Một ngày mới đến.
Hổ thẹn trong lòng Kiếm Quỷ không vì logout nghỉ ngơi mà giảm bớt chút nào, khi vừa lên net lập tức không hề do dự chui vào rừng cây. Không phải đi tìm Thủy Thâm cũng không phải đi tìm Lộ Kha, Kiếm Quỷ muốn đi tìm NPC Gru trong rừng cây từ bỏ nhiệm vụ ám sát kia.
NPC hiển nhiên là lúc nào cũng có mặt, Kiếm Quỷ tìm được Gru và nói rõ mong muốn, lập tức nhìn thấy NPC trẻ tuổi này nhăn mặt vặn thành bánh quai chèo, giống như ông lão trông thư viện thành Lâm Ấm vậy.
“Từ bỏ? Gia nhập Liên Minh Thích Khách, có nghĩa là vứt bỏ tánh mạng, vứt bỏ tôn nghiêm, tất cả chỉ vì trừng phạt và loại trừ mọi tội ác trên thế gian. Trong tín điều của thích khách, chưa từng có chữ ‘từ bỏ’ này.” Gru nói.
Kiếm Quỷ nghe xong ngẩn ngơ, Gru chuyên môn huyên thuyên nói dong nói dài, vòng tới vòng lui nói một quy tắc đơn giản như rất trâu bò ấy. Bây giờ ý gã nói, đơn giản chính là nhận nhiệm vụ do Liên Minh Thích Khách tuyên bố rồi thì không thể từ bỏ, chí ít nhiệm vụ thường ngày này là như thế.
“Vậy thì… Nếu tôi vẫn làm không được, sẽ như thế nào?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Sở hữu phẩm chất kiên trì bền bỉ không phải là một chuyện xấu, người trẻ tuổi, nỗ lực lên!” Gru nói.
Kiếm Quỷ không bị khuyên lui, xem ý gã, làm không được? Vậy kéo dài đến khi có thể hoàn thành mới thôi. Nhưng với Kiếm Quỷ, phải hoàn thành nhiệm vụ này không phải vấn đề kiên trì hay không nữa, mà là không nhận người thân gì luôn. Lập tức thử hỏi lại Gru có thể cứ treo nhiệm vụ này ở đó, rồi nhận nhiệm vụ khác không, vì vậy Gru lại dùng ngôn từ bay bổng nói với Kiếm Quỷ về tầm quan trọng của chuyên tâm vào một việc…
Kiếm Quỷ rất thống khổ, cơ hội ngàn năm một thuở, hắn gia nhập trận doanh bao nhiêu người còn chưa biết đến lúc này; nhưng trùng hợp cho hắn một cú trời giáng, làm hắn nhận được một nhiệm vụ mình không có cách nào hoàn thành, từ nay về sau hắn sẽ không còn cơ hội nhận được nhiệm vụ thường ngày của trận doanh rồi hả?
Rời khỏi căn phòng nhỏ trong rừng cây sồi, Kiếm Quỷ có hơi tiêu điều, bên kia hổ thẹn còn không chưa giảm bớt, bên này lại tăng thêm mấy rầu rĩ, cứ như đã trốn vào nhà tránh mưa còn gặp nhà dột. Kiếm Quỷ đương nhiên bất lực thay đổi quy tắc hệ thống, nghĩ liên hệ Thủy Thâm tìm Đoạn Thủy Tiễn nói lời xin lỗi, hóa giải khúc mắc trước tiên rồi tính, đang chuẩn bị gửi tin nhắn, khóe mắt chợt liếc thấy ở góc hình như có bóng người đi đến, vội quay đầu ngó về hướng đó, vừa mau chóng Tiềm Hành.
Không phải Kiếm Quỷ quá cẩn thận, mà hoàn cảnh trong game làm người ta không thể không cẩn thận. Ở xã hội tự do này dù làm chuyện xấu cũng sẽ không bị pháp luật trừng phạt, đột nhiên bị người khác đánh lén thật sự là chuyện thấy nhiều không thể trách. Kiếm Quỷ quen chơi một mình, trong quá trình một mình đánh quái thường xuyên sẽ gặp phải một vài người chơi qua đường nảy sinh lòng ác ý, chọn lúc Kiếm Quỷ đang khó phân thắng bại với quái bất ngờ đánh lén. Đương nhiên đám nhãi linh tinh bình thường đánh lén Kiếm Quỷ thì chính là tự tìm đường chết, nhưng hồi trước dân chuyên nghiệp như Tàn Mộng Tử dẫn nguyên đội đến, lúc giết chết Kiếm Quỷ thì Kiếm Quỷ còn không kịp nhìn rõ mặt mũi của người ta nữa.
Hiện tại ở thành Lâm Ấm, chưa quen cuộc sống nơi đây, hoàn cảnh quỷ quái này lại cực kỳ thích hợp đánh lén, từng chịu thua thiệt ở mặt này, Kiếm Quỷ tự nhiên càng đề phòng bị ám toán hơn rồi.
Phương hướng quan vọng, cành lá bị người vén ra, một người hơi chật vật chui ra từ đó, có vẻ chịu khổ không ít khi đi trong rừng. Người nọ nhìn về phương hướng Kiếm Quỷ Tiềm Hành biến mất, giơ hai tay tỏ vẻ: “Anh không cần căng thẳng như vậy, tôi không hề có ác ý.”
Kiếm Quỷ không dao động, nhìn trang phục đối phương là một mục sư, đẳng cấp không rõ. Dưới trạng thái Tiềm Hành sử dụng Thuật Giám Định cũng sẽ bại lộ bản thân. Nhìn đối phương là người xa lạ, Kiếm Quỷ cũng không có ý định dừng bước, đang nghĩ chuẩn bị cứ thế rời khỏi, xoay người định đi, thì đột nhiên sau một cây to bên hướng này lại có người bước ra, nhìn phía vị trí hắn Tiềm Hành mà nói: “Đợi đã, cậu Kiếm Quỷ.”
“Đoạn Thủy Tiễn!” Kiếm Quỷ đang Tiềm Hành nhịn không được bật thốt kêu lên. Nhìn Đoạn Thủy Tiễn, nhìn nhìn lại người nọ đằng sau, hai người này, hình như đến vì mình.
“Chúng tôi không có ác ý, có vài việc muốn nói với anh thôi.” Người đằng sau mỉm cười bảo.
Kiếm Quỷ nghĩ đến Hàn Gia Công Tử và Tịch Tiểu Thiên phân tích ngày hôm qua: Đoạn Thủy Tiễn tuy không phải là phần tử xấu từ studio đến chiếm công hội như bọn họ tưởng tượng, nhưng chắc chắn có mục đích gì khác cùng mấy người nữa, lẽ nào, tên mục sư đang đứng đằng sau lúc này chính là một trong “mấy người” ư?
Đối phương lần nữa chứng tỏ không có ác ý, Kiếm Quỷ cũng chẳng phải loại người nhát gan lo sợ đâu đâu, Tiềm Hành vốn chỉ vì tự vệ, lúc này nghe thấy đối phương tỏ rõ thái độ, tự nhiên thoải mái hiện thân.
“Các người là ai?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Giống anh, người chơi game mà thôi.” Tên mục sư kia trả lời.
Không còn đáp án nào rác rưởi hơn thế, quả thực tựa như đối thoại “Bạn là ai? Tôi là con người.” vậy, Kiếm Quỷ không nắm rõ dụng ý của đối phương, chỉ đành tiếp tục đặt câu hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi thế?”
“Hỏi anh một vấn đề trước.” Gã mục sư kia nói.
“Nói.”
“Làm một người chơi bình thường, anh có ý kiến gì với Thiên Lý Nhất Túy không?” Gã mục sư kia hỏi.
“Thiên Lý, bạn quen Thiên Lý?” Kiếm Quỷ bất ngờ.
“Tính ra là có quen!” Mục sư gật đầu.
“Nhưng vấn đề của bạn có ý gì, tôi không hiểu rõ.” Kiếm Quỷ nói.
“Chính là hỏi anh, hình tượng của Thiên Lý Nhất Túy ở trò chơi này, anh cảm thấy thế nào?” Mục sư nói.
“Rất rất mạnh.” Kiếm Quỷ tổng kết rất sâu sắc.
“Chẳng lẽ không cảm thấy có chút khoa trương sao?” Mục sư hỏi.
“Bạn nói thực lực của cậu ta à? Đương nhiên khoa trương.” Kiếm Quỷ gật đầu.
Tên mục sư có chút khó hiểu nhìn Kiếm Quỷ: “Thực lực khoa trương như vậy, lẽ nào anh không có ý kiến gì à, nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh.”
“Tôi nên có ý kiến gì mới được?”
“Anh hẳn phải biết thực lực của hắn tại sao sẽ khoa trương như vậy nhỉ?”
Kiếm Quỷ gật đầu.
“Lẽ nào anh không cảm thấy có chút không công bằng sao? Đều là người tới chơi game, hắn lại sở hữu khởi điểm cao như vậy, sở hữu hiệu suất luyện cấp siêu cao, thực lực solo đánh boss, quả thực như xài phần mềm hack ấy.”
“Thiên Lý đang dùng phần mềm hack?” Kiếm Quỷ càng hoảng sợ, kỳ thực trong lúc chơi game online gặp phải một vài người mạnh mẽ có thao tác vượt quá tưởng tượng, tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi đối phương có phải đang dùng phần mềm hack siêu pro nào không, nhưng trò chơi Thế giới Song Song không phải game thường, phần mềm hack đã sớm thành đồ cổ, cho nên Kiếm Quỷ chưa từng nghĩ như vậy về sự mạnh mẽ của Cố Phi, đối phương vừa nói lời ấy, quả thực dọa hắn giật mình, nói thẳng thì thứ có hàm lượng kĩ thuật cao như phần mềm hack, Kiếm Quỷ chỉ khinh thường kẻ xài, nhưng bây giờ không hiểu gì về nó.
“Cái đó thì không có, tôi chỉ nêu hình ảnh so sánh thôi.” Tên mục sư nói.
Kiếm Quỷ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy llà dựa vào thực lực chân thật của bản thân rồi, nó có vấn đề gì chứ?”
“Anh thật sự cảm thấy không thành vấn đề?”
“Bạn là thật quái lạ đấy, cuối cùng bạn có quan hệ gì với Thiên Lý? Bạn cảm thấy có vấn đề gì, bạn nói thẳng luôn đi.” Kiếm Quỷ nói.
“Anh không cảm thấy sự tồn tại của hắn, phá hoại cân bằng trong trò chơi cực lớn hả?” Mục sư hỏi.
“Cân bằng trong trò chơi?” Kiếm Quỷ nở nụ cười, “Có trò chơi nào có thể đạt được các chức nghiệp cân bằng tuyệt đối đâu? Vi dụ Thế giới Song Song, các chức nghiệp chiến đấu chẳng phải áp dụng hình thức áp chế lẫn nhau sao? Cân bằng vốn không tồn tại, trong người chơi lưu truyền một câu quen tai không thể quen hơn, bạn nhất định đã nghe qua: Không có chức nghiệp mạnh nhất, chỉ có người chơi mạnh nhất. Trong mắt tôi, Thiên Lý là người duy nhất phù hợp định nghĩa người chơi mạnh nhất ở trên, chỉ có trong tay cậu ấy, bất kỳ chức nghiệp nào cũng có thể trở thành là mạnh nhất.”
“Anh đang nói đến thiết định cân bằng trong trò chơi, nhưng mà cân bằng giữa người chơi thì sao, anh không cảm thấy hắn phá vỡ vượt mức à?” Mục sư nói.
“Giữa người chơi có cân bằng á?” Kiếm Quỷ nghe vậy mà thấy hoang đường.
“Cho tôi nói thẳng, Thiên Lý Nhất Túy mạnh mẽ, đến mức người chơi bình thường như các anh thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Có một người chơi như vậy, anh còn cho rằng giữa các người chơi còn công bằng hả?” Mục sư nói.
“Bạn bị sao vậy nhỉ! Từ lúc nào tôi nói giữa người chơi có cân bằng rồi? Tôi chưa bao giờ nghĩ giữa các người chơi có cân bằng gì hết, nói gì đến phá vỡ hay không…” Kiếm Quỷ nói.
“Bị anh nói choáng đầu luôn…” Mục sư treo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh thật là, sao còn chưa nghĩ thông, làm sao anh lại không rõ ý của tôi hả?”
“Tôi hiểu ý của bạn…” Kiếm Quỷ nở nụ cười, “Bạn cho rằng Thiên Lý là kẻ phá vỡ cân bằng, nhưng mà, tôi thấy cậu ấy không phải, bởi vì trong trò chơi căn bản không có cân bằng, chỉ đơn giản như vậy.”
“Nếu thế thì, nói tiếp cũng không có ý nghĩa.” Mục sư nói.
“Tôi thực sự không biết bạn muốn nói những gì…” Kiếm Quỷ trả lời.
“Nhưng bởi vì Thiên Lý mạnh, tạo thành rất nhiều tổn thất và hủy hoại cho trò chơi, anh không thấy à?” Mục sư hỏi.
“Có sao? Chỗ nào?”
“Nói gần đây nhất đi! Công hội Cực Độ Thâm Hàn ở thành Lâm Ấm, đối đầu với chuỗi nhiệm vụ của Tung Hoành Tứ Hải bên thành Vân Đoan các anh, nếu như không có Thiên Lý Nhất Túy tồn tại, tôi cho rằng lúc ấy bọn họ có thể thành công đạt được thắng lợi, anh không phủ nhận điểm này chứ?” Mục sư nói.
Kiếm Quỷ nhớ lại một phen, gật đầu. Lúc đó hỗn chiến tùm lum trong rừng ở thành Lâm Ấm, nếu như bảo Cố Phi mang đến tác dụng còn chưa đủ rõ ràng, thì lúc Thủy Thâm để Lộ Kha làm gian tế mai phục bên người, thời điểm sau cùng phát động phục kích ở thành Lạc Nhật, nếu không phải có Cố Phi tồn tại, nhiệm vụ của đám Vô Thệ Chi Kiếm khả năng cao có cái kết bi kịch.
“Anh thấy chưa!” Mục sư nói.
“Tôi thấy cái gì mới được?”
“Bởi vì một mình hắn, loại chuyện căn bản không thể nghịch chuyển đều đã xảy ra.” Mục sư nói.
“Bạn làm sao biết không có khả năng rồi?” Kiếm Quỷ nói.
“Vậy anh nói đi, nếu không có Thiên Lý Nhất Túy, còn cách nào để xoay chuyển cục diện?” Mục sư hỏi.
“Tôi trả lời không được. Nhưng tôi biết nếu như trong đội ngũ của bọn tôi không có Thiên Lý, tất nhiên vẫn sẽ có cách khi không có Thiên Lý, có lẽ sẽ thành công, đương nhiên cũng có thể sẽ thất bại. Nhưng bạn nhìn từ góc độ đã thành công thắng cuộc, rút ra ước số quan trọng dẫn phát chuyển biến, sau đó nói như bọn tôi không có nó thì chắc chắn thất bại, cách tư duy này chẳng phải là có vấn đề sao?” Kiếm Quỷ nói.
“Ước số quan trọng? Đây chỉ là ước số quan trọng á? Đó là ước số bắt buộc phải có chứ?” Mục sư phản bác.
(Akiko: cảm giác Công Tử nếu nghe được sẽ nói: “Chú mày không được thông minh nghĩ không ra cách, nhưng ông đây nghĩ ra. Thiên Lý? Tên vũ phu đó không có thì thôi, không có đầu óc của tôi thì mới tất bại.” =)))
“Được rồi, bây giờ cứ cho là mọi thứ đều như lời bạn nói đi, đến tột cùng bạn muốn nói điều gì?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Không nói đến những thứ khác, làm người bên cạnh Thiên Lý Nhất Túy được hưởng lợi, anh để tay lên ngực tự hỏi xem, anh có đánh mất nguyên tắc của mình rồi hay không?” Mục sư nói.
“Tôi không có.” Kiếm Quỷ không cần nghĩ ngợi đã trả lời, “Nhưng còn bạn, không biết nguyên tắc của bạn là thế nào?”
“Nguyên tắc của tôi ư? Khiến những thứ không công bằng do Thiên Lý Nhất Túy dẫn đến, trở về quỹ đạo chính xác của nó.” Mục sư trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận