm biết như vậy, còn không bằng không sử dụng luôn rồi! Tiết kiệm pháp lực cho Song Viêm Thiểm sướng hơn không.
“Còn chạy hả!!!” Cố Phi thấy Đoạn Thủy Tiễn né tia sét rồi lại cắm đầu chạy đi, vội vàng quơ thanh kiếm đuổi theo, Đoạn Thủy Tiễn vừa chạy như điên, vừa quay người bắn ngược về sau hai mũi tên, muốn dùng cách này phá hỏng tiến độ Cố Phi rượt đuổi phần nào.
Kỳ thực lẽ ra Đoạn Thủy Tiễn là một Thần Xạ Thủ, có ưu thế trên nhanh nhẹn hơn Cố Phi. Nhưng vấn đề là đem ra so với Cố Phi, thì trang bị của gã cứ như tên ăn mày vậy. Có vài món còn tính được đi, đều là nhận lấy từ người tin phục mình sau khi gia nhập Cực Độ Thâm Hàn, nhưng thật sự không đáng chú ý khi so với một thân vàng vàng tím tím của Cố Phi rồi. Ưu thế chức nghiệp lúc bấy giờ đã bị trang bị san bằng, Cố Phi không hề chậm hơn gã, đã thế Đoạn Thủy Tiễn biết rõ, đừng nhìn hắn còn cách mình hơn 10 mét, nhưng tính ra có năm sáu mét thôi, vì trừ khoảng cách Dịch Chuyển Tức Thời đi, người ta nếu không muốn tốn thời gian chạy chân một đoạn này, thì chút khoảng cách này không đáng kể nha!
Đáng tiếc hai mũi tên kia, Cố Phi hơi uốn éo thân hình đã né tránh tùy ý, chỉ mũi kiếm, môi lưỡi mấp máy, lập tức một quả cầu lửa nhỏ nhảy ra từ mũi kiếm đuổi theo phía Đoạn Thủy Tiễn.
“Sao thế được!!!” Thủy Thâm trừng lớn mắt, Cố Phi đã dùng một lần Lôi Điện Thuật, một lần Hỏa Cầu Thuật, hai chiêu đều có một chi tiết trong cái nhìn của Thủy Thâm là khó mà tin nổi: Cố Phi phóng pháp thuật, nhưng dưới chân không ngừng bước, hắn vừa chạy vừa gọi Hỏa Cầu và Lôi Điện phóng ra ngoài, đây vốn là điều căn bản không thể mà.
Ngâm xướng pháp thuật, dưới chân di chuyển tuyệt đối sẽ cắt đứt thi phép.
Trên thực tế việc này là do Thủy Thâm không đủ trình quan sát, trong nháy mắt Cố Phi ngâm xướng, dưới chân thật ra đứng ổn định trên mặt đất đấy. Nhưng vì một mặt hắn ngâm xướng cực mau, một mặt khác chủ yếu hơn là bước chân di chuyển của hắn và ngâm xướng phối hợp nhau đạt tới mức không chê vào đâu được, hắn không lãng phí một tia thời gian dư thừa nối tiếp. “Hỏa Cầu, bắn”, gần như ở ba chữ này nói ra khỏi miệng là hắn đã đứng lại. Mà ba chữ này nói ra cần bao nhiêu thời gian đâu? Vừa căn chuẩn thời điểm nói ra ba chữ này mà dừng bước, xong lập tức chạy tiếp, đây cũng là biểu hiện sự phối hợp nhịp nhàng biến thái của Cố Phi. Người thường như Thủy Thâm sao biết được những điều trên, chỉ cảm thấy Cố Phi vừa chạy vừa ngâm xướng pháp thuật, khiến cậu ta giật mình kinh ngạc há hốc mồm.
Hỏa Cầu Thuật tự nhiên có tính uy hiếp kém xa Lôi Điện Thuật, tốc độ bay bay lắt léo, khiến người ta cảm giác hắn đuổi theo Đoạn Thủy Tiễn tới nơi rồi nó mới tới thời gian dập tắt. Nhưng sau khi Đoạn Thủy Tiễn quay đầu liếc thấy quả cầu lửa, lại buồn rầu tột đỉnh. Bởi vì gã vừa mới đổi hướng vọt tới sau một thân cây, chuẩn bị lợi dụng góc chết giao nhau đi vòng ra xa tính chơi trò người sống biến mất trước mắt Cố Phi lần nữa. Kết quả, thấy cái quả cầu lửa đìu hiu này, làm lơ kế vặt của Đoạn Thủy Tiễn, phập phồng bay qua phía gã.
Hỏa Cầu Thuật, mặc dù không ghê gớm như Truy Tung Tiễn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sử dụng cũng sở hữu chức năng đuổi theo. Chút thời gian ấy cũng đã đủ trí mạng rồi. Đoạn Thủy Tiễn biết quả cầu lửa này không nhắm tới việc công kích được gã, mà có vai trò là một ngọn đèn sáng dẫn đường, nó chỉ dẫn Cố Phi biết phương hướng chính xác gã ẩn núp để đuổi theo, chiếu sáng con đường tiễn gã đi thông tới Bãi bắn Cung Thủ mau lẹ.
Không thể bỏ mặc không quan tâm nó! Đoạn Thủy Tiễn nghĩ như vậy, cơ hồ không có điều chỉnh gì, chỉ nhanh nhẹn nâng tay lên bắn một mũi tên, quả cầu lửa nho nhỏ bị bắn nổ trong không trung. Vậy mà lúc này lại thấy bóng hình Cố Phi chạy ló ra, duỗi kiếm chỉ một cái, lại một quả cầu lửa đuổi tới đây.
Đoạn Thủy Tiễn muốn khóc, tiếp tục thế này thì kẻ thua thiệt chỉ có gã thôi. Chiếc nỏ chỉ có sáu phát đạn, giờ còn dư lại ba phát. Mặc dù biết Cố Phi thêm hết điểm vào nhanh nhẹn, pháp lực thiếu thốn, nhưng mà chỉ ném một Hỏa Cầu, đằng nào cũng là pháp sư đã chuyển chức cấp 40+, đạn dược kiểu gì cũng sung túc hơn gã, cứ kéo dài như thế mãi thì gã bắn hết mũi tên, Cố Phi vẫn dùng Hỏa Cầu dẫn đường hùng dũng giết đến, đến khi đó có lẽ năng lực chống cự cũng không còn.
“Trình bắn giỏi đấy!” Cố Phi bây giờ vừa đuổi theo vừa cảm thán từ tận đáy lòng, mới vừa rồi Đoạn Thủy Tiễn giơ tay bắn nổ Hỏa Cầu, trình độ bắn cung như thế chỉ có mấy cao thủ như Ngự Thiên Thần Minh mới có thể làm được, nhưng tuyệt đối không có cử chỉ tự nhiên giống Đoạn Thủy Tiễn. Quả nhiên chuyên nghiệp có khác.
Lúc này Đoạn Thủy Tiễn đâu có tâm trạng để ý đến lời khen của Cố Phi, mắt thấy có quả cầu lửa theo đuôi mình nữa, liếc mắt nhìn nhanh địa hình chung quanh, tiếp tục chạy ra ngoài.
“Còn chạy, có ý nghĩa gì sao!!!” Cố Phi ở phía sau vừa đuổi, vừa nhiều lời vô cùng. Đoạn Thủy Tiễn bên này đã sớm không còn bình tĩnh thong dong như từ đầu nữa, dưới đáy lòng một mảnh xót xa. Chức nghiệp… cư nhiên quên mất chức nghiệp của đối phương trong lúc PK, sai lầm ngớ ngẩn như thế, chỗ nào giống phong thái cao thủ PK chứ? Nếu đối mặt một pháp sư tiêu chuẩn, có khi những mánh khóe đánh trận trong rừng của Đoạn Thủy Tiễn còn không thể sử dụng ra.
Năng lực đánh du kích trong rừng của bạn tốt hơn, nhưng đối phương lại sở hữu hỏa lực tiến đánh bao trùm toàn bộ rừng rậm, thì bạn nói bạn đánh du kích có ý nghĩa gì không? Đương nhiên hỏa lực của Cố Phi không khoa trương đến độ bao trùm nguyên cánh rừng, thế nhưng, hắn tuy nhìn không thấy Đoạn Thủy Tiễn ẩn núp ở đâu, lại có thể tiếp tục dùng pháp thuật phạm vi rộng tiến hành công kích theo kiểu mèo mù đụng chuột chết. Tuy Đoạn Thủy Tiễn có thể tiếp tục trốn vừa phóng mấy mũi Âm Tiễn, nhưng loại kỹ năng không quan trọng này, ứng phó pháp sư bình thường còn tạm, đối phó Cố Phi chẳng khác nào chuyện cười đâu? Ngay cả năm mũi Âm Tiễn bắn ra với góc độ tốt nhất, kỹ năng có thể sử dụng đều dùng đến, lại chưa bắn chết được người ta, còn có thể đánh lén kiểu gì nữa đây?
Hai người bắt đầu một đuổi một chạy tới lui trong mảnh rừng, Thủy Thâm đang xem mê mẩn, đương nhiên sẽ không chịu bị bỏ lại, nên cũng gấp gáp chạy theo mà tiếp tục làm khán giả trung thành nhất. Kết quả mắt thấy đoạn đường quanh co Đoạn Thủy Tiễn đi tới, trong lòng bừng tỉnh.
“Bang!” tiếng vang nhỏ này rõ to ai cũng nghe thấy trong rừng im ắng.
Quả nhiên!! Thủy Thâm kêu lên trong lòng, khi Đoạn Thủy Tiễn thấy mình solo không phải đối thủ của Cố Phi, liền dẫn Cố Phi vào khu vực luyện tập của Cực Độ Thâm Hàn. Cậu ta dù đã truyền lệnh xuống để mọi người không nhúng tay vào trận PK này, thế nhưng, những bẫy rập đã đặt trên mặt đất không có mọc ra đôi mắt mà tự né đi.
Đoạn Thủy Tiễn hiểu biết cách phân bổ những cạm bẫy này, chắc chắn sẽ không trúng chiêu, tiếng động vừa này, e là tên kia trúng bẫy rồi nha!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận