Thứ như khí tràng thì chỉ có thể cảm ứng được đại khái thôi, không thể nào cảm ứng được khoảng cách chính xác, nhưng giờ Cố Phi chẳng thể lo nghĩ được nhiều, mơ hồ cảm giác được đối thủ đã tới sau lưng mình, chợt quay người chém một kiếm.
Kiếm rơi vào khoảng không, Cố Phi nhận ra không phải mình chém sớm thì là chém nghiêng rồi, nhưng hắn không hề căng thẳng, sau đó kiếm thứ hai đã đuổi theo chém ra. Dạ Chiến Bát Phương Thập Thất thức, vốn chính là công kích liên tiếp một mạch. Chú trọng trong chiêu đầu xác định được vị trí của đối thủ, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái liên kích cho đến chết, quyết định không chừa chỗ trống cho đối phương hoàn thủ.
Hiện nay kiếm thứ nhất Cố Phi chém vào khoảng không, bước lên trước một bước chém ra kiếm thứ hai vẫn là khoảng không. lúc này hắn đã kết luận không phải khoảng cách không đủ, mà là mình chém bị nghiêng, nhưng nên điều chỉnh qua trái hay là điều chỉnh qua phải đây? Cố Phi thầm buồn bực, mọe nó vào lúc mấu chốt cần giúp đỡ chân chính thì thằng nhóc Ngự thiên Thần Minh lại chẳng nói câu nào.
Ai ngờ lúc hắn đang đắn đo nên qua trái hay qua phải thì nghe được phía sau vang lên tiếng cười "ha ha ha ha", thì ra cô nhóc đó thấy Cố Phi chém mò liên tiếp hai kiếm nên nhịn không được bật cười.
Phải nói lúc giao thủ quyền cước binh khi đều mang theo tiếng gió, Cố Phi nhắm mắt lắng nghe cũng sẽ xuất hiện sai số, nhưng lúc này tiếng cười sáng sủa trong trẻo đến vậy bị Cố Phi nghe rõ thì làm sao còn sai được nữa? Chiêu thứ ba lập tức điều chỉnh nhắm về phía phát ra thanh âm, cô nhóc còn đang cười vui sướng, đột nhiên kiếm quang lóe lên trước mắt, tiếng người ngừng bặt. Là chân chính bị kiếm chiêu chặn miệng luôn, bởi vì một kiếm này của Cố Phi quẹt trúng miệng của cô.
Hết cách, ai bảo âm thành phát ra từ nơi này chứ? Cố Phi ra tay lại chuẩn xác, tình thế lại còn nguy cơ, làm sao suy nghĩ được nhiều chứ.
Thế là dọa cô bé này quá trời, không dám nhúc nhích chút nào luôn. Nhưng Cố Phi lại không biết chiêu này của mình có hiệu quả đáng sợ thế nào, chỉ cảm thấy hình như đâm trúng thứ gì, tiếp đó rụt kiếm về, chiêu thứ tư, chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu... Dạ chiến Bát Phương Thập Thất Thức chính thức bắt đầu lên sàn. Đừng nói cô bé đó bị dọa cho ngu người, cho dù hoàn toàn bình thường, kiếm chiêu của Cố Phi đã hoàn toàn bao phủ cô nhóc nên cũng khó mà phòng ngự hay tránh né gì được.
Kiếm quang chớp lóe, thỉnh thoảng còn lóe ánh điện. Bởi vì bây giờ Cố Phi không nhìn thấy gì, cho nên lực công kích phát huy không được hoàn mỹ. Nhưng cho dù như vậy, đùa giỡn xong hết Thập Thất Thức thì đã đủ kết thúc con bé này rồi.
Pháp sư nhìn thấy rõ tất cả nên rất cấp bách, muốn tiến lên cứu viện, nhưng Ngự thiên Thần Minh dựa vào ưu thế chức nghiệp không ngừng quấy rối cô, cô gái đó cắn răng nghiến lợi nhưng không biết làm thế nào. Thực ra nếu không phải Ngự Thiên Thần Minh thấy cô nàng là mỹ nữ nên cu cậu yếu lòng, dựa vào kỹ thuật của cậu ta, cộng thêm áp chế về mặt chức nghiệp, bảo cậu diệt pháp sư này không hề khó.
Cô nhóc đạo tặc bên này thấy sắp phải chết dưới kiếm Cố Phi, nhưng thế công của Cố Phi chợt ngừng lại. Thì ra mắt của hắn lúc này đã hồi phục, chỉ nháy mắt trước mắt đã rõ ràng mà ngay cả giai đoạn quá độ cũng chả có, tiếp đó liền nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi mặt không còn chút máu của cô nhóc, Cố Phi ngẫm nghĩ không cần thiết phải hạ sát thủ, thế là ngừng công kích.
Tuy là vậy, nhưng có thể khiến Cố Phi thua thiệt nên Cố Phi không dám xem nhẹ cô nhóc tinh quái này. Dù đã ngừng công kích, nhưng kiếm vẫn gác ở trên vai của cô nhóc: "Không được nhúc nhích!"
Cô nhóc không dám lên tiếng, Cố Phi quay đầu nhìn Toàn Phong Trảm của Chiến Vô thương bên kia cũng đã hết thời gian, lúc này hắn múa may kiếm loạn xạ ngầu bảo vệ bản thân chu toàn, mà thực ra cục diện trước mắt chả có người nào định công kích hắn cả. Ngự Thiên Thần Minh bên kia đang giằng co với cô nàng pháp sư. Cố Phi nhìn cũng biết đó không được xem như là PK, cơ bản giống như đang đùa giỡn hơn. Nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của Ngự Thiên Thần Minh, Cố Phi thầm than: Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh không kết nạp cu cậu vào thật đúng là quá lãng phí nhân tài.
"Ngừng tay, nếu không tôi giết cô nhóc này!" Cố Phi rốt cuộc gào lên. Dùng con tin uy hiếp hình như không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng phải nhìn xem tình huống. Cục diện hiện nay Cố Phi diệt đạo tặc, Ngự Thiên Thần Minh tiễn đưa pháp sư đó đều là chuyện nhấc tay, tụi này còn lấy con tin uy hiếp cô, đó là cho cô cơ hội.
Quả nhiên, cô gái pháp sư nọ nghe được Cố Phi gào, thấy cô nhóc đã bị áp chế, trong mắt lộ ra thần sắc quan tâm, lập tức ngừng tay. ngự Thiên Thần Minh cười rạng rỡ, chạy đến bên Cố Phi: "Hê hê, anh thật hèn hạ, vậy mà cũng làm được!"
Cố Phi chẳng để ý cậu ta, thấy đối phương dừng tay, hắn cũng thu hồi kiếm khỏi vai cô nhóc: "Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải đánh đánh giết giết, mọi người giải tán đi!"
Cô nhóc đó đại khái đã phục hồi lại tinh thần, thấy Cố Phi thu kiếm. Xài Tật Hành 'vèo vèo vèo' chuồn tới bên cạnh pháp sư nọ, túm tay áo pháp sư nói: "Chị, mau xử bọn chúng!"
"Woa, là chị em gái, tôi bảo sao dáng dấp cứ giông giống nhau." Ngự Thiên Thần Minh vui vẻ nói.
Giờ còn quan tâm mấy thứ này, Cố Phi thật sự rất muốn vả miệng cậu ta. Có điều cô nhóc đó không biết phân biệt à! Cố Phi ngẫm nghĩ lại giơ kiếm, ngâm xướng một cái Lôi Điện Thuật.
Ánh sáng xanh lam chớp lóe, một tia chớp bổ tới trước người cô nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lập tức trở về lại trạng thái mặt không còn chút máu.
"Đừng có ồn ào nhá, còn ồn nữa là xử nhóc trước đó." Để tránh con nhóc này lại gây chuyện, Cố Phi đành phải hù dọa.
"Anh hù dọa tôi hả!" Giọng điệu lúc nói chuyện của cô nhóc biến đổi luôn rồi, nhưng còn đang mạnh miệng.
Nhưng cô gái pháp sư biết Cố Phi tuyệt đối không phải hù dọa. Dùng Song Viêm Thiểm đã có thể chém tan Băng Toàn Phong của cô, sát thương của đối phương tuyệt đối rất cao, một chiêu Lôi Điện Thuật giết ngay một đạo tặc đã cạn thanh máu thấy đáy, đó không phải chỉ thuận miệng thôi đâu.
"Tiểu Trúc, đừng nói nữa." Cô gái vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng nói một câu, móc một ổ bánh mì trong túi ra đưa cho cô nhóc.
Cô nhóc quả nhiên không lên tiếng nữa, cầm bánh mì lùi qua một bên đứng gặm, chỉ là thỉnh thoảng còn căm hận liếc mắt nhìn Cố Phi.
"Ha ha, như vậy có phải tốt hơn không!" Cố Phi nói không hề khách khí, cũng móc táo ra gặm, cùng Ngự Thiên Thần Minh thưởng thức Chiến Vô Thương còn đang chém bậy. Tên này tám mươi phần trăm là quá chuyên chú nên không nghe được cuộc đối thoại sau khi chiến đấu kết thúc của mọi người.
Có điều chỉ chốc lát mắt của hắn cũng đã khôi phục bình thường, vừa thấy dáng vẻ của đám người, vội vàng dừng lại hành động chém bậy điên cuồng của mình, ho nhẹ một tiếng xong thì bày ra tạo hình ngọc thụ lâm phong, giơ tay sửa sang đầu tóc, xong xuôi vẫn là vẻ mặt nghiêm túc trầm mặc, Cố Phi nhìn thấy vậy rất muốn đi qua tát cho hắn một phát.
"Anh chính là pháp sư video?" Chẳng ai ngờ được lúc này chủ động lên tiếng phá vỡ trầm mặc lại là cô gái pháp sư lạnh lùng nọ, hơn nữa vừa lên tiếng đã nhìn thấu được thân phận của Cố Phi.
"Ừ, là tôi." Cố Phi gật đầu.
"Thiên Lý Nhất Túy?" Đối phương hỏi. Cố Phi kinh ngạc, không ngờ cô nàng này còn nghe ngóng được cả tên của hắn. Tất nhiên bây giờ nó đã không còn là bí mật, đa số người chơi ở thành Vân Đoan đều biết, cho nên từ từ truyền ra khỏi thành cũng không lạ. Chỉ là lần đầu tiên thân phận bị người nhận biết triệt để như vậy, Cố Phi vẫn rất bất ngờ.
"Chính là 27149 lúc trước?" Cô gái này đúng là không nói thì thôi đã nói là khiến người kinh ngạc muốn chết. Biết pháp sư video tên là Thiên Lý Nhất Túy không hề hiếm lạ, nhưng người có thể xâu chuỗi những thứ này với 27149 thì cũng không nhiều.
"Cô nghiên cứu tôi hả?" Cố Phi kinh ngạc nói.
Cô gái đó lại gật đầu: "Từ rất sớm tôi đã chú ý đến anh."
Cố Phi lập tức nhớ tới gì đó: "Cô chính là Ngụy Đồng?"
Cô gái gật đầu.
Bắt đầu từ lúc đó, một vài tình huống của Cố Phi thường trở thành đề tài hot trên diễn đàn, nếu thật sự có người cố ý xâu chuỗi trước sau lại nghiên cứu, khả năng phát hiện những nhân vật đó cùng là một người vẫn rất lớn.
"Làm khó cô có lòng như vậy." Cố Phi chỉ đành cười gượng hai tiếng. Chiến Vô thương và Ngự Thiên Thần Minh rất khó chịu. Đối mặt với mỹ nữ, danh tiếng đều bị Cố Phi chiếm hết. Ngự Thiên Thần Minh buồn bực, vừa nãy mình dùng tiễn thuật sắc bén áp chế cô ấy lâu như vậy, sao cô ấy chẳng thèm liếc mắt nhìn mình cái nào chứ?
Còn về Chiến Vô Thương thì không cần phải nói, kiếm dài bảy thước còn chưa xuất chiêu đã bị đông cứng như thằng ngu, khó cho hắn vẫn còn đứng đây làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thực ra trong lòng hắn vẫn có bí mật nhỏ! Vừa nãy lúc giao thủ, hắn còn tùy tiện biểu thị chỉ dùng một tay, kết quả... tự rước lấy nhục! Chiến Vô thương lúc này đang than thở trong lòng, trên mặt lại chẳng hề lộ ra chút nào.
"Ha ha ha, được quen biết cô tôi rất vui." Lúc này Cố Phi dùng lời xã giao lễ phép chào hỏi với Ngụy Đồng, lại nói với Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh: "Chúng ta đi chưa?"
"Đi, đi đâu?" Hai người trăm miệng một lời.
"Cố ý không bằng vô tình gặp được, chúng ta không đánh không quen biết, không bằng cùng nhau đi uống một ly." Chiến Vô thương giống như một nhà thơ.
"Ừ, như vậy mới đúng, Thiên Lý anh chẳng có phong độ gì cả." Ngự Thiên Thần Minh khinh bỉ Cố Phi.
"..."
Kết quả con gái nhà người ta rất có ánh mắt: "Nếu các anh còn có chuyện, chúng tôi đi trước một bước đây, về sau có cơ hội gặp lại! Tiểu Trúc, chúng ta đi."
"Không có chuyện gì, tụi này có chuyện gì chứ? Tụi này chẳng có chuyện gì cả! Có phải không Thiên Lý?" Chiến Vô Thương nhanh chóng nắm lấy đầu vai Cố Phi, điên cuồng nháy mắt ra dấu với hắn, Ngự Thiên Thần Minh bên cạnh còn cực lực phụ họa: "Đúng đó! Chẳng có chuyện gì, cùng nhau đi uống một ly chứ?"
Ngụy Đồng quay đầu nhìn ba người, nói: "Nếu thật sự có chuyện gì thì có thể nói ra, không chừng tôi có thể giúp."
"Vậy sao? Vậy cô có nhìn thấy một tên gọi là Kiếm Nam Du không? Nếu nhìn thấy thì nhất định phải nói cho tôi, tôi đang chuẩn bị chém chết gã!" Chiến Vô Thương một tay tiếp tục nắm vai Cố Phi, tay còn lại khí thế hào hùng quơ cự kiếm trong tay mấy cái.
"Kiếm Nam Du? Vừa nãy còn gặp mặt tôi trong quán rượu." Ngụy Đồng nói.
"Gì cơ?" Ba người nghe vậy đều kinh ngạc, không ngờ còn thật sự giúp được. Lúc này cũng nhìn ra ai là giả vờ giả vịt ai là thật sự đi làm việc, Chiến Vô Thương chỉ là ngẩn người, Cố Phi đã vội vã hỏi: "Vậy giờ gã đi đâu rồi?"
"Cái đó thì tôi không rõ lắm." Ngụy Đồng trả lời.
"Cô và gã là bạn bè?" Cố Phi hỏi.
"Không phải." Ngụy Đồng trả lời rất dứt khoát.
"Vậy hai người..." Cố Phi có chút khó hiểu.
"Chỉ là quan hệ làm ăn, tôi cũng nói thật cho anh biết, là do tôi muốn hiểu biết về trang bị của pháp sư video anh, cho nên thuê bọn hắn đi bạo anh." Ngụy Đồng nói xong lại tiếp tục nhìn Cố Phi, lại thấy Cố Phi gãi đầu nhìn Chiến Vô thương và Ngự Thiên Thần Minh bên cạnh: "Kiếm Nam Du muốn bạo trang bị của tôi? Sao tôi không biết?"
"Đúng đó, không phải anh vẫn luôn truy sát gã sao?" Hai người cũng mờ mịt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận