Loạt tiếng bước chân thứ hai trên cầu thang nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghe liền biết không phải chức nghiệp giáp nặng. Có thể đuổi giết người khác chạy trốn chật vật như thế, là người chơi, hay là NPC trong tòa thị chính đây?
Cố Phi thò đầu ra, còn chưa thấy người trên cầu thang đâu, đã thấy chiến sĩ quan sát trái phải một phen, cũng tìm một cây cột nhà rồi nấp vào đằng sau. Hai tay tiếp tục nắm chặt thanh kiếm lớn, thân mình căng cứng như cung đã giương, lỗ tai dựng thẳng, rõ ràng cho thấy đang tính núp ở đây chờ đối phương xuất hiện rồi lén tặng cho một đòn nặng ký.
Kết quả, không thấy bóng đối phương đâu, đã chờ thấy được công kích từ đối phương rồi.
Cố Phi ngẩng đầu lên tìm người, liền bắt gặp giữa không trung trong sảnh phòng khách cao vời này chợt xuất hiện ánh lửa: Thiên Hàng Hỏa Luân.
Con bà nó, gan thật!!! Cố Phi xem đúng thời điểm, phạm vi chiêu Thiên Hàng Hỏa Luân này, chiến sĩ sẽ không trốn thoát, mà hắn không khéo cũng sẽ bị cọ tới, nên vội vàng xông qua bên cạnh, chui vào sau một cây cột khác. Tiếp đó liền thấy vòng lửa từ trên trời giáng xuống, chiến sĩ không né tránh kịp, bị nướng hô cha gọi mẹ. Lúc quay đầu, còn vừa vặn nhìn thấy được Cố Phi.
Trang phục của Cố Phi rõ ràng hơn gã nhiều, che mặt, còn cố để số “9” ở vị trí vô cùng dễ thấy, gã kia sau khi thấy liền rất mừng rỡ: “Số 9!”
Quả nhiên là người một nhà! Cố Phi nghĩ, còn chưa kịp bắt chuyện, người ta đã kích động vọt tới bên Cố Phi, như là khi rơi xuống nước bỗng vớ được cọng rơm cứu mạng.
Kết quả gã chưa kịp với được cọng rơm rạ này, lao ra từ sau cột đá không được mấy bước, thì người nọ đã dẫm vào Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm bắt đầu dấy lên, Cố Phi vội vàng lùi lại tránh thoát khỏi pháp thuật ấy, hắn thực sự bất lực cứu chiến sĩ không biết là số mấy kia, trơ mắt nhìn gã biến mất trong biển lửa.
Hai pháp thuật liền tiêu diệt một chiến sĩ, tuyệt đối không phải chuyện người chơi bình thường có thể làm được. Cố Phi tự nhiên cũng là một trong số đó, còn có thể là ai chứ?
Phiêu Lưu? Ngụy Đồng? Hoặc có lẽ, là NPC pháp sư bảo vệ tòa thị chính?
Trước khi biết rõ, Cố Phi quyết định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu quả thật là người chơi cao thủ như Phiêu Lưu và Ngụy Đồng còn dễ bàn, Cố Phi khẳng định chẳng sợ. Chỉ sợ mỗi NPC cao cấp ly kỳ cổ quái của hệ thống, lúc này vẫn không nên đi trêu vào mới tốt.
Cố Phi tiếp tục trốn sau cột đá vẫn không nhúc nhích, mà tiếng bước chân trên cầu thang không vang lên, trong phòng khách khôi phục sự im ắng.
Đi rồi, hay là đang tìm mình? Cố Phi không biết đối phương có phát hiện mình không, dù sao vừa rồi người nọ rất kích động hô lên “Số 9”, không biết kẻ trên lầu có nghe được không nữa.
Dựa vào những cây cột có ở đây, Cố Phi chậm rãi di chuyển, từng chút từng chút một thay đổi góc nhìn của bản thân, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhìn thấy cái gì cả. Cố Phi liền lấy một quả táo trong túi ra, quăng lên trên lầu.
“Bộp”, quả táo đã tiếp đất trên lầu, rồi lăn long lóc từ trên cầu thang từng bậc một xuống dưới, tiếng động vang vọng rõ rệt trong phòng khách.
“Đi rồi à…” Cố Phi từ sau cột đi ra, lên tới trước cầu thang. Tiếp được quả táo lăn xuống, nhìn lên trên, quả nhiên trên cầu thang không có một bóng người.
Đi lên cầu thang, còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy dưới phòng khách truyền tới tiếng bước chân. Cố Phi quay đầu, đã đem quả táo cầm trong tay ném ra ngoài.
“Úi!” Quả táo mà Cố Phi ném ra tuy không có sát thương, nhưng độ chuẩn xác không thua bất cứ kỹ năng nào trong trò chơi, người đến bị ném trúng đầu, bưng trán kêu sợ hãi. Theo sau phát hiện thứ đập vào mình rơi xuống đất lại là một quả táo. Lại thuận theo hướng nhìn lại, thì thấy một người mặc áo đen che mặt đang xuống lầu, mau lẹ vọt về phía mình.
“Số 9!!” Người đến vội vã kêu lên.
Cố Phi dừng bước, lại giữ một khoảng cách nhất định không tới gần hơn. Dù sao hiện tại có một đứa số 3 trong chín người đã bị coi như kẻ địch, Cố Phi không dám thả lỏng cảnh giác.
“Là tôi đây! Số 4!” Người nọ cũng nhìn ra Cố Phi có nghi ngờ với gã, vội vàng che mặt lại, đổi thành áo khoác có thêu số 4 của mình.
“Thì ra là cậu…” Cố Phi nở nụ cười. Hắn có thể nhận ra số 4, bởi số 4 nói nhiều lời nhất. Tuy không nhận ra người, nhưng hắn nói thêm vài câu, Cố Phi liền nhận ra giọng của gã.
“Những người khác đâu?” Cố Phi hỏi.
“Sau khi vào đây thì mỗi người đều tự vội làm nhiệm vụ của mình, tôi cũng không biết được!” Số 4 đáp.
Số 4 đang ở trước mặt, số 6 thì khẳng định không phải chiến sĩ, thế thì đứa vừa ngủm ban nãy, chỉ có thể là số 3 hoặc số 5. Có điều số 3 lên kế hoạch gạt mọi người tiến vào trong tòa thị chính, nhìn thấy mình chắc chắn sẽ không có phản ứng gặp được người cứu mạng như vừa rồi. Nói như vậy, người nọ chắc hẳn là số 5.
“Số 5 là chiến sĩ. Phải không?” Cố Phi muốn xác nhận lại với số 4, hắn đoán kẻ phúc hậu không giám định chức nghiệp của người khác như hắn sẽ không quá nhiều.
“Ừm, đúng vậy!” Số 4 quả nhiên không phải một trong những người phúc hậu. Cố Phi tiếp thu tin tức gã cung cấp, còn không quên thầm khinh bỉ một phen.
“Số 5 đã ngủm rồi.” Cố Phi nói.
“Hả? Sao lại thế?” Số 4 kinh ngạc, “Người của Ngắm Hoa Trong Màn Sương đuổi vào tận đây?”
“Còn chưa biết…” Cố Phi nói, “Chắc không đâu…” hắn ngồi xổm ở sau cửa chính hơn một giờ, ngoại trừ số 3 ra, không có ai từ cửa tiến vào nữa. Ngắm Hoa Trong Màn Sương có người muốn đuổi vào, thì không đến mức đi vòng khỏi sân trước rồi không quang minh chính đại đi cửa chính đi?
“Vậy đó là ai?” Số 4 hỏi.
“Chưa biết được, cậu hoàn thành nhiệm vụ chưa?” Cố Phi hỏi.
“Hoàn thành, nhưng bây giờ hình như không ra được.” Số 4 nói.
“Ừ… cậu thấy đám người bên ngoài rồi?” Cố Phi hỏi.
“Đúng hơn là, ngoài cửa trừ người và người ra, đã không nhìn thấy bất cứ vật gì khác.” Số 4 cười khổ.
Còn có thể giữ được chút hài hước trước thời điểm thế này, Cố Phi vô cùng thưởng thức đấy. Số 1, số 7, số 2, đều hơi luống cuống tay chân trong lúc gặp nguy hiểm, Cố Phi hầu như đã quen với biểu hiện này của họ rồi, xem ra số 4 vẫn có chút khác biệt.
“Cậu có cách gì không?” Cố Phi hỏi. Số 4 này tính ra vẫn có chủ kiến, có dáng vẻ thủ lĩnh trong nhóm chín người này. Lúc ban đầu Cố Phi cũng thấy hơi khó hiểu với việc này, nhưng sau khi hiểu quan hệ giữa bọn họ xong thì thấy thoải mái.
Theo bình thường thì loại đoàn thể như vầy, người đề xuất thường sẽ là người dẫn đầu. Nhưng trong nhóm chín người trên kẻ đề xuất là số 3 có dụng tâm xấu, để gã tiện đục nước béo cò, nên gã không có khả năng đặt bản thân ở vị trí lãnh đạo lúc nào cũng bị người khác chú ý được. Mà người bị chiếm lấy số 3 đẩy lên số 1, bản thân gã do dự với kế hoạch này, làm sao có thể ra quyết sách gì? Mà số 2, rõ ràng là một người đam mê manga… Bởi vậy số 4 liền tới sau mà vượt lên trước, trở thành người dẫn đầu.
“Không biết tòa thị chính này có con đường bí mật nào không, để trực tiếp đi ra ngoài nhỉ?” Số 4 nói.
Cố Phi lập tức rút lại cách nhìn nhận của mình với số 4, xem ra gã cũng là người theo trường phái giả tưởng.
Số 4 bắt gặp ánh mắt của Cố Phi, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật tôi đã tìm một hồi, không phát hiện, xem ra không có rồi.”
Cố Phi thở dài. Hắn hiểu mà, số 4 kỳ thực cũng không phải người theo trường phái giả tưởng, mà đây gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng thử.
“Số 6 không biết đi đâu, chúng ta tìm cậu ta trước, rồi cùng nghĩ cách sau.” Cố Phi nói.
“Kẻ xử số 5 kia, rồi có công kích chúng ta hay không?” Số 4 căng thẳng nhìn xung quanh.
“Rất có thể!” Cố Phi vẫn luôn thẳng thắn như thế, không hề biết an ủi người khác.
“Ồ… ngược lại đây cũng có thể tính là cách rời khỏi mau lẹ nhất.” Số 4 nói.
“Ha ha…” Cố Phi thưởng thức tinh thần tự tìm vui của gã, “Không bằng tôi dẫn cậu đi tới nơi an toàn trước. Còn tôi đi tìm số 6, đến lúc đó chúng ta lại cùng rời đi.”
“Hửm? Nơi an toàn nào?” Số 4 cảm thấy hứng thú với từ an toàn nhất bây giờ.
Vì vậy Cố Phi dẫn hắn tới một góc tối đằng sau cửa: “Chờ ở đây một lúc đi!”
“Kìa, số 2, trùng hợp vậy!” Số 4 vọt tới sau cửa liền kinh ngạc than một tiếng, lại chui nửa đầu ra nói với Cố Phi: “Số 2 cũng ở đây.”
“Tôi biết…” Cố Phi đáp. “Hai người cùng chờ tôi đi!”
“Được được, đi sớm về sớm nhá!” Số 4 phất tay với Cố Phi.
Móa nó, mình đang tìm từng đứa trẻ lạc về nhà hả? Cố Phi lại lần nữa xuất phát từ sau cánh cửa chính, hậm hực nghĩ.
Trở lại phòng khách. Cố Phi lại bước lên cầu thang bên trái. Kẻ mới vừa giết chết số 5 chính là biến mất từ chỗ này, Cố Phi quyết định vẫn đi xem từ đây coi có phát hiện gì không… Thuận tiện, hắn cũng muốn đi thăm hỏi mục tiêu nhiệm vụ của hắn: Danor George.
Chạy hết một vòng trên tầng hai vẫn không phát hiện được gì. Cố Phi bèn đi lên thẳng tầng ba, trực tiếp tới phòng làm việc của Danor George. Cảnh tượng khi thấy làm Cố Phi thất vọng cực kỳ, đội trưởng đội giới vệ này không hề có không gian sinh hoạt riêng gì cả, cả ngày đều ở cùng chỗ với một đống vệ binh, thứ được lập trình, làm kiểu gì cũng không có sinh hoạt thật.
Lúc này Cố Phi lại không có cơ hội nhàn nhỡ ngồi trên ghế sa lon. Hắn còn phải ra ngoài tìm anh bạn nhỏ số 6 không biết nấp ở đâu nữa.
Mở cửa chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tin nhắn gửi đến, mở ra lại thấy số 2 Tiễn Đao Thủ nhắn: “Tôi chết rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Phi kinh ngạc.
“Là số 4.”
“Số 4?” Cố Phi vẫn chưa hiểu.
“Ừm… cùng tán dóc một hồi, gã chợt hỏi tôi có muốn đánh cuộc một phen không.” Tiễn Đao Thủ nói.
“Đánh cuộc?”
“Gã nói muốn đánh cuộc với tôi xem ai có thể rời khỏi tòa thị chính trước, tiền đặt cược một trăm đồng vàng…” Tiễn Đao Thủ nói.
“…”
“Tôi không hề suy nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý rồi. Vì vậy gã lập tức đưa cho tôi một trăm đồng vàng, nói tôi thắng. Chờ tôi kịp phản ứng thì…”
“Gã ta… có bệnh đi?” Cố Phi kinh hãi, cuối cùng xem ra hắn cũng hiểu câu thế giới rộng lớn này không thiếu cái lạ rồi.
“Ài…” Tiễn Đao Thủ thở dài.
“Thật ngại quá. Tại tôi…” Trong đầu Cố Phi xuất hiện hình ảnh mình cực kỳ tàn ác dẫn con sói xám vào trong phòng của thiếu nữ.
“Không sao. Nhưng anh phải coi chừng đấy. Có thể gã ta còn chơi trò gì với anh nữa.” Thiếu nữ, ấy, không phải. Là Tiễn Đao Thủ nói.
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ giúp cậu mang vật phẩm nhiệm vụ của cậu ra ngoài!” Cố Phi nói.
Số người chơi trong tòa thị chính, mất đi một.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận