Đại chiêu nói đến là đến. Dưới tình huống đòn công kích bình thường hoàn toàn không làm Cố Phi bị thương tí nào, Danor George vô cùng dứt khoát sử dụng sát chiêu là kỹ năng. Chỉ thấy bóng hình vẫn luôn công kích thẳng đột nhiên hạ thấp thân mình, thân kiếm chỉ xuống dưới, một vòng xung quanh ông ta đột ngột thổi bùng bụi đất, Danor George hét lớn một tiếng, trở thân kiếm lên, trong miệng la to: “Bạo Viêm! ! !”
Bản kiếm lớn hơn kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Cố Phi mấy size kia như chợt trở thành một que hàn nung đỏ, toát ra nhiệt lượng có thể nướng cả người, một luồng hơi nóng cuồn cuộn nổi lên đánh về phía Cố Phi.
Người chưa tiếp xúc với kiếm, chỉ tiếp xúc với luồng hơi nóng chết người kia, vậy mà thanh máu của Cố Phi đã bắt đầu giảm xuống. Có thể tưởng tượng được uy lực của một kiếm này ra sao, thậm chí Cố Phi còn không dám cầm kiếm đón đỡ, hắn sợ cách chiêu này gần quá thì mình sẽ trực tiếp bị chiêu này hòa tan luôn. Hắn chỉ có thể né, mà khi Cố Phi nghiêm túc né tránh, hắn sẽ chọn vị trí không chỉ đơn giản là né khỏi chiêu của đối phương không, mà hắn chọn vào một góc chết làm đối thủ không thể nào tiếp tục công kích.
Lúc bấy giờ Cố Phi đang nghiêng người xông về phía dưới sườn bên phải của Danor George. Vị trí này, chính là góc độ mà Danor George không thể không kích tiếp được, trừ khi các đốt ngón tay của ông ta có thể xoay theo cách nhân loại không thể làm được. Theo tuyên truyền tính chân thực của Thế giới Song Song, loại chuyện này không thể nào xảy ra.
Tạm thời không có uy hiếp! Đây là phán đoán phi thường tự tin của Cố Phi khi thành công cướp được vị trí góc chết này. Mà Danor George hình như cũng biết một chiêu đó đã vô dụng, thân kiếm đỏ bừng đã trở về bình thường, nhưng theo sát đó thân kiếm lại biến thành màu ngăm đen, khiến người ta nhìn thoáng qua thôi cũng thấy rất nặng nề, Danor George hét lớn và hô ra tiếng: “Bạo Nham! ! !”
Cố Phi phán đoán góc chết là vô cùng chuẩn xác, Danor George muốn công kích được hắn ở vị trí ấy, cần phải di chuyển thân thể nhiều mới được, như thế thì giúp Cố Phi có đủ thời gian quan sát cử động của ông ta và dễ ứng phó hơn. Thế nhưng, chiêu ‘Bạo Nham’ thứ hai Danor George phát ra nhanh hơn trong tưởng tượng của Cố Phi nhiều, cơ hồ là khi ‘Bạo Viêm’ thất bại, thì ông ta lập tức đánh ra chiêu thứ hai.
Điều này làm Cố Phi thấy hơi mơ hồ, bởi vì từ vị trí kia, cùng một chiêu là không thể nào đánh trúng mình được, ông ta lại dùng lại là có ý gì?
Lúc này Cố Phi cũng không biết Danor George đang dùng một kỹ năng khác, dù hắn nghe thấy Danor George hô tên, nhưng bi kịch ở chỗ: ‘Bạo Viêm’ và Bạo Nham’, là hai từ đồng âm hoàn hảo… (Akiko: đều phát âm là /yán/)
Danor George cắm kiếm này xuống đất nhanh cực kỳ, Cố Phi vẫn còn đang rất kinh ngạc vì không giải thích được hành vi trên, thì phát hiện dưới chân có một sức mạnh to lớn đánh tới.
Không ổn! ! !
Cố Phi ý thức được cực nhanh, phản ứng lại càng kinh người, lập tức bước về sau, cơ hồ là né tránh đồng thời khi kỹ năng bạo phát.
Đá vụn trên mặt đất bay tán loạn, Cố Phi ở trong khu sóng bụi này bị xốc bay. Hắn có thể cảm giác được tánh mạng mình đang giảm xuống nhanh chóng, nhưng cùng lúc hắn cũng biết mình đã tránh thoát phần lớn uy lực kỹ năng rồi. Chắc không đến nỗi bỏ mạng nhỉ? Cố Phi chú ý tánh mạng mình đang trượt, cuối cùng bởi vì những đất đá bay loạn trên không trung mà mất cân bằng, té ngã trên mặt đất.
“Anh sao rồi?” Tế Yêu Vũ bước nhanh tới đây, nhanh chóng đỡ Cố Phi dậy.
“Còn sống…” Cố Phi thấy thanh máu của mình ngừng lại không trượt tiếp ở vị trí một phần năm.
“Đồ ngốc, anh tránh theo kiểu đó hả?” Tế Yêu Vũ nói.
“Tôi hận cách công kích này…” Cố Phi phiền muộn, một lần né tránh hoàn mỹ cỡ nào, lại bị Danor George dùng cách như vậy đuổi đánh thêm một chiêu. Công kích bằng kỹ năng huyền huyễn không thực tế này, nằm ngoài dự đoán của Cố Phi, cứ như vậy Danor George không cần điều chỉnh thân hình, lại có thể tiếp tục đuổi đánh kẻ địch ở góc chết.
Tất nhiên, đáng hận hơn vẫn là từ đồng âm khó ưa kia! ! Lúc này Cố Phi đã biết hai cái kỹ năng đó không phải là một, hệ thống hèn hạ, nếu như hai kỹ năng ấy không phải từ đồng âm, sau khi Cố Phi nghe tên chắc chắn sẽ không do dự lâu vậy, chí ít trúng chiêu vừa rồi sẽ không mất nhiều máu đến thế.
Cuộc chiến đương nhiên không dừng ở đó, Danor George xoay người lại, rõ ràng Cố Phi không ở trong phạm vi công kích của ông ta, lại dưới tình huống đó chém một kiếm ra, lần nữa hét lớn: “Bạo Diên! ! !”
“Con bà nó! ! !” Cố Phi cũng mắng to, Danor George hô xong, Cố Phi đồng thời phát hiện được luồng gió có thể xé toạc hết thảy từ đầu kiếm bổ tới hắn. Cố Phi vội vàng lăn khỏi chỗ, một vết cứa thật sâu xuất hiện ở vị trí hắn ngã xuống ban nãy.
“Hèn hạ cũng phải có hạn độ chứ! ! !” Cố Phi nghiến răng, ba kỹ năng hoàn toàn khác nhau, lại có tên hoàn toàn đồng âm, rất khó khiến người ta tin rằng đây không phải là cố ý thiết kế như vậy.
Tế Yêu Vũ lúc này cũng hoảng sợ không nói ra thành lời. Vừa rồi cô còn đang ở bên cạnh Cố Phi, nhưng cừu hận của Danor George rõ ràng, mục tiêu chuẩn xác, ra tay tinh chuẩn, một chiêu vừa rồi hoàn toàn không chạm tới cô. Thế nhưng, dưới tình huống cô không hề phản ứng kịp, Cố Phi lại mau chóng tránh được, trước mặt cô xuất hiện một vết hằn…
Công kích đáng sợ, né tránh cũng khủng bố, chênh lệch khủng khiếp. Danor George công kích tuy đáng sợ, nhưng Tế Yêu Vũ lại cảm thấy Cố Phi có thể kịp thời tránh thoát khỏi chiêu ấy, phản xạ của hắn càng đáng sợ hơn.
“Anh đúng thật biến thái…” Tế Yêu Vũ cảm thấy từ này hình dung Cố Phi chuẩn xác cực kỳ.
“Cô chuẩn bị xong chưa? Cần lên rồi!” Cố Phi nói với Tế Yêu Vũ.
“Anh nhìn ra nhược điểm của ông ta rồi á?” Tế Yêu Vũ kinh ngạc hết mức.
Danor George đi nhanh đạp tới, sau ba đòn kỹ năng sát chiêu liên tiếp, Danor George lại trở về dùng đòn công kích bình thường. Hết cách rồi, làm một con boss thì điều trên là cần thiết. Dù sao boss là để cho người chơi giết đấy, đằng nào cũng phải để lại cơ hội cho người chơi mới được. Một con boss không ngừng dùng đại chiêu, thì nó không phải một con boss hợp lệ.
“Tôi nhìn ra dấu vết rồi! !” Cố Phi vừa né tránh công kích vừa nói với Tế Yêu Vũ, “Lộ tuyến công kích khi ông ta ra tay, hơi chếch đi và ngập ngừng, đây là do chưa quen khi mới đổi.”
“Làm phiền anh nói tiếng Trung cái, cám ơn!” Tế Yêu Vũ lé mắt.
“Nói đơn giản thế này, ông ta vốn dùng kiếm tay trái, nhưng bây giờ, ông ta lại dùng tay phải.” Cố Phi nói.
“Nói cách khác, bàn tay trái của ông ta có vết thương cũ, cho nên không thể dùng kiếm bằng tay trái nữa?” Tế Yêu Vũ sáng mắt lên.
“Chưa chắc ở trên bàn tay trái, bất kỳ khúc nào trên cánh tay trái đều có thể, nhất là các đốt ngón tay.” Cố Phi nói.
“Vậy thì thử xem?” Tế Yêu Vũ hỏi.
“Ừ.” Cố Phi gật đầu, “Tranh thủ thời gian thôi!”
“Là vai trái đấy thằng ngu.” Đột nhiên một giọng nói lười biếng ở bên cạnh vang lên, Tế Yêu Vũ vội vàng nhìn qua, một võ gia ngồi trên mặt đất, vừa móc mũi vừa khinh bỉ Cố Phi đang giao thủ với Danor George.
“Anh là ai?” Tế Yêu Vũ cảnh giác lên.
“Chào mỹ nữ, tôi là anh họ của tên ngu xuẩn kia.” Người đột ngột xuất hiện là Cố Huyền. Cố Phi không có quay đầu, nghe giọng đã biết là anh ta: “Sao anh lại xuất hiện?”
“Anh vào bằng cách nào! ! !” Tế Yêu Vũ rất kinh ngạc, bởi vì vòng vây xung quanh bọn họ, hai phe công hội bên ngoài đang đánh nhau dầu sôi lửa bỏng thế kia, rất khó tưởng tượng có một người nhàn nhã ngồi ở trên mặt đất chỗ này, dáng vẻ của anh ta quá khác biệt với bầu không khí đang chém giết lẫn nhau xung quanh rồi.
“Ha ha, có lẽ là do nhân duyên của tôi với chỗ này rất tốt đấy.” Cố Huyền cười.
“Phong Huyền, mau giết chết tên kia đi! ! !” Có thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương chỉ vào Cố Phi cùng lúc rống to với Cố Huyền. Bọn họ đang mệt mỏi giao chiến với công hội đối địch, cư nhiên lại không thể dư chút sức người nào để bảo vệ Danor George. Mà Cố Huyền xuất hiện lần thứ hai làm bọn họ thật sự rất bất ngờ, càng đáng vui mừng hơn là, đối thủ của bọn họ không ai ra tay với Cố Huyền cả. Bọn họ có thể hiểu vì sao, danh tiếng của Cố Huyền ở thành Hà Vụ rất lớn, nhân duyên tốt, vả lại còn là người chơi tự do không thuộc về công hội nào, đám công hội khác nhận ra anh ta, cũng sẽ không gây khó dễ gì.
“Chờ lát nữa, cho tôi xem xong thằng nhóc này đối phó boss đã.” Cố Huyền không nhanh không chạm đáp lời.
“Mọe! ! ! Nhiệm vụ của bọn này còn làm kiểu gì?” Thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương nổi giận.
“Ai biết nhiệm vụ của các người là làm gì… Tôi chưa có nói là qua đây giúp các người làm nhiệm vụ nha?” Cố Huyền lại còn rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tên kia.
“AAAA! ! ! ! !” Đột nhiên một tiếng la tan nát cõi lòng vang vọng khiến tim mọi người như muốn nghẹn lại. Mọi người đồng lòng ngó về hướng phát ra thanh âm ấy. Ở chính giữa vòng vây, Danor George đã vứt kiếm trong tay đi, tay phải che ở đầu vai trái, hét thảm một tiếng vừa rồi. Càng đáng để ý hơn là ánh mắt của ông ta, đã như mất đi thần trí vậy, trở nên vẩn đục.
Đang khi Cố Huyền tám chuyện với thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương, Cố Phi đã lợi dụng đúng cơ hội cho đầu vai Danor George hai kích nặng hề, một chiêu Song Viêm Thiểm, một chiêu Chưởng Tâm Lôi, đều là kỹ năng có sát thương mạnh hiện nay của Cố Phi. Cố Phi tin tưởng phán đoán của Cố Huyền, cái nhìn… thứ này cuối cùng sẽ không thoái hóa chỉ vì lười biếng.
Trúng chiêu thứ nhất của Cố Phi, Danor George tỏ ra cực kỳ thống khổ, sau chiêu thứ hai, Danor George liền rơi vào trạng thái hỏng mất này.
Nhật ký của thích khách Vụ Ảnh, thứ thiệt là một cuốn sổ hướng dẫn tràn ngập nhắc nhở về nhiệm vụ. Tìm ra nhược điểm của Danor George, tiến hành công kích, vạch trần ám ảnh vết thương đau đớn của ông ta…
Thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, Cố Phi đã làm rồi. Lúc này Danor George thống khổ trông thật vô cùng, ánh mắt thể hiện sự sợ hãi và run rẩy sâu sắc, làm Cố Phi hơi xúc động. Thống khổ đến thế, có lẽ không phải chỉ là vết thương cũ thôi, mà lần ông ta bị thương, nhất định là một trải nghiệm kinh khủng, đây mới là chỗ khiến Danor George thực sự ám ảnh và thống khổ. Ở trên người Danor George này, có lẽ cũng có một đoạn quá khứ hoàn chỉnh đi?
“Hey, chú còn đứng đó làm gì hả? Còn không mau ra tay.” Cố Huyền bên kia kêu.
Cố Phi hơi hơi do dự. Hắn biết trước mặt mình chỉ là một NPC thôi, số mệnh của nó chính là bị người chơi săn giết. Chỉ là lần này, Cố Phi tiến hành nhiệm vụ hoàn toàn là một lần não bổ, trong lúc không để ý đã cảm thấy những NPC này tồn tại sinh động. Giống như khi đọc nhật ký của thích khách Vụ Ảnh vậy, Cố Phi chân thành hy vọng thích khách lạc đường này có thể ra khỏi làn sương mù dày đặc, một lần nữa trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình.
“Tóm lại là có muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không đây?” Trong lòng Cố Phi bấy giờ đột nhiên xuất hiện câu hỏi này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận