Ngắm Hoa Trong Màn Sương căng thẳng lại không hoảng hốt trải qua hết một đêm rồi lại một ban ngày. Căn cứ trên Cố Phi còn những đồng bạn kia, Lưu Phong Tam Thán tiến hành chỉnh sửa cách bố trì canh phòng nhiều lần, thẳng đến khi gã đã cảm thấy không gì chen lọt. Lúc này Phiêu Lưu tuyên bố tin tức Cố Phi đã login, từ trên xuống dưới cuộc họp đều như gặp đại dịch, tinh thần cảnh giới trăm phần trăm. Lưu Phong Tam Thán vào giây phút này còn thấy may mắn trong công hội có Phiêu Lưu, chỉ riêng chuyện có thể thông báo đối thủ online, đã thay họ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Mà Cố Phi vừa online lập tức cảm nhận được quần chúng chờ đợi mình: Trong thời gian qua Hữu Ca rõ ràng biết hắn không online nhưng vẫn nhắn cho hắn hơn hai mươi tin nhắn, đại biểu tâm nguyện ngóng trông Cố Phi sớm xuất hiện hơn của anh ta. Bấy giờ Cố Phi vừa mới hiện thân, tin nhắn của Hữu Ca lập tức gửi tới ba cái: Nhật ký! Gửi qua đây! Mau!
Một câu nói bị chia thành ba tin nhắn, Hữu Ca gấp cỡ nào đã có thể thấy được.
“Tìm được rồi hả?” Cố Phi vừa từ khu an toàn ra vừa trả lời không nhanh không chậm.
“Ừ! Không tiếp được nhiệm vụ, khẳng định là cần vật phẩm nhiệm vụ mới được.” Hữu Ca nói.
“Được, gửi qua ngay.” Cố Phi nói.
“Tôi chờ ở bên hòm thư.” Hữu Ca trả lời.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Hữu Ca, rồi Cố Phi mới mở tin nhắn từ Tiễn Đao Thủ: Đã gửi thắt lưng sửa xong cho anh rồi, nếu không hài lòng thì có thể sửa tiếp.
Cố Phi thấy vừa đúng dịp, đi hòm thư liền có thể xử lý cả hai vấn đề. Lướt nhìn thanh bạn bè, Tiễn Đao Thủ hiện giờ cũng không online, vì vậy cũng chỉ nhắn qua bày tỏ lòng biết ơn của mình. Chạy tới chỗ có hòm thư, trước tiên gửi nhật ký của Andrew cho Hữu Ca, sau lại mở ra lấy thắt lưng được Tiễn Đao Thủ gửi tới, xem xét một phen, phát hiện mình không có vật tham chiếu, bởi vì Cố Phi hoàn toàn không có ấn tượng thắt lưng vốn có hình dạng gì. Có điều chí ít thắt lưng sau khi được sửa qua thì xác thực đã như Cố Phi mong đợi, xoá bỏ hàm ý bị hắn coi là hèn mọn đi, vì vậy hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng, lần nữa bày tỏ sự tán thành với thành quả của Tiễn Đao Thủ.
Rời khỏi hòm thư. Cố Phi lại chạy đi làm nhiệm vụ truy nã. Điểm PK trên người nếu không tẩy sạch, hành động trong tòa thị chính cũng có nhiều điều bất tiện. Kết quả chờ tẩy sạch hơn hai mươi điểm PK, Cố Phi nhìn đồng hồ thấy thời gian đã không còn sớm, cảm thấy vẫn chờ khi có dư dả thời gian rồi đi tòa thị chính tiếp tục làm nhiệm vụ thì tốt hơn. Vì thế một lòng một dạ nhào vô làm nhiệm vụ truy nã đến cùng, cho đến giờ logout. Tội nghiệp toàn bộ hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương đều như chó trông nhà ngồi canh ở sân tòa thị chính trong thời gian Cố Phi online, kết quả Cố Phi đến lộ mặt cũng không có, chờ Phiêu Lưu nói cho mọi người biết Cố Phi đã logout thì ai ai cũng có cảm giác mình bị chơi một vố.
Đảo mắt lại một ngày một đêm qua đi, lúc Cố Phi online, nhận được tin nhắn vô cùng oán niệm từ Hữu Ca đầu tiên. Anh ta cầm nhật ký Andrew trên tay, giằng co hơn hai giờ ở chỗ của Gru, gần như đã đọc diễn cảm cuốn nhật ký luôn rồi, thế mà Gru không nhúc nhích chút nào, vẫn cứ lấy thái độ cũ đáp lại Hữu Ca, chuyện này nói rõ một việc: Dù cầm đạo cụ, nhưng vẫn không tiếp được nhiệm vụ.
Ba người uổng công một chuyến đều thấy rất hậm hực, bản thân tự tin phân tích lại là sai, điều này làm Hữu Ca cảm thấy rất mất mặt, ba người cùng nhau chán chường lêu lổng ở thành Lâm Ấm, cũng không có nói muốn về thành Hà Vụ hội hợp với mọi người.
Cố Phi ngược lại rất phấn khởi. Ngày hôm qua tẩy sạch hết điểm PK, hôm nay cũng lên hơi sớm, đang chuẩn bị lại tới tòa thị chính náo loạn một trận. Nghe hết lời dong dài của Hữu Ca xong liền rất tỉnh bơ an ủi hai câu, rồi lập tức bắt chuyện với Kiếm Quỷ. Tỏ vẻ hôm nay có thể sẽ có chuyện có ý nghĩa để làm, hỏi cậu ta có muốn tới tham gia chung không.
Kiếm Quỷ dứt khoát nói đồng ý, hai người hẹn nơi chạm mặt, cùng nhau đi về phía tòa thị chính.
“Kỹ năng mới có dùng tốt không?” Cố Phi khá lười nhắn tin để nói chuyện, trừ phi dưới tình huống bất khả kháng. Kiếm Quỷ lấy được quyển trục kỹ năng từ chỗ Bách Thế Kinh Luân đã là chuyện ngày hôm trước, hôm nay hắn mới hỏi.
Kiếm Quỷ còn chưa đáp lời, chỉ là nét mặt kích động, Cố Phi nhìn thoáng qua liền biết đáp án.
“Nhiệm vụ của cậu có phát hiện gì mới rồi?” Kiếm Quỷ lại hỏi Cố Phi.
“Ngày hôm trước, tôi thực ra có xông vào tòa thị chính cùng một nhóm người…” Cố Phi kể lại chuyện chín người một phen. Kiếm Quỷ nghe say sưa, trong mắt thỉnh thoảng xuất hiện vẻ hâm mộ. Thoạt nhìn hắn cũng đã hơi chán ngán với việc sinh hoạt theo lối cũ mỗi ngày luyện cấp cày đồ làm nhiệm vụ, sinh hoạt trong trò chơi kích thích như của Cố Phi làm hắn rất hướng tới.
“Không ngờ Phiêu Lưu cũng là loại người có tâm kế như vậy.” Kiếm Quỷ nghe kể chuyện xong liền cảm khái.
“Hửm, anh rất thân với anh ta hả?” Cố Phi phát hiện mình thật sự không hề thân quen gì với người kia.
Kiếm Quỷ lắc đầu rồi nói: “Ngự Thiên có lẽ quen thân với anh ta hơn…”
“Ngự Thiên? Phiêu Lưu ở trong mắt cậu ta được coi là nhân loại sao?” Cố Phi nói.
“Khụ, hình như không tính…”
Hai người nhất trí cho rằng từ chỗ Ngự Thiên Thần Minh luôn khinh bỉ châm chọc mỗi khi nhắc tới Phiêu Lưu sẽ không chiếm được tin tức đáng giá nào liên quan đến Phiêu Lưu cả.
“Ở trong quá trình này, cậu có phát hiện gì?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Nhớ số 7 tôi vừa nói qua không?” Cố Phi nói.
“Người tìm thích khách ngủ mê trong sân ấy hả?” Kiếm Quỷ cười, trong nhóm chín người có mấy kẻ hi sinh khá hài.
“Ừ, mấu chốt ở chỗ thích khách mà gã tìm.” Cố Phi nói.
“Sao vậy?”
“Trang phục của tên thích khách đó, có một điểm rất giống với thích khách ẩn trong sương mù.” Cố Phi nói.
“Là cái gì?”
“Đại khái ở vị trí này.” Cố Phi vỗ vỗ bắp tay trái của mình. “Thêu một đồ án, nếu như tôi không nhớ sai, đó là tiêu chí của tổ chức ‘Liên Minh Thích Khách’ được thích khách ẩn trong sương mù đề cập tới trong nhật ký.” Cố Phi nói.
“Có thứ đó hả?”
Cố Phi gật đầu: “Tôi nhớ hình như trên tay trái của thích khách ẩn trong sương mù cũng có, mà trong nhật ký của gã cũng vẽ lại một lần, vẽ thứ này.”
“Ý cậu là, thích khách đang ngủ kia, hẳn là đồng bọn cùng tổ chức với thích khách ẩn trong sương mù, cho nên, bọn họ có thể sẽ có chung sứ mệnh?” Kiếm Quỷ nói.
Cố Phi gật đầu.
“Sau đó cậu muốn đánh thức gã? Tìm kiếm xem có đột phá gì ở chỗ gã không?” Kiếm Quỷ suy đoán.
“Gã ta ngủ, hình như càng hữu dụng.” Cố Phi nói.
“Vì sao?”
“Thích khách ẩn trong sương mù từng có một ngày trong nhật ký nhắc tới: Lúc thích khách nằm ngủ, vĩnh viễn sẽ dùng ngón chân chỉ về hướng hắn muốn đi.” Cố Phi nói.
“Có ấn tượng!” Kiếm Quỷ nói, “Cho nên, thích khách này dù ngủ mê man, nhưng vẫn giúp chúng ta biết gã muốn đi đâu!”
“Không sai! Hướng mà gã chỉ tôi đã xác định rõ, là một phòng chứa củi nhỏ nằm riêng ở sân sau. Có thể chỗ ấy cất giấu đầu mối nào đó.” Cố Phi nói.
“Đầu mối?”
“Quy luật sinh hoạt cả ngày của Danor George trong trò chơi tôi đã nắm giữ, thật đáng tiếc là, gã chưa từng có thời điểm đi một mình, bên người luôn luôn có một đống vệ binh hệ thống, đã thế ra khỏi tòa thị chính còn những thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương kia, muốn ám sát người này, có lẽ cần phải có cách đặc biệt nào đó khác. Có khi phương hướng do thích khách ngủ mê kia chỉ tới, chính là cách mà chúng ta muốn tìm.” Cố Phi nói.
“Phân tích rất có lý.” Kiếm Quỷ không khỏi gật đầu, sau cùng lại nhất quán phong cách cẩn thận nghiêm túc của mình bổ sung thêm một câu: “Nếu như đây không phải trò chơi.”
“Hả?”
“Thường thì trò chơi, rất khó tưởng tượng mục tiêu nhiệm vụ của người khác, có liên hệ với vụ ám sát của cậu như vậy.” Kiếm Quỷ nói.
“Trò chơi bình thường có lẽ không có, nhưng trò chơi này, tôi cảm thấy có đấy.” Cố Phi đáp.
“Nói thế nào đi nữa, thử một phen đi. Nếu quả thật như vậy, xem ra chúng ta thực sự cần sửa đổi mạch nghĩ chơi game.” Kiếm Quỷ như có điều suy nghĩ.
“Hiện tại chúng ta đi tới hòm thư lấy lại nhật ký đã.” Cố Phi vỗ vai Kiếm Quỷ.
Từ hòm thư lấy nhật kí được Hữu Ca gửi trả, Cố Phi mau chóng lật tới trang thích khách ẩn trong sương mù vẽ vời, gật đầu liên hồi: “Đúng thật rồi, là đồ án này.”
Kiếm Quỷ ghé đầu qua nhìn vài lần, lắc đầu. Tỏ vẻ hắn hoàn toàn không có ấn tượng trên người thích khách ẩn trong sương mù có đồ án thế này.
“Giờ đi vượt bức tường này thôi.” Cố Phi nói. Hắn cũng không ngốc, chưa quên Phiêu Lưu là kẻ bày ra nhóm chín người kia, cho nên e rằng nhiệm vụ của mình là ám sát Danor George đã bị toàn bộ đám Ngắm Hoa Trong Màn Sương biết hết. Có gan dám ám sát người phát nhiệm vụ cho bọn họ, không biết đám người đó sẽ thăng cấp mức phòng ngự tới trình độ nào.
Trình độ nào thì Cố Phi và Kiếm Quỷ rất mau thấy được.
Trong sân trước tòa thị chính, lúc này chung quanh chân tường đều có người đứng canh. Hai người giấu mình trong làn sương liên tiếp đổi mấy chỗ, phát hiện đều là như thế. Kiếm Quỷ cảm thán: “Xem ra lần trước bọn họ bị cậu chơi rất thảm mà.”
Cố Phi cũng rất bất đắc dĩ: “Phòng ngự mạnh quá, không cho trèo tường vào luôn!”
“Có lẽ cần phải giết chết một người.” Kiếm Quỷ nói.
“Bọn họ sẽ không nghĩ để một người phòng ngự tôi chứ nhỉ? Giết một, bại lộ sự tồn tại của chúng ta, sau đó sẽ có cả đống người vây quanh.” Cố Phi nói.
“Nói thế thì, không thể làm gì khác hơn là giết nhiều vài người, làm nhiễu tầm mắt của họ.” Kiếm Quỷ nói.
“Ừm, tôi thích biện pháp dũng cảm này.” Cố Phi khen ngợi.
Kiếm Quỷ lại đàng hoàng bắt đầu tự kiểm điểm: “Kỳ thực tôi là nóng vội muốn dùng thử kỹ năng mới ở trong PK…”
Cố Phi cười khổ. Xem ra mọi người đều có máu bạo lực muốn PK, chỉ ngại quan niệm đạo đức mới nhịn xuống. Cố Phi không ngừng làm nhiệm vụ truy nã, lúc này Kiếm Quỷ nghĩ ra cách dũng cảm kia, đều là đang mượn cớ hợp lý để bản thân PK thôi. Từ góc độ nào đó để nói, tất cả mọi người đều giả dối. Nhưng chuyện giả dối này tuyệt đối cần thiết, nếu cứ thản nhiên muốn giết cứ giết như Bình Quả Thố, thì ngay cả hệ thống đều nhìn không được, trực tiếp đưa tên vào nhiệm vụ truy nã hằng ngày.
Về trừng phạt của người nọ nhận được, Cố Phi suy đoán được một chút – rớt cấp.
Ngày hôm qua Cố Phi đã nghe nói. Mười hạng đầu trên bảng đạo tặc lại có thay đổi, Bình Quả Thố biến mất khỏi bảng. Việc này khá ồn ào ở thành Hà Vụ. Đao phủ giết người như ngóe ấy cư nhiên sẩy tay bị giết mất, đây là chuyện nhân dân quần chúng tha thiết hy vọng từ xưa tới nay đấy.
Theo Cố Phi cảm thấy, có thể là vì trận đánh của mình với Bình Quả Thố. Mặc dù làm nhiệm vụ truy nã, nhưng vẫn chịu trừng phạt khi PK chết. Từ đó cũng thể hiện được sự khác biệt giữa nhiệm vụ hằng ngày và nhiệm vụ bình thường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận