Đường phố vẫn là con đường cũ kia, gió vẫn thổi giống trước, lá rụng cũng đang bay lả tả không khác biệt gì.
Thế nhưng, sau khi tâm trạng thay đổi, nhìn cảnh tượng như cũ lại có cảm tưởng khác biệt hẳn. Con phố thẳng tắp là tới hy vọng đằng trước, gió thổi mang lại cảm giác thoải mái, lá bay cũng rất dịu dàng, trong lòng Kiếm Quỷ lúc này, lại không có một chút bóng dáng của u sầu.
Cất chủy thủ đi, ăn miếng bánh mì hồi máu lại. Kiếm Quỷ liếc nhìn bảng thuộc tính, không có tăng điểm PK. Điều này cũng chẳng có gì lạ, Bình Quả Thố dẫn đầu công kích Kiếm Quỷ trước không thể nghi ngờ. Có liên quan đến người chủ động PK và bị động PK, hệ thống sẽ phán định việc này, thường thì chỉ cần người chủ động làm ra động tác công kích rõ rệt với phe bị động, là đã bị phán định là chủ động PK rồi, phía bị động đánh trả sẽ không phải chịu điểm PK.
Thế nhưng, hệ thống máy móc thì sao có thể đấu lại con người chứ? Sau khi mọi người nắm giữ quy tắc phán định PK xong, thì bây giờ trong đám người chơi đều truyền lưu một cách lừa gạt PK. Chiêu công kích đầu tiên thường chỉ là đánh giả, ví dụ như bắn ra một mủi tên, nhìn như nó xẹt ngang bên tai vô cùng nguy hiểm với bạn, trên thực tế mục tiêu đối phương nhắm chuẩn vốn không phải bạn. Mà hệ thống biết điều đó, còn bạn lại giật mình hoảng sợ lập tức phản kích thì đã bị lừa rồi, kẻ chủ động PK biến thành bạn, đối phương thoải mái tiễn bạn về chầu ông bà, không phải chịu một điểm PK nào, ung dung thong thả xoay người rời đi…
Đương nhiên trong trận chiến giữa Kiếm Quỷ và Bình Quả Thố không tồn tại chuyện trên. Chiêu đầu tiên của Bình Quả Thố trực tiếp tạo thành sát thương, bất cứ lúc nào chỉ cần khiến mục tiêu bị thương đều sẽ bị phán định thành phía chủ động PK hết, dù cho dùng cách lừa gạt PK kia, bạn vốn không định ngắm trúng người, chỉ ngắm vào thân cây, nhưng nếu sau khi mũi tên của bạn bắn ra lại có một kẻ đột nhiên chui ra từ sau cái cây tự đụng vào mũi tên của bạn… Tuy đó thật là một trùng hợp, nhưng rất đáng tiếc, lúc ấy bạn vẫn trở thành kẻ chủ động PK.
Bởi vậy lại xuất hiện một cách lừa gạt PK nghịch hướng, chịu thiệt vì nó nhiều nhất chính là dân pháp sư. Đang đánh quái bằng pháp thuật quần công nha, kẻ không có ý tốt đột nhiên lao tới cho pháp thuật lan tới mình, sau đó quay qua xử luôn pháp sư, như vậy thì cũng không có điểm PK… Với lại lừa PK thế này, rồi lừa PK thế kia, rồi còn biện pháp lừa gạt bằng cách lừa PK này lừa ngược lại cách PK nọ, các loại biến hóa phức tạp thực sự một lời khó nói hết, chỉ có thể nhìn rõ một chuyện: Người chơi vĩnh viễn ranh mãnh hơn hệ thống, trí tuệ của nhân dân là vô cùng vô tận nha.
Từ việc đánh trả chưa bị tính điểm PK, Kiếm Quỷ không khỏi nghĩ đến những điều trên. Nhưng kiểu né điểm PK hèn hạ thế này, Kiếm Quỷ tương đối không vừa mắt, cũng không thèm sử dụng, nhưng hắn biết Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh trong Tinh Anh đoàn đều cao thủ chiêu này. Có lúc hai người đang thì thầm thảo luận trao đổi tâm đắc, ngồi cạnh hoặc nói trong kênh, Kiếm Quỷ xác thật mưa dầm thấm đất bị nhiễm ít nhiều.
Bình Quả Thố đột nhiên đánh lén cuối cùng chỉ là một điểm xuyết nhỏ nhoi trong game thôi. Chơi game lâu như vậy, bị đánh lén PK không giải thích được đều trải qua hết rồi, lúc này chẳng qua chỉ thêm một nguyên nhân xảy ra mà thôi, Kiếm Quỷ hoàn toàn không để bụng. Ăn xong bánh mì khôi phục lại trạng thái, thì hắn tiếp tục nhanh chân đi vào rừng. Đương nhiên, hắn không quên nhắc nhở mọi người qua kênh: Đối phương có thể đánh lén bất cứ khi nào, mọi người hãy cẩn thận chút.
Ba tên trên nóc nhà phố bên kia, nhìn thấy Kiếm Quỷ giết chết Bình Quả Thố rồi bình yên rời đi, họ cũng yên lòng nhảy xuống đất, còn chưa kịp đi được hai bước thì đã nhận được tin nhắn từ Hàn Gia Công Tử, chỉ hai chữ “Tới đây.”
Ba người mới vừa đọc tin đều treo vẻ mặt không hiểu, nhìn nhau một hồi, đều phát hiện sự khó hiểu trên mặt đối phương giống nhau, biết mỗi người phe mình đều nhận được câu thần bí “Tới đây” này. Ngay sau đó ba người lại đồng thời nhận được chia sẻ tọa độ, cùng cất bước, rồi Chiến Vô Thương cười to, Hữu Ca thở dài, níu lấy Ngự Thiên Thần Minh đi ngược hướng với bọn họ lại: “Ngự Thiên, bên này cơ.”
“Tôi biết nha. Cũng có thể đi vòng qua đó từ phía này mà!” Làm như không ai biết cậu ta là dân mù đường ấy, còn muốn mạnh miệng nói xạo chống chế một phen, Hữu Ca lắc đầu liên tục.
“Đừng để ý đến cậu ta, cho cậu ta đi vòng.” Chiến Vô Thương nói.
Ngự Thiên Thần Minh kiểu gì cũng sợ, liền xoay người 180° sửa lời nói: “Đi cùng các anh cũng như nhau.”
Đến nơi Hàn Gia Công Tử gửi, nhưng không thấy bóng dáng người này đâu, đang định hỏi, thì trước mắt tối sầm, một thân hình che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu ba người, Hàn Gia Công Tử đứng ở nóc nhà trên cao mà nhìn xuống ba người họ.
Ánh mắt nhìn người của Hàn Gia Công Tử xưa nay đều chứa 30% khinh bỉ, cộng thêm cái góc độ này, độ cao nữa, nhất thời ba người càng thấy khó chịu, nhưng nóc nhà lần này cao hơn cái ban nãy, ba người nhìn trái nhìn phải không tìm được chỗ đệm để trực tiếp đạp chân trèo lên, liền thấy Hàn Gia Công Tử chỉ chỉ về đằng xa cách 300m: “Bên kia kìa.”
“Móa, sao không nói sớm…”
Ba người hì hục trèo lên mái nhà xong, đứng ở bên người Hàn Gia Công Tử, nơi đây có độ cao hơn, tầm nhìn tốt hơn chỗ trước, Hàn Gia Công Tử lại giơ kính viễn vọng, có vẻ vẫn luôn theo dõi cái gì. Ba người cùng nhìn theo hướng kính viễn vọng kia nhìn về đâu, ngó lại ngó, thẳng đến khi Hàn Gia Công Tử đột ngột lên tiếng: “Ba người không có kính viễn vọng, nhìn cái gì mà nhìn?”
“Vậy anh gọi bọn tôi tới làm gì hả?” Ba người phát điên.
“Thuận tiện làm một việc.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Làm chuyện gì? Anh lại đang ngó gì đó?” Ba người sắp tò mò muốn chết.
“Bình Quả Thố.” Hàn Gia Công Tử trả lời.
Ba người trừng lớn mắt.
“Chính là kẻ vừa rồi đánh lén Kiếm Quỷ.” Hàn Gia Công Tử bổ sung.
“Làm sao anh biết?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Nãy vừa mới giao chiến, Kiếm Quỷ lập tức dựa lưng vào tường, rõ ràng là để phòng ngừa bị tập kích từ sau lưng. Dù đối thủ của cậu ấy là đạo tặc biết Muộn Côn, hay kĩ năng công kích từ sau Bối Thứ, thì cũng không cần biện pháp phòng bị khoa trương như vậy, cho nên chỉ có thể giải thích là, đối phương có kĩ năng liên quan từ phía sau càng lợi hại hơn… Tổng hợp các điều trên, ngoại trừ Thiên Lý biết Dịch Chuyển Tức Thời và Bình Quả Thố có cái kỹ năng gì đó kia, còn có người khác được sao?” Hàn Gia Công Tử giải thích.
“Ảnh Lộng Túc!” Hữu Ca vẫn luôn nhớ kỹ với mấy cái này.
“Không sai, tên kia thật có thể di chuyển với tốc độ cao rất lạ đó.” Ngự Thiên Thần Minh ỷ vào Đôi Mắt Ưng, dù không nhìn rõ bằng kính viễn vọng, nhưng cũng nhìn rõ hơn Hữu Ca và Chiến Vô Thương nhiều.
Hàn Gia Công Tử giang tay ra, tỏ vẻ đây là chuyện liếc mắt liền hiểu ngay mà.
Chuyện ‘vừa xem liền hiểu ngay’, nhưng ba người đều không nhìn ra, nhất thời không ai tiếp lời, bởi vì không ai muốn chủ động đi tiếp nhận bị khinh bỉ. Im lặng một lúc sau, Ngự Thiên Thần Minh thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhưng gã cuối cùng vẫn bị Kiếm Quỷ giết chết, không hổ là Kiếm Quỷ!” Ngự Thiên Thần Minh khen ngợi.
“Các cậu chẳng qua chỉ thấy biểu hiện giả dối thôi.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Sao nữa?” Ba người khó hiểu.
“Gã không chết.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Sao lại thế? Tôi thấy gã biến thành luồng sáng biến mất mà!” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Hóa thành luồng sáng trắng biến mất thì chắc chắn là chết à?” Ngự Thiên Thần Minh rốt cuộc không chạy thoát khỏi tình cảnh bị khinh bỉ. Nhưng sau khi bản thân cậu nghĩ lại, cũng bừng tỉnh nhớ ra, thành luồng sáng biến mất cũng chưa chắc đã chết, bọn họ mới lợi dụng vụ này cơ mà!
“Huy chương Truy Phong!!” Hữu Ca đã hô lên.
“Đúng vậy!!” Anh ta tiếp khẳng định nói: “Bình Quả Thố là kẻ có thể tích lũy điểm PK vượt qua số 1600, thì dù như Thiên Lý suy đoán không lấy được huy chương cao cấp hơn, thì huy chương bậc một gã rất có thể là sở hữu!”
“Cho nên gã làm xong một nhiệm vụ trước, vào thời điểm đánh không lại Kiếm Quỷ, thì dùng công năng truyền tống này để thoát đi.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Có lẽ cũng không phải đặc biệt nhằm vào Kiếm Quỷ, mà là thói quen của gã. Lợi dụng chức năng của huy chương, trên người lúc nào cũng giữ một nhiệm vụ truy nã đã hoàn thành, vậy thì ở bất kì thời điểm nguy hiểm nào, đều có thể dùng truyền tống để chạy thoát hết.” Hữu Ca nói.
“Có lý!” Chiến Vô Thương gật đầu: “PK hơn 1600 lần cư nhiên chưa từng thất bại tới bây giờ, nhìn qua rất mạnh mẽ, hóa ra trong đó lại có một nhân tố như vậy.”
Hữu Ca gật đầu: “Thực tế số lần gã ra tay PK có lẽ trên con số này, chẳng qua lúc đánh không lại, gã đều dùng huy chương truyền tống chạy thoát, cho nên dù đánh thua, thì cũng không bị rớt cấp ảnh hưởng.”
“Huy chương này có tác dụng ngon ghê nha… phải lấy một cái mới được.” Chiến Vô Thương động lòng.
“Tôi… còn có thể lấy nữa không…” Ngự Thiên Thần Minh có chút buồn bực, lúc trước cậu đã có huy chương rồi, nhưng lại bán cho Tế Yêu Vũ. Mà thống kê nhiệm vụ là cộng dồn, mỗi người đều có một ghi chép riêng, Ngự Thiên Thần Minh không biết mình nếu tiếp tục hoàn thành một trăm lần gì gì đó, sẽ được thống kê như thế nào.
Hữu Ca vỗ vai an ủi cậu ta, nhưng hiển nhiên không để ý tưởng rối rắm của Ngự Thiên Thần Minh ở trong lòng, lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Gia Công Tử: “Vì thế anh ban nãy rời đi, kỳ thực liền tới thẳng đây, chờ gã đi ra từ chỗ phát nhiệm vụ truy nã hả? Anh đã đoán được gã nhất định sẽ dùng cách này chạy thoát sao?”
Hàn Gia Công Tử đáp lại bằng vẻ mặt “Đó còn cần phải nói sao”.
“Bây giờ gã đang làm gì?” Ba người hỏi.
“Nếu gã có loại thói quen này, đương nhiên sẽ nhận tiếp một nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ trước, chuẩn bị sẵn chức năng truyền tống lần nữa.” Hữu Ca suy diễn.
“Khoan đã, nếu gã có thói quen này, vì sao lần trước còn có thể chết trên tay Thiên Lý chứ?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
“Thiên Lý? Đạo tặc gặp phải hắn, một kiếm trực tiếp ngủm rồi, ngay cả mục sư như tôi đây cũng không có cơ hội thêm máu, còn bảo truyền tống á?” Hàn Gia Công Tử liếc mắt.
“Bình Quả Thố đến đâu rồi? Ngự Thiên Thần Minh vội vàng nói sang chuyện khác.
“Nói tọa độ cậu cũng không biết!” Hàn Gia Công Tử nói, “Nói chung chuyện chúng ta phải làm bây giờ, là trước khi gã hoàn thành nhiệm vụ truy nã, tóm được gã.”
“Còn không mau ra tay đi, ở đây dong dài làm gì!” Ngự Thiên Thần Minh nóng nảy.
“Ngu ngốc! Ít nhất tôi cũng phải xem mục tiêu nhiệm vụ của gã là ở trong thành hay là ngoài thành trước chứ, nếu gã chạy vào trong rừng, còn đuổi theo kiểu gì?” Hàn Gia Công Tử nói.”
Vậy là trong thành hay ngoài thành thế?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
“Đã nói là phải tóm được gã, đương nhiên là trong thành rồi, còn không mau đi làm việc cho tôi, đi xuống hết mau!!!” Hàn Gia Công Tử đá ba người từ trên nóc nhà xuống.
“Hữu Ca, anh đi cùng Ngự Thiên, Vô Thương đi một mình, di chuyển theo tôi bố trí, tìm một con phố giáp công.” Hàn Gia Công Tử nói.
Những lúc này Ngự Thiên Thần Minh luôn xấu hổ vô cùng, bởi vì cậu ta là dân mù đường, bên cạnh cậu khi nào cũng phải có người đi cùng. Kỳ thực cậu cũng vẫn luôn cố gắng thay đổi, nhưng hiệu quả thật sự quá thấp. Cậu không dám mạnh miệng liều chết vào thời điểm này, bởi vì thật sự sẽ làm hỏng việc. Ba người lên tiếng đáp lại, rồi chia thành hai đường, đi theo hướng tọa độ do Hàn Gia Công Tử chỉ dẫn mà lùng bắt Bình Quả Thố.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận