Ngoài thành Hà Vụ hình như càng dày sương mù hơn trong thành, phạm vi nhìn thấy lại thu hẹp thêm lần nữa, chỉ chừng trong 25 mét mới thấy rõ người, xa hơn 25 mét thì chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo, ngoài 30 mét thì chỉ còn lại mảnh sương mù bao phủ, nồng nặc đến mức chẳng giống sương mù nữa.1
Điều kiện khí hậu này dẫn tới chuyện Tay Nhũn Ra nói có xác suất xuất hiện vô cùng cao ở thành Hà Vụ. Bởi vì đến gần 25 mét mới có thể xác nhận nó có phải boss không, xui xẻo thì đi ở khoảng cách 26 mét và boss có sượt ngang người cũng coi thành đồ bỏ. Cũng bởi vì vậy, địa điểm có boss mà Tay Nhũn Ra biết không phải ẩn giấu gì, chỉ là có sương mù dày đặc giăng kín, người chơi khác trùng hợp không đi gần nó 25 mét thôi.
Tay Nhũn Ra nhớ kỹ toạ độ, lúc này vừa dẫn đường ở phía trước, vừa giới thiệu tình huống của con boss kia cho đám Kiếm Nam Du không chút giấu giếm.
Thích khách Vụ Ảnh – Andrew. Từ trên mặt chữ cũng biết là chức nghiệp thích khách. Tay Nhũn Ra lên diễn đàn tìm kiếm thông tin về boss, lấy được tin tức từ nhà phát hành là NPC bị nhốt ở chỗ này vì sương mù dày đặc của thành Hà Vụ, thuộc về loại boss duy nhất trong thành Hà Vụ.
Thực lực, đẳng cấp, kỹ năng,... nhà phát hành đều không nói gì cả, Tay Nhũn Ra dù đã từng tiếp xúc, vả lại đã đánh thử, nhưng thực lực để moi ra tình báo về nó cũng không có.
"Nó vòng ra đằng sau tôi cho tôi một đao liền xử tôi luôn." Tay Nhũn Ra vô cùng xấu hổ nói. Đây là bệnh chung của đám tay mơ, gặp boss luôn kích động không biết đâu mà lần, rồi dũng cảm hào hùng nhào lên muốn đấu thử một mình xem sao, đương nhiên kết cục rất đau lòng.
Kiếm Nam Du vừa nghe vừa khẽ gật gù, cuối cùng mới đáp lời: "Có thể khiến cậu không phải ứng kịp mà vòng ra phía sau phát động công kích, xem ra boss này có tốc độ rất nhanh."
"Đúng thế, đúng thế!" Tay Nhũn Ra kích động gật đầu, ngưỡng mộ Kiếm Nam Du cực kì.
"Dù sao cậu cũng là chiến sĩ, một đao xử cậu ngay tính ra sát thương không thấp tí nào. Có điều, ra tay sau lưng rất có thể là kỹ năng Bối Thứ, sau khi đạo tặc chuyển thành chức nghiệp thích khách, sát thương của Bối Thứ sẽ tăng mạnh, hơn nữa có xác suất phá phòng. Đối phương dù là NPC, cũng cần tuân theo thiết định của mỗi chức nghiệp. Nhưng mà hệ thống sẽ để nó có độ thuần thục kỹ năng vô cùng cao. Bối Thứ giết ngay, sát thương bình thường có khi chưa chắc sẽ đáng sợ như vậy." Kiếm Nam Du tiếp tục phân tích, Tay Nhũn Ra tiếp tục bày tỏ tin phục sát đất.
Về phần một suy nghĩ khác ở trong lòng Kiếm Nam Du sẽ không nói ra: Là một thích khách, vậy thì xác suất tuôn ra trang bị hoặc kỹ năng tương ứng chức nghiệp khá cao, chẳng lẽ ông trời giúp mình, chuẩn bị cho bọn này thứ để chống ẩn thân à?2
Tay Nhũn Ra càng ngày càng tin tưởng nhóm bảy người Kiếm Nam Du, bảy người ấy bụng bồ dao găm, mặt lại không hề tỏ rõ, tiếp tục đi tới.
Có điều bởi Tay Nhũn Ra đồng hành nên kéo chậm tốc độ di chuyển của họ, đám Công Tử tinh anh đoàn đã từng bước áp sát gần. Như Cố Phi và Kiếm Quỷ có tốc độ nhanh, giờ đã đụng đầu, vả lại biết đám Kiếm Nam Du ở đẳng trước không xa, chỉ chạy thêm hai bước thì có thể nhìn thấy.
Ngự Thiên Thần Minh mặc dù có tốc độ nhanh đấy, đáng tiếc cậu ta không dám chạy một mình, bây giờ chỉ có thể chậm chạp theo sau lưng Chiến Vô Thương, nhịn một bụng đầy uất ức không biết trút ra đâu.
Về phần Hàn Gia Công Tử, anh ta rời khỏi quán rượu kia cũng là người gần cửa thành bắc nhất, cho nên dù có tốc độ di chuyển chậm cũng không bị tụt lại quá xa. Hữu Ca sau khi online thì chạy từ điểm hồi sinh tới, giờ đã đuổi kịp Hàn Gia Công Tử, hai người họ sóng vai cùng đi rồi.
"Lên luôn?" Cố Phi lúc này tới gần nhóm bảy người kia nhất đã nóng lòng muốn thử, muốn nhào lên thái rau chém hoa quả ngay.
"Moá. Không được! Anh giờ nhào lên thì chúng ta đi đường dài như thế phí công hết à?" Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương phản đối mảnh liệt, không phải lo lắng Cố Phi không đủ thực lực, mà có lòng tin quá với thực lực của hắn, cho rằng hắn vừa ra tay thì nhóm bảy người kia liền diệt cả đoàn, bọn họ cực khổ dày vò đi tới đi lui lâu như thế chẳng phải sẽ công cốc hết sao. Hướng tư duy này tương đối nghịch lý, không lo lắng an nguy của người nhà, mà vì chẳng hề lo lắng tí nào cả.
Cố Phi bất đắc dĩ: "Vậy mấy người nhanh chân lên chút đi!"
"Mẹ kiếp, nếu không phải do thùng cơm Vô Thương này rùa bò như thế, thì tôi sớm đến nơi rồi." Ngự Thiên Thần Minh giận.
"Nói nhảm nữa ném cậu ra ngoài bây giờ!" Chiến Vô Thương cũng giận.
Ngự Thiên Thần Minh không dám nói tiếp nữa, nếu Chiến Vô Thương thật sự ném cậu ta vào trong làn sương mù, cậu ta sẽ trở thành thần xạ thủ lạc đường.1
"Đừng vội ra tay, nhìn xem đám người đó muốn làm trò gì." Hàn Gia Công Tử lúc này lên tiếng, cuối cùng cũng không phải lý do chẳng chính đáng hợp lý của Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương.
"Ai đi cùng bọn họ thế?" Hữu Ca tự tin về tính toán của mình, nhóm bảy người ấy khẳng định đang đi chung với người thứ tám.
"Gần nữa thì sẽ bại lộ rồi." Cố Phi đáp.
Kiếm Quỷ cũng đồng ý, bởi vì cả hai đã nghe được tiếng nói chuyện phía trước rồi. Nhóm bảy người Kiếm Nam Du nói khá ít, nhưng Tay Nhũn Ra kia lại không phải thế, cao giọng tám chuyện tuỳ ý. Cố Phi đã không cần xem toạ độ của Hoả Nhiên Y nữa, nghe giọng của gã kia rồi đi theo sẽ không sai.
Vì thế cũng nhắc nhở Cố Phi và Kiếm Quỷ. Không nên nói thành tiếng, nếu không đến gần sẽ bị đối phương nghe thấy mất. Hai người dù sóng vai đi với nhau, nhưng giao lưu bằng phương pháp nhắn tin, cuối cùng, phía trước chợt xuất hiện vài bóng người mơ hồ, là đám Kiếm Nam Du dừng chân lại. Cố Phi và Kiếm Quỷ cũng vội vàng dừng bước lại, sau đó lùi về sau mấy bước để ẩn giấu bản thân trong lớp sương mù dày đặc.
Tiếp đó nghe thấy giọng nói vẫn luôn làm tín hiệu dẫn đường trước kia nói: "Đại khái ở xung quanh khu vực này nè."
"Mọi người cẩn thận chút." Hai người giờ đã nghe thấy giọng của Kiếm Nam Du. Bảy người họ không chia ra, mà lưng chạm lưng tạo thành một vòng, vây Tay Nhũn Ra vào giữa, vừa không để thích khách Andrew ẩn trong sương mù có cơ hội đánh lén, còn phương diện khác, Tay Nhũn Ra được bảo vệ thoải mái từ đầu đến chân.
"Đang tìm gì đó, rất có thể là boss!" Kiếm Quỷ lúc này nhắn lên kênh, rốt cuộc hắn là tay già đời chơi game rồi, phán đoán tình thế mau hơn Cố Phi nhiều.
"Boss! ! !" Mọi người sợ hãi kêu, vừa nhìn là biết không phải tổ hợp dân chuyên nghiệp, chẳng giả vờ bình tĩnh như đám Kiếm Nam Du khi nghe thấy boss được tí nào.
"Cmn anh có thể nhanh hơn chút nữa không hả!" Ngự Thiên Thần Minh quát Chiến Vô Thương.
"Mn, chiến sĩ vớ vẩn, tốc độ vớ vẩn gì thế này!" Chiến Vô Thương vì boss mà cũng mắng luôn chức nghiệp chiến sĩ mình thích nhất.
"Cẩn thận chút, đừng để họ đột ngột xông lại phát hiện ra chúng ta." Cố Phi nhắn cho Kiếm Quỷ.
"Tôi biết rồi." Kiếm Quỷ trả lời.
Cố Phi quay đầu đã không thấy Kiếm Quỷ đâu.
"Moá..." Cố Phi mắng trong lòng, Kiếm Quỷ đã Tiềm Hành rồi. Mà hắn thì khó làm. Sương mù dày đặc giăng kín làm mọi người không nhìn thấy nhau, Cố Phi cũng không cảm giác nổi sát khí, cái la bàn toạ độ Hỏa Nhiên Y mỗi một phút đổi mới một lần, trong thời điểm cần chính xác từng giây một này chẳng hề đủ dùng mà.
"Nói đi, nói đi, chẳng phải nãy nói nhiều lắm ư?" Trong lòng Cố Phi thầm nghĩ câu này mãi, đang nghi ngờ vì sao Tay Nhũn Ra lại chợt yên tĩnh.
Tay Nhũn Ra đương nhiên sẽ im lặng rồi, thời điểm căng thẳng thế này sao cậu ta còn dám nói nhảm quấy nhiễu lực chú ý của người ta chứ. Cậu ta ở chính giữa trong vòng tròn bao vây chẳng dám nói lấy một từ nữa là, căng thẳng hết nhìn trái lại nhìn phải.
Cố Phi đang không biết làm sao mới được đây, Kiếm Quỷ chợt nhắn tin đến cho hắn: "Di chuyển sang hướng xxx, xxx một bước."
Cố Phi bừng tỉnh. Sau khi Kiếm Quỷ xài Tiềm Hành thì to gan ra khỏi làn sương mù quan sát trực tiếp cử động của đám người kia, lúc này tự nhiên thu mọi hành động của họ vào mắt hết, sau đó đưa ra chỉ thị cho hắn.
Cố Phi di chuyển y theo lời Kiếm Quỷ, trong bụng có chút không kiên nhẫn. Hắn thật sự không hề thích thú gì với boss cả, thật muốn vọt ra ngoài chém bảy người kia sảng khoái luôn. Nhưng một số thời điểm phải để ý cảm xúc của người khác nữa, Cố Phi biết nhóm mê game của mình, diệt một con boss còn quan trọng hơn giết kẻ địch của mình. Bởi boss rơi đồ sẽ cao hơn khi đánh chết người chơi.
"Khẳng định là đang tìm boss!" Tận mắt thấy cử động của đám người kia, Kiếm Quỷ đã hạ kết luận chắn chắn. Khiến Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương như lửa đốt trong lòng, Ngự Thiên Thần Minh hận không thể quất Chiến Vô Thương như thúc ngựa để nhanh lên.
Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca thì bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục đi đường không nhanh không chậm, Hữu Ca liếc xem bản ghi chép tình báo về boss ở thành Hà Vụ bên này. Phát hiện tình báo về phương diện này của người trong thành quá ít ỏi rồi, đều do sương mù hết.
Kiếm Quỷ vừa chú ý cử động của bảy người, vừa thỉnh thoảng nhìn xung quanh, boss ở đâu, hắn cũng rất muốn biết.
Đằng kia! ! !
Khoé mắt Kiếm Quỷ liếc qua liền thấy một bóng đen xuất hiện vèo một cái, khi quay đầu nhìn xem thì đã không tìm thấy tung tích. Nhóm bảy người Kiếm Nam Du quan sát 360 độ, đương nhiên không để lỡ chớp nhoáng ấy.
"Ở đằng kia! ! !" Ba người có thể chú ý tới hướng nọ đồng thanh hô lên.
Bảy người giữ vững trận hình di chuyển về hướng nọ, theo bước chân chậm rãi tới gần của họ, cảnh vật xuyên thấu sương mù đã hiện dần ra trước mắt bọn họ, thế nhưng, bóng người chợt loé kia lại đã biến mất.
"Chú ý nhiều hơn." Kiếm Nam Du nói, sáu người gật đầu. Bọn họ không hề hồi hộp tí nào, chỉ tỉnh táo quan sát xung quanh. Kiếm Quỷ đứng một bên cũng phải bội phục, tính từ khí chát, thì đám người đó là cao thủ thứ thiệt.
"Hey hey, hai người kia đừng nói nhảm nữa, không phải thật lâu chưa nói vị trí của các người kia rồi à?" Lúc này Hàn Gia Công Tử nói một câu trong kênh.
"Quên!" Kiếm Quỷ lên tiếng trả lời rồi vội vàng nói toạ độ, công việc này đã chuyển tới tay hắn, hắn giờ thấy rõ hơn Cố Phi mà.
"Tôi và Hữu Ca đến rồi." Hàn Gia Công Tử trả lời.
"Con bà nó, Công Tử đều đến rồi, anh đi chết đi!" Ngự Thiên Thần Minh lại mắng Chiến Vô Thương.
"Anh ta ở gần đó mà." Chiến Vô Thương cũng rất bất đắc dĩ.
"Tình huống sao rồi?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Đám Kiếm Nam Du đang ở khu vực toạ độ xxx, xxx, ban nãy một bóng người có tốc độ rất nhanh chợt loé qua. Chắc đó là boss." Kiếm Quỷ đáp.
"Nói vậy đã có thể xác định boss đang ở đó à?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Xác định!" Kiếm Quỷ gật đầu. Tốc độ di chuyển nhanh đến thế, không phải boss thì chỉ có GM thôi.
"Vậy được rồi. Thiên Lý, ra tay đi!" Hàn Gia Công Tử nói.
Thật xấu xa mà! Cố Phi thở dài, mò ra boss liền giết người bịt miệng, sau đó chậm rãi săn giết boss, sao người này có thể xấu bụng đến thế cơ chứ?
Cố Phi trong lòng nghĩ vậy, nhưng không hề có gánh nặng tâm lý nào. Hắn chờ ra tay đã chờ mòn mỏi rồi, chộp kiếm Ám Dạ Lưu Quang liền chuẩn bị lao ra, bất thình lình phía sau tiếng gió xé ngang. Cố Phi phản ứng hết sức mau lẹ vội vàng xoay người, bóng hình màu xám tro kia đã đến sau lưng, Cố Phi không suy nghĩ nhiều liền đỡ kiếm bằng hai tay giơ trước ngực đón nhận bóng xám, một nguồn sức mạnh đánh vào thân kiếm, Cố Phi theo đó bị đánh bay ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận