“Này, còn không mau ra tay đi, còn đang do dự gì nữa?” Những người ở trong phạm vi gần đây, đối mặt dáng vẻ thống khổ đến mức tê tâm liệt phế như vậy của Danor George đều sinh lòng do dự. Cố Phi chỉ chần chừ trong lòng, vẻ mặt không đổi, Tế Yêu Vũ lại đã treo cảm xúc thấy tội nghiệp lên mặt rồi. Chỉ có Cố Huyền, không lay động mảy may, sau khi nhìn ra hai người do dự, mở miệng nhắc nhở một câu.
“Đáng thương quá.” Tế Yêu Vũ nói.
“Sắp hết thời gian rồi.” Lời này của Cố Phi là nói cho chính mình nghe, muốn ra tay hay không, nhanh quyết định mau. Thời gian sương mù tan sắp đến, tới lúc đó một đống vệ binh nhào đến, thần tiên cũng khó trốn thoát.
“Cố gắng lên, cố gắng lên! !” Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng người từ xa đang đến gần hô câu ấy trong đám người, theo sau thấy Kiếm Quỷ che mặt chen vào trong nhóm người. Đầu năm nay bịt mặt đã không phải chuyện hiếm gặp, khăn che mặt là trang bị thường gặp của nghề thích khách, có điều với Kiếm Quỷ lúc này, giấu gương mặt lạ hoắc càng quan trọng ơn. Rất hiển nhiên, hắn biết mình thuộc về loại người có thể khiến người ta đã gặp qua thì không quên được.
Kiếm Quỷ đương nhiên cũng biết tọa độ địa điểm ám sát, sau khi chạy ra từ phòng chứa củi, sử dụng cách lừa người do Cố Phi dạy, một đường chạy đến đây, vừa đuổi kịp đến giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ.
Kiếm Quỷ liếc mắt liền thấy dáng vẻ thống khổ của Danor George đang quỳ một chân dưới nền đất, bản thân hắn che mặt khiến người ta không nhìn ra biểu cảm, nhưng ai cũng có thể nghe ra giọng ngạc nhiên của hắn: “Thành công rồi! ! !”
“Ừ!” Cố Phi gật đầu.
“Giờ là sao?” Kiếm Quỷ không rõ vì sao Cố Phi và Tế Yêu Vũ lúc này đều không động thủ, đứng ở bên cạnh Danor George giống như đang bảo vệ vậy. Ơ, kia không phải anh họ ruột của Thiên Lý à, sao lại ở đây… Kiếm Quỷ lễ phép lịch sự cực kỳ, biết bao nhiêu việc vội trước mắt vẫn thong thả chào hỏi với người ta.
“Thật đáng thương…” Tế Yêu Vũ chỉ chỉ George, người chơi thành cao thủ trong game này, tố chất tâm lý tuyệt đối vững vàng, nhìn George thật sự thống khổ hơn bình thường. Nhưng mà Cố Phi… chém người chơi đều không nháy mắt lấy một cái, lại không thể ra tay với NPC? Kiếm Quỷ đột nhiên cảm thấy tâm lý con người thật sự quá phức tạp…
“Thời gian không còn nhiều lắm.” Kiếm Quỷ cũng nhắc nhở Cố Phi một câu.
“Giao cho cậu!” Cố Phi vỗ vai Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ căn bản không hề do dự, lập tức tiến lên. Dù ai nấy cũng thấy được Danor George lúc này sẽ không chống lại, nếu như tình tiết bình thường của game, thì lúc này chỉ còn thừa một tia máu cuối cùng, sau đó để lại di ngôn, rồi người chơi cho một đao tùy tiện, kịch bản liền hoàn thành.
Kiếm Quỷ chính là làm như thế, giơ tay chém xuống một đao, đâm vào người Danor George, theo sau vang lên tiếng ông ta ngã quỵ, Kiếm Quỷ kích động quay đầu: “Lấy được rồi, thế mà thật sự là nhiệm vụ, suy đoán của cậu không sai chút nào.”
“Lấy được cái gì?” Cố Phi hỏi.
Kiếm Quỷ giơ ra một bao vải máu chảy đầm đìa: Đầu người của Danor George. Giống với lần ám sát Đạo tặc Tác Đồ vậy, giây phút thi thể ngã đổ, hệ thống tự động hoàn thành nghiệp vụ chém đầu bỏ bao, đằng nào thì để tự người chơi chém đầu quá bạo lực máu me mà.
“Mau rút lui thôi!” Kiếm Quỷ nói, hắn đang thấy khó hiểu, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi cỡ nào nha, sao trên mặt hai người họ không thấy được vẻ vui sướng.
“Là cần phải đi rồi.” Cố Phi nhìn đồng hồ, rồi nhìn xung quanh, làn sương mù đã mỏng dần đi, dụng cụ hấp thu hơi nước đã lại bắt đầu làm việc lại. Thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương mệt mỏi đoàn chiến, lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn về phía bên này, phát hiện người phát nhiệm vụ của bọn họ – Danor George, đối tượng bảo vệ trọng điểm đã không thấy đầu đâu, hiu quạnh ngã xuống vào trong cát vàng…
“Aaaa!!!” Thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương tin rằng nhiệm vụ của mình đã thất bại triệt để, tất cả mọi người đều phát điên, có vài người không quan tâm muốn tìm hung thủ liều mạng, nhưng rất nhanh bị đối thủ cản lại. Hung thủ trong mắt bọn họ, ở trong mắt kẻ địch, là anh hùng, là hiệp sĩ, là chúa cứu thế của trận hội chiến này.
“Ê, anh không đi à? Muốn ngoáy mũi ở đây tới khi nào?” Ba người nhóm Cố Phi sắp rút lui, Cố Huyền còn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
“Không cần, tôi cần phân rõ giới hạn với các người, nếu không chắc chắn sẽ rất phiền phức.” Cố Huyền đáp.
Vì vậy Cố Phi không để ý tới anh ta nữa, dẫn hai người kia nhảy vào đám đông đánh nhau.
Ba người được hưởng lễ ngộ như anh hùng, người chơi phe đối địch đều cố gắng yểm hộ giúp ba người họ, điểm này là thứ Cố Phi không dự đoán được trước. Có điều con đường rút lui đã sớm nghiên cứu sẵn, ngay từ khi tiến hành nhiệm vụ, uy hiếp lớn nhất trong lòng Cố Phi là NPC vệ binh, có sương mù cản tầm nhìn của bọn họ, lúc này con đường rút lui, cũng tận lực không tiếp xúc với họ.
Nhiều người yểm hộ, con đường có chọn lọc, vả lại ba người có tốc độ hơn hẳn người khác, một đường rút lui không hề nguy hiểm, ba người thuận lợi vọt ra khỏi từ cổng sân chính, tiếng giết chóc phía sau vẫn rung trời như cũ.
“Kết thúc rồi…” Cố Phi quay đầu ngắm nhìn, mấy ngày nay tiêu tốn nhiều tinh thần và thời gian của hắn ở nơi đây, bây giờ bước đến điểm chung kết, hết thảy đều đã trở thành quá khứ, trong lòng chợt cảm thấy hơi mất mát.
Kiếm Quỷ thì không mất mát tí nào cả, tay xách cái bao máu đựng đầu người không cảm thấy ghê tởm gì hết, đối với game thủ, phần thường nhiệm vụ, mới là thời điểm cao trào nhất.
“Ồ, đã hoàn thành?” Ba người ra cửa chính chưa đi được mấy bước, bóng người nổi lên trong sương mù phía trước, thấy ba người họ, chào hỏi.
“Sao anh ở đây?” Ở đó thế mà lại là Hàn Gia Công Tử.
“Nếu không có một loạt sắp xếp của anh đây, nhiệm vụ của các người có thể thuận lợi được chắc.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Anh bố trí gì thế?” Cố Phi hỏi.
“Tự nhớ lại đi!” Danor George đã chết, nhưng người vẫn như cũ, kẻ làm người ta chán ghét vẫn đáng ghét như vậy, Cố Phi đột nhiên thấy bớt rầu rĩ hẳn, đại khái là bị cảm xúc chán ghét hòa tan.
“Rời khỏi đây trước đã!” Kiếm Quỷ nói, hắn sợ Ngắm Hoa Trong Màn Sương có thể nhào ra bao vây bất cứ lúc nào.
“Đi thôi, kết thúc rồi.” Hàn Gia Công Tử nói xong liếc nhìn trong sân, sương mù lúc này đã bị xua tan, người chơi có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt cũng thấy được, một phe trong cuộc chiến rõ ràng đã đang tiến hành rút lui trật tự.
“Đến cùng thì anh đã làm gì?” Cố Phi hỏi Hàn Gia Công Tử, hành động đám người chơi đả kích công hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương, kết luận của Cố Phi có rất nhiều tính toán của Hàn Gia Công Tử trong đó, nhưng dĩ nhiên không phải là anh ta đoán, cần phải âm thầm khéo léo dẫn đường, dẫn đối phương xuất hiện sự phối hợp với hành động của nhóm Cố Phi, bất chợt, Cố Phi nghĩ tới thời điểm nguy hiểm nhất trong hành động lần này: Ở địa điểm ám sát, khi bị thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương vây quanh, công hội đối thủ lại bất ngờ vọt đến, thật sự là may mắn trùng hợp ư?
Muốn bố trí như vậy hình như cũng không khó, chỉ cần nhắc nhở vài điều cho đám công hội kia, nói cho bọn họ biết Danor George là nhân vật rất quan trọng, tiết lộ về tọa độ hợp lý, cuối cùng nhìn như trùng hợp, nhưng hoàn toàn có để dự đoán trước.
Cố Phi mau chóng nhớ lại, lúc mình và Kiếm Quỷ cùng nghiên cứu nhiệm vụ, bản ghi chép của hắn từng được Hàn Gia Công Tử cầm lướt qua mấy lần. Anh ta đọc sơ nhưng lại rất biết nắm trọng điểm.
Cố Phi nghĩ thông mạch suy nghĩ của Hàn Gia Công Tử rồi, những điều mình bỏ sót, mà đều được tên ở ngoài này suy xét đến hết. Không thể không thừa nhận, tư duy chiến lược toàn cục của anh ta đúng là xuất sắc hơn một bậc, mỗi một chi tiết nhỏ anh ta tính toán đến, còn không sai lệch miếng nào.
“Thế nào, chịu phục chưa!” Hàn Gia Công Tử căn bản không trả lời câu hỏi từ Cố Phi, nhưng nhìn vẻ mặt như có điều hiểu ra của Cố Phi, đoán hắn đoán ra không sai biệt lắm.
“Dường như anh đều nắm giữ toàn bộ hành động của bọn tôi nha!” Cố Phi cảm thấy điều này khó tin nổi, người này dự phán quá chuẩn rồi đi!
“Đương nhiên, tôi có hỏi Kiếm Quỷ mà…” Sự thật lại đơn giản như thế.
“Hữu Ca, nhà gỗ nhỏ trong rừng cây Sồi ở thành Lâm Ấm kia là ở đâu?” Lúc này Kiếm Quỷ đã không kịp chờ đợi muốn đi hoàn thành nhiệm vụ, gửi tin nhắn hỏi thăm Hữu Ca.
Lấy thói quen ghi chép tình báo của Hữu Ca, địa phương mình đã đi qua chắc chắn nhớ kỹ tọa độ, trả lời xong lại hỏi: “Các cậu có phát hiện mới à?”
“Đâu chỉ thế, chúng tôi đã hoàn thành rồi.” Kiếm Quỷ đáp.
“Cái gì?”
“George đã điên đảo lối suy nghĩ game online cũ rồi.”
“Mẹ nó, tính sai nha…” Chiến Vô Thương thở dài.
“Thì ra lần này nên đi theo Thiên Lý chơi…” Ngự Thiên Thần Minh cũng tiếc nuối.
“Hữu Ca, chủ nghĩa kinh nghiệm không được nữa nha, ăn vố này xong, phải biết khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn đó!” Chiến Vô Thương nói.
“Đúng vậy, tinh thần sáng tạo rất quan trọng, nhìn Thiên Lý kìa! ! ! Phải học tập nhiều đi!” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Này… hai người thôi đi, châm chọc cũng không cần gửi lên kênh cho cả mọi người xem chứ!” Hữu Ca buồn bực, hai người kia rõ ràng ở ngay bên cạnh mình, nhưng lại châm chọc trong kênh về mình, lẽ nào có ý đồ gì?
Ý đồ của hai người mau chóng bại lộ, gần như cùng lúc gửi tin nhắn lên: “Đại ca Thiên Lý, dẫn chúng tôi cùng đi lãnh thưởng đi!!”
“Mặt dày quá! ! ! !” Mọi người không kìm lòng cảm thán như vậy.
“Với lại, đến cùng nhiệm vụ này là của ai?” Kiếm Quỷ chưa rõ điểm này, dù sao thanh nhiệm vụ không có gì cả.
“Tất cả mọi người đi lãnh thưởng nha! Thử liền biết! !” Hai tên mặt dày tiếp tục kêu gọi.
“Nếu như ngay cả các người cũng có thể nhận được phần thưởng, ông trời thế giới này thật không có mắt.” Hàn Gia Công Tử nói. Bọn họ tuy chạy tới thành Lâm Ấm một chuyến, nhưng lại không hề có liên quan gì đến ám sát cả. Cố kéo quan hệ, thì sờ qua cuốn nhật ký của thích khách Vụ Ảnh chính là thành tựu duy nhất của bọn họ.
“Vậy giờ lên đường đến thành Lâm Ấm hả?” Kiếm Quỷ rất có sức sống.
“Ngày mai đi, cần offline rồi.” Cố Phi nói.
“À, được rồi.” Ngày này nhất định làm Kiếm Quỷ rất khó nhẫn nhịn, thế nhưng Cố Phi đã nói vậy, hắn không tiện phản đối.
“Thế chúng tôi không cần trở lại nữa hả?” Ba người còn trên đường trở về hỏi.
“Không cần.” Hàn Gia Công Tử đáp.
“Vậy thì còn nhóm người kia, nhóm Kiếm Nam Du ấy, không tiếp tục đuổi giết nữa à? Chẳng phải có cái pháp trượng gì đó ư?” Hai tên lòng tham cái gì cũng muốn.
“Đám ăn hại, chờ các người nghĩ tới việc này, gì cũng sớm đã kết thúc rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận