Cửa tây thành Lâm Thủy, tuy dọc đường khá nguy hiểm nhưng cuối cùng Kiếm Nam Du vẫn đến được đây.
"Đến cả rồi chứ?" Gã hỏi mấy người khác trong kênh chat.
"Đến rồi..." Năm người khác lần lượt trả lời. Hiện nay Kiếm Nam Du đang ở trong một con hẻm nhỏ vẫn chưa đi ra, trộm liếc nhìn bên ngoài, chỉ thấy được Giao Thủy đang giả bộ bày hàng ở một khu chợ nhỏ trên con đường đến cửa thành. Ngày thường Giao thủy cũng hay bày hàng trên đường nhỏ gần cửa thành bán đồ, giờ xem như đã phát huy được tác dụng, gã giả vờ không có bất cứ người nào hoài nghi.
Còn bốn người khác, Kiếm Nam Du lại đảo mắt nhìn cẩn thận một vòng, vẫn không tìm ra được. Gã rất hài lòng, ngay cả bản thân gã cũng không nhận ra được, huống chi là mấy thằng lạ hoắc nào chứ.
"Đại Nam, làm sao bây giờ? Xông ra à?" Người gởi tin nhắn hỏi là Hỏa Nhiên Y.
"Phiền phức rồi, hình như người canh cửa nhiều hơn thì phải." Đạo Hương Mục nói.
Kiếm Nam Du đã phát hiện được vấn đề này. So với lúc gã ở cửa đông, giờ mọi người tụ tập lại với nhau, chỉ mới chậm chễ chút xíu mà người nơi cửa thành có thể nói là tăng mạnh. Ý định trước đó của Kiếm Nam Du là chuẩn bị tụ tập lực lượng của mọi người gắng gượng xông ra, chỉ cần diệt sạch đối phương thì đối thủ sẽ không biết được hướng đi của phe mình nữa. Kiếm Nam Du vốn có tự tin này.
Nhưng giờ nhân số bên đối phương đã tăng mạnh, đừng nói có giết sạch được không, có thể ra ngoài không đã là vấn đề rồi.
Trong kênh chat trở nên tĩnh lặng.
"Thế này nhé." Giao Thủy nói, "Tôi dẫn bọn hắn rời đi, các cậu chờ thời cơ rồi xông ra ngoài."
"Hay để tôi làm cho, mục sư như tôi mới có thể dẫn dắt toàn bộ sức chú ý của bọn hắn được." Đạo Hương Mục cũng nói. mọi người trầm mặc. Lời của Đạo Hương Mục không hề sai, Giao Thủy dẫn dụ, chắc chắn là không thể hấp dẫn được toàn bộ sức chú ý của đối phương, chỉ có mục sư xuất hiện mới có khả năng đó, nhưng vấn đề giao Thủy là cung tiễn thủ, có ưu thế về tốc độ, nên vẫn có xác suất thoát thân được. mục sư mà bại lộ, vậy khẳng định là chết không còn gì nghi ngờ.
"Vậy để tôi đi cho." Nhất thời chẳng ai nói chuyện cả, Đạo Hương Mục quyết định, đang chuẩn bị hiện thân, Kiếm Nam Du chợt gởi một tin nhắn: "Chẳng cần ai đi cả."
"Tại sao?" Đạo Hương Mục nghi ngờ. Kiếm nam Du chưa bao giờ là người xử trí theo cảm tính cả.
"Cậu đi dẫn dắt cũng vô dụng, cậu vừa ra đã bị người ta giết, cậu có thể chạy được mấy bước chứ?" Kiếm Nam Du nói.
Đạo Hương Mục nghĩ thấy cũng đúng, người không có tốc độ sao có thể dẫn đối thủ rời đi được? Chẳng chạy được bao xa đã bị người ta đuổi kịp tiêu diệt mất tiêu rồi.
"Vậy phải làm sao?" Một người hỏi.
"Tất cả nghe tôi nói đây!" Trong đầu Kiếm nam Du giờ đây đã có suy tính.
"Cách hay!!!" Đợi Kiếm Nam Du nói xong, tất cả mọi người đều đập bàn khen hay.
Dưới cửa thành tây lúc này đây đang tụ tập người của mười mấy nghiệp đoàn. Mỗi nghiệp đoàn đều có một đội ngũ phối hợp các chức nghiệp hoàn mỹ, đều có ý đồ chiếm cứ vị trí có điều kiện tốt nhất dưới cửa thành, không khí rất không hài hòa, mắt nhìn lẫn nhau như muốn phun lửa. Bọn hắn đang đợi kết quả hiệp thương của các hội trưởng ở học viện mục sư, một khi không đúng thì nơi đây sẽ lập tức diễn biến thành chiến trường. Mỗi một đội ngũ đều đã chuẩn bị chiến đấu, đang dự tính một khi bắt đầu đánh thì phe mình nên áp dụng thủ đoạn gì.
Nhưng trong lúc đó bọn hắn cũng không quên đi một sứ mệnh lớn khác: Nhìn chòng chọc người chơi lui tới ra vào.
Bầu không khí căng thẳng như sắp ngưng kết. Bàn tay siết chặc vũ khí của mọi người chảy đầy mồ hôi. đột nhiên, tại một con đường gần cửa thành nhất, một tên mục sư vội vội vàng vàng xông tới. Mắt người chơi của các nghiệp đoàn giờ đây đều sáng lấp lánh.
"Là gã hả?" Trong đầu mọi người thoáng qua sự do dự, lại thấy một mũi tên bay ra từ trong ngõ hẻm mà mục sư vừa mới chạy ra, ghim trúng ngay vai của mục sư.
Người chơi dưới cửa thành trở nên rối loạn. bọn hắn không hẹn mà cùng nhào về phía pháp sư nọ.
Bước chân của mục sư không hề dừng lại, gã cất bước muốn tiếp tục bỏ chạy, nhưng bất đắc dĩ một chuỗi Hỏa Cầu đuổi theo bước bộ của gã, đánh trúng ngay sau lưng của gã. Cùng lúc đó lại một Truy Tung Tiễn bay đến.
Ánh sáng trắng lóe lên! Trong vòng sáng loáng thoáng có vật gì đó rơi xuống.
"Lạch cạch" một tiếng, đồ rơi xuống đất, ánh sáng trắng tản đi, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, là một cây pháp trượng.
Gần như là cùng lúc, một tên cung tiễn thủ bay nhanh từ trong ngõ hẻm xông ra, liếc mắt đám người dưới cửa thành đang áp sát đến gần. Cuống quít xông về phía pháp trượng trên đất. Xông ra sát theo phía sau là một chiến sĩ dũng mãnh, xài Xung Phong đánh lên hông của cung tiễn thủ, cung tiễn thủ thoáng cái bị đâm cho bay xa, chiến sĩ muốn đi nhặt pháp trượng, thế nhưng tốc độ của gã lại quá chậm, gã rống giận. Lúc này pháp thuật của pháp sư, mũi tên của cung tiễn thủ cùng nhau bay đến. Lấy cây pháp trượng kia làm trung tâm, pháp sư thiêu đốt cả một vòng xung quanh. Đám cung tiễn thủ thì điên cuồng bắn tên về phía tên chiến sĩ, chiến sĩ làm sao còn tiến lên trước được nữa, hoảng sợ bỏ chạy về lại trong ngõ.
"Nhanh, pháp trượng!!!" Không biết tiếng gào này truyền tới từ hướng nào. Đội ngũ của các nghiệp đoàn đều mạnh mẽ xông lên. người có ưu thế tốc độ thì lúc này đã vượt lên trên mọi người, nhưng lúc chỉ cách pháp trượng còn mấy bước thì lửa từ trên trời giáng xuống đã đốt bọn hắn thành tro bụi. tất cả mọi người đều dừng bước. Lúc này ai dám tiến lên nhặt cây pháp trượng sẽ lập tức sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Sau khi tên người chơi đáng thương đó hy sinh, tất cả mọi người đều nhớ tới đạo lý này.
Trong phút chốc tao nhìn mày, mày nhìn tao, pháp trượng nằm đằng trước không được mấy bước, lại chẳng có ai dám tiến lên lấy. Mọi người nhanh chóng ở trong kênh chat mật của mình tranh luận nên làm thế nào, có người đã báo cáo tình huống bên này cho các hội trưởng biết.
Bên chỗ học viện mục sư đã sớm loạn xà ngầu, đám hội trưởng đại nhân còn đang hiệp thương với cục diện trước mắt, lại chẳng tìm được cách thích hợp, lại thấy một tên mục sư sống lại trong học viện mục sư. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, mục sư đó đã mang theo ánh sáng trắng logout mất, mọi người còn đang ngây người đây, đã liên tiếp nhận được báo cáo phe mình ở cửa tây: có mục sư tạch, bạo ra được một cây pháp trượng.
Các hội trưởng vừa nghe được tin này thì còn hội họp gì nữa, lập tức dẫn thành viên của mình chạy như điên về cửa tây, dọc đường còn tìm hiểu rõ tình huống và cục diện trước mắt.
"Pháp trượng trên mặt đất, không ai dám lên nhặt cả!"
Trạng thái này không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là kế sách lâu dài, bởi vì vật phẩm nằm trên đất đến thời gian sẽ bị hệ thống reload. Mà thời hạn này chỉ được năm phút.
Từ học viện mục sư tới cửa tây dù người có tốc độ nhanh nhất cũng không thể đến được trong vòng năm phút, cũng chính là nói, trước khi các hội trưởng dẫn người tới, thì nhất định phải có người nhặt pháp trượng lên, bằng không mọi người sẽ như công dã tràng.
Lúc này các hội trưởng đều suy nghĩ cho tình huống nhanh nhất, liên tục nhắc nhở đàn em: Tìm đúng cơ hội cướp pháp trượng. Dù cướp không được thì cũng phải nhìn rõ là người nào nhặt được cùng với chức nghiệp của tên đó.
Cùng lúc đó, lính canh ở các điểm sống lại đều đươc dặn dò phải có đủ tinh thần.
Cửa thành tây, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm. Lúc này cách thời gian pháp trượng rơi đã qua nửa phút, nhìn thì như chẳng có ai nhúc nhích. Nhưng thực tế người ở hàng đầu đều đang dùng cách thức khó mà phát hiện nhích bước về phía trước. Mỗi người đều muốn tiến vào phạm vi khoảng cách mà chỉ cần duỗi tay là có thể lấy được pháp trượng, như vậy thì cho dù chết ngay lập tức cũng sẽ lấy được. Trừ phi vận may quá tệ, chết phát là lại bị bạo ra cây pháp trượng này.
Một phút qua đi, ý đồ của tất cả mọi người đều đã bại lộ, bọn hắn lúc này thế mà đã rút ngắn được một khoảng cách, đây là biến hóa mà mắt thường cũng có thể phán đoán ra được. Người chơi ở hàng sau đều ngạc nhiên, dưới cái nhìn của bọn hắn thế mà trong lúc không hề hay biết, người chơi ở hàng đầu đã kéo dài một đoạn khoảng cách với bọn hắn, lúc này mọi người mới nhận ra được, tác dụng của tích tiểu thành đại đúng là quá đáng sợ rồi.
Hàng trước có người đột nhiên lao ra!
Thực tế dù mọi người nhìn như đứng cùng một hàng, cự ly cách pháp trượng không thể nào giống nhau, có người hơi xa, có người hơi gần. Vị trước mắt đây là người cách pháp trượng gần nhất, chỉ có hai bước. Khoảng cách mà chỉ cần cất bước khom lưng là có thể đến được, cuối cùng gã không nhẫn nại được nữa, giành trước ra tay.
Gã nhanh! Người khác còn nhanh hơn gã.
Gã cách pháp trượng gần nhất, nhưng có người gần gã hơn là gã gần pháp trượng.
Hai tên người chơi bên cạnh gã, thấy tên này có động tác cái là lập tức công kích, hai người liên thủ, tên đó tạch ngay tại chỗ. Mà tâm kế của một tên trong tổ hợp hai người sâu hơn, lợi dụng cơ hội công kích đó khéo léo nhếch vị trí của mình lên trước, sau một kích đắc thủ thì thuận thế muốn đi lấy pháp trượng. Thế là lại có người chơi vẫn luôn nhìn gã chằm chằm ra tay với gã.
Trạng thái lúc này đây vốn chính là chạm vào là nổ ngay. Huống chi giờ đã hai lần chạm rồi? Phản ứng dây chuyền được hoàn thành nhanh chóng, tất cả mọi người vung tay, vừa tiến lên giành nhau pháp trượng vừa loại trừ kẻ địch bên cạnh.
Cảnh tượng hỗn loạn bất kham, người chơi giở ra đủ loại thủ đoạn mạnh khóe.
Có người trong hỗn loạn đã sắp chạm đến được pháp trượng, người bên cạnh thấy không ngăn cản kịp, vội vã nhấc chân đá pháp trượng đi. Trên đất đều là chân người, pháp trượng chẳng lăn đi được xa, nhưng tên mới bỏ lỡ cơ hội tốt này đã lập tức chết trong loạn quân.
Tên người chơi thứ hai tìm được cơ hội trong hỗn loạn. Vừa mới khom lưng nhếch mông đã bị người ta đạp cho một cái thật mạnh, mất đi thăng bằng ngã sấp mặt trên đất. Nhưng cánh tay còn đang nỗ lực vươn ra muốn nhặt pháp trượng. Kết quả cuối cùng là bị các người chơi giẫm đạp đến chết.
Cuối cùng mọi người phát hiện trong tình cảnh hỗn loạn kiểu này muốn khom lưng nhặt pháp trượng rõ ràng là muốn chết. Thế là chẳng có ai làm ra hành động khinh xuất đó nữa. Người chơi xông đến gần pháp trượng đều liều mạng duỗi chân muốn giẫm pháp trượng dưới chân của mình.
Chen chúc, đánh đập, pháp thuật, tử vong. Đám người chơi không liên quan hoảng sợ nhìn màn trước mắt. Mà lúc này Kiếm Nam Du dẫn theo mấy anh em của gã đang lặng lẽ xuyên qua con ngõ bên cạnh, đi ra khỏi cửa tây. Không ai chú ý đến bọn hắn, sức chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên cây pháp trượng trên mặt đất.
Nhưng mà hết thảy những thứ này chẳng qua là một màn kịch mà đám Kiếm Nam Du bày ra, ngay cả tên mục sư bị tạch cũng không phải là người của bọn hắn. Chỉ là một người chơi gà mờ nào đó cấp còn thấp tùy tiện giám định được trên đường. Dùng 50 vàng và một kiện trang bị mục sư không tệ, đã thuyết phục được đối phương diễn ra tiết mục hy sinh bản thân.
Còn về cây pháp trượng trên đất, chỉ là một cây pháp trượng bình thường, trong khoảnh khắc chết tên người chơi mới kia buông tay thả ở trên đất, chuyện thế này thì ai cũng đều làm được.
Kiếm Nam Du đoán chắc đám đó thấy được màn hồi nãy thì sẽ bị ấn tượng lúc đầu làm cho hồ đồ. Tuyệt đối không có ai trong lúc đó rồi còn nghĩ được nó chỉ là một vở kịch, sử dụng Giám Định Thuật để giám định thật giả.
Kiếm Nam Du là người cuối cùng đi ra khỏi cửa tây, quay đầu nhìn đám người chơi còn đang tranh giành cây pháp trượng bình thường trên mặt đất, để lại nụ cười khinh miệt.
————
[1] Đây là một câu thơ trong "Lương Phủ ngâm" – một trong hai khúc của Cổ khúc "Thái Sơn Lương Phủ ngâm", khúc còn lại là "Thái Sơn ngâm", đều là những bài ca mai táng. Khi Gia Cát Lượng đi bộ ra ngoài cổng thành nước Tề, trong lúc buồn bã thương tiếc ba vị dũng sĩ chết oan mà viết ra về một ngọn núi nhỏ tên là Lương Phủ tại chân núi Thái ở Trung Quốc. Người ta tin rằng, núi Lương Phủ là nơi hồn phách người chết quay trở về. Bài thơ:
"Bộ xuất Tề thành môn; Dao vọng đãng âm lý.
Lý trung hữu tam phần; Luỹ luỹ chính tương tự.
Vấn thị thuỳ gia trủng; Điền Cương, Cổ Dã Tử.
Lực năng bài Nam sơn; Văn năng tuyệt địa lý.
Nhất triêu bị sàm ngôn; Nhị đào sát tam sĩ.
Thuỳ năng vi thử mưu; Quốc tướng Tề Yến Anh."
Dịch nghĩa:
Đi bộ ra ngoài cổng thành nước Tề; Từ xa nhìn về một ngôi làng mơ ảo nơi xa xa.
Ở trong làng có ba ngôi mộ; Giống nhau tựa như xếp chồng lên nhau.
Hỏi là mộ của ai vậy? Là mộ của Điền Cương, Cổ Dã Tử (và Công Tôn Tiếp).
Tài võ của họ có thể lật đổ núi Nam; Tài văn của họ có thể xoay chuyển đất trời.
Nhưng một sớm bị lời sàm ngôn; Hai trái đào đã giết chết ba dũng sĩ.
Ai là người có thể nghĩ ra mưu kế đó? Là tướng quốc nước Tề: Yến Anh.
Đây là bài thơ Lương Phủ ngâm, nằm trong tập thơ "Gia Cát Lượng tập. Lương Phủ". Mở đầu bài thơ đã chỉ rõ vị trí phần mộ của 3 dũng sĩ: "Tề thành": chỉ đô thành Lâm Truy của nước Tề; "đãng âm lý": chỉ một ngôi làng ở phía Đông Nam Lâm Truy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận