Hai chiếc thuyền nhỏ của Công Tử Tinh Anh Đoàn dừng cạnh bờ, sáu người nhảy xuống thuyền, sau khi trả tiền xong, hai người chơi chèo thuyền quay trở về. Hàn Gia Công Tử cầm ống nhòm nhìn về phía nhóm người Kiếm Nam Du vừa nãy rời đi, trong ống nhòm toàn là một màu trắng xóa.
"Mọe nó!" Hàn Gia Công Tử mắng thầm một câu, năm người khác cũng đi tới, cầm lấy ống nhòm lần lượt thưởng thức xong đều lắc đầu thở dài liên tục.
"Đến thành Hà Vụ coi thử xem sao?" Kiếm Quỷ đề nghị.
Mọi người gật đầu, thật không dễ dàng mới đến được nơi này, tuy đã để mất dấu đám Kiếm Nam Du, nhưng không thể trở về tay không được, vậy thì mất mặt quá.
"Vô Thương, đi chém thuyền của bọn hắn." Hàn Gia Công Tử nói. tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, Chiến Vô Thương cũng không ngoại lệ, sãi bước đi tới chỗ nhóm Kiếm Nam Du giấu thuyền, kéo hai chiếc thuyền nhỏ lên bờ, móc một chiếc rìu lớn trong túi ra, 'phập phập phập' hung hăng phát tiết, chỉ nháy mắt hai chiếc thuyền nhỏ trở thành một đống gỗ vụn. Hàn Gia Công Tử nhặt được một đống củi khô cỏ khô ở xung quanh, chất trên mặt đất, lại móc một quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra xé tờ giấy, nói với Cố Phi: "Cao thủ, mượn tí lửa."
"Hỏa Cầu!" Cố Phi duỗi kiếm ngâm xướng, mũi kiếm bùng lên một ngọn lửa, Hàn Gia Công Tử giơ mảnh giấy trong tay nhóm lửa, nhét vào trong đống cỏ khô, lại nói với Chiến Vô Thương: "Toàn Phong Trảm."
"Làm gì?" Chiến Vô Thương hỏi.
"Xin chút gió."
Thế là Chiến Vô Thương lại biểu diễn một chiêu Toàn Phong Trảm, lửa nhờ có gió, giấy đốt cỏ, cỏ đốt cây, cây lại đốt đám gỗ vụn. Kết quả boong thuyền dính nước nên rất ẩm ướt, lúc đốt đến nó thì chỉ thấy khói mù lượn lờ mà không thấy lửa đâu, đám người quanh đống lửa đều bị sặc cho bỏ chạy tứ tán, tiếng mắng khắp nơi.
"Khụ khụ khụ..." Gió xoáy Toàn Phong Trảm thổi lửa của Chiến Vô Thương vừa ngừng, liền bị khói lửa bao vây lấy, bị sặc nghiêm trọng nhất, vừa mắng lớn vừa trốn, hét với mấy người khác: "Khói lớn như vậy, đừng nói chúng ta sẽ bị bại lộ đó nhé?"
Hàn Gia Công Tử tiếp tục giơ ống nhòm thưởng thức sương mù dày đặc, miệng lẩm bẩm: "Có thể dẫn đám Kiếm Nam Du trở lại là tốt nhất."
Kết quả cũng không biết bởi vì sương mù quá lớn, hay là bảy người Kiếm Nam Du đi là không quay đầu luôn, khói mù do ngọn lửa tuôn ra vẫn không hấp dẫn sự chú ý của bất cứ ai, nó như trở thành một lần phát tiết đơn thuần. Cuối cùng bởi vì boong thuyền quá ướt nên vẫn không đốt hết được. Chiến Vô Thương hậm hực nhìn đống gỗ vụn, vẫn không hết hận nói: "Thật muốn tè lên đó."
Mấy người khác liếc mắt nhìn hắn, không để ý tên thô tục này nữa. Trong game có thể ăn có thể uống, bởi vì những thứ này đều là một loại hưởng thụ, còn về chuyện nhàm chán như đi vệ sinh còn chưa được mô phỏng. Nếu thật sự có cảm giác này, phải mau chóng logout đi, bằng không sẽ tè trong quần đó!
"Vào thành Hà Vụ đi!" Hàn Gia Công Tử chỉ về phía trước, cất bước rời đi. Kiếm Quỷ, Hữu Ca từng người đi theo phía sau. Cố Phi khoác vai Ngự Thiên Thần Minh: "Ngự Thiên, sao chân cậu run thế?"
"Nói bậy, làm gì có chứ?" Ngự Thiên Thần Minh cúi đầu nhìn, bản thân đúng là có hơi căng thẳng, nhưng nói chân đang run thì hơi quá rồi. Cố Phi cười nói: "Còn không theo sát." Ngự Thiên Thần Minh vội vàng đuổi theo. Thực ra trong game, muốn phân biệt vị trí đã có tọa độ giúp đỡ, cho nên có sương mù cũng chẳng đáng ngại lắm. Nhưng đối với tên mù đường bất lực với tọa độ như Ngự Thiên Thần Minh, chỉ có thể dựa vào vật ký hiệu trong tầm nhìn để phân biệt phương hướng, thành Hà Vụ quả thực như một cơn ác mộng.
Sáu người đi được một lúc, dần dần thân như rơi vào trong màn sương mù dày đặc, lúc này có quay đầu lại nhìn thì cũng không thấy được vùng thủy vực rộng lớn sau lưng, tầm nhìn bị sương mù cản trở toàn bộ. Hàn Gia Công Tử cực kỳ mẫn cảm với mấy thứ như tọa độ, khoảng cách phán đoán đại thể, nói: "Phạm vi có thể nhìn được khoảng chừng năm sáu mươi mét, Ngự Thiên, mắt ưng của cậu có thể nhìn xa hơn được không?"
"Hả?" Ngự Thiên Thần Minh nhìn xung quanh, cậu cũng không biết mình có nhìn xa hơn được không nữa. Hàn Gia Công Tử đành phải tìm vật đối chiếu cho cu cậu, chỉ phương hướng nào đó nói: "Bên đó mơ hồ có cái cây, nhìn thấy không?"
Ngự Thiên Thần Minh trừng hai mắt: "Làm gì có chứ, sao tôi không nhìn thấy?"
"Xì, còn nói là mắt ưng..." Hàn Gia Công Tử khịt mũi coi thường.
"Đó là cây à? Tôi cho rằng là nhà. Ngự thiên cậu thấy được ngôi nhà đó chứ?" Cố Phi nhìn phương hướng Hàn Gia Công Tử chỉ, cũng không nhìn thấy cây gì, chỉ thấy đó hình như là một ngôi nhà.
"Đâu nào, tôi chỉ nhìn thấy có một tảng đá lớn." Ngự Thiên Thần Minh nói.
Mọi người cạn lời, thực sự bởi vì quá mơ hồ, nói là có thể nhìn năm sáu mươi mét, nhưng trong năm sáu mươi mét đó ngay cả đá nhà hay cây cũng không phân biệt rõ được. Hình như không thể gọi là 'có thể nhìn' được.
"Nhanh đi thôi. Có lẽ trong thành sẽ tốt hơn chút." Hữu Ca vừa nói vừa giở sổ nhỏ của hắn, hắn cũng có một vài tư liệu đơn giản và tọa độ của thành Hà Vụ. Lúc trước hắn đã xem nhẹ sự tồn tại của chủ thành này, quả thực là bởi vì quá mức sùng bái đường thủy của hệ thống.
"Đi về phía này!" Hữu Ca nhìn tọa độ, dẫn đường cho mấy người, vừa đi vừa giới thiệu đơn giản tình hình thành Hà Vụ: "Đặc điểm thì mọi người đã nhìn thấy rồi, chính là sương mù dày đặc, nghe nói bên trong thành tốt hơn bên ngoài chút. Nghiệp đoàn lớn nhất bên này tên là Ngắm Hoa Trong Màn Sương, là nghiệp đoàn bậc 6; Dong bình đoàn bậc 5 cũng có rất nhiều nhà; Còn về cao thủ, nhân vật đứng trong top 10 bên này có bốn người, Lưu Phong Tam Thán đứng thứ 7 ở bảng chiến sĩ, Ngắm Hoa Trong Màn Sương là nghiệp đoàn của gã; Ngoài ra Quả Táo Chua đứng thứ 4 bảng đạo tặc, Phong Huyền đứng thứ 8 bảng võ gia, còn có... Ngụy Đồng đứng thứ 2 bảng pháp sư, đồng thời cũng là một trong Năm Kẻ Mạnh mới. người này chắc mọi người đều biết nhỉ?"3
"Ừ, biết." Cố Phi trả lời.
Mấy người khác cực kỳ ngạc nhiên nhìn Cố Phi, "Sao cậu lại biết?" Cố Phi là nhân vật thế nào bọn họ biết rất rõ, cái thằng chẳng có bao nhiêu hứng thú với game online, bất cứ cao thủ nào ở trong tay hắn chỉ là chốt thí, tuyệt đối sẽ không quan tâm mấy cái tên rất có phong cách trong mắt đám người chơi đâu. hắn lại biết người chơi tên là Ngụy Đồng, chẳng lẽ hai người có gian tình gì đó?
"Hai người quen biết?" Hữu Ca hỏi, hắn thấy Cố Phi quen biết người này, chỉ có khả năng là hai người quen biết ngoài đời thực, cho nên biết được thân phận trong game.
"Không quen biết, nhưng mà trước đây tôi từng nhìn thấy cái tên này." Cố Phi nói.
"Thấy ở đâu?" Đám cao thủ đều quan tâm.
"Diễn đàn." Cố Phi nói.
"Cậu cũng lên diễn đàn?" Hữu Ca kích động, chẳng lẽ là ở với mình lâu, nên sinh ra yêu thích với phương diện này? Nhìn đi, đây chính là sức hấp dẫn của người ta đó!
"Đã rất lâu rồi." Cố Phi nói. Đúng là đã rất lâu, đó còn là lần đầu tiên Cố Phi bộc lộ tài năng, lúc chém Bất Tiếu rớt lần 8 cấp, thân trang bị pháp sư của hắn đều bị giám định quăng lên trên diễn đàn thị chúng. Dẫn phát tranh luận, lúc đó có một tài khoản tên là Ngụy Đồng phát ngôn đã hấp dẫn sự quan tâm của Cố Phi. Tuy tên đó cũng không biết nguyên nhân chính Cố Phi mạnh là vì võ thuật, nhưng bỏ điểm này đi thì tất cả phân tích đều nhịp nhàng ăn khớp. Tuy không biết tài khoản này và Ngụy Đồng trong game có phải cùng một người hay không, nhưng ít nhất Cố Phi vẫn có ấn tượng với cái tên này.
"À, thì ra là vậy!" Hữu Ca nghe Cố Phi thuật lại xong thì có chút ngạc nhiên, chuyện qua đi lâu vậy rồi thế mà Cố Phi vẫn còn nhớ. Hữu Ca chắc chắn những bài post hồi đó hấp dẫn sự chú ý của Cố Phi thì hắn đều có xem lướt qua, bài phân tích Cố Phi vừa nói, Hữu Ca cũng mơ hồ có chút ấn tượng. Nhưng tài khoản phát ngôn là ai, hắn đã không còn nhớ nữa.
"Nhìn những phân tích này thì giống như của một cao thủ. Có điều trên diễn đàn và trong game có phải cùng một người hay không thì chưa chắc." Hữu Ca nói.
Cố Phi gật đầu. Thực ra câu "người này chắc mọi người đều biết" vừa nãy Hữu Ca nói, hắn chỉ thuận miệng đáp một câu "biết", không ngờ đám này lại có phản ứng lớn như vậy, đào ra được khá nhiều gốc gác, hắn cảm thấy mấy thằng này thật nhàn rỗi.
"Không cần quá để ý bảng xếp hạng cấp bậc đâu." Kiếm Quỷ lên tiếng, "Tăng cấp khó khăn như vậy, chênh lệch đẳng cấp của mọi người đều rất nhỏ, kỹ thuật, trang bị mới quan trọng. Tuy Kiếm Nam Du rớt cấp, nhưng tôi nghĩ đám chiến sĩ nằm trong top 10 chẳng có ai dám nói thắng gã dễ dàng cả."
"Đúng, Kiếm Quỷ lão đại nói phải, tên ngu Phiêu Lưu đó đứng thứ nhất trên bảng pháp sư. bảo hắn qua giao thủ với Thiên Lý thử coi, đảm bảo chết trong một nốt nhạc!" Ngự thiên Thần Minh nói.
Đám người cùng liếc xéo cu cậu, cái cách suy một ra ba này cũng có hơi ngoại hạng rồi, bởi vì Cố Phi không có tính đại biểu lắm. Loại biến thái như hắn, kém 5 cấp 10 cấp đã rất khó nói. Bất chợt, Kiếm Quỷ nhớ lại Cố Phi level 10 đánh bại hắn level 25, chuyện cũ đúng là nhớ lại mà kinh.
Thảo luận liên quan Ngụy Đồng kết thúc, Hữu Ca nói tin tình báo tiếp theo: "Thất nhàn tuần này có một tên ở đây, Nhan Tiểu Trúc đứng thứ 11 bảng đạo tặc."
"Í, cái tên này nghe rất giống như của con gái!" Chiến Vô Thương nói.
"Hơn nữa cảm giác như là một mỹ nữ." Ngự Thiên Thần Minh nói.
"Cần phải tìm cơ hội luận bàn xem sao." Chiến Vô Thương nghiêm túc nói.
Cố Phi thật muốn giới thiệu hai tên này vào hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh, nhất định sẽ rất hợp nhau.
Sáu người tiếp tục đi, Cố Phi lại nhận được tin nhắn của Bách Thế Kinh Luân, hỏi hắn đang ở đâu.
"Thành Hà Vụ, biết chứ?" Cố Phi trả lời gã.
"Đi thế nào?" Bách Thế Kinh Luân hỏi.
"Hệ thống chẳng có tuyến đường này đâu, cậu thuê thuyền của mấy nghiệp đoàn bên chỗ quán rượu bãi biển ấy, đưa cậu qua." Cố Phi dặn dò khá cẩn thận, chủ yếu bởi vì thành Lâm Thủy bên đó cũng chẳng yên ổn cho lắm, tìm thuyền bậy bạ rất có thể lên phải thuyền tặc. Có điều chuyện làm ăn dưới cờ mấy nghiệp đoàn lớn, nói chung vẫn phải chú trọng uy tín, cho nên tìm bọn hắn chắc là không sai.
Bách Thế Kinh Luân giờ cũng đang ở bến tàu đợi bắc thuyền. Vừa nghe còn phải tự mình tìm thuyền, lại quay về quán rượu hỏi thăm, các nghiệp đoàn mở quán rượu quả thực cũng có kiêm luôn kinh doanh nghề này, có khách tự mình tìm tới cửa tất nhiên sẽ không thờ ơ. Nhưng phương hướng đi thành Hà Vụ lại rất đắt, bởi vì đây là tuyến đường hệ thống không hề cung cấp, thế nên người chơi phải tự mình nắm lấy cơ hội kiếm một khoản.
Bách Thế Kinh Luân tuy là một trong Năm Kẻ Mạnh, nhưng là người nghèo hàng thật giá thật, bởi vì giống với Cố Phi, thời gian mỗi ngày đầu nhập vào trong game khá có hạn so với người chơi khác. Lúc này móc rỗng túi chỉ có 98 vàng 76 bạc 54 đồng. Đối phương nhìn thấy vậy, đoán gã thật sự hết tiền rồi, cũng không muốn tham chút tiền lẻ, thế là cũng rộng lượng giảm giá cho gã 5 vàng, chỉ thu gã 95 vàng.
Bách Thế Kinh Luân ngồi thuyền lên đường, cảm thấy chuyến này đi ra ngoài kiếm tiền rất mạo hiểm, giờ đuổi theo còn không giết được Kiếm Nam Du không kiếm được tiền, đến lúc đó lộ phí để trở về cũng không có, quá thảm rồi.
Thật không hiểu mấy đại hiệp cổ đại hình như cũng không đi làm, nhưng tại sao chưa bao giờ thiếu tiền nhỉ? Bách Thế Kinh Luân gác tay sau ót, hai chân bắt chéo nằm trên thuyền lắc lư suy nghĩ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận