Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 506: Quyết đấu không nhìn thấy

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 580 lượt xem
  • 2252 chữ
  • 2021-11-15 07:37:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mặt của thành viên Cực Độ Thâm Hàn đều bôi màu đến nỗi dù chơi thân với nhau cũng không nhận ra, nhưng kẻ mới xuất hiện từ bụi cây kia, chỉ trông thân hình thì quả là cao lớn hơn mấy người trong nhóm Cố Phi và Kiếm Quỷ mới gia nhập một chút. Lại thêm cách gọi “tiểu quỷ” của đối phương, Cố Phi có thể khẳng định mình và Kiếm Quỷ gia nhập một đội quỷ sứ.

Mà tổ thành niên lại có địa vị không nhỏ, nghe từ miệng đội quỷ sứ là có một trong ‘Thất Nhàn’. Mặc dù là tổ hợp nói đùa trong câu chuyện bàn tiếu của người chơi, thế nhưng, đó chỉ là chê cười khí chất của bọn họ, không có nói đến thực lực của họ đâu. Chỉ nhìn về mặt đẳng cấp và EXP đang có, bọn họ gần với top 10 nhất. Nếu trong tay có được trang bị lợi hại hoặc kỹ năng mạnh mẽ, rất có thể còn mạnh hơn cả top 10. Dù sao kinh nghiệm cao hay thấp không ảnh hưởng đến thực lực, mọi người đều cùng đẳng cấp hết mà.

“Hữu Ca, Thất Nhàn của tuần này, vị trí cung tiễn thủ là ai?” Kiếm Quỷ đã lên tiếng hỏi trong kênh dong binh rồi.

“Trà Bạch Quả, Tiềm Phục Giả, sao thế, là người thành Lâm Ấm, các cậu đụng mặt rồi à?” Hữu Ca trả lời.

“Giết chết gã!!” Ngự Thiên Thần Minh hò hét. Cậu này thầm mong đám cung tiễn thủ cấp 40 trở lên đều chết hết, chỉ còn lại một mình cậu ta.

“Đang ở trước mặt bọn tôi nè!” Kiếm Quỷ không để ý đến Ngự Thiên Thần Minh, trả lời lại Hữu Ca, rồi tiếp tục đứng cạnh Cố Phi lặng lẽ quan sát cục diện trước mắt.

Cố Phi đang đếm số người, Trà Bạch Quả dẫn đầu tổ thành niên, từ 12 người hợp thành, xem ra đã là một tiểu đội đủ người. Mà A Nhất dẫn đội quỷ sứ gồm các thiếu niên, dù tính cả Cố Phi và Kiếm Quỷ mới gia nhập cũng chỉ 8 người. Nhưng khi kêu gọi nhau, bọn họ cũng không đến mức gom Cố Phi và Kiếm Quỷ mới gia nhập còn chưa nói được mấy câu vào thành anh em trên cùng một chiếc xe tăng, cho nên nói đến chỉ là 6 người. Thiếu niên mà, từ xưa đến nay không biết sợ là gì.

“Nhóc con, để tôi lên lớp dạy cậu một buổi, cho cậu biết rõ như thế nào mới là kỹ sư bẫy rập chân chính.” Trà Bạch Quả đứng trước nhóm người nói chuyện.

Mũi A Nhất phình ra tạo thành tiếng xì mũi coi thường: “Hừ, chỉ bằng anh á?” Tuy gã chỉ đứng hạng hai mươi mốt bảng cung tiễn thủ, nhưng theo lý luận phía trên, mọi người đều cùng một đẳng cấp, xếp hạng không đại biểu thực lực. Gã không hề e ngại Trà Bạch Quả cao hơn gã mười hạng trên bảng.

Hai người họ đều đi lên phía trước mấy bước, đứng đối lập nhau.

“Không cần nhắc lại luật nhỉ?” Trà Bạch Quả nói.

“Đó là đương nhiên.” A Nhất đáp.

Cố Phi và Kiếm Quỷ mờ mịt.

“Cậu nhìn tôi làm chi, hỏi cô bạn thân của cậu kìa.” Cố Phi nhắn tin cho Kiếm Quỷ.

Kiếm Quỷ gửi tin nhắn hỏi Lộ Kha: “Có hai Tiềm Phục Giả hình như muốn đọ sức, nói mọi người đều hiểu luật, các cậu có luật gì vậy?”

“So đấu trong phạm vi nhất định, trong thời gian định sẵn, ai trúng bẫy trước thì thua, không ai trúng bẫy thì kẻ trúng nhiều tên nhất tính là thua.” Lộ Kha cực kì quen thuộc trả lời.

“Thế… rất nguy hiểm mà…” Thế giới Song Song không cung cấp cho người chơi một sân khấu để rèn luyện so tài, ra tay tức là PK, có chết thì có điểm PK, cho nên nếu hai người bạn muốn luyện tập kỹ thuật PK không phải chuyện dễ dàng, dù sao sát thương trong trò chơi đều có thấp có cao, người trong nghề giống như Cố Phi xem như có thể khống chế, người thường lại đều dựa vào hên xui. Còn về các xác suất xuất hiện công kích bạo kích, trí mạng thì cả Cố Phi cũng không khống chế được, thường đều nằm ngoài ý muốn.

“Không đâu, bọn họ sẽ dùng trang bị có sát thương thấp nhất.” Lộ Kha nói.

“Trang bị có đi kèm các điểm thuộc tính khác nhau, không chỉ đơn giản tác động đến sát thương mà! Trang bị khác nhau, thuộc tính khác biệt sẽ có cách đánh khác, không thể sử dụng trang bị mình thường mặc nhất, luyện tập có ý nghĩa gì?” Kiếm Quỷ nói.

“Luyện tập? Cậu đùa hả, mấy thằng nhóc ranh kia có chỗ nào giống đang luyện tập sao? Cả ngày ồn ào túi bụi muốn cạnh tranh ra ai mạnh ai yếu, phiền chết đi được. Hôm nay lại hai đứa nào nữa?” Lộ Kha hỏi.

“A Nhất, Trà Bạch Quả.” Kiếm Quỷ nói cho cô ấy biết.

“À.” Lộ Kha không phát biểu bình luận. Kiếm Quỷ thì kể lại lời của Lộ Kha cho Cố Phi nghe, mà hai người trong sân lúc này, không biết từ đâu chui ra một người hô lên một tiếng bắt đầu, rồi họ cuộn mình lăn một vòng, chui vào trong bụi cỏ rồi. Mà những người khác quan chiến, đều đang tự giác lùi về phía sau, thành thạo để lại mảnh đất trống rỗng mười phân vẹn mười cho hai người kia.

Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có âm thanh, đa số cũng là từ đằng xa truyền đến. Nơi có thể thấy được hiện nay, thỉnh thoảng sẽ truyền ra chút tiếng rào rạt nhỏ nhẹ của cỏ cây, nhưng nghe đều rất bé, khiến người ta không biết rõ là có người đang di chuyển, hay là chỉ một trận gió thổi ngang qua. Dù Cố Phi có năng lực cảm nhận sát khí, lúc này cũng không nắm giữ được hướng đi của hai người họ. Hai người trong quyết đấu, sao lại ngó nhìn hắn chứ? “Ài, tốn công quá chi vậy, trực tiếp đi lên chém chẳng phải là xong rồi sao!” Cố Phi thực sự không thích cách quyết đấu như thế này.

Mà Kiếm Quỷ lại khác, có tràn đầy tinh thần nghiên cứu với bất kỳ cách chiến đấu nào trong game online. Đang giữ vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng trước mặt không có ai cả, lại nhìn cực kỳ chăm chú, có chút gió thổi cỏ lay thì hắn lập tức nhìn quanh xem có phải có biến hóa gì không. Có lẽ trong lòng người này đang từng giây từng phút mô phỏng xem nếu bản thân ở trong hoàn cảnh hiện tại cần phải ứng phó ra sao.

Loại quyết đấu này cũng được tính là kiểu mới hoàn toàn đấy. Chỉ có nhóm Tiềm Phục Giả ở thành Lâm Ấm, chiến đấu luyện cấp thời gian dài dưới điều kiện thế này, mới có thể dưỡng thành cách chiến đấu rất khác biệt như vậy. Đổi thành các thành khác, dù hai Tiềm Phục Giả quyết đấu, cũng không diễn ra thế này. Thứ nhất vì không có hoàn cảnh địa lý tương tự, thứ hai vì không quen, thứ ba, quả thật cũng không có kỹ thuật này để đánh.

Đã ba phút trôi qua rồi, hai người so đấu không thấy bóng dáng đâu, ai cũng không biết bọn họ làm gì trong ba phút này, có giao thủ chưa, có bị tổn thương hay không, không biết, cái gì cũng không biết. Trước mắt chỉ có mảnh rừng cây, bụi cỏ, và một vòng người chơi như đám ngốc tụ chung một chỗ tại đây.

“Vù!!!” Rốt cuộc cũng vang lên một tiếng. Tiếng động này không hề đột nhiên với khán giả, bởi vì mọi người đã đợi thật lâu, chuẩn bị tâm lý đủ dài. Rốt cuộc! Cái trạng thái này có thể gọi là ‘rốt cuộc’.

Tiếng mũi tên lao vút trong yên lặng, Cố Phi có tiếng tai thính còn có thể dựa vào một tiếng này chuyển mắt nhìn tập trung đến một phương hướng. Còn Kiếm Quỷ có hiểu biết về Cố Phi, lúc này nhìn theo ánh mắt của Cố Phi mà khóa chặt một hướng, sau đó thấy tầm mắt của mình nhanh chóng đụng cây. Kiếm Quỷ thầm mắng một câu, vội vàng điều chỉnh vị trí đứng chung với Cố Phi.

“Chỗ đó hả?” Kiếm Quỷ nhỏ tiếng dò hỏi Cố Phi.

“Nãy là… nhưng có thể gã đã rời đi.” Cố Phi nói. Hắn tuy không nhìn thấy động tĩnh gì đặc biệt, chỉ là ba phút nãy giờ vẫn không có động tĩnh lớn gì, nhưng hễ là người thì không thể nào không có nhúc nhích được…

“Mũi tên vừa rồi không hề có tác dụng nha!” Kiếm Quỷ nói. Lúc này trong sân lại đã trở về yên tĩnh.

“Chắc là thăm dò thôi, nhưng đối thủ không cắn câu.” Cố Phi phân tích.

“Vậy chính gã tự bại lộ trước à?” Kiếm Quỷ nói. Đạo lý này rất đơn giản, kẻ cầm đèn pin đi tìm người, sẽ bại lộ bản thân trước tiên.

“Tôi lại thấy chưa chắc.” Cố Phi nói.

“Vì sao?” Kiếm Quỷ hỏi.

“Bởi vì tôi chưa từng tìm ra tung tích của gã.”

Nghe qua có vẻ là một câu nói rất tự đại, kỳ thực cũng có logic riêng. Trên thực tế, dù người ở trong sân quyết đấu, hay là đám người xem cuộc chiến như Cố Phi, những thứ mọi người nghe thấy và nhìn thấy đều như nhau, người xem hoạt động càng tự do càng thoải mái còn không phát hiện, huống chi người trong cuộc quyết đấu, buộc phải đảm bao ẩn mình, có rất nhiều hạn chế.

“Nếu như là tôi, nên làm thế nào?” Ắt hẳn mọi người đều theo bản năng nghĩ đến vấn đề này, Kiếm Quỷ nghĩ ngợi một lúc, lại không kìm lòng được đi hỏi Cố Phi.

“Nhảy ra, dẫn đối phương xuất hiện, sau đó xông qua chém chết.” Cố Phi nói.

Loại đáp án phi nhân loại kiểu bản thân mạnh mẽ quá đáng, hoàn toàn không coi đối thủ vào trong mắt này, Kiếm Quỷ đành phải coi như không nghe thấy. Song phương có sức mạnh ngang nhau, cẩn thận từng li từng tí thăm dò, tìm kiếm sơ hở, có lẽ là cách tốt nhất rồi. Mà hai người họ đang làm như vậy. Kiếm Quỷ cho là thế.

Vì vậy từ sau mũi tên kia, lại trôi qua gần hai phút, trong lúc đó có hai mũi tên bắn ra, thế nhưng, vẫn không có động tĩnh gì như cũ, đám người xem còn không rõ ràng lắm người bắn tên có phải cùng một người hay không nữa.

“Thời gian quy định là bao nhiêu? Bọn họ có nói không?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ, hắn nhớ đối phương nói câu “không nhắc lại luật” rồi bắt đầu, không phải bảo cần định thời gian ư, vì sao không hẹn giờ?

“Chưa có nói, lẽ nào hai người họ hay đánh nhau, hẹn giờ quen rồi?” Kiếm Quỷ suy đoán. Nếu như có thời gian thống nhất, thì vừa nãy Lộ Kha đã báo cho hắn biết rồi.

Cố Phi không thể làm gì khác hơn là thầm oán: “Vậy muốn đánh tới khi nào chứ?”, vừa thầm oán vừa liếc mắt nhìn qua Đoạn Thủy Tiễn. Cố Phi thỉnh thoảng vẫn chú ý hành động của người này, nhưng Đoạn Thủy Tiễn bình thản giống một khán giả bình thường không có gì lạ, không có chỗ nào đặc biệt cả. Về phần Kiếm Quỷ, lúc bấy giờ đã quên béng chuyện này, chuyên tâm quan sát cuộc đấu. Hiển nhiên là, Kiếm Quỷ không phải là người chơi có lòng nhiệt tình quá độ với nhiệm vụ, nhiệm vụ chỉ là cách hắn nâng cao thực lực của mình. Mà loại quyết đấu hiếm thấy trước mắt, càng có lợi hơn cho việc hắn đề cao kinh nghiệm chiến đấu của mình, Kiếm Quỷ hứng thú với vụ này hơn xa nhiệm vụ hằng ngày rồi.

Mà ngay vào lúc này, người chơi trọng tài tuyên bố bắt đầu cuộc chiến đột nhiên cao giọng hô to: “Mười giây cuối cùng!!!”

“Mười, chín, tám…” Mọi người vây xem bỗng hò hét đếm ngược thời gian như xả nước, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động lên. Cố Phi và Kiếm Quỷ cảm giác hơi quái dị, cứ vậy kết thúc? Lẽ nào đã phân thắng bại? Chẳng lẽ hai người họ thực sự quá thường dân, nên chút mánh khóe gì cũng không nhìn ra?

“Sáu, năm, bốn, ba!”

Nháy mắt khi mọi người cùng nhau gào lên số ba, giữa sân đột ngột phát ra tiếng động liên tiếp như cơ quan bị khởi động, liên tục, mau, bay vào chính giữa sân, vật thể không rõ theo âm thanh tản ra xung quanh.

“Cái gì vậy?” Kiếm Quỷ kinh ngạc kêu lên, đã có thứ bay tới trước người bọn họ. Cố Phi thò tay rút kiếm, lại sờ hụt, lúc này ngoài thân đang mặc bộ rằn ri, túi hệ thống là ở bên trong.

“Mau tránh!!” Dưới tình huống gấp gáp, Cố Phi áp dụng cách chẳng ra sao nhất, nhảy vồ qua đẩy Kiếm Quỷ, hai người ngã nhào trên mặt đất.

“Đây là cái gì?” Khắp nơi truyền đến bên tai đều là tiếng kêu kinh ngạc.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top