“Các anh tìm được cách gì chưa?” Ngụy Đồnng hỏi hai người Cố Phi.
“Có thể không trêu chọc vệ binh.” Cố Phi nói, “Tôi nghĩ vẫn là leo cửa sổ xem có thể chạy vào trong không. Với lại, sao các cô lên được?”
“He he!” Nhan Tiểu Trúc cười thần bí, không nói lời nào.
Kiếm Quỷ đã chú ý tới quấn quanh lòng bàn chân Ngụy Đồng còn có luồng sáng như một đám mây mờ, kinh ngạc hỏi: “Là Thuật Phi Hành của pháp sư?”
“Đúng rồi!” Ngụy Đồng gật đầu.
“Nó là gì vậy?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.
“Pháp thuật của pháp sư, có thể bay lên cách mặt đất trong thời gian ngắn.” Kiếm Quỷ đáp.
“Thần kỳ vậy à.” Cố Phi hết sức kinh ngạc.
“Nhưng thời gian bay ngắn, cooldown dài, có thể sử dụng để chạy trốn, giá trị thực chiến vẫn có giới hạn.” Kiếm Quỷ thành thực.
“Ừm.” Ngụy Đồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Có điều đùng pháp thuật này không tài nào mang theo người khác bay lên đi?” Kiếm Quỷ liếc nhìn Nhan Tiểu Trúc.
“Ha ha!” Nhan Tiểu Trúc nở nụ cười, hai tay của cô vẫn đang giấu sau lưng, giờ lấy ra đằng trước, là một dây móc y như đúc của Cố Phi, Nhan Tiểu Trúc tự hào nói: “Tôi cũng có.”
“Học rất mau nha!” Cố Phi khen ngợi.
“Là thầy giáo dạy giỏi.” Nhan Tiểu Trúc cuối cùng cũng chưa khiêm tốn.
Sau khi hỏi han, tiến vào chuyện chính.
“Các anh định làm gì?” Ngụy Đồng hỏi.
“Không cần thiết quấy rầy vệ binh, tôi vẫn nghĩ trèo cửa sổ vào khá ổn thỏa.” Cố Phi nói.
“Các anh biết địa hình bên trong, biết mục tiêu ở trong gian phòng nào, biết bên trong có vệ binh không?” Ngụy Đồng hỏi.
“Không biết, cô có biết không?” Cố Phi hỏi lại.
“Theo như tôi được biết, hiện nay chỉ có một người chơi từng vào trong tòa thị chính, hiểu biết được sơ lược tình huống bên trong.” Ngụy Đồng đáp.
“Ai?” Cố Phi và Kiếm Quỷ đồng thanh hỏi.
“Bình Quả Thố (Giấm Táo).” Ngụy Đồng trả lời.
“Có nghe Hữu Ca nhắc qua thì phải, là nhân vật đứng thứ mấy trên bảng đạo tặc đi?” Cố Phi nói với Kiếm Quỷ.
“Hạng bốn!” Kiếm Quỷ xác nhận. Các nhân vật trên bảng đạo tặc hắn đều nhớ tên, cho dù Hữu Ca không nói thì hắn cũng biết có một đạo tặc là Bình Quả Thố.
“Chính là anh ta.” Ngụy Đồng gật đầu, “Là một kẻ cuồng PK, khi nào rảnh rỗi liền tìm người khác PK. Nghe nói vì thế mà tích lũy lượng điểm PK quá cao, cho nên làm vô số nhiệm vụ truy nã, vì vậy đạt được Giấy phép Truy Nã gì đó, giấy phép ấy có tư cách ra vào tòa thị chính.”
Cố Phi nghe thấy liền cao hứng cực kỳ: “Giấy phép Truy Nã, tôi cũng có nó nè!” Đồng thời cảm khái thế giới quả thực rất lớn, chuyện mình hoàn thành được, vẫn sẽ có người khác làm được. Tuy thân thủ Cố Phi lưu loát, luôn chuyên tâm làm nhiệm vụ truy nã, nhưng dù sao thời gian mỗi ngày hắn chơi game rất có giới hạn. Những người khác tốn thời gian nhiều hơn hắn một chút, vẫn có thể đạt được thành tựu giống hắn. Kiếm Quỷ bên cạnh mình chẳng phải cũng dựa vào thực lực bản thân lấy được Đôi giày Truy Phong ư!
Cố Phi lấy Giấy phép Truy Nã ra, đột nhiên tò mò hỏi: “Giấy phép của tôi là số 1, vậy hắn là số mấy?”
Câu hỏi này tất nhiên không ai trả lời được.
Cố Phi cũng không đoái hoài tới chi tiết ấy nữa, tiếp tục hỏi Ngụy Đồng: “Dùng nó thế nào, vào cửa giơ ra cho vệ binh xem hả?”
“Cái này… tôi cũng không rõ.”
“Tôi đi thử xem!” Cố Phi nói.
“Bây giờ luôn? Bây giờ sẽ hơi phiền toái, bởi nhiệm vụ của Ngắm Hoa Trong Màn Sương. Công hội bên họ e rằng sẽ không cho người chơi dễ dàng tiếp cận tòa thị chính.” Ngụy Đồng nói.
“Tôi nói tôi có nhiệm vụ mà!” Cố Phi nói.
“Rất nhiều người quấy rối lấy cớ này… Ngắm Hoa Trong Màn Sương nhất định sẽ coi anh giống với bọn họ.” Ngụy Đồng nói.
“Nói thẳng ra thì tôi chính là quấy rối, ám sát kẻ tuyên bố nhiệm vụ cho hội họ, không biết tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của họ sẽ phải chịu mức nghiêm phạt gì.” Cố Phi ưu thương nhìn ra xa xăm.
“…”
“Không biết đi cửa sau, đưa giấy phép có thể sử dụng không?” Cố Phi hỏi.
Tự nhiên lại là một câu hỏi không ai ở đây trả lời được.
“Để tôi đi thử vậy!” Cố Phi nói xong đã thả người nhảy xuống, giữa không trung Dịch Chuyển Tức Thời, ổn định tiếp đất.
Sân sau không có thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương, bởi họ không nghĩ tới có người có thể vượt qua bờ tường cao hơn mười mét này, vì vậy đặt toàn bộ sự chú ý vào sân chính, chỉ lo đề phòng cao độ người chơi ra vào đây thôi.
Ba người bên Kiếm Quỷ ngồi bờ tường, nhìn thấy Cố Phi tiếp đất rồi xông thẳng về phía cửa sau. Nhan Tiểu Trúc bỗng nhiên treo dây móc lên đầu tường, miệng thầm thì: “Chuẩn bị trước vậy, lỡ may anh ta phải chạy trối chết thì sao!”
Kết quả, Cố Phi đi tới trước mặt hai tên vệ binh, hơi ngừng chân, rồi xoay người phất tay với phía ba người họ, sau đó đã vào trong sảnh chính vụ.
“Thành công!” Một chuyện đơn giản như vậy, ba người lại không kìm lòng được giật mình.
Cố Phi là lần đầu tiên tiến vào trong một kiến trúc to lớn như thế này trong game. Lối đi hành lang trong đây rộng rãi, hai bên treo đèn tường. Số vệ binh không kém số đèn bao nhiêu, cách vài mét liền có một tốp, đứng ở hai bên.
Cố Phi tiến vào, bọn họ nhìn như không thấy, hiển nhiên Giấy phép Truy Nã phát huy tác dụng. Cố Phi cũng dũng cảm lên, đi tới trước mặt một tên vệ binh mà hỏi: “Danor George ở địa phương nào?”
“Phòng giới vệ đội ở lầu ba.” Vệ binh trả lời.
“Có thể dẫn tôi đi không?” Cố Phi được voi đòi tiên, NPC mà, lợi dụng được thì lợi dụng.
“Không thể.” Vệ binh thật trả lời lại.
Cố Phi chỉ đành tự tìm đường, mấy phút sau nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ từ bên ngoài: “Tình huống sao rồi?”
“Địa hình rất phức tạp.” Cố Phi trả lời. Hắn vẫn chưa tìm được cầu thang. Hắn cảm thấy mình bị Ngự Thiên Thần Minh lây bệnh rồi.
Cuối cùng hỏi thăm vệ binh, nhưng không thu hoạch gì từ câu trả lời của vệ binh cả. Bên này ngoại trừ tường chính là cửa phòng. Sau đó Cố Phi đẩy một cánh cửa phòng liền dở khóc dở cười. Thì ra mỗi cánh cửa ở đây đều thông hướng một đại sảnh vô cùng rộng rãi, phòng khách này kiêm chức phòng trung gian, hai bên cánh trái phải có thang cuốn lên trên.
Cố Phi theo cầu thang lên lầu ba, lại tìm một vệ binh chỗ của Danor George, rốt cục, đi tới ngoài cửa phòng giới vệ đội.
Cố Phi hít sâu một hơi…
Lẽ nào dễ dàng như vậy? Sau khi tiến vào chém Danor George thì là kết thúc? Dù sao đây là trong game, dù Cố Phi chết ở trong này, nhưng nhiệm vụ cũng tính là hoàn thành đấy! Cố Phi nghĩ. Đẩy cửa phòng ra.
Hắn sai rồi…
Đây là một căn phòng rất lớn, trong phòng có rất nhiều người, cách ăn mặc của Danor George bất đồng với vệ binh khác, đứng ở trong đám vệ binh, gã đang ở trước mắt Cố Phi, nhưng Cố Phi không dám động thủ.
Đánh solo với một tên vệ binh đã khó, huống hồ với một đám, bản thân căn bản không có cơ hội tiếp cận Danor George.
Vì vậy Cố Phi quyết định ở đây quan sát một lúc. Nhìn xem những NPC này có cứng nhắc đứng ở đây, hay sẽ có đi lại đâu đó.
Cố Phi rất kiên nhẫn, hắn nhìn thấy trong phòng có cái sô pha, đã có ghế ngồi, hắn liền đi qua đó ngồi xuống.
“Game quả nhiên vẫn là game!” Cố Phi tựa lưng lên thành ghế thích ý nghĩ, “Có thích khách nào phách lối thế này không? Không hề kiêng kỵ ngồi trước mặt mục tiêu? Thực sự là quá bựa rồi.”
Cố Phi có kiên nhẫn, nhưng ba người trên đầu tường hóng gió nửa ngày, rốt cuộc không nhẫn nại được.
“Thế nào? Tìm được cầu thang chưa?” Kiếm Quỷ lại nhắn tin hỏi thăm.
“Tìm được rồi. Cũng nhìn thấy mục tiêu, nhưng mà, không có cơ hội ra tay gì cả, gã ở cùng với rất nhiều vệ binh.” Cố Phi nói.
“Gã không đi lại à? Không có lúc nào lạc đàn?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Tôi đang chờ xem đây.” Cố Phi đáp.
“Chờ ở đâu?” Kiếm Quỷ hỏi tới.
“Bên cạnh gã…” Cố Phi trả lời.
“…”
Trong lòng Kiếm Quỷ cũng đang suy xét một phen. Luận điểm “Sắm một vai trong game, sinh hoạt một cuộc sống khác” trước đó của Cố Phi đả động hắn rất lớn. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thì muốn sắm một vai diễn dung nhập trò chơi cũng chẳng dễ dàng.
Thích khách và mục tiêu cứ thế mặt đối mặt ở chung một góc, còn không có phản ứng gì, thế này quá không chân thật, quá khác đời thường rồi. Cho dù là trong trò chơi, cũng không nên xuất hiện cục diện khoa trương thế này mới đúng. Kiếm Quỷ cho rằng, có lý do nào đó, hoặc vì Cố Phi căn bản không tiếp nhận được bất kì nhiệm vụ nào cả, cho nên Danor George không coi hắn là một thích khách, mà chỉ là một người chơi bình thường có được quyền hạn ra vào tòa thị chính.
Trò chơi, dù sao vẫn cần tuân theo quy tắc của trò chơi mà! Kiếm Quỷ hơi thất vọng. Hắn ta thật rất chờ mong cảm giác sống chân thật trong thế giới thứ hai mà Cố Phi vẽ ra.
Mà Cố Phi ngồi trong phòng chốc lát, ngẫm thấy còn có ba người ở bên ngoài ngồi trên bờ tường chờ mình, lòng hơi băn khoăn. Vì vậy nhắn tin cho họ: “Không biết phải chờ tới khi nào, nếu không các người về trước?”
“Không gấp.” Ba người trả lời.
Cố Phi suy nghĩ một chút, chợt xuất hiện một ý tưởng, hắn đột nhiên đứng dậy, vòng vo vài vòng trong phòng, rồi tự tay đẩy ra một cánh cửa hông bên cạnh phòng. Căn phòng ấy không có một bóng người, chứa một đống đồ linh tinh. Thoạt nhìn là một kho chứa đồ, Cố Phi đứng ở cửa. Bất thình lình xoay người lại kêu: “Danor George!”
Danor George quay đầu nhìn sang, Cố Phi từ từ lui vào căn phòng kia, trong lòng mặc niệm: Qua đây, qua đây, qua đây!
Cố Phi to gan lợi dụng quy tắc game, muốn lừa gạt NPC ngơ ngác tới căn phòng trống này, sau đó đóng cửa giải quyết.
Kết quả, Danor George nhìn hắn, nhưng không có di chuyển, chỉ là hô lên đáp lời: “À, cậu đã tới rồi, hôm nay là người này, cậu bắt gã về quy án đi!”
“Gì?” Cố Phi khó hiểu. Danor George đứng không nhúc nhích, nhưng sau khi nói xong với Cố Phi, liền đưa tay ra.
Cố Phi tự tay tiếp nhận, thông báo của hệ thống lập tức vang lên: Nhận được nhiệm vụ truy nã hàng ngày.
Nhiệm vụ hàng ngày có khác với nhiệm vụ bình thường, nó là thay đổi vào mỗi ngày, có thể làm lại, nhưng mỗi người chỉ làm được một lần trong ngày, vả lại tổng số nhiệm vụ hữu hạn, ai tới trước được trước. Trừ bỏ hàng ngày, còn có nhiệm vụ hàng tuần, hàng tháng. Càng cao cấp thì phần thưởng sẽ càng phong phú, hàng ngày chỉ có được kinh nghiệm và tiền chủ yếu, nhưng so với nhiệm vụ bình thường thì phong phú hơn nhiều. Một số điểm tuyên bố nhiệm vụ hàng ngày được người chơi biết đến, mỗi ngày tới giờ ban bố đều sẽ chen lấn đầu rơi máu chảy, vì thế dẫn tới vô số cuộc tranh chấp. Đến cuối cùng, loại nhiệm vụ này đa số đều bị công hội lớn mạnh lũng đoạn, thuộc về một trong những tài nguyên các công hội tranh giành.
Cố Phi chưa từng làm nhiệm vụ hàng ngày, cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng ngày hôm nay, không hiểu mô tê gì lại nhận được một lần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận