Bởi vì vị trí trèo tường cũng không phải là kết quả quyết định được tính trước từ hai người, cho nên hai người họ cuối cùng lựa chọn nơi gần khá gần sân sau. Cố Phi lấy kính viễn vọng ra cẩn thận quan sát kỹ càng, Kiếm Quỷ ngồi bên lẳng lặng chờ, sau một lúc lâu Cố Phi để ống nhòm xuống, Kiếm Quỷ dùng mắt ý hỏi kết quả.
Cố Phi thở dài: “Phòng thủ chính đều ở dưới chân tường hết, hoàn toàn không có khả năng lẻn vào, sớm biết vậy, tôi trực tiếp đi cửa chính thì cũng chẳng khác gì cả.”
“Nói thẳng ra là?”
“Chắc chắn sẽ bị ngập chìm trong chiến tranh nhân dân.” Cố Phi đáp.
“Vậy căn phòng chứa củi cậu nói đâu? Chúng ta có thể giết vào không?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Giết vào là được đấy, thế nhưng, nếu cánh cửa đó không mở, chúng ta sẽ chết ở ngay ngoài cửa; nếu vào được, chúng ta sẽ chết ở trong.” Cố Phi nhún vai.
“Thảo nào ngoài bức tường này không bố trí chặt chẽ, bởi vì căn bản không cần thiết, bọn họ chỉ cần biết chúng ta đã tới rồi, sau đó người ở trong sân nâng cao độ chú ý là được.” Kiếm Quỷ nói.
Cố Phi gật đầu: “Chúng ta muốn leo tường từ chỗ này, bọn họ rõ không để bụng…”
“Ít người mà…” Kiếm Quỷ bùi ngùi cảm khái, không khỏi nhớ lại những năm tháng hào hùng dẫn dắt công hội Nghịch Thiên hồi xưa. Nếu như ở thời đại ấy, bản thân chỉ cần vung tay lên, trực tiếp dẫn rất nhiều anh chị em nghiền áp san bằng đám người này, còn cần phải lén lút, trăm mối lo âu như bây giờ ư?
“Giương đông kích tây là cách duy nhất…” Cố Phi nói, “Nhưng hai ta chỉ có hai người, chỉ cần vừa nhảy xuống, e rằng không dẫn người đi được luôn ấy.”
“Đám Hữu Ca… vẫn ở bên thành Lâm Ấm, cũng không có nói sẽ trở lại đây không.” Kiếm Quỷ bắt đầu phân tích xem bọn có thể lôi kéo thêm bao nhiêu người.
“Tên Phiêu Lưu kia đang là kẻ địch…” Cố Phi cũng đang vắt óc.
“Ngụy Đồng và Nhan Tiểu Trúc thì sao?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Hình như… không thân thiết gì…” Cố Phi nói.
“Còn có ai không?” Kiếm Quỷ suy nghĩ.
“Hình như… còn có một kẻ.” Cố Phi nói.
“Công Tử…” Hai người đồng thanh nói ra, sau đó lại im tiếng.
“Công tử đang làm gì?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ liếc mắt nhìn Cố Phi, tỏ vẻ câu hỏi này cậu ngay từ đầu không nên hỏi.
Cố Phi “à” một tiếng, mở bảng tin nhắn ra gửi: “Tôi đi hỏi anh ta xem.”
“Đang rảnh chứ nhỉ? Ha ha ha ha!” Cố PHi gửi tin nhắn như vậy cho Hàn Gia Công Tử.
“Chuyện gì?” Hàn Gia Công Tử trực tiếp hỏi.
“Có một việc vô cùng có ý nghĩa, tôi cảm thấy chỉ có anh mới là lựa chọn thích hợp nhất để làm việc này.” Cố Phi nói.
“Uống nhiều rồi hả? Cậu còn nghĩ dụ tôi tới à?” Hàn Gia Công Tử nói.
“Để Kiếm Quỷ nói với anh đi!” Cố Phi chuyển đối thoại đến kênh dong binh.
Vì vậy Kiếm Quỷ liền tóm tắt sơ lược từng điều từng điều một lại. Tự nhiên trong đó cũng không thiếu nội dung phân tích nhật ký Andrew của Cố Phi, Hàn Gia Công Tử đang ở quán ngồi uống rượu, nhìn những câu này, đột nhiên cũng nảy sinh lòng hứng thú: “Ồ, có vẻ cũng thú vị đấy.”
“Khụ, hiện tại tôi nghĩ, nếu thích khách đang ngủ kia cùng mục đích với thích khách ẩn trong sương mù đến đây, thế thì căn phòng chứa củi do chân gã chỉ nhất định có đầu mối then chốt gì.” Cố Phi nói.
“Tra xét người gã chưa, có khi cũng sẽ có đồ gì.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Chưa… Lúc tôi ở cạnh gã, thì không nghĩ tới điểm này.” Cố Phi đáp. Về sau khi hắn ở bên cửa sổ trên lầu tận mắt nhìn thấy số bảy bị người ta bắt giết mất, nhìn từ trên cao xuống, mới chú ý tới tư thế gã thích khách ấy ngủ và hướng chân gã chỉ, mới xuất hiện suy nghĩ ấy. Nếu lúc đó điều kiện cho phép, hắn tự nhiên sẽ chạy đi kiểm tra, đáng tiếc lại không có cơ hội, chỉ có thể bắt đầu lại từ bây giờ.
Ba người nhóm Hữu Ca cũng có thể xem kênh dong binh, nhìn thấy những dòng phân tích kia, cũng bị hấp dẫn sự chú ý.
“Phân tích như vậy thật sự ổn sao?” Hữu Ca khó hiểu chen vào nói.
“Có gì không được? Anh xem ba người bọn anh đi xa một chuyện tay không, còn không bằng cùng bọn này lăn lộn ở đây kìa!” Cố Phi nói.
Ba người rất rầu rĩ, Cố Phi đúng là toàn vạch áo cho người xem lưng [1].
[1] Nguyên văn 哪壶不开提哪壶 – na hồ bất khai đề na hồ: nghĩa đen là “cho người ta uống nước lạnh”, nghĩa bóng “nói chuyện không nên nói” thí dụ như nói khuyết điểm của người ta ra.
“Hiện tại các cậu cần, là có người có thể kéo một phần sự chú ý phòng ngự trong sân của Ngắm Hoa Trong Màn Sương. Hai người liền có thể tiến hành điều tra thích khách đang ngủ và phòng chứa củi, phải không?” Hàn Gia Công Tử lập lại xác nhận chuyện Cố Phi và Kiếm Quỷ gặp khó khăn hiện nay.
“Ừm!” Hai người cùng trả lời.
“Loại chuyện này, không phải là một người có thể hoàn thành mà! Cần có một đoàn đội có thực lực nhất định.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ba người chúng ta trở về, cũng cần một khoảng thời gian đấy. Hơn nữa chờ đến khi về tới thì Thiên Lý cũng offline, muốn chờ sang ngày mai không?” Đám ba người bên Hữu Ca hỏi.
“Chỉ có ba người các anh, có vẻ cũng chẳng có tác dụng gì.” Hàn Gia Công Tử bổ đao.
“….” Ba người rất buồn bực.
“Ngụy Đồng, giúp tôi liên lạc đi.” Hàn Gia Công Tử đột nhiên yêu cầu.
“Hả? Anh muốn làm gì?” Cố Phi hỏi.
“Cứ hẹn ở quán rượu tôi vẫn ngồi ấy, tôi sẽ ngồi ngay bàn gần cửa chờ cổ.” Hàn Gia Công Tử lại giở giọng ông chủ chỉ mệnh lệnh chứ không giải thích.
Cố Phi cũng bất đắc dĩ, vừa xem thấy Ngụy Đồng có online, vì vậy thử liên lạc xem. Ngụy Đồng tỏ vẻ mình còn đang bận chút chuyện nhỏ, sau khi kết thúc liền đi qua. Cố Phi liên tục nói cám ơn. Trong lòng thì đang suy đoán xem Hàn Gia Công Tử tìm Ngụy Đồng là có ý gì? Muốn mượn mạng lưới giao thiệp của cô gái này à? Cảm giác không thực tế lắm mà! Cố Phi biết tính cách ác liệt của Hàn Gia Công Tử thế nào cũng sẽ không nói rõ từ trước giờ, chi bằng chờ bọn họ chạm mặt Ngụy Đồng rồi hỏi lại thì đỡ phải đoán già đoán non.
“Cậu biết anh ta lại giở trò quỷ gì không?” Cố Phi rảnh rỗi chán chường chỉ có thể hỏi Kiếm Quỷ.
“Không biết.” Kiếm Quỷ lắc đầu.
Hai người chỉ bèn phải kiên nhẫn chờ xem. Càng sốt ruột hơn bọn họ là đám thành viên công hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương trong sân. Đã xác nhận vòng ngoài đã bị công kích, cứ mỗi vài giây trôi qua liền hỏi nhau một lần “Có tới chưa”, hỏi đến mức bản thân miệng đắng lưỡi khô.
Việc đời luân chuyển thất thường ở chỗ này. Cố Phi và Kiếm Quỷ vốn ôm lòng không phúc hậu dùng thủ đoạn ấy quấy rối bọn họ, nhưng phương án phòng thủ biển người đơn giản thô bạo của bọn họ thực sự làm cho hai người hết cách rồi. Bị buộc bất đắc dĩ, tạm thời đình chỉ hành động thế mà lại thành chiêu quấy phá tiếp theo. Hai người ngồi trên bờ tường hắt xì không ngừng, đều do đám người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương đang điên cuồng mắng sau lưng.
Không biết qua bao lâu, Hàn Gia Công Tử rốt cục mới quăng một câu trong kênh dong binh: “Được rồi. Chính các cậu chú ý tình huống quyết định hành động đi!”
“Cậu làm gì rồi?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Tìm vài người giúp.” Hàn Gia Công Tử trả lời.
Cố Phi thì thông minh hơn. Trực tiếp nhắn tin riêng cho Ngụy Đồng: “Anh ta tìm cô nói gì thế?”
“Hỏi thăm tình huống dong binh đoàn và công hội thành Hà Vụ chỗ bọn tôi thôi.” Ngụy Đồng nói.
Cố Phi vừa nghe thế lại hiểu: “Lại chơi trò này nữa!”
“Trò gì?” Kiếm Quỷ còn chưa hiểu.
“Giống như ở thành Lâm Thủy vậy. Bán đứng nhóm Kiếm Nam Du triệt để một lần; lần này, chắc là kiếm công hội bên này tới quấy rối nhiệm vụ của Ngắm Hoa Trong Màn Sương đi!” Cố Phi nói.
“Ừm… Cách này có thể dùng thật…” Kiếm Quỷ hiểu rõ các công hội cạnh tranh phức tạp đồng ý phương án này, có một công hội sắp hoàn thành nhiệm vụ tăng một bậc công hội lên, khẳng định có không ít công hội khác khó chịu cực kỳ, căn bản không cần ai giật dây thì bọn họ đều sẽ nghĩ cách phá hỏng chuyện, Hàn Gia Công Tử có lẽ chỉ là thông qua lời nói để thuyết phục bọn họ hiểu rõ cơ hội tốt khó có được ngay lúc này mà thôi.
“Ở thời chiến quốc, cách này gọi là hợp tung [2].” Hàn Gia Công Tử nói.
[2] 合纵 Hợp tung là “hợp chúng nhược dĩ công nhất cường”, nghĩa là hợp nhiều nước nhỏ đánh một nước lớn, nhằm chống bị nước lớn thôn tính. Trung kỳ thời Chiến Quốc, Tần và Tề nổi lên là hai nước mạnh ở phía tây và phía đông. Mặt khác, hai nước này còn tìm cách liên minh với nhau, tạo ra sự uy hiếp lớn đối với sự tồn tại của các nước khác. Trong hoàn cảnh đó, các nước khác liên hợp lại với nhau. Do các nước nhỏ này nằm trải từ bắc xuống nam, nên sự liên minh gọi là hợp tung (liên kết chiều dọc) (còn nước Tần ở phía tây liên minh với các nước khác phía đông gọi là liên hoành – liên kết chiều ngang).
“Ngài thật là một nhà chính trị, nhà ngoại giao, nhà mưu lược vĩ đại.” Cố Phi nói.
“Tôi tưởng cậu phải sớm biết chứ.” Hàn Gia Công Tử đáp.
“…”
“Kế tiếp chính các cậu tự giải quyết đi!”
“Đương nhiên!” Cố Phi và Kiếm Quỷ lên tinh thần lại, hai người đã dời vị trí tới trên bờ tường ở sân sau, khoảng cách gần nhất tới chỗ thích khách đang ngủ.
“Nhìn đi, thích khách đang ngủ chính là ở vị trí này. Có cái cây, thấy không.” Cố Phi đưa kính viễn vọng cho Kiếm Quỷ, vừa chỉ giúp hắn.
“Ừ, đã tìm được.” Kiếm Quỷ nói.
“Cậu phụ trách gã, tôi đi phòng chứa củi bên kia.” Cố Phi chỉ chỉ căn phòng chứa củi góc sân sau. Vì tiết kiệm thời gian, hai người quyết định chia binh hai người hành động.
Ngắm Hoa Trong Màn Sương tự nhiên không biết căn phòng chứa củi lại là mục tiêu trọng điểm của Cố Phi khi tới đây hôm nay, hoàn toàn không có bố trí đặc biệt ở đây cả. Giống với những chỗ khác, rất ít tầm mắt của người chơi có thể chạm tới nơi này, Cố Phi kiên nhẫn tiếp tục ngồi chờ trên tường, cùng lúc chờ chiêu hợp tung của Hàn Gia Công Tử phát huy sức mạnh.
Đảo mắt một giờ trôi đi.
“Sao vậy?” Cố Phi ở trong kênh tỏ vẻ khó hiểu.
“Kiên nhẫn chút. Người ta cũng cần thời gian.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ừm…” Kiếm Quỷ cũng nói, “Tra xem tin tức đáng tin đến mức nào, tổ chức đoàn đội, lại chế định kế hoạch tấn công đều cần thời gian.”
“Ủa mà sao anh có thể cổ động những công hội kia thế?” Cố Phi hỏi.
“Công hội? Ai nói tôi cổ động công hội hả?” Hàn Gia Công Tử hỏi ngược.
“Hợp tung… không phải anh nói à?” Cố Phi kinh ngạc.
“Hợp tung là nói cách đối phó Kiếm Nam Du lần trước, mới gọi là hợp tung; hình như tôi không có nói lần này cũng là như vậy đi?” Hàn Gia Công Tử nói.
Cố Phi lật lại lịch sử nói chuyển, cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng, nghiền ngẫm từng chữ một, thì xác thực Hàn Gia Công Tử chưa nói như vậy. Nhưng vào thời điểm Cố Phi và Kiếm Quỷ đang cho rằng là vậy, thì người này không hề ra phản bác, căn bản là cố ý để cho hai người hiểu lầm một phen. Làm vậy không ra sao cả, mà tên này cứ luôn cao hứng bừng bừng lừa người chi vậy? Cố Phi lại có xúc động muốn chém anh ta rồi.
“Đến cùng thì cậu làm gì?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Hai cậu một đứa pháp sư, một đứa đạo tặc. Tôi chỉ mướn vài người chơi cùng chức nghiệp với hai người, rồi tiến hành quấy phá điên cuồng với họ mà thôi.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Như vậy… cũng được ư?” Hai người cùng nghi ngờ.
“Nơi khác thì không được, nhưng ở thành Hà Vụ lại có thể.”
Điểm đặc biệt của thành Hà Vụ, tự nhiên chính là bầu trời đầy sương mù. Đạo tặc có Tiềm Hành, có thể đâm một cái rồi bỏ chạy, giấu gương mặt thật; mà pháp sư, chỉ cần có thể trốn trong làn sương phóng pháp thuật phạm vi lớn. Muốn giả mạo, hai loại chức nghiệp này thật sự có không gian nhất định làm được. Có điều… trong lòng Cố Phi và Kiếm Quỷ đều giữ cùng một suy nghĩ: Người chơi bình thường có thể giả mạo lẫn nhau. Loại cao thủ đứng đầu như mình, người bình thường bắt chước được à???
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận