Leo núi, vượt đèo, băng sông, xuyên qua khe núi. Địa hình xung quanh thành Hà Vụ chẳng hề giản dị vậy đâu, từ đầu đến cuối chỉ có sương mù dày đặc không xua đi được. Sáu người đi đường rất cực khổ, bởi vì chỉ biết phương hướng thành Hà Vụ nhưng lại không biết đường, sáu người đành phải áp dụng cách đi thẳng một mạch, dọc đường bất luận gặp phải đường hiểm trở khó khăn gì đó đều là gắng gượng đạp qua. Sau đó từ từ bắt đầu gặp được mấy người chơi khác, sáu người mới thuận lợi hơn rất nhiều, bởi vì đã có thể hỏi đường được rồi.
Khi nhân khí dần dần tăng lên, sáu người cảm thấy mình cách thành Hà Vụ càng lúc càng gần. Hữu Ca lại đi hỏi đường, sau đó chạy về mừng rỡ tuyên bố: "Người chơi vừa nãy mới cấp 14, đoán chẳng bao lâu nữa là đến rồi."
Quả nhiên đúng như dự đoán, lại đi thêm chốc lát, trong màn sương mù dày đặc đã xuất hiện đường nét thành Hà Vụ. Mà sáu người lúc này gần như đã đến dưới chân tường thành rồi. Sương mù ở thành Hà Vụ quả thực không thể kháng cự, ngay cả thành trấn có thể tích lớn thế này đều có thể che khuất kín mít được.
Chỗ cửa thành người chơi tới tới lui lui, trong khoảnh khắc Hàn Gia Công Tử cùng người ta lướt vai đi qua nhau thì lập tức hỏi thăm người đó: "Quán rượu đi thế nào?"
Đối phương đầu tiên là ngạc nhiên nhìn tướng mạo của Hàn Gia Công Tử, lúc này mới báo tọa độ quán rượu gần đó. Hàn Gia Công Tử quay đầu, thấy năm thằng kia đều đang nhìn mình khinh bỉ.
"Hình như chúng ta tới truy đuổi Kiếm Nam du thì phải." Cố Phi nói.
"Tôi biết, có điều dọc đường cũng hỏi không ít người chơi rồi, không ai nhìn thấy bọn hắn. cho nên hiện nay chúng ta không biết được hướng đi của bọn hắn. Là đoàn trưởng tôi quyết định tìm một quán rượu làm cứ điểm, uống hai ly sau đó bàn bạc kỹ hơn. Có lẽ trí tuệ của Kiếm Nam Du đã hơi hơi tiếp cận được với tôi, cũng nghĩ đến cách an bài tuyệt vời giống hệt tôi, sau đó chúng ta trực tiếp gặp được bọn hắn ở quán rượu cũng không biết chừng." Hàn Gia Công Tử nói.
"Tuyệt vời cái rắm." Mấy người lầm bầm, có điều khả năng mà Hàn Gia Công Tử nói đúng là có thể sẽ xảy ra. Bôn ba vất vả lâu như vậy, cuối cùng đã đến được một chỗ mới, tìm quán rượu nghỉ ngơi là điều dễ hiểu.
Sau đó sáu người cùng đi tới quán rượu gần nhất, đẩy cửa tiến vào liền bắt đầu căng thẳng tìm kiếm, kết quả chẳng thu hoạch được gì. Bảy người Kiếm Nam Du hiển nhiên không hề yếu ớt như vậy, tuy cực khổ chạy trốn một ngày, lúc này cũng không biết chạy đi đâu bận rộn rồi.
Mục đích của Hàn Gia Công Tử dường như là tới để uống rượu, trong lúc mọi người tìm kiếm, hắn đã đến trước quầy rượu gọi hai ly, chọn xong vị trí ngồi uống luôn rồi. Chờ mọi người đi tới, cả một ly đã vào bụng của hắn.
"Hữu Ca, hỏi Kiếm Nam Du đi. Nửa tiền còn lại lúc nào thì trả." Hàn Gia Công Tử nói.
"Đã sớm hỏi rồi, gã vẫn luôn không thèm để ý tôi." Hữu Ca nói.
"Chẳng lẽ gã cũng chặn cậu rồi?" Hàn Gia Công Tử nói.
"Tại sao là 'cũng'?" Hữu Ca thấy kỳ lạ.
"Không có gì, không liên quan tới cậu." Hàn Gia Công Tử nói xong lại uống hai ly, nói với mấy người, "Chúng ta phân tích tình hình trước mắt thử xem."
"Loại khả năng thứ nhất, cũng là hỏng bét nhất, bảy người Kiếm Nam Du mượn sương mù dày đặc tùy tiện để đánh lạc hướng, không tới thành Hà Vụ mà đi nơi khác rồi. Thật đúng là miệng quạ đen, mau chóng phi phi phi." Hàn Gia Công Tử vừa rót một ly rượu đưa cho Chiến Vô Thương ở bên cạnh, vừa nói.
Chiến Vô Thương rất hoảng hốt: Miệng quạ đen lại không phải tôi, tại sao bảo tôi phi phi phi?
"Trừ tình huống này ra, tất nhiên chính là đến thành Hà Vụ. Mọi người mau gia nhập vào trong nhân vật, coi thử đến một chủ thành mới, nếu là mọi người thì sẽ làm gì? Chúng ta đang làm bây giờ là đáp án của tôi." Hàn Gia Công Tử nói.
"Đến điểm sống lại ghi hộ khẩu." Kiếm Quỷ thuộc về loại hình ổn trọng cẩn thận.
"Tùy tiện đi dạo trong thành, nói chuyện với người chơi, đến trụ sở nghiệp đoàn và trụ sở dong binh đoàn xem thử." Hữu Ca là loại hình thu thập tình báo, thích nhanh chóng nắm rõ tình trạng phân bố thực lực của một thành đó.
"Đi dạo, quen thuộc địa hình, chỗ quan trọng thì đánh dấu lại." Ngự Thiên Thần Minh là loại hình mù đường.
"Đến phố giao dịch và phòng đấu giá, coi thử có trang bị gì chưa từng thấy hay không." Chiến Vô Thương là loại hình luôn luôn thong thả kiếm chút lợi ích thực tế.
Cuối cùng là Cố Phi:
"Ầy, tẩy PK..." Đây là loại hình sát thủ trên người vĩnh viễn mang điểm PK.
Sáu người sáu đáp án.
Trong đó Cố Phi, Hữu Ca và Ngự Thiên Thần Minh đều là thuộc tính đặc biệt, không có khả năng sẽ xảy ra trên người đám Kiếm nam Du. Mà tình huống Hàn Gia Công Tử nói cũng đã được loại trừ, đây chính là quán rượu cách cửa thành gần nhất, nếu đám Kiếm Nam Du muốn ngồi thì hẳn nên ở nơi này.
"Cho nên, bọn hắn hoặc là đang ghi hộ khẩu, hoặc là đang đi dạo phố?" Hữu Ca tổng kết, mấy người nghe được đáp án này, đều trực giác vế đầu đáng tin hơn. "Bảy thằng đàn ông vừa đến thành mới liền đi dạo phố, nghe thế nào cũng rất không được tự nhiên", mấy người nghĩ. Khinh bỉ khả năng do Chiến Vô Thương cung cấp: Thật sự rất không có khí chất đàn ông. Vừa đến một chủ thành mới việc đầu tiên nghĩ đến lại là đi dạo phố?
Thế là Hàn Gia Công Tử làm ra an bài: "Kiếm Quỷ đi xem thử mấy điểm sống lại ở gần đây!"
Kiếm Quỷ gật đầu rời đi.
"Thiên Lý, cậu đi dạo ở mấy quán rượu thử." Hàn Gia Công Tử nói.
"Làm gì?"
"Loại tình huống thứ bảy. Đám Kiếm Nam du có bạn ở đây, cho nên sau khi đến đã hẹn bạn bè tụ hội với nhau."
"Có lý." Cố Phi gật đầu, cũng rời đi.
Kiếm Quỷ có Tiềm Hành sẽ không bị phát hiện, Cố Phi sẽ bị phát hiện nhưng hắn có thể trực tiếp chém đối phương luôn, hai người này hành động một mình khá an toàn, cho nên Hàn Gia Công Tử chỉ hai người đi làm việc, ba người còn lại thì không có nhiệm vụ gì. Nhưng uống rượu lại chỉ là hứng thú của mình Hàn Gia Công Tử, ba người chẳng mấy chốc đã không ngồi yên được nữa.
"Tôi cũng đi dạo đây!" Hữu Ca nói, "Có lẽ sẽ có phát hiện."
"Tôi cũng vậy." Chiến Vô Thương đứng dậy.
Hàn Gia Công Tử không có ý kiến, nhưng sau khi thấy Ngự Thiên Thần Minh cũng có lòng muốn thử, vỗ vỗ cu cậu nói: "Sương mù lớn, đừng chạy loạn."
Vẻ mặt Ngự Thiên Thần Minh ảm đạm.
Cố Phi ra khỏi quán rượu, lập tức hỏi thăm người qua đường quán rượu ở đâu. Người đó ngạc nhiên nhìn Cố Phi, chỉ chỉ phía sau hắn. Cố Phi vội vã biểu thị mình muốn biết là tất cả, thế là nhanh chóng biết được tọa độ vị trí của tất cả mười một quán rượu ở thành Hà Vụ.
Mười một quán rượu, sáu quán của hệ thống, năm quán do người chơi mở. Cố Phi cố ý hỏi người đó kỹ càng, bởi vì dựa vào kinh nghiệm, lúc người chơi tụ họp với bạn bè thường sẽ thiên hướng quán rượu do người chơi mở, bố trí của kiểu quán rượu này đều rất hợp ý của người chơi, hơn nữa buôn bán cũng được nhân tính hóa. Thỉnh thoảng còn có hoạt động như mua sáu tặng một, rất được người chơi yêu thích.
Cố Phi chọn một quán chuẩn bị lên đường, đột nhiên đằng sau có người gọi, quay đầu thì thấy là Ngự Thiên Thần Minh. Sương mù lớn cu cậu không dám chạy loạn một mình, nhưng so với một mình uống rượu với Hàn Gia Công Tử, cậu ta cảm thấy còn không bằng lạc trong sương mù. Kết quả ra cửa lại nhìn thấy Cố Phi vừa mới hỏi đường xong còn chưa đi xa, nên vội vàng gọi hắn, quyết tâm đồng hành với Cố Phi.
Hai người cùng đi tới một quán rượu do người chơi mở ở gần đó. Sau khi xác nhận không sai, Cố Phi móc vũ khí, bước vào. Chỉ cần phát hiện có mặt Kiếm Nam Du là đánh luôn, còn cần phải nói à?
Quy mô của quán rượu này so với quán rượu của hệ thống hoặc là quán rượu Tiểu Lôi ở thành Vân Đoan nhỏ hơn rất nhiều, có điều bầu không khí ở đây rất tốt. Trong quán rượu toàn là tiếng cười đùa, ngay cả ông chủ quán rượu đứng sau quầy bar cũng mặt mày hớn hở trò chuyện với khách quen. Cố Phi cẩn thận quan sát hai vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Kiếm Nam Du đâu. Có điều chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, quán rượu này tuy không lớn, ông chủ vẫn ngăn cách mấy phòng riêng. Đại sảnh không tìm thấy người, Cố Phi sãi bước đi về phía mấy phòng riêng đó.
Có tổng cộng bốn phòng riêng, giống với quán rượu Tiểu Lôi trên cửa mỗi phòng treo một tấm vải làm rèm.
Cố Phi cũng không nghĩ nhiều, đến phòng thứ nhất không hề do dự duỗi tay vén rèm, liền nhìn thấy bên trong có một nam một nữ đang chụm đầu thủ thỉ vô cùng thân mật. Cảm giác được có người vén rèm hai người hoảng hốt ngẩng đầu, kết quả Cố Phi đang vén rèm còn hoảng hốt hơn bọn họ nữa, nói câu "xin lỗi" xong thì cuống quít thả rèm về lại vị trí cũ.
"Sao vậy?" Ngự Thiên Thần Minh đằng sau không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, chỉ là cậu ta chưa từng nhìn thấy Cố Phi xuất hiện vẻ mặt căng thẳng như vậy. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cũng muốn đi vén rèm, kết quả tay bị đập rớt: "Bên trong rất bận."
"Bận gì?"
"Một nam một nữ." Cố Phi nói.
"Woa!" Thế là Ngự Thiên Thần Minh càng muốn xốc rèm, nhưng bị Cố Phi trừng mắt, cuối cùng vẫn không ra tay.
Phòng riêng thứ hai, Cố Phi không dám làm ẩu nữa, lấy tay gõ gõ vách ngăn.
"Âm thanh gì vậy?" Nghe được bên trong có người lầm bầm, Cố Phi vén rèm lên. Liền thấy bên trong có bốn người chơi tay cầm bài tự chế đang đánh bài, trên bàn chất chồng từng đống vàng.
"Ngại qua, đi nhầm." Cố Phi vội vã lùi ra.
Phòng thứ ba, nhữ cũ lại gõ gõ, kết quả lại không có phản ứng gì cả. Lại gõ, vẫn không có âm thành. Chẳng lẽ không có người? Cố Phi nghĩ vậy liền vén rèm, kết quả nhìn thấy một cô gái đang ngồi đối diện cửa, vẻ mặt lạnh lùng. Khí chất thuộc về loại hình mỹ nữ băng sơn. Cố Phi thấy cô nàng thì sững sờ. Bởi vì thân pháp bào đen của cô nàng này có mấy phần giống với mình. Trong mấy giây hắn sững sờ, cô nàng này vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn Cố Phi. Cố Phi phản ứng lại, nói câu "Ngại quá, đi nhầm", buông rèm xuống lui ra, Ngự Thiên Thần Minh đằng sau túm lấy hắn kích động nói: "Mỹ nữ."
Cố Phi không để ý cu cậu, đi tới phòng riêng cuối cùng, tùy tiện gõ một cái sau đó vén rèm lên, kết quả sửng sốt: "Sao mấy cậu lại ở đây."
Ngự Thiên Thần Minh ở đằng sau hắn thò đầu ra, lập tức nhảy cẫng lên: "Moá, sao anh lại ở đây!"
Trong phòng riêng chính là tổ hợp ba người Phiêu Lưu và Tay Trái Viết Yêu, Tay Phải Viết Soái. Sau khi nhiệm vụ của Tung Hoành tứ Hải kết thúc bọn họ đã cùng mọi người tách ra, nghe nói bọn họ thậm chí đã rút lui khỏi dong binh đoàn Hắc Thủ, mọi người đều đoán ba người này có thể lại đi đâu đó rồi, không tính trở về thành Vân Đoan nữa, nào ngờ lại chạm mặt ở đây.
"Sao mấy anh lại ở đây!" Thực ra so với Cố Phi nhìn thấy gã thì Phiêu Lưu còn kinh ngạc hơn. Dù sao gã quen di chuyển qua lại các chủ thành, mà người chơi bình thường đều sẽ cố thủ địa bàn của mình. Giống như đám người Cố Phi, lúc này nên xuất hiện ở thành Vân Đoan mới đúng.
"Chuyện này nói ra rất dài, sao các cậu cũng ở đây?" Cố Phi hỏi.
"Chuyện này... phải nói từ ý tưởng trò chơi của tụi này." Phiêu Lưu nói.
"Phi, diễn sâu." Ngự Thiên Thần Minh khinh bỉ, "Có gan thì đi ra đơn đấu với tôi."
"Hay là thôi đi!" Phiêu Lưu cười, "Nơi này sương mù rất lớn, tôi sợ sau khi ra ngoài sẽ không tìm được đường trở lại. Vẫn là ở trong quán rượu cho an toàn."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận