Đến đúng mau!
Cố Phi thở dài, đều do tám vị tổ tông này ban tặng. Nếu như khi người đầu tiên lộ đầu cũng rất thản nhiên thừa nhận “phía dưới rất nhiều người, tôi bị phát hiện”, thì mọi người đằng sau tất nhiên sẽ đề phòng không bị bại lộ. Đối phương không biết trên bờ tường có những chín người, sẽ không đến mức điều viện binh qua đây ngay. Đám Cố Phi sẽ có nhiều thời gian tiến hành đột kích hơn. Nhưng bây giờ, khoảng cách hiện tại còn một nửa đường nửa mới tới cửa lận, quân đội của đối phương đã giết tới từ hai bên hông rồi.
Đội nhân mã đông đúc của đối phương xuất hiện nâng cao sĩ khí bảo vệ vốn có, Cố Phi vốn đại sát tứ phương mang đến cảm giác sợ hãi cho bọn họ đã biến mất. Mọi người lần nữa cổ vũ ý chí chiến đấu, xông về hướng đám Cố Phi muốn cản đường.
“Mau! Tiếp tục xông vào!” Cố Phi phát hiện bên mình có mấy kẻ đối mặt trận thế to lớn này có vẻ lung lay, vội vàng rống lên muốn bọn họ tập trung tinh thần lại, đừng nên suy nghĩ lung tung.
Kết quả, số 1 trong chínn người là kẻ đầu tiên chùn bước, trong miệng thì thào: “Không được, như thế này chắc chắn không được. Tôi đã sớm nói như vầy không được mà.” Lẩm bẩm hai lần liền lập tức quay người bỏ chạy, muốn xông về chân tường leo dây chạy trốn mất.
Cố Phi hơi cau mày, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhìn về mấy người khác: “Muốn chạy trốn thì nhân lúc này, có lẽ còn kịp.”
Mấy người do dự, chần chừ, nhưng rất mau một tiếng thét sợ hãi giúp họ hạ quyết tâm: “Tiếp tục xông vào! !”
Số 1 quay người muốn trốn khỏi gặp đả kích tính hủy diệt, một số chức nghiệp công kích tầm xa của Ngắm Hoa Trong Màn Sương đột ngột đồng thời quay đầu bắn phá về hướng số 1, trong nháy mắt số 1 đã bị nổ thành ánh sáng trắng.
Mặc dù không muốn tạo ra trận PK, nhưng Ngắm Hoa Trong Màn Sương đã có người bị đối phương xử tử rồi, còn quản phương châm cũ gì nữa. Lưu Phong Tam Thán đã sớm hạ chỉ lệnh: Không thả chạy bất cứ kẻ tiến vào nào hết, ai chạy trốn thì ưu tiên diệt trước.
Nếu tình hình đã đến nước này, vậy tuyệt không thể khoan dung thêm một tia nào nữa, bằng không thì ai muốn xông vào thì xông, muốn lui liền lui sao. Để truyền ra ngoài chỉ dẫn tới nhiều người quấy rối hơn, Lưu Phong Tam Thán vô cùng quyết đoán.
Số 1 không khéo liền dụng phải lỗ châu mai của chỉ lệnh trên, bị đánh giết ưu tiên. Những người khác thì thấy hình như lùi về còn nguy hiểm hơn cả đi tới, cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục vọt tới.
“Nhất định sẽ được!” Cố Phi cổ vũ mọi người, hắn ưỡn thân thể yếu đuối của pháp sư tiếp tục xông đầu tàu. Đồng chí trong nhóm là chức nghiệp chiến sĩ xấu hổ, cũng bị cuốn hút theo, cất bước đi theo Cố Phi cùng tiến cùng lùi.
“Đừng để bọn họ tới gần cửa! !” Lưu Phong Tam Thán gầm rú ở trong kênh. Trước cửa có vài thành viên đứng đó, lúc này Cố Phi đằng đằng sát khí liều lĩnh vượt mưa bom bão đạn từ đám công kích từ xa vọt tới hướng bọn họ. Bọn họ không kìm lòng được lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh sợ run. Họ đứng thành một vòng vây gần nhau muốn tiếp thêm sức mạnh cho nhau, chức nghiệp viễn trình dẫn đầu công kích, nhưng tấn công kiểu ấy đã bị Cố Phi thuận tay phá giải. Đảo mắt thì Cố Phi đã vọt tới trước mặt, mấy người muốn kéo cung bắn tên. Nhưng không ngờ được, Cố Phi dùng một kiếm, dễ dàng xuyên thấu lưới công kích của họ.
Với Cố Phi mà nói, đám người thường này vung tên nhe nanh múa vuốt, sơ hở toàn thân nhiều đến mức ngay cả Cố Phi liếc mắt đều đếm không hết. Không sử dụng cùng một chiêu xử đẹp bọn họ hết thì thực làm nhục hai mươi năm khổ luyện của mình.
Ánh lửa chợt lóe. Lập tức đánh thủng đoàn người chơi kia.
Luồng sáng rực rỡ như pháo hoa làm cho Lưu Phong Tam Thán ở đằng xa xa muốn véo đùi mình, gã hận không thể chắp cánh bay đến trước mặt con đường Cố Phi đi. Gã bấy giờ mới cảm thấy Phiêu Lưu nói rõ là sai bét nhè, thực lực của người ta gì mà gọi là bị bọn họ coi nhẹ chứ, rõ mồn một là mạnh mẽ không tưởng tượng nổi mới đúng…
Con đường đi tới đã bị quét sạch chướng ngại, nhưng mấy người đi theo Cố Phi có kẻ không có tốc độ như hắn. Có một vài người trên dọc đường gặp phải công kích tầm xa, không né tránh mau lẹ như hắn. Nhưng lúc này nhìn thấy tất cả người cản đằng trước đã bị Cố Phi càn quét, đám người đều có vẻ chẳng đoái hoài đến thứ khác nữa, chỉ lo xông thẳng như điên về hướng đó.
Đấy đã thành lối ra duy nhất của bọn họ.
Lúc này thậm chí không tồn tại thử gì hết. Không có quyền hạn tiến vào tòa thị chính, chỉ có chết. Cho dù thuận lợi vào trong tòa thị chính, thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương sẽ để yên ư? Lòng mấy người họ chẳng yên trí tí nào, Cố Phi lại đã sớm đoán trước, hắn sớm nhìn ra thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương không có quyền hạn tiến vào trong tòa thị chính đấy, bởi vì chỗ đứng của bọn họ, từ đầu đến đuôi chưa từng tiếp cận gần hàng với vệ binh gác cửa.
Chỉ cần vào tòa thị chính, thì khẳng định được an toàn.
“Cố lên! Vào trong liền an toàn rồi!” Cố Phi gào thét. Những thứ hắn có thể làm đều đã làm hết, những người này có thể thuận lợi vào trong sảnh không, chỉ dựa vào chính bọn họ rồi. Dựa vào chức nghiệp, trang bị, phản ứng, còn có độ may mắn của họ nữa.
Đồng thời Cố Phi lại ngó tìm xem bóng hình số 3, số 7 và số 8.
Đám thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương đều đã bị khí thế của nhóm Cố Phi hấp dẫn, liều mạng muốn chạy qua ngăn cản bọn họ. Số 7 đang chạy hối hả ngược xuôi trong sân sau, thỉnh thoảng núp vào sau thứ gì đó, vậy mà không bị người khác nhìn thấy. Mà số 8, lúc này gã đã chui vào bụi cây rậm rạp rồi nhích người trong đó gây nên tiếng xào xạc, nhìn hướng bụi cây lay động thì Cố Phi đoán người này chắc đang bò dọc về hướng sân trước rồi.
Còn về số 3… Cố Phi quét mắt một vòng thật nhanh. Thế mà hắn lại không phát hiện bóng dáng số 3 đâu.
Cố Phi nhớ kỹ ban đầu rơi xuống sân, gã ta sẽ cùng đi mò mẫm cùng số 7 đấy, nhưng bây giờ gã đâu rồi? Ngủm rồi ư? Cố Phi không hề chú ý tới…
Ngay giây phút này, bốn người theo sát Cố Phi rốt cuộc không có ai chết mà vọt tới trước cửa. Trong đó bước chân của số 4 lảo đảo, xem ra đã ỡ ranh giới sắp ngủm củ tỏi. Cố Phi đón kiếm vung lên, giúp bọn họ đánh bay mấy mũi tên bay đến, quay đầu hô: “Mau vào!”
Cố Phi vẫn không bỏ mặc bọn họ mà vào trước, giờ còn giúp tiếp ứng, làm bọn họ vừa xấu hổ vừa cảm kích. Cả đám vội vàng chui vào trong tòa thị chính, vệ binh gác cổng đứng đực đấy như đầu gỗ không thèm để tâm.
“Có quyền hạn!!” Cố Phi cũng cảm thấy vui mừng thay cho họ.
Mấy người nối tiếp nhau lách vào, đến người cuối cùng thì vệ binh đột nhiên giang cánh tay ra, người nọ căng thẳng vội lùi lại về sau, quay đầu nhìn về phía Cố Phi, vẻ mặt buồn rầu: “Hình như tôi không có…”
Là số 2. Cố Phi câm nín. Muốn cố xông qua trước mặt vệ binh khẳng định không thể, nhưng giờ đã không còn đường lui, ở lại đây, cũng chỉ con đường chết.
Cố Phi nhìn đằng sau, số 7 còn đang tìm đồ vật nhiệm vụ yêu cầu cũng treo vẻ mặt sợ hãi. Bởi vì dựa theo kế hoạch, vào thời điểm mọi người xông lên vào tòa thị chính, dẫn dắt lực chú ý của thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương, là cơ hội duy nhất để gã hoàn thành nhiệm vụ. Bỏ lỡ lúc này, gã sẽ bị thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương dễ dàng phát hiện mất. Mắt thấy tình huống ấy sắp xảy ra ngay trước mắt, gã cuống quít muốn tìm một chỗ ẩn thân gần nhất, nhất thời không biết lựa chỗ nào cho tốt. Càng chết người hơn là, thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương vốn ai ai cũng nhìn chằm chằm vào tòa thị chính, nhưng giờ ảo não là có người dời mắt đi, không khéo liền phát hiện số 7.
Nhưng mà Cố Phi giờ chợt nảy ra ý nghĩ, đã có tính toán, vỗ vai số 2 mà nói: “Chờ ở đây, lát nữa hai gã vệ binh sẽ rời đi, cậu lập tức vào trong, đừng vội trở ra, đứng nấp sau cửa ấy, nhớ kỹ chưa?”
“Gì cơ?” Số 2 hơi mờ mịt.
“Làm theo lời tôi nói là được rồi!!” Cố Phi không có thời gian giải thích cho gã, đột nhiên xoay người phóng đi.
“Anh đi đâu thế!” Số 2 hét to, nhưng kế đến đã thấy rõ hướng đi của Cố Phi rồi. Hắn phóng về phía chỗ số 7.
“Anh ta là muốn đi giúp số 7 sao…” Số 2 rất cảm động. Gã vốn ôm hi vọng với đoàn thể này, cảm thấy mọi người ôm chung mục đích tụ lại với nhau, mặc trang phục thống nhất cùng nhau thầm cố gắng, thực sự là vừa thần bí vừa thú vị. Thế nhưng rất nhanh sau đó, mọi người không tin tưởng nhau và quan hệ lợi dụng trần trụi làm gã cảm thấy rất khó chịu, đáng sợ hơn là hầu như mỗi người đều thế cả.
Hiện thực, quả nhiên khác biệt với thế giới manga ư? Đang khi gã thở dài chán chường, trong đội chợt có một người là số 9.
Hắn cứ tưởng người mới đến cũng vô tình. Thế nhưng. Cố Phi chí ít biểu hiện chú ý đến cái áo khoác này, vẫn luôn mặc giống như gã, làm số 2 cảm thấy lòng thỏa mái hơn nhiều. Bấy giờ Cố Phi trong chiến đấu không hề có biểu hiện ích kỉ, khiến gã tìm được cảm giác kỳ vọng kia…
Hiện thực, cũng không phải là không thú vị mà!
Lúc này Cố Phi không biết sau lưng đang có người nhắc tới hắn trong lòng, sốt ruột bận bịu chạy tới phía số 7, vừa phất tay hô to: “Đứng ngốc đó làm gì hả!”
Số 7 như trong mộng mới tính, nhưng nhìn thấy xung quanh đều có người nhào tới hướng gã cả. Vẫn không biết nên làm gì mới tốt.
“Tiếp tục tìm nhiệm vụ của cậu!” Cố Phi phun quả táo trong miệng ra. Ban nãy hắn xử đống người cản đường xong, hắn lập tức ăn trái cây để bổ sung pháp lực, mặc dù lúc này vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn có thể chống được thêm một hai chiêu.
“Không biết ở đâu mà!” Số 7 hơi phát điên.
“Nói nhảm, biết còn kêu đi tìm sao? Nhiệm vụ của cậu là gì?” Trước đó giới thiệu thì mọi người chỉ nói đơn giản về nội dung nhiệm vụ của bản thân, nói cũng không cụ thể.
“Thích khách ngủ mê mệt.” Số 7 trả lời.
“Cái gì?” Cố Phi không biết chủ đề có quan hệ gì với tìm kiếm.
Số 7 cũng lau mồ hôi, giới thiệu cặn kẽ: “Nghĩa là tôi cần tìm một thích khách ngủ mê mệt ở sân sau.”
“Tìm người sống sờ sờ? Vậy mà nửa ngày cậu còn chưa tìm được!” Cố Phi hết hồn, mục tiêu này to xác thế mà!
Số 7 xấu hổ.
“Dùng đầu óc chút. Người nào sẽ ngủ ở trên đất bằng chứ? Vả lại nếu là thích khách, thì phải là chỗ bí ẩn đấy! Chú ý mấy nơi như thế!” Cố Phi vừa hô vừa xoay người, đã có vài tên thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương vọt tới trước mặt mình.
Cố Phi bước lên trước chém ra một kiếm. Người kia vội vàng quơ đao ngăn cản, một kiếm này của Cố Phi chỉ là giả, nên xoay ngược lại công kích người khác. Cứ thế mấy người khác trong mấy giây đều bị Cố Phi làm hoang mang, đồng thời vung tên giương cung nhắm Cố Phi. Cố Phi lại lùi hai bước, mấy người kia cất bước xông lên trước, vừa vặn đứng thành một vòng, Cố Phi lại cho một cái Song Viêm Thiểm rung động đến tâm can…
Số 7 đứng xem trợn tròn mắt. Phương thức chiến đấu vừa rồi của Cố Phi, rõ ràng là cách lùa quái, tụ thành nhóm, rồi diệt hết bằng một chiêu mà. Người này, coi người chơi thành quái để giết hả? Số 9 này thực sự quá đáng sợ!
Cố Phi bây giờ lại nhìn về hai tên vệ binh canh cửa tòa thị chính: “Điểm PK đã 20 rồi, hai tên ấy còn chưa qua đây sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận