Thuộc tính mù đường của Ngự Thiên Thần Minh gặp phải sự giễu cợt của tên Phiêu Lưu mà cậu ta chán ghét nhất, khiến cu cậu căm phẫn không thôi, hét lớn muốn quyết một trận tử chiến với Phiêu Lưu, kết quả chẳng ai xem lời kêu gào của cậu ta ra gì. Cố Phi gật đầu với Phiêu Lưu: "Chúng tôi còn có việc, đi trước."
Ngự Thiên Thần Minh còn đang rít gào với Phiêu Lưu đây, Cố Phi đã buông rèm ngăn cách cậu ta với Phiêu Lưu. "Đi thôi." Cố Phi nói, không ngờ tấm rèm phía sau lại bị vén lên, đến phiên Phiêu Lưu chủ động đi ra: "Có chuyện quan trọng à, có cần giúp không?" Phiêu Lưu hỏi.
"Không cần gã giúp, ngu ngốc càng giúp sẽ càng rối." Ngự Thiên Thần Minh gào.
"Cậu rảnh hả?" Cố Phi nói.
"Rất nhàm chán." Phiêu Lưu nói, "Địa phương quỷ quái này bọn tôi cũng không muốn đi luyện cấp."
"Sợ sương mù lớn không tìm được đường về nhà chứ gì, ha ha ha ha!" Ngự Thiên Thần Minh cực kỳ can đảm, thân là một tên mù đường thế mà dám đi giễu cợt người khác như vậy.
Phiêu Lưu liếc mắt nhìn Ngự Thiên Thần Minh, tiếp tục nói với Cố Phi: "Vốn tính tùy tiện đi tìm nhiệm vụ gì đó làm, nhưng giờ coi bộ bên các anh hình như có chuyện thú vị hơn?"
"Chẳng có chuyện gì, tụi này đang tìm Kiếm Nam Du, cậu có thấy gã không?" Cố Phi nói.
"Không có, gã cũng ở nơi này à?" Phiêu Lưu hỏi.
"Cũng không chắc lắm. Bất luận gã ở đâu, nếu thấy được gã thì báo cho tôi một tiếng." Cố Phi nói.
Cố Phi chém người tự nhiên không cần người giúp, hắn chỉ cần biết được tung tích của mục tiêu, cho nên đối với hắn giúp chừng đó là đủ rồi. Nhưng đối với Phiêu Lưu chuyện đó rất chán, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Gặp được tôi sẽ báo."
Sau đó là tạm biệt, Phiêu Lưu trở về lại phòng riêng, Ngự Thiên Thần Minh chỉ mắng nhiếc nên vẫn không cam lòng, nhưng vẫn đi theo Cố Phi cùng rời khỏi quán rượu. không ngờ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một trận PK.
Một trận PK của đàn ông với phụ nữ, chiến sĩ với pháp sư.
Trên mặt Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh hiện vẻ kinh ngạc. Cô gái này chính là mỹ nhân băng sơn ở trong phòng riêng số ba. Mà đối thủ của cô lại là Chiến Vô Thương!
Song phương giằng co.
Pháp trượng của cô gái vừa rút đi một luồng ánh sáng xanh lam, lạnh giống như người của cô ta.
Chiến Vô Thương một tay cầm kiếm cũng đứng đó ngạo nghễ, hắn là cao thủ hàng thật giá thật đó.
Chỉ là kiếm đã nơi tay, cao thủ lại chậm chạp không xuất thủ.
Bởi vì hắn đã đông cứng ở nơi đó như một thằng đần.
Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh thế mới biết, bọn họ nhìn thấy là một trận PK đã sắp kết thúc.
Chiến Vô Thương thực ra vẫn chưa đông chết, nhưng ra tay lại chậm đến mức khiến người giận sôi, cô gái đó đã giơ pháp trượng tiến hành ngâm xướng cho công kích tiếp theo. Chờ đợi hắn vốn chỉ có thể là cái chết, hắn đang đau khổ đây, kết quả lại nhìn thấy Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh đi ra từ quán rượu bên cạnh, cực kỳ mừng rỡ.
"Mau cứu tôi!!!" Quả nhiên là cao thủ, tin tức nhanh nhạy vậy đấy.
Pháp thuật của cô gái đã phát ra, Băng Toàn Phong cuồn cuộn lao về phía Chiến Vô thương, cắt đứt là điều không thể. Cố Phi bất đắc dĩ, Dịch Chuyển Tức Thời đến trước người Chiến Vô Thương, Song Viêm Thiểm xuất thủ.
Pháp thuật chạm vào nhau. Người nào có sát thương cao thì người đó thắng, tất nhiên Cố Phi thắng một bậc, Băng Toàn Phong đã bị hắn đánh tan toàn bộ.
"1, 2, 3, 4, 5..." Ngự Thiên Thần Minh ở bên cạnh đang đếm số, tư chất pháp sư từ trong xương cốt của cu cậu lúc này đang tiến hành thống kê thời gian Chiến Vô Thương bị đông cứng. Lúc cậu đếm tới 5, Chiến Vô thương rốt cuộc khôi phục tự do.
Cô gái nọ nhìn thấy Cố Phi đột nhiên xuất hiện đánh tan Băng Toàn Phong của cô. Trong ánh mắt chớp lóe kinh ngạc, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn ba người.
Cố Phi có chút xấu hổ, bởi vì hắn biết Chiến Vô Thương tuy là cao thủ hàng đầu trong game online, nhưng làm người lại chưa bao giờ kiêu ngạo. Lúc đầu mới tiếp xúc, Cố Phi còn tưởng hắn là một người trầm mặc lãnh tĩnh. Thẳng đến về sau bởi vì Trọng Sinh Tử tinh thì Chiến Vô Thương lộ ra nguyên hình ở trước mặt Cố Phi. Nếu như nói tên này sẽ gây họa gì đó, Cố Phi cho rằng chỉ có thể là phương diện gái gú thôi.
Trước mắt, chủ thành xa lạ, cô gái xa lạ, Chiến Vô Thương lại đánh nhau với người ta. Cố Phi dùng đầu gối cũng đoán được, khẳng định là tên này nhìn thấy mỹ nữ liền đến bắt chuyện. Kết quả giẫm phải cái đinh, thế là hai người nhào vào đánh nhau. Ra tay trước, Cố Phi chắc chắn không phải Chiến Vô Thương mà là cô nàng này, chỉ đáng tiếc lên tiếng trước chắc chắn là Chiến Vô Thương, cho nên lúc này Cố Phi ra tay giúp hắn, không hề cảm thấy vẻ vang gì cho cam.
Cho nên Cố Phi chẳng nói gì cả, chỉ quay người vỗ vỗ Chiến Vô Thương nói: "Đi thôi!" Hắn thấy chuyện này mọi người cứ hàm hồ bỏ qua là cách xử lý tốt nhất. Không ngờ mới quay người, sau lưng đã có sát khí tập kích tới. Cố Phi thầm rùng mình, vội vàng nghiêng người né tránh một đao đã chém tới.
Đao chém vào khoảng không, nhưng đối phương vì chém đao này đã lộ ra thân hình. Lại là một cô gái, nhìn tuổi tác thì có hơi nhỏ, lúc này đã xoay người vòng ra phía sau Cố Phi, thế mà còn muốn tiếp tục công kích hắn.
Cố Phi sau lưng như mọc mắt, không quay người đã ngăn chặn một đao đâm ở sau lưng, tiếp đó mới quay người chuẩn bị nghênh địch chính diện, lại nhìn thấy tay trái của cô gái nhỏ đó giơ về phía trước.
Cố Phi không biết nó có ý gì, chỉ là thấy tay giơ về phía đầu của mình, thế là hơi nghiêng đầu né qua, kết quả thấy một đống bột phấn xanh lục tản ra giữa không trung, giây tiếp theo, hai mắt Cố Phi tối đi chẳng nhìn thấy gì nữa.
Biến hóa này Cố Phi PK đến tận bây giờ chưa từng gặp phải, trong lòng cũng có hơi hoảng loạn, nhưng tai nghe tiếng gió biết công kích của đối thủ đã đến, nghe tiếng gió phân biệt vị trí lại lần nữa duỗi kiếm chặn lại, một tiếng 'đinh' đánh bay một kích chuỷ thủ này của đối phương.
Mắt Cố Phi không nhìn thấy, nên không thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương. Chỉ biết giờ nhìn không thấy gì nữa, chắc là trúng phải kỹ năng gì đó của đối phương. Chiến đấu thế này chắc chắn bất lợi, cận chiến còn có thể dựa vào lỗ tai nghe tiếng gió miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng Cố Phi không quên đối phương còn có một pháp sư ở đó, công kích của pháp sư không thể nghe tiếng gió phân biệt được.
Nghĩ đến đó Cố Phi vội vàng tránh qua bên cạnh, tính bảo Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh ngăn cản trước, nếu đã là kỹ năng, tất nhiên phải có thời gian kết thúc!
Cố Phi đoán không sai, lúc này pháp sư của đối phương quả thực đã gọi một cái Thiên Hàng Hỏa Luân trên đỉnh đầu bọn họ, Chiến Vô Thương cũng đã né qua bên cạnh, chỉ là Cố Phi không nhìn thấy thứ gì, quyết định né đi là đúng, nhưng phương hướng né lại sai. Chỉ thấy hắn chạy thẳng về một phương hướng, sau hai bước đã 'rầm' đụng phải tường.
Ngự Thiên Thần Minh trợn mắt há mồm, cậu hoàn toàn không nhìn ra Cố Phi đang ở trạng thái dị thường không nhìn thấy vật. Thấy hắn xông về phía tường còn tưởng hắn lại có chiêu thức kỳ quái gì, không ngờ lại như thằng ngu đâm thẳng vô tường luôn.
"Ha ha ha ha!" Trên đường truyền lại tiếng cười lanh lảnh, nghĩ nghĩ dáng vẻ lạnh lùng của pháp sư nọ, tuy Cố Phi không nhìn thấy nhưng cũng đoán được chắc chắn là cô gái nhỏ đang cười. Đồng thời cũng đoán Ngự thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương có thể vẫn chưa biết được tình hình của mình, vội vàng hét lớn với hai người: "Tôi không nhìn thấy thứ gì cả!"
Lời vừa dứt hắn liền nghe được một tiếng rít gào bén nhọn, Cố Phi biết Ngự Thiên Thần Minh ra tay rồi. Nhưng cậu ta ra tay lại khiến Cố Phi thầm kêu không tốt. Sát thương cung tiễn của Ngự Thiên Thần Minh cực cao, lúc ra tay thường thanh thế hào hùng, mũi tên sau khi bắn ra dọc đường ríu rít như chim hót. Lúc bình thường cũng thôi, lúc này mình chỉ toàn dựa vào lỗ tai, thằng nhóc này ra tay thật đúng là phá đám!
Cố Phi đã cảm giác rõ ràng được có sát khí đang nhanh chóng bức tới gần, biết là cô gái nhỏ đạo tặc lại xông về phía mình, nhưng chỉ dựa vào sát khí thì cũng nằm ở mức là phán đoán được, chức nghiệp đạo tặc lấy đánh lén là chủ yếu nên tiếng đâm dao vốn khá nhỏ, lúc này Ngự Thiên Thần Minh lại quấy rồi, bên tai toàn bộ là tiếng rít mũi tên của cậu ta.
Bất đắc dĩ đành phải lựa chọn chạy trốn. Vươn tay sờ trước người là tường, vội vàng quay người bỏ chạy. Hắn ở trong game chém người đã lâu, khi nào thì từng chật vật thế này, ngay cả trò cười như đâm vào tường cũng làm ra được, Cố Phi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Cố Phi di chuyển tuy nhanh, nhưng không có ai có thể sau khi nhắm mắt còn thi triển được toàn bộ tốc độ, huống chi đối thủ còn là một đạo tặc, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, hơn nữa hắn tin tưởng Chiến Vô Thương cũng không phải một người chết. Lúc này phải nên ra tay giúp đỡ mình rồi chứ?
Chiến Vô Thương quả nhiên không phải người chết, Cố Phi vừa chạy mấy bước, sau đó nghe được giọng nói bi phẫn của Chiến Vô Thương ở phía sau: "Móa nó, tôi cũng nhìn không được nữa."
Tiếp đó lại nghe tiếng "vù vù vù" điên cuồng, Cố Phi biết Chiến Vô Thương chắc là thi triển Toàn Phong Trảm rồi. Phán đoán này quả thực khá tốt, chỉ là hắn tạo ra tạp âm còn lớn hơn, Cố Phi chẳng còn trông mong vào trò nghe tiếng đoán gì nữa rồi.
Thế là Cố Phi cũng dừng bước, nhanh chóng quay người. Cuối người hạ thấp trọng tâm, cánh tay trái giơ ngang trước người, tay phải giơ kiếm hơi chếch về phía sau.
Dạ chiến bát thương thập thất thức.
Tên như ý nghĩa chính là chuyên muôn dùng để đối địch lúc trời tối tầm nhìn không rõ. Nhưng phải chú ý nó nói cũng chỉ là tầm nhìn không rõ, nói rõ ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy vài thứ quanh thân. Ngoài ra còn có một điểm, thật sự giao thủ trong đêm tối, tất nhiên tao tối mày cũng tối, mọi người đều tầm nhìn không rõ, tuyệt đối không phải là tình trạng Cố Phi hoàn toàn mù mà đối phương vẫn nhìn rõ ràng.
Nhưng lúc này đã không còn cách nào khác. Cố Phi đành phải sử ra chiêu này miễn cưỡng ứng phó.
Cô gái nhỏ nhìn thấy Cố Phi bày ra tạo hình kỳ quái. Cười he he nói: "Làm gì đấy?" Trong lúc nói chuyện đã từ bên cạnh vòng ra sau Cố Phi, đây là thói quen chạy vị của mỗi một đạo tặc lúc đánh nhau. Cố Phi mừng thầm. Cảm giác đối phương chạy vị xong đang xông tới, lại nghe ngự Thiên Thần Minh hét lớn một tiếng: "Thiên Lý, sau lưng."
Cô nàng đó vừa nghe lập tức lại chạy vị, Cố Phi giận dữ, không màn hết thảy rống một câu trong kênh chat: "Gào cái rắm, câm miệng!"
Ngự Thiên Thần Minh là có ý tốt nhắc nhở, cậu làm sao biết đây là dáng vẻ Cố Phi cố ý bày ra. 'Dạ chiến bát phương thập thất thức' thực tế rất âm hiểm, lấy trước người là thế thủ, mà sau lưng lại là tư thế công kích, chính là lợi dụng giao thủ trong bóng tối, đối thủ vòng ra sau lưng tất nhiên sẽ cho rằng đã đánh lén đắc thủ, thật tình không hay biết đây mới là phương hướng công kích thật sự của đối phương, từ đó dẫn dắt kẻ địch mắc câu, một kích khiến đối thủ trọng thương.
Cố Phi đang cảm thấy cô gái nhỏ đã mắc bẫy, làm sao biết lúc này Ngự Thiên Thần Minh lại muốn giúp người làm niềm vui, kêu gào khiến cô gái đó cho rằng bản thân sẽ quay người, lại chạy vị rồi. Cố Phi đành phải làm bộ quay người, cô nàng đó lại chạy vị xong, vội vã xông ra sau lưng Cố Phi, cô nàng lo lắng Ngự Thiên Thần Minh sẽ lại gào lên. Thực ra đối với một tên mù, không cần phải làm nhiều chuyện thừa thải như vậy. Có điều kỹ năng của đạo tặc thi triển ở sau lưng thì uy lực mới lớn hơn được, giống như Bối Thích, không hướng sau lưng đối phương thì không thể nào thi triển ra được luôn.
"Tới rồi..." Cố Phi cảm nhận được sát khí tập kích tới sau lưng, lặng lẽ nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận