Người không sở hữu phản ứng và thân thủ như Cố Phi, thì người chơi nào bị thứ bắn ra này để mắt tới đều trúng chiêu hết. Ngoại trừ một người, Đoạn Thủy Tiễn.
Quả nhiên thật sự có tài.
Nháy mắt Cố Phi nhảy vồ qua, không từ bỏ cơ hội này để quan sát Đoạn Thủy Tiễn, hắn nhìn thấy Đoạn Thủy Tiễn nhạy bén nghiêng người một cái liền tránh thoát thứ bắn tới kia. Nếu như không phải nhào qua cứu Kiếm Quỷ, chắc Cố Phi cũng lựa chọn cách né tránh không khác biệt gì với gã.
Mà cùng lúc đó, ánh mắt của Đoạn Thủy Tiễn cũng nhìn sang hướng hai người bọn họ. Mặc dù chật vật ngã xuống đất, nhưng trong mắt Đoạn Thủy Tiễn thì hai người này cũng là người chơi có một không hai trong sân trừ gã ra không bị công kích trúng.
“Hai người không cần lo sợ, công kích này không có mấy lực sát thương.” Lúc này từ bụi cây có một người chậm rãi đứng thẳng lên, nói với Cố Phi và Kiếm Quỷ. Tuy nét mặt tô vẽ tùm lum làm cho không có ai đọc được vẻ mặt của gã, nhưng từ trên giọng nói, ai cũng nghe ra thái độ ung dung của gã, có thể tưởng tượng được trên mặt gã lúc này nhất định là kiểu nụ cười ấm áp thân thiện, hoặc cũng có thể nói, nụ cười giả công thức hóa…
Trà Bạch Quả. Giọng của gã với A Nhất khác biệt rõ ràng, vừa nghe liền biết là gã. Mà đúng thật công kích vừa rồi như lời gã nói, sát thương nhỏ như gãi ngứa, người chơi bị bắn trúng đều hết lo, mà Cố Phi và Kiếm Quỷ ngã xuống đất thì bị coi thành kinh hoảng quá độ, rất nhiều người quăng ánh mắt khinh bỉ qua. Chỉ có Đoạn Thủy Tiễn, ánh mắt nhìn hai người họ bây giờ khác với trước.
“A Nhất, còn không ra à?” Trà Bạch Quả tiếp tục giọng điệu ung dung, la lên.
Đếm ngược thời gian bởi vì đợt công kích này mà bỏ dở, nhưng ba giây cuối đã sớm qua, quyết đấu đã kết thúc. Không ai trúng bẫy, thì đến thời điểm kiểm tra xem trên người ai trúng nhiều mũi tên nhất rồi. Nhưng có lẽ đã không cần phải đếm, trong cuộc quyết đấu chỉ bay ra tổng cộng ba mũi tên, từng mũi từng mũi đều bắn trật ai cũng thấy được. Trà Bạch Quả khẳng định không có trúng tên, mà đợt công kích kỳ quặc cuối cùng này hiển nhiên do Trà Bạch Quả phóng ra, người xem xung quanh đều không thể tránh, huống chi là A Nhất trong sân ở khoảng cách gần hơn rồi.
Quả nhiên, A Nhất lặng lẽ đứng lên trong tiếng kêu gọi ầm ĩ, không nói được một lời. Lúc này nếu có thể thưởng thức được vẻ mặt của đối thủ, không thể nghi ngờ là giây phút hưởng thụ cực kỳ, đáng tiếc là loại hóa trang này bảo vệ nét mặt rất kỹ, Trà Bạch Quả không thể hưởng thụ được thú vui ấy, đoán chừng cũng biết không đủ cảm giác cao trào, cuối cùng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản nói một câu: “Núi cao còn có núi cao hơn, tự giải quyết cho tốt.”
A Nhất tiếp tục giữ im lặng, hiển nhiên trận thua này làm cậu ta buồn lòng nản chí, mà đám anh em đội quỷ sứ của cậu ta, lúc này giống bị vả mặt, ai ai cũng vùi đầu không nói câu nào.
“Chờ đã!” Làm mọi người, bao gồm cả Cố Phi cảm thấy bất ngờ là, đột nhiên Kiếm Quỷ mở miệng ngay lúc này.
Trà Bạch Quả quay đầu, thấy là Kiếm Quỷ, gương mặt động đậy, có lẽ là đang cười, nhưng giờ nhìn như bị rút gân, rút xong thì khách khí nói: “Vừa rồi không làm người anh em này bị thương đi… thật là ngại quá.”
“Chiêu đó của cậu là kỹ năng gì?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Cái này, hình như không cần báo cho anh đi?” Trà Bạch Quả xem thường đáp.
Loại kỹ năng xa lạ này, người chơi thường có hai loại tâm thái. Một là muốn khoe khoang, công bố hiệu quả mạnh mẽ, số liệu, công dụng của kỹ năng công khai, làm những người khác hâm mộ và cúng bái; mà loại còn lại chính là giấu riêng, mặc dù sẽ sử dụng, nhưng không hy vọng người khác quá hiểu biết về kỹ năng của mình, cho nên sẽ không tiết lộ số liệu hay hiệu quả của kỹ năng gì cả. Thái độ của Trà Bạch Quả lúc này, hiển nhiên là loại sau, mà Kiếm Quỷ là người chơi già đời, cũng hiểu rất rõ những điều trên. Đụng phải loại người đầu tiên, thì không cần hỏi chính gã cũng tự khoe ra; đụng tới người thứ hai, thì dù có hỏi gã cũng không nói. Cho nên Kiếm Quỷ hỏi ra một vấn đề vốn không nên có từ miệng tay già đời như hắn. Thành ra ánh mắt của Trà Bạch Quả lúc này, giống như là đang nhìn một tay gà mờ không hiểu chuyện vậy.
“Tôi không muốn hỏi chi tiết, nhưng chí ít, kỹ năng này của cậu là đặt bẫy chứ hả?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Dù vậy cũng không cần báo cho anh biết mà?” Trà Bạch Quả đốp lại.
“Không phải báo cho tôi, mà là cho cuộc quyết đấu này. Nếu như là kỹ năng đặt bẫy, vậy thì xin hỏi làm sao cậu phát động nó? Có thể biểu diễn trước mặt mọi người một phen hay không?” Kiếm Quỷ nói.
Trà Bạch Quả nhất thời tắt tiếng.
“Có phải là do cậu tự đạp trúng bẫy của mình, dẫn phát cơ quan của nó không?” Kiếm Quỷ hùng hổ dọa người hỏi dồn.
Xung quanh ồn ào cả lên. Ngay cả A Nhất cũng chợt bừng tỉnh, nhìn Trà Bạch Quả mà hỏi: “Mày ăn gian à?”
“Ăn gian? Ăn gian gì chứ? Ai quy định không được phép đạp bẫy của bản thân rồi?” Trà Bạch Quả mở miệng phản bác.
“Mày thừa nhận rồi? Nói vậy thì chỉ bằng mày trúng bẫy trước, kẻ thua là mày!!” A Nhất hoạt bát hẳn lên.
“Xùy, tôi là đạp bẫy của mình, cũng không phải của cậu, cậu ra vẻ cái gì?” Trà Bạch Quả nói.
“Quy định chỉ nói đạp bẫy trước thì tính là thua, lại không có nói là của ai hết.” A Nhất đáp.
“Nói nhảm, bởi vì không cần nói, ai lại đi đạp lên bẫy mình đặt chứ, não úng nước hả?” Trà Bạch Quả lớn tiếng nói.
Rừng cây đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn, sau một lúc lâu, một mảnh tiếng cười lớn bao phủ, cười vang dội nhất là nhóm bên A Nhất. Mà bên Trà Bạch Quả lại rất xấu hổ, Trà Bạch Quả chỉ muốn biểu đạt “Đạp bẫy của mình thì không tính gì hết, điều này không cần quy định, là mệnh đề mà tất cả mọi người đều hiểu”, kết quả sốt ruột quá mức, nhất thời nói sai mắng mình luôn rồi.
Kiếm Quỷ lại không cười, hắn nhìn Trà Bạch Quả, tiếp tục nói: “Theo ý cậu đi, đạp bẫy của mình thì không sao, đó là xây dựng trên điều kiện không có ai đạp bẫy của bản thân mới được, vậy mà cậu lại đi đạp bẫy của mình, vẫn là phạm luật thôi.”
“Hừ, người thua luôn mượn cớ rất nhiều.” Trà Bạch Quả khinh thường nói.
“Người thua là mày đó!” A Nhất kêu.
“Nhìn dáng vẻ của cậu là không phục chứ gì, không phục lại đánh một trận đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Trà Bạch Quả khinh bỉ nói.
“Đánh thì đánh, tao sợ mày chắc!” A Nhất gào to.
Cố Phi đứng bên chỉ biết đỡ trán. Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, mới ra ngoài xã hội không lâu, ngay cả phép khích tướng đơn giản như vậy cũng trúng. Tuy là ngoài miệng Trà Bạch Quả không thừa nhận, nhưng thắng thua ở trong lòng người, mọi người tự hiểu là được. Giở trò lừa bịp bị vạch trần còn có thể mặt dày ngụy biện như Trà Bạch Quả, nhìn liền biết có thuộc tính lợn chết không sợ nước sôi. Kể cả khi thắng gã một cách công chính, gã cũng sẽ có mười triệu lý do đáp trả lại bạn. Muốn làm loại người như thế này tâm phục khẩu phục là việc có độ khó siêu cao. Huống chi trận quyết đấu vừa nãy, Trà Bạch Quả tuy giở trò lừa bịp, nhưng A Nhất cũng không bày ra thủ đoạn mạnh mẽ nào để thắng lợi, đến lúc đó liều lĩnh đồng ý đánh với Trà Bạch Quả thêm một trận, điển hình cho việc suy xét không dùng não rồi.
“Bỏ đi.” Cố Phi đứng ra, kéo lại A Nhất chuẩn bị so lại lần hai.
“Hửm? Sợ rồi?” Trà Bạch Quả giễu cợt.
“Đừng cản tôi, loại người đó, tôi nhất định phải khiến gã thua tâm phục khẩu phục.” A Nhất phát cáu.
“Những lời ấy, người có thực lực nói mới được, thành thật đi, cậu nắm chắc thắng gã trăm phần trăm sao?” Cố Phi nói.
A Nhất im lặng, nếu như cậu ta chắc ăn, vừa nãy cũng đã thắng lợi, đâu ra còn chỗ cho Trà Bạch Quả giở trò trong ba giây cuối cùng.
“Ngay cả niềm tin đánh thắng cũng không có, thì cậu dựa vào đâu làm người ta tâm phục khẩu phục?” Cố Phi hỏi A Nhất.
A Nhất im lặng.
“Được rồi, sang một bên đi!” Cố Phi ý bảo A Nhất về với đám bạn của mình. A Nhất ngơ ngác đi qua, hình như vẫn còn đang suy nghĩ về lời Cố Phi nói. Kết quả Cố Phi sau lưng cậu ta đã vén tay áo lên nói với Trà Bạch Quả: “Đến đây đi, để tôi khiến cậu thua tâm phục khẩu phục!!”
“Móe!!” Cả sân đều xùy cười, mọi người lớn tiếng ồn ào, ngay cả Kiếm Quỷ đều cảm thấy Cố Phi như vậy cũng quá vô sỉ rồi. Trà Bạch Quả thì cười điên luôn: “Ê ku, cậu rất ngông cuồng đấy!”
Cố Phi mỉm cười: “Đánh xong rồi cậu sẽ biết đây không phải là ngông cuồng, chỉ là sự thực.” Nói xong cởi đồng phục rằn ri trên người đi đào kiếm từ túi trang bị bên trong, kết quả nghe thấy có người sau lưng trầm giọng quát: “Đủ rồi!”
Mọi người lần theo tiếng phát ra, mà hướng này chỉ một người, Đoạn Thủy Tiễn.
“Loại quyết đấu này, căn bản không có ý nghĩa.” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Sao lại không có ý nghĩa chứ? Đề cao trình độ PK cá nhân mà!” Trà Bạch Quả nói.
“Trình độ cá nhân thì có ích gì? Trên chiến trường, sẽ không có ai để dành cho cậu một mảnh đất trống như vậy cho cậu phát huy; trên chiến trường, cậu sẽ không chỉ có mỗi một kẻ địch thôi; trên chiến trường, mỗi một tấc đất đều có thể ẩn giấu nguy hiểm; quyết đấu của các cậu, căn bản là trò chơi nhàm chán, nếu như các cậu muốn thắng lợi trong thành chiến sắp tới, nhất định phải suy nghĩ làm sao dưới tình huống hỗn loạn, có thể phát huy năng lực cá nhân, đạt được thắng lợi chung cuộc. Xếp hạng cá nhân, có trợ giúp gì cho thành chiến ư?” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Hừ, chúng ta đi!” Trà Bạch Quả chưa nói gì lại về lời của Đoạn Thủy Tiễn cả, dẫn đồng bọn trong đội mình xoay người rời khỏi.
Mà đội của A Nhất, lại biểu hiện khá cung kính với Đoạn Thủy Tiễn.
Cố Phi đương nhiên không cảm thấy tiếc nuối khi bị phá hỏng cuộc chiến, từ thái độ của hai nhóm người với Đoạn Thủy Tiễn, hắn cảm nhận được vài thứ thú vị.
“Nhìn ra không?” Nhìn bóng hình Đoạn Thủy Tiễn rời đi, Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.
“Cậu chỉ điều gì?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Bên phe Trà Bạch Quả, hình như rất xem thường Đoạn Thủy Tiễn.” Cố Phi nói.
“Ừm…” Kiếm Quỷ đương nhiên thấy điều ấy, “Mặc dù Đoạn Thủy Tiễn nói có lý, nhưng tôi không thể đồng tình cách nói vậy. Ở đây chẳng qua chỉ là trò chơi, dù là hội trưởng công hội, cũng không thể cương quyết như thế. Mọi người đều là bạn, là anh em, hoàn toàn có thể đứng ngang ngàng nói chuyện với nhau, thái độ này của gã, lại giống như ông chủ dạy bảo nhân viên ấy!”
“Nhưng mà hội trưởng công hội cường thế giống thế, hình như cũng không ít đâu!” Cố Phi nói.
“Lấy đức phục người, lấy lý phục chúng. Chỉ cần lời nói đúng, làm chuyện ngay, thì dù giọng điệu có nặng nề, người nhận đồng vẫn sẽ rất nhiều. Tôi chỉ nói là bản thân tôi không quá thích cách này thôi.” Kiếm Quỷ nói.
“Người không thích, đương nhiên cũng không phải chỉ một mình cậu, cậu không xem đám Trà Bạch Quả cũng rất không thích sao.” Cố Phi nói.
“Ừ, hình như thế…” Kiếm Quỷ nói.
“Vậy cậu nhìn tính cách của Thủy Thâm, sẽ là loại hội trưởng nào?” Cố Phi hỏi.
“Đương nhiên là loại giống tôi nói.” Kiếm Quỷ đáp ngay.
“Vật họp theo loài, Thủy Thâm là loại người lãnh đạo thế nào, vậy thì thành viên hội tụ thành công hội của anh ta, tất nhiên hầu hết đều nhận đồng cách anh ta lãnh đạo, nhưng bây giờ đột nhiên lại có một người lãnh đạo phong cách hoàn toàn khác biệt tham gia, tiến hành chỉ huy cường thế, cậu nghĩ mọi người có phải sẽ cảm thấy rất khó chịu hay không?” Cố Phi nói.
“Cậu… rốt cuộc muốn nói cái gì chứ?” Kiếm Quỷ chợt cảm thấy hơi hoảng sợ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận