Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 465: Từ trên trời giáng xuống

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 718 lượt xem
  • 2294 chữ
  • 2020-12-29 15:43:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Không ngoài dự đoán của Cố Phi, khi tám người cùng đứng trên bờ tường, chân trời đã xuất hiện tia nắng đầu tiên, ban ngày trong trò chơi đã tới. Cố Phi cầm đại một dây thừng, chậm rãi bước đi, thoáng chống đã lên trên bờ tường, làm cho tám người đắm chìm trong nắng mai kết thúc sự kích động thắng lợi khi đặt chân lên bờ tường, cảm thấy tự ti mặc cảm một phen.

Đêm tối trong trò chơi mặc dù không hoàn toàn u ám, nhưng sắc trời lúc mặt trời mọc vẫn có biến hóa vô cùng lớn. Cảnh sắc mặt trời mọc xinh đẹp này, cũng không bởi vì màn đêm trong trò chơi mà sáng bao nhiêu. Nhưng với thành Hà Vụ thì khác, Cố Phi đưa mắt nhìn cũng phát hiện sương mù trước mắt ngày càng rõ ràng.

Người chơi có thể vẫn luôn sống ở thành Hà Vụ, nhất định cũng có tính nhẫn nại siêu cấp. Bởi vì làn sương mù này, bọn họ có thể sẽ bỏ lỡ không ít thứ. Cố Phi vừa nghĩ, vừa thu lại toàn bộ dây móc.

“Phía dưới có người không?” Cố Phi quay người lại, nhìn thấy tám người đang cẩn thận từng li từng tí dò đầu ra quan sát cảnh tưởng sân sau tòa thị chính, thuận miệng hỏi thăm.

“Rất nhiều người…” Tám người đáp.

“Thế à?” Cố Phi cũng vội vàng duỗi cổ ra dòm, lấy ra kính viễn vọng, rút ngắn khoảng cách quan sát.

“Là người chơi… quả nhiên Ngắm Hoa Trong Màn Sương đã có phòng bị.” Cố Phi xác nhận bọn họ là những người hôm qua không có mặt ở đây, thở dài, nói với tám người còn lại.

Tám người thì đang cùng kinh ngạc nhìn kính viễn vọng trong tay Cố Phi.

“Đây cũng là do cậu tự làm á?” Số 2 cẩn thận hỏi.

“Không có, mượn đấy.” Cố Phi vội vàng nói. Hắn nghi tám người này đang coi hắn là Doremon có túi thần kì vạn năng rồi.

“Còn có một tin tức xấu.” Cố Phi nói, “Vừa nãy tôi dò đầu ra xem, hình như đúng lúc bị người ta thấy được.”

Cố Phi thản nhiên như thế, làm tám người bên cạnh cảm thấy cực kì xấu hổ, sau khi nhìn nhau, tám người chợt bừng tỉnh, cuối cùng đều gật đầu đồng thanh: “Kỳ thực bọn tôi cũng vậy…”

Thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương biết rõ đối thủ sẽ từ tường bay xuống. Đương nhiên rất chú ý giám thị phía trên, đám Cố Phi vừa lộ đầu ra không tránh được sự chú ý của họ. Nhưng tám người kia sau khi bị phát hiện, mỗi người đều lựa chọn giữ kín như bưng, có lẽ là sợ bị người khác chỉ trích sai lầm, kết quả cuối cùng chưa có ai tránh khỏi vận mệnh bị phát hiện cả. Thẳng đến sau cùng Cố Phi bình thản nói mình bị phát hiện, trong lòng tám người có quỷ đối mắt với nhau, lập tức ý thức được hóa ra mọi người đều giống nhau hết.

Quả nhiên là một đoàn đội chẳng ra đâu. Cố Phi thầm nghĩ. Từ một chi tiết nhỏ nhoi ấy liền có thể nói rõ rất nhiều vất đề, tám người này ngoại trừ lợi dụng ra thì không hề tin tưởng lẫn nhau, còn không có tinh thần trách nhiệm, chỉ đi theo đoàn đội để lấy thứ mình cần. Có phải gánh chịu cái gì, có phải thay người khác suy xét một số tình huống hay không, đám đó xem ra đều chưa từng nghĩ tới mà!

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Tám người nhìn nhau.

“Hắn sẽ làm như thế nào? Hắn còn trở lại hay không?” Lưu Phong Tam Thán cùng với những đồng bạn của mình hỏi vấn đề này trước khi bố trí canh phòng ở sân sau.

“Bức tường cao hơn mười mét, hắn làm sao vượt qua?” Có người hỏi.

“Hắn tự nhiên có thủ đoạn của mình.” Lưu Phong Tam Thán nói, “Chúng ta chỉ cần chuẩn bị canh phòng cho tốt, làm hắn biết khó mà lui là được.” Đây thật ra là phương châm Lưu Phong Tam Thán chấp hành từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ của bọn họ, cũng là một trong các lý do chủ yếu mà gã dễ dàng thả Cố Phi rời đi: Gã không muốn phát sinh PK với người chơi trong sân tòa thị chính. Gã lo nó cũng trở thành căn cứ để Danor George trừ độ hoàn thành của bọn họ. Cho nên gã đa số đều bố trí người canh phòng ở ngoài sáng. Hi vọng đám người chơi có ý xấu nhìn thấy bọn họ đã có phòng bị rồi thức thời từ bỏ suy nghĩ trong đầu.

“Như vậy là tốt nhất.” Những người khác gật đầu, bọn họ vẫn tán thành phương châm của Lưu Phong Tam Thán.

“Gọi vài anh em đi đóng ở sân sau đi! Gần cuối nhiệm vụ rồi, tất cả mọi người chịu cực một chút.” Lưu Phong Tam Thán nói. Bây giờ bọn họ đã không cần tìm cái gì để nâng cao độ hoàn thành nhiệm vụ nữa, vì mỗi một ngày trôi qua yên ổn, độ hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ hơi nâng lên. Giờ Ngắm Hoa Trong Màn Sương cũng hết cách, chỉ có thể dựa vào kéo dài thời gian như thế để độ hoàn thành lên tới 100%.

“Chỉ như thế, e rằng sẽ không khiến cậu ấy biết khó mà lui…” Phiêu Lưu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng. Tuy Lưu Phong Tam Thán cũng mời hắn tham gia cuộc thảo luận của nhóm nhân vật chủ chốt công hội, nhưng Phiêu Lưu tự hiểu lấy. Đám thành viên công hội này không hề sùng bái mù quáng với cao thủ trong Năm Kẻ Mạnh như hắn. Lúc này hắn ngồi ở đây nghe, trên thực tế không có địa vị tương đương với những người khác. Thấp cổ bé họng, lúc đầu Phiêu Lưu cũng lười nói thêm cái gì, chỉ ngồi nghe mấy người này thảo luận, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Theo hắn thấy, phương án mấy người này nói ra, căn bản không có tí uy hiếp gì với Cố Phi cả, bọn họ đều quá coi thường thực lực của Cố Phi.

“Cậu Phiêu Lưu có ý kiến gì không?” Lưu Phong Tam Thán hỏi.

“Không có gì. Chỉ là không nên đánh giá thấp cậu ta. Cậu ta mạnh hơn tưởng tượng của mọi người nhiều.” Phiêu Lưu nói.

Phiêu Lưu biết nhất định có người không thích nghe lời này, quả nhiên, có phân nửa người ngồi đây bĩu môi. Phiêu Lưu bất đắc dĩ cũng chỉ bèn chọn câm miệng.

Hội trưởng Lưu Phong Tam Thán cuối cùng không coi lời nói của Phiêu Lưu làm gió thoảng bên tai, sau hết nói với mọi người: “Vậy phái thêm mấy người này qua nữa ha?”

Phái thêm mấy người này? Thêm là thêm bao nhiêu? Có nhiều bằng một lần số điểm PK cậu ta chất chồng lên không? Phiêu Lưu cười khổ, nhưng chung quy không mở miệng nói gì nữa.

Canh phòng sân sau được giao cho một trong các thành viên trung tâm, sau khi người này sắp xếp thỏa đáng, vô cùng đắc ý giới thiệu cách bố trí của mình: “Tôi kì thực rất chờ mong, gã kia khi đối mặt lượng phòng vệ thế này sẽ làm thế nào?”

“Giết vào…” Phiêu Lưu lần này rất thức thời ngồi một góc, ngó dọc ngó nghiêng quăng qua phía họ một câu.

“Giết vào thôi!!” Lúc tám người hỏi nên làm thế nào, Cố Phi đúng thật đã trả lời như vậy.

“Xông vào?” Tám người kinh ngạc, đánh chính diện với cả hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương. Bọn họ mới có hết thảy chín người, như thế chẳng phải quá mạo hiểm ư.

“Phòng vệ của bọn họ chỉ nhằm vào một mình tôi, tám người các người là lực lượng ngoài dự đoán của họ, cũng đủ giết bọn họ trở tay không kịp rồi.” Cố Phi nói.

“Trở tay không kịp? Dưới đó hình như có hơn hai mươi người đi? Chúng ta chỉ mới có chín người mà!” Số 2 nói, nói xong mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Cố Phi: “Vì đối phó một mình anh mà họ vận dụng những hai mươi người? Anh rốt cuộc là ai?”

Mấy người khác cũng ý thức được điểm ấy, nhao nhao nhìn về phía Cố Phi. Cố Phi nhún vai: “Không phải đã nói không hỏi thăm lai lịch của nhau sao?”

“Cơ hội chỉ có vào lúc này!” Cố Phi nói tiếp: “Vừa rồi các người thò đầu ra đều bị phát hiện, giờ đối phương đã biết đối thủ không chỉ có một mình tôi, phòng vệ hai mươi mấy người mỏng manh, trừ lúc này ra sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Phòng vệ hai mươi mấy người… mỏng manh?” Số 2 lại kinh ngạc.

“Quyết định đi!” Cố Phi nhìn tám người.

Tám người nhìn nhau. Chung quy cảm thấy Cố Phi phân tích có lý đấy, rất nhanh đồng thời gật đầu.

Cố Phi lấy ra dây móc gắn trên tường cực nhanh, nói với tám người rằng: “Tôi đi xuống trước kéo sự chú ý của bọn họ, kế đến các người trượt xuống. Lão Tam, Tiểu Thất, hai người mau tìm ra thứ các người cần trong sân, A Tám, chính anh tìm nơi ẩn thân ở sân sau đi, trong lúc loạn nhất thì tìm cơ hội chạy về sân trước tìm NPC nhiệm vụ của anh, anh có tốc độ di chuyển nhanh nên việc này không khó lắm đâu.”

Số 3, số 7, số 8 gật gật đầu.

“Những người khác, nhìn thấy cửa trước mặt không, nếu có quyền hạn, thì có thể vào từ đó, không có quyền hạn thì lập tức trở về leo dây thừng rút lui, chúng ta tính toán lại sau.” Cố Phi nói.

“Được!” Mọi người gật đầu.

“Vậy thì tranh thủ thời gian, lập tức hành động! Tôi xuống trước!” Cố Phi vừa dứt lời, giơ tay quăng đầu dây còn lại xuống, một tay nắm lấy nhảy ra, vù một tiếng đã tuột xuống.

“Ở đây này! ! !” Trong sân lập tức vang lên tiếng hò hét. Vị trí Cố Phi lựa chọn, là khoảng cách gần cửa sau nhất, giảm thiểu thời gian mọi người chạy về tòa thị chính, mà ở trong đó vừa lúc có một phần hai lực lượng phòng vệ của đối phương. Nó cũng hợp ý Cố Phi luôn: Tụ chung hết một chỗ, có thể giải quyết hết trong một lần.

Tám người trên bờ tường nghe tiếng la phía dưới, cùng nhau thò đầu ra. Chỉ thấy Cố Phi bắt dây thừng trượt xuống một đoạn rồi đột nhiên đạp chân mượn lực ở bức tường, bay lên giữa không trung vung ra một kiếm. Người vừa rơi, bóng kiếm vừa quay vòng. Ánh lửa như con rồng dạo chơi bay lượn, vờn quanh thân thể hắn.

“Là…” Trong tám người có vẻ có người nhớ ra điều gì đó.

“Còn do dự cái gì, mau xuống!!” Có ba người đã cầm dây thừng móc sẵn, nhảy ra trượt xuống rồi.

Cùng lúc tiếng kêu sợ hãi vang ngập sân. Cố Phi từ trên trời giáng xuống là ra sức đánh đón đầu hàng thật giá thật đấy, một vòng Song Viêm Thiểm chém ra đều trúng đầu đối phương hết. Chết tại chỗ có bốn người, ba người khác trúng kiếm cũng trắng bệch cả mặt, máu đỏ, hoảng hốt chạy bừa muốn né tránh về sau.

Cố Phi xoay người vững vàng tiếp đất. Cất bước, xoay mình, Song Viêm Thiểm xoay vòng 900 độ, hết thảy người chơi bao quanh hắn đều giống như thương lượng trước cùng bị hắn xử xong.

Sau lần xoay tròn này thì không lưu lại một đứa rồi. 900 độ, xoay tròn hai vòng rưỡi, máu dày cỡ nào cũng không chịu nổi hai đòn Song Viêm Thiểm liền tiếp của Cố Phi. Dùng một kỹ năng phân hóa thành hai đoạn đánh trúng người khác, thân thủ của Cố Phi chính là phá vỡ thiết kế của trò chơi ở điểm này.

Sau khi ra oai một trận, thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương ai ai cũng đã thấp thỏm không yên lòng. Bước chân xông lên muốn bao vây đã không còn kiên định nữa. Ba người từ bờ tường trượt xuống đúng chỗ. Có pháp sư, có cung tiễn thủ. Dùng thủ đoạn của mình tiến hành đả kích đối phương.

“Mau chạy lên trước!!” Tiếng hô của Cố Phi vừa dứt liền di chuyển xuất kích, lao thẳng tới cửa sau tòa thị chính. Lúc hắn bay xuống, người chơi Ngắm Hoa Trong Màn Sương đã có mấy người lập tức co rút vòng vây về hướng này, hiển nhiên trước đó đã kế hoạch sẵn. Điểm ấy Cố Phi đã đoán được, sớm giữ lại pháp lực cho mấy người này.

Tám người trên bờ tường lại trượt xuống ba người, chính là số 3, số 7 và số 8. Cố Phi đánh về phía cửa sau tòa thị chính, thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương đều gấp gáp chạy tới hướng này cứu viện. Không ai để ý tới số 3 và số 7, điên cuồng bắt đầu thăm dò ở sân sau. Số 8 thì đã sớm thấy trong sân có một lùm cây trong sân, tiến lên phi thân nhảy vào, ẩn mình trong giữa lùm cây ấy.

Hai người cuối cùng bắt đầu leo dây trượt xuống, hai bên hông sảnh tòa thị chính cũng đã truyền tới tiếng ồn ào. Viện binh của Ngắm Hoa Trong Màn Sương đã mau đến. Từ lúc chín người thò đầu ra, người canh gác phát hiện có chín cái đầu đã sớm báo lại tình huống. Lưu Phong Tam Thán kinh ngạc thế mà có nhiều đối thủ như vậy, tự nhiên điều thêm tay chân chạy về phía này cực nhanh.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top