Cố Phi kể lại đại khái trải nghiệm hồi đó bởi vì điểm PK tích lũy đến 30, vệ binh hệ thống đã lái thuyền đuổi theo ra biển. Hàn Gia Công Tử nghe xong gật đầu, hỏi: "Bây giờ điểm PK của cậu tới 30 chưa?"
"Chưa!" Cố Phi đen mặt trả lời, Cố Phi biết hắn tuyệt đối không phải là xuất phát từ quan tâm chiến hữu, tám mươi phần trăm là muốn Cố Phi dồn đủ 30 điểm PK dẫn dụ một hạm đội ra khơi, sau đó hắn lại nhân cơ hội lấy một cái ống nhòm.1
"Cố lên!" Hàn Gia Công Tử dặn dò hắn một tiếng, lại đứng ở đầu thuyền cầm ống nhòm giám sát hành động hai chiếc thuyền nhỏ của nhóm Kiếm Nam Du.
Đây là chân tướng vì sao đám Tinh Anh Đoàn chưa từng lộ diện nhưng vẫn nắm rõ tình huống, chính là bởi vì có chiếc ống nhòm này. Đám người chơi trong Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh liều mạng làm việc chạy đi lật mấy đống cỏ bên bờ. Công Tử Tinh Anh Đoàn thì nghe ngóng được cuộc náo động xảy ra ở cửa tây xong cũng ra khỏi thành, cầm ống nhòm quan sát bãi biển bát ngát, chỉ chơi chơi đã tìm được hướng đi của nhiều người như vậy.
Nghiệp đoàn Thanh Hiệp chú ý đám Kiếm Nam du bằng cách nào, Hàn Gia Công Tử không biết, hắn chỉ biết đám người đó nhất định có thể ngăn chặn thành công. Thế nên mới bảo hữu Ca đi đàm phán với Kiếm Nam Du, thông báo cho gã nếu như cần giúp đỡ để thoát thân, có thể bàn chuyện làm ăn.
Kiếm Nam Du khi đó còn chưa biết mình đã rơi vào cái tròng của nghiệp đoàn Thanh Hiệp, cho rằng mấy tên trong Công Tử Tinh Anh Đoàn đang đùa giỡn quỷ kế gì nữa chứ, hoặc là muốn trì hoãn thời của bọn hắn, hoặc là muốn xáo trộn phán đoán của bọn hắn, cũng có lẽ là muốn tiếp cận chỗ hiện tại của hắn, tóm lại Kiếm Nam Du chẳng thèm để ý luôn.
Thẳng đến cuối cùng bị người của nghiệp đoàn thanh Hiệp và Cố Phi giáp công trước sau, nghiệp đoàn Thanh Hiệp công kích mãnh liệt, mà Cố Phi lại thờ ơ, Kiếm Nam Du bị bức đến bất đắc dĩ nên mới thỏa hiệp. Gã không tin tưởng Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng cục diện lúc đó đã không còn đường lui nào cho gã, nên gã đành phải chữa ngựa chết thành ngựa sống, không ngờ đến cuối cùng lại chữa sống được.
Lúc này gã đang chèo thuyền trên biển, Kiếm Nam Du vẫn ôm hoài nghi với chuyện này, gã bảo Giao Thủy cẩn thận chú ý động hướng xung quanh, coi thử có gì dị thường không.
Giao Thủy trừng mắt ưng nhìn trái nhìn phải, chẳng phát hiện được gì cả. Về nghiệp đoàn Thanh Hiệp thì Kiếm Nam Du đã không còn lo lắng gì nữa, trong lúc cấp bách muốn tổ chức một đội ngũ sao dễ vậy được? Ngược lại bên Công Tử Tinh Anh Đoàn, Kiếm Nam Du hoài nghi bọn họ đã sớm có mai phục trong tối.
Lúc này Giao Thủy chẳng phát hiện gì cả. kiếm Nam Du mới hơi yên lòng, gã tự mình điều khiển thuyền đi theo đường xéo, tóm lại là không muốn để người khác phát hiện tuyến đường của bọn hắn.
Gã lại đâu biết được, trong tay Hàn Gia Công Tử cầm ống nhòm, vẫn luôn ở phía xa nhìn chằm chằm hành động của bọn hắn. Mà gã muốn dựa vào mắt ưng của cung tiễn thủ nhìn thấy nhóm người Công Tử Tinh Anh Đoàn thì tuyệt đối là không thể nào.
Hai nhóm người đều ngồi hai chiếc thuyền nhỏ, từ xa đuổi theo nhau trên mặt nước.
"Hỏi gã, nửa tiền còn lại lúc nào thì trả." Hàn Gia Công Tử vừa cầm ống nhòm giám thị đám người Kiếm Nam Du, vừa bảo Hữu Ca hỏi thăm chuyện này.
Mấy người khác nghe vậy, đều có mong muốn được đứng bên bên phe Kiếm Nam Du, tên này quá độc ác. Trong quá trình đi thuyền, Hàn Gia Công Tử đã giải thích mục đích tại sao hắn bố trí như vậy cho mọi người.
Từ lúc bắt đầu hắn đã lên kế hoạch bức Kiếm Nam Du rời khỏi thành Lâm Thủy, thẳng đến khi bọn hắn ghi hết hộ khẩu ở chủ thành tiếp theo. Sau đó lại tiếp tục triển khai truy sát, chỉ có như vậy, mỗi một lần đối phương luân hồi ở điểm sống lại thì mới có thể nắm giữ trong tay bọn họ, chứ không phải giống ở thành Lâm Thủy, rơi vào trong tay nghiệp đoàn Thanh Hiệp hay là mấy nghiệp đoàn khác.
Nghe được ý nghĩ này, mọi người mới hiểu rõ, Hàn Gia Công Tử là có chủ ý với trang bị phục sinh của đối phương. Có điều Hàn Gia Công Tử đã nhanh chóng thỏa thuận, sau khi bạo được trang bị, hắn tuyệt đối sẽ không lấy làm của riêng, đến lúc đó đem đi bán mọi người cùng chia tiền, mới khiến mọi người giữ vững tinh thần tích cực.
Hiện tại Cố Phi cũng rất bận, vừa báo cho bách Thế Kinh Luân nói bảy người Kiếm Nam Du đã thành công thoát thân, bảo gã nhanh đến bến tàu nghĩ cách tụ hội. Còn phải thông báo cho đám Anh Trủng Nguyệt tử và Mang Mang Mãng Mãng không cần tìm nữa, tình hình đã được kiểm soát. Đến cuối cùng còn phải xin lỗi Hỏa Cầu, Hỏa Cầu đáng thương giờ còn đang ngồi trong quán rượu bãi biển, mắt trông mong nhìn Cố Phi trở về giúp gã tẩy điểm PK. Cố Phi thì đã ngồi thuyền rời khỏi thành Lâm Thủy mất rồi. Hết cách, đành phải gởi tin nhắn bảo gã nhanh ngồi thuyền tránh đi, rời khỏi thành Lâm Thủy là cách tốt nhất.
Chẳng mấy chốc mọi người đã trôi nổi được nửa tiếng. Ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn luôn cầm ống nhòm đứng đầu thuyền chỉ dẫn phương hướng, năm người khác đều đang vô cùng nhàm chán.
Ngự Thiên Thần Minh cầm cung bắn cá chơi. chiến Vô Thương thì đang thảo luận kỹ thuật chèo thuyền với chủ thuyền. Hữu Ca cầm sổ nhỏ của hắn không biết lại đang nghiên cứu gì rồi. Kiếm Quỷ ngồi giữa thuyền minh tưởng, trong lúc không hay biết chuỷ thủ nắm nơi tay phải đã được kẹp giữa hai ngón tay như đang kẹp thuốc, bản thân hắn cũng không hề phát hiện.
Cố Phi mới đầu vẫn luôn nhìn Kiếm Quỷ, muốn nhìn thử lúc nào thì hắn sẽ ngậm chuỷ thủ vào trong miệng, kết quả nhìn hồi lâu vẫn không được như nguyện, Kiếm Quỷ vẫn bảo trì tư thế trầm tư đó. Cuối cùng hắn chẳng có chuyện gì làm, chỉ có thể tìm chủ thuyền, người thứ ba trên chiếc thuyền này ngoại trừ Hàn Gia Công Tử và Kiếm Quỷ để nói chuyện.
"Chúng ta đang đi đâu đây?" Cố Phi hỏi, hắn nghĩ chắc chủ thuyền phải quen thuộc với đường thủy thành Lâm Thủy.
"Nhìn phương hướng này thì vẫn chưa biết rõ được." Chủ thuyền lắc đầu.
Vừa nói xong Hàn Gia Công Tử ở đầu thuyền lại chỉ thị: "Lại chếch qua trái một chút."
Chủ thuyền như là chợt nhớ ra điều gì, nói với Cố Phi: "Còn chếch về bên trái tiếp nữa, chắc là muốn đi thành Hà Vụ."
"Thành gì cơ?" Cố Phi còn tưởng đáp án không phải thành Lạc Diệp thì cũng là thành Lâm Ấm, hắn đâu ngờ thì ra phụ cận thành Lâm Thủy còn có chủ thành thứ ba.
"Thành Hà Vụ." Chủ thuyền nói lại lần nữa.
"Thành gì cơ?" Lần này người hỏi là Hàn Gia Công Tử vẫn luôn đứng ở đầu thuyền, hiển nhiên hắn cũng rất bất ngờ với đáp án này. Chủ thuyền bất đắc dĩ muốn nói lại lần thứ ba, Hàn Gia Công Tử đã gọi Hữu Ca ở chiếc thuyền bên kia: "Hữu Ca, bên này còn một chủ thành khác, anh có biết không?"
"Có à?" Hữu Ca cũng kinh ngạc, "Đường thủy chỉ đi thông đến Lâm Ấm và lạc Diệp mà, tôi từng điều tra rồi."
Chủ thuyền trên thuyền đó cười: "Đường thủy chỉ đi thông hai thành này là không sai, có điều đó là đường thủy của hệ thống, ngồi thuyền hệ thống quả thực chỉ có thể đến được hai thành đó thôi, nhưng bây giờ chúng ta tự chèo thuyền, đi về phía thành Hà Vụ cũng không phải không được."
Hàn Gia Công Tử nghe xong lời này, cũng than thở: "Nói vậy bọn hắn muốn đến thành này chứ không phải thành Lâm Ấm hả?"
"Có vấn đề gì à?" Cố Phi hỏi.
"Chẳng có gì, chỉ là đối với người nào đó, đây không phải tin tức tốt." Hàn Gia Công Tử nói.
"Cậu liên hệ Thủy Thâm?" Kiếm Quỷ hỏi.
"Ờ, hình như vậy? Không nhớ nữa." Hàn Gia Công Tử đứng về lại đầu thuyền.
Khu vực biên giới rừng rậm thành Lâm Ấm, thủy Thâm dẫn theo mấy anh em tốt trong nghiệp đoàn, mai phục ngàn dặm dọc theo bến tàu.
"Hội trưởng, tính làm gì vậy?" Có người hỏi gã.
"Có người sẽ lên bờ ở đây, nhưng là thuyền tự chế, cho nên vẫn không rõ cụ thể sẽ lên từ nơi nào, chỉ có thể mai phục vậy thôi." Thủy Thâm trả lời.
"À!" Nghiệp đoàn không ai hỏi nhiều. Bọn hắn đều vững tin vào hội trưởng của mình, thầm nghĩ chắc là nhiệm vụ quan trọng gì đó. Dù sao chuyện muốn làm cũng không mệt, chỉ cần nằm sấp trong bụi cỏ nhìn bờ bên ngoài là được.
Thủy Thâm làm hội trưởng nên tất nhiên phải xung phong đi đầu, nằm mai phục trong bụi cỏ không hề nhúc nhích như Khưu thiếu Vân. "Sắp rồi nhỉ!" Gã nhìn thời gian nghĩ.
Lại nửa tiếng qua đi, từ trong ống nhòm của Hàn Gia Công Tử, có thể nhìn thấy bảy người Kiếm Nam Du đã gần cập bờ. Xung quanh nơi này đều không có bến tàu, quả nhiên là thành Hà Vụ mà hệ thống không có đường thủy đi thông. Bảy người xuống thuyền xong không vội rời đi, đang đi tìm đồ giấu thuyền. Vừa làm việc Kiếm Nam Du vừa nhắc nhở Giao Thủy chú ý mặt biển.
Những thứ này Hàn Gia Công Tử tất nhiên thấy rõ, vội vàng nhắc nhở hai chiếc thuyền đi chậm lại chút, không được tiến vào phạm vi mắt ưng của Giao Thủy.
Chốc lát sau, bảy người thu thập thỏa đáng cất bước rời đi, Hàn Gia Công Tử vội vã ra hiệu hai chiếc thuyền nhanh chóng cập bờ.
"Như vậy vẫn đuổi theo được chứ?" Ngự thiên Thần Minh hỏi.
"Có đồ chơi này, sao không thể tìm được? đây lại không phải thành Lâm Ấm." Hàn Gia Công Tử gõ gõ ống nhòm. Bởi vì ở thành Lâm Ấm có rừng rậm, tác dụng của ống nhòm rất có hạn, cho nên Hàn Gia Công Tử không thể không nhờ Thủy Thâm giúp đỡ canh giữ. Nơi này lại không phải thành Lâm Ấm, tất nhiên ống nhòm có thể phát huy tác dụng. Dựa vào bản thân thì tốt hơn dựa vào người khác.
Không ngờ chủ thuyền nghe xong lời này lại cười: "Nếu ở thành Hà Vụ, thứ này có lẽ cũng không phát huy được tác dụng gì đâu."
"Tại sao?" Hàn Gia Công Tử ngẩn ra, tùy tiện lẩm bẩm cái tên của chủ thành, "Chẳng lẽ..."
"Ha hả, thành này có sương mù rất lớn." Đáp án quả nhiên bị Hàn Gia Công Tử đoán trúng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, thật khó khăn mới đuổi theo Kiếm Nam Du đến nơi này, chẳng lẽ nhờ màn sương mù tự nhiên này yểm hộ để bọn hắn thoát được?
Đúng vào lúc này, Hàn Gia Công Tử lại nhận được tin nhắn mới, mở ra xem là Thủy thâm: "Đã hơn một tiếng rồi, sao người còn chưa tới?"
"À, một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?" Hàn Gia Công Tử trả lời.
"Đừng giở trò cũ, có lời gì mau nói!" Thủy thâm đã mơ hồ cảm giác được không ổn.
"À, chuyện là bọn hắn chắc sẽ không tới đâu, cậu có thể kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi rồi, ngủ sớm đi ha!"
"Mẹ kiếp nhà anh, anh lại chơi ông đây có phải không?"
"Nói ra có lẽ cậu không tin, lần này là do tôi phán đoán sai lầm..."
"Mẹ kiếp anh đang lừa ai chứ!"
"Cậu xem, tôi biết cậu sẽ không tin mà. Tôi cũng rất khó hiểu, với sự thông minh của tôi sao lại xảy ra sai lầm được chứ! Ài, không nói nữa, còn có chuyện phải làm, về sau lại liên lạc ha!" Hàn Gia Công Tử gởi tin nhắn này xong nhanh chóng thiết lập chặn tin nhắn từ Thủy Thâm, mặc cho Thủy Thâm bên kia oanh tạc tin nhắn, hắn hoàn toàn không hề hay biết, nhìn năm người trên thuyền nói: "Các đồng chí, một lần khiêu chiến lớn nhất từ trước tới nay, ở một chủ thành xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, mọi người có tự tin tiêu diệt Kiếm Nam Du không?"
"Chỉ cần anh nói cho tôi biết gã ở đâu thì đó chỉ là chuyện nhấc tay." Cố Phi lười biếng nói.
Đúng là chọt trúng chỗ đau của Hàn Gia Công Tử, đây là một tình huống ngoài ý muốn hiếm thấy xuất hiện làm rối loạn toàn bộ kế hoạch. Hữu Ca ở bên kia nói với vẻ hổ thẹn: "Lần này phải trách tôi, là tôi sơ suất."
"Không trách cậu!" Hàn Gia Công Tử vung tay, mọi người cho rằng hắn khó có được thừa nhận sai lầm, đang chuẩn bị rửa tai lắng nghe, thì thấy hắn tiêu sái quay người đỡ trán nói: "Thành Hà Vụ? Đây là nơi cmn do tên ngu xuẩn nào thiết kế ra chứ?"
"Ách xì!" Đồng chí Diệp Tiểu Ngũ nhân viên trò chơi tự hạn chế đột nhiên ách xì một cái thật mạnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận