Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 418: Mục tiêu rốt cuộc là ai

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 604 lượt xem
  • 2254 chữ
  • 2020-09-18 20:04:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Tôi thấy là đang đợi đánh BOSS thật đó!" Mang Mang Mãng Mãng chợt nói một câu.

"Hả?" Một đám người nhìn cô.

"Rõ ràng thế kia, tin tức có người thi triển phục sinh ở quán rượu bãi biển được truyền đi, đám người này đều là nghe danh tới cầu cạnh rồi." Mang Mang Mãng Mãng nói.

"À..." Mang Mang Mãng Mãng nói hơi uyển chuyển, nhưng mọi người đều nhanh chóng hiểu ý, Cố Phi giơ ngón tay cái với cô: "Không hổ là người tửng trải." Cố Phi và bách Thế Kinh Luân thì không nói, Anh trủng Nguyệt Tử và Hỏa Cầu cũng là dân lão làng, phản ứng lại không nhanh bằng Mang Mang Mãng Mãng.

"Anh có ý gì?" Mang Mang Mãng Mãng trừng Cố Phi.

"Chẳng có ý gì cả, tôn trọng sự thật ấy mà!" Cố Phi nói.

Mang Mang Mãng Mãng chẳng có lời nào để biện minh, bởi vì đây đúng là sự thật. Với thế lực nghiệp đoàn Tiền Trần hồi đó ở thành nguyệt Dạ, nếu như phát hiện mục sư có kỹ năng Phục Sinh ấy à, cô nghĩ nhất định cũng sẽ dẫn người đi "cầu cạnh". Có điều khoảng thời gian hào nhoáng nhất của của cô, nghiệp đoàn Tiền Trần một nhà độc quyền, chẳng có người nào dám nhảy ra cạnh tranh. Tuyệt đối sẽ không giống thành Lâm Thủy bây giờ, nghiệp đoàn tụ tập chen chúc ngoài cửa học viện mục sư... Mang Mang Mãng Mãng đếm một lượt, chẳng đếm ra được, dù sao đã có tận sáu bảy nhà.

Cảnh tượng như này nhìn khá là quen. Mang Mang Mãng Mãng giật mình, nhớ lại mới bất giác cảm thấy có hơi dở khóc dở cười. Hồi đó lúc cô chặn người bạo trang bị không phải quần hùng hội tụ thế này, nhưng về sau rơi vào cảnh bị người đuổi giết, bị chặn ở học viện mục sư thì đúng là y chang cảnh tượng này luôn: Mấy nghiệp đoàn cầm cờ ngồi xổm ngoài cửa học viện mục sư, thề giết Mang Mang Mãng Mãng. Lúc đó chỉ là một lòng một dạ không phục liều mạng chống đỡ với người ta, không hề cảm thấy uất ức chút nào, giờ đã biết hành vi vô sỉ của Ngân Nguyệt, nhớ lại lồng ngực vẫn không khỏi chua xót.

"Nhiều người ở đây thế này, vậy mục sư đâu?" Cố Phi lẩm bẩm.

Mang Mang Mãng Mãng phục hồi tinh thần, tiếp lời: "Còn chưa tìm được, đoán chừng lúc này đang tìm kiếm toàn thành rồi, chỉ cần tìm được là lập tức tiễn tới đây liền."

Cố Phi nghĩ nghĩ lại nói: "Ý đồ hiện giờ đã rất rõ ràng rồi. Đám Kiếm nam Du không thể nào không biết được, chẳng lẽ vẫn sẽ mang pháp trượng trên người?"

"Nhà kho bên kia cũng có người!" Mang Mang Mãng Mãng trả lời, những thứ này cô đều chú ý đến, thực ra bởi vì cô đã từng chỉ huy những quy trình này rồi, rất quen thuộc.

"Nhà kho? Há, tôi không chỉ cái đó, ý tôi muốn nói, bây giờ tất cả mọi người đều ngồi xổm chờ ở học viện mục sư, nếu gã đưa trang bị có kỹ năng cho người khác thì sao?" Cố Phi nói.

"Đưa cho người khác?" Mọi người đều sửng sốt. Hiển nhiên đối với mấy tay già đời trong game online, bọn họ không tán thành phương án này cho lắm. Trong game online sự tín nhiệm lẫn nhau khá yếu ớt, một trang bị có giá trị như vậy, giao cho người khác bảo quản giúp, rất có khả năng sẽ trở thành nghi thức cắt bào đoạn nghĩa luôn.

"Sao, làm vậy có vấn đề gì à?" Hiển nhiên ngoài Cố Phi chỉ vì "cho cậu ngầu chút đó" đã đưa trang bị siêu cấp cho Hỏa Cầu mượn ra thì chẳng có người chơi bình thường nào có sự tin tưởng đầy rẫy nguy cơ này được.

"Túy ca!" Trên mặt Hỏa Cầu tràn đầy biểu cảm đau đớn: "Không phải người nào cũng có phẩm đức cao thượng như em, dùng xong trang bị cực phẩm của anh còn trả lại không chút do dự vậy đâu. Anh cứ tùy tiện đổi người nào đó, ví dụ như Nguyệt Tử nè, tuyệt đối sẽ cầm trang bị rồi chạy thẳng một mạch luôn!"

"Moá, sao có thể!!" Anh Trủng Nguyệt Tử lòng đầy căm phẫn, "Lại không phải trang bị của tiềm phục giả!" Gã nói.1

Mọi người đều khinh bỉ.

"Tôi thấy đám người kia vẫn có khả năng sẽ làm vậy." Sau cùng Cố Phi nghiêm túc tổng kết. Từng có kinh nghiệm giao thủ với bảy người Kiếm Nam Du, khiến hắn cảm thấy hành vi của bảy người có lẽ đáng xấu hổ, nhưng tình bạn lại không phải giả. Huống chi là cùng một đảng cướp bóc. Đây cũng có thể xem như đoàn thể thương nghiệp, thuật phục sinh đó có lẽ chính là tài sản tập thể, vì chỉ mục sư có thể dùng nên mới nằm trong tay mục sư thôi, vào lúc thế này chuyển đi là rất bình thường.

Nghe được Cố Phi phân tích mấy người đều cảm thấy có lý. Mang Mang Mãng Mãng tiến thêm một bước bổ sung: "Hơn nữa bây giờ người mấy nghiệp đoàn nhiều hơn rồi, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của bảy người, tôi nghĩ bọn hắn nhất định đã tách ra."

"Vậy trang bị kỹ năng rốt cuộc sẽ nằm trên người ai?" Hỏa Cầu nói.

"Đạo tặc?" Cố Phi đoán.

Mọi người cùng gật đầu, đạo tặc có kỹ năng tiềm Hành, không thể nghi ngờ là một tên trốn truy sát dễ nhất, đặt thứ trân quý trên người gã có hệ số an toàn cao nhất.

"Đạo tặc Tiềm Hành, vậy thì càng không dễ tìm rồi!" Anh Trủng Nguyệt Tử lộ vẻ mặt khó xử. Dù đối phương không Tiềm Hành bọn họ cũng chả nhận ra rồi, huống hồ giờ còn trở thành người trong suốt luôn.

"Không nhất thiết phải tìm. Nếu có thể đoán được hành động tiếp theo của bọn hắn..." Cố Phi nói.

Mang Mang Mãng Mãng nhìn đám người hỗn loạn bên ngoài cửa học viện mục sư: "Với tình hình trước mắt, bọn hắn không thể ở lại thành Lâm Thủy được nữa, chắc chắn sẽ nghĩ cách rời đi."

"Nhưng thành Lâm Thủy không phải nói đi là đi được, nhất định phải ngồi thuyền. nhưng bọn hắn lại không thể đến bến tàu bắc thuyền, bởi vì nơi đó vừa vặn là địa bàn của các nghiệp đoàn lớn, cho nên bọn hắn chỉ có thể ngồi thuyền tự chế." Cố Phi nói xong thì nhìn Mang Mang Mãng Mãng, loại thuyền này bọn họ đã có dịp được đi.

"Đúng vậy!" Mang Mang Mãng Mãng nói với Anh Trủng Nguyệt Tử: "Bảo mấy anh em ra khỏi thành, sau đó đi dọc theo bờ. Nhìn thấy nơi nào có nhà cỏ đống cỏ chồng cỏ có thể che được đồ vật thì đều không được bỏ qua, bên dưới có khả năng giấu thuyền nhỏ. Tìm được thuyền rồi thì gởi tọa độ."

"Ừ ừ!" Anh Trủng Nguyệt Tử gật đầu liên tục.

"Bảo mọi người cẩn thận, đề phòng đạo tặc tiềm Hành!" Cố Phi nói.

"Hiểu!" Anh Trủng Nguyệt Tử vẫn luôn ở bên cạnh nghe, đã sớm hiểu ý, lập tức gởi tin cho các anh em trong đoàn, bảo mọi người đi ra bờ biển tìm kiếm.

"Nơi có thể che được đồ vật?" Anh em trong Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng bỉ ổi của bọn họ, "Có khi nào sau khi vén lên, sẽ tóm được một đôi uyên ương không?"

"Woa, có khả năng này, kích thích quá!!"

"Quá kích thích luôn, đi nhanh!" Sĩ khí lập tức dâng cao, Anh Trủng Nguyệt Tử vui mừng gật đầu: "Mấy anh em đã đi rồi."

Lúc này Bách Thế Kinh Luân vẫn luôn không lên tiếng đụng đụng Cố Phi nói: "Nè, mục tiêu của chúng ta hình như là Kiếm Nam Du, không phải trang bị kỹ năng phục sinh gì mà?"

Nhất thời ánh mắt của ba người khác đều tập trung lên người Cố Phi, thầm nghĩ thì ra anh cũng thấy hơi tiền nổi máu tham à!

Vẻ mặt Cố Phi vẫn bình tĩnh: "Ai nói mục tiêu của tôi là trang bị kỹ năng? Con đường chạy trốn này Kiếm Nam Du nhất định cũng phải đi mà! Tìm được thuyền không phải đồng nghĩa tìm được Kiếm Nam Du à."

"Thì ra như vậy." Bách Thế Kinh Luân gật đầu, "Nhưng mà trang bị kỹ năng đó nghe đồn rất đáng giá, nếu thuận tiện thì bạo luôn!"

"Cướp luôn hả? Chuyện này không tốt lắm!" Cố Phi lau mồ hôi.

"Cướp của bọn cướp. Hình như đây là con đường lúc đầu anh kiến nghị cho tôi mà nhỉ?" Bách Thế Kinh Luân nói.

"Vậy hả?" Cố Phi nhớ lại, hình như thật sự có chuyện này. Lúc đầu hắn đúng là kiến nghị Bách thế Kinh Luân đi cướp của bọn cướp, về sau là đám Hữu Ca phân tích nói đảng cướp bóc chẳng có gì đáng giá, đề án này mới bị bỏ qua. Lúc này nghĩ lại, đám người Kiếm nam Du vẫn là có chất béo đó chứ!

"À, đã vậy, nếu thuận tiện thì đoạt luôn!" Cố Phi quyết định.

"Vậy thì cần có người canh bên chỗ nghiệp đoàn đạo tặc đó!" Mang Mang Mãng Mãng nói.

"Bằng không cậu đi qua bên kia?" Cố Phi nói với Bách Thế Kinh Luân. Canh giữ ở nghiệp đoàn đạo tặc chỉ có thể là một trong hai người. Bởi vì đạo tặc có Tiềm Hành, chỉ có hai người có thể dựa vào khí tràng cảm giác được.

"Được!" Bách Thế Kinh Luân vui vẻ gật đầu.

"Vậy chúng ta cũng đi ra ngoài thành tìm thuyền thôi?" Cố Phi nói với ba người khác. mọi người gật đầu. Tiếp đó Bách Thế Kinh Luân một mình đi nghiệp đoàn đạo tặc mai phục, Cố Phi và ba người Hỏa Cầu cùng đi ra khỏi thành Lâm Thủy. Trên đường Cố Phi lại gởi tin cho mấy anh em trong dong binh đoàn: "Đang bận gì vậy mấy bạn."

"Kiểm tra công việc." Hàn Gia Công Tử trả lời. Lúc này năm người họ đang đi dạo trong thành, thỉnh thoảng nhìn thấy tiểu đội tìm kiếm khắp nơi, cảm thấy bản thân vất vả không hề uổng phí, rất được an ủi. Mà bọn họ hành động tập thể, cũng đã hấp dẫn không ít tầm mắt hoài nghi, có điều không ai tùy tiện ra tay với họ, bởi vì mọi người đều đoán rằng không phải năm người này.

"Nhìn, đó có năm người, chức nghiệp phù hợp! Có phải bọn họ không?" Tên đầu tiên phát hiện luôn nói như vậy.

Tiếp đó tên thứ hai nhìn kỹ lại cho ra kết luận: "Không phải, toàn là đàn ông, không có phụ nữ mới đúng."

"À..." Mọi người đều thoải mái nhìn Hàn Gia Công Tử. Tất nhiên đây đều là chuyện xảy ra trong âm thầm, năm người Tinh Anh Đoàn không hề biết được. Đi rồi đi cuối cùng đến được học viện mục sư. Nhân số so với lúc đám Cố Phi dừng lại còn nhiều hơn, hội trưởng Đan Thanh Hiệp Ảnh của nghiệp đoàn Thanh Hiệp cũng đã có mặt, vừa vặn mấy vị đầu não của các nghiệp đoàn cũng chạy đến đang ở bên cạnh căng thẳng hiệp thương.

Đám người Kiếm Nam Du ở trong mắt bọn hắn giờ đã trở thành một dĩa thịt mỡ được đặt ở trên bàn ăn. Bị ăn là tất nhiên, chẳng hề khó khăn, vấn đề là bây giờ nhiều đôi đũa thế này, rốt cuộc người nào sẽ gắp được?

Trực tiếp hỗn chiến, ai nhặt được thì của người đó? Cách này thực ra không thể nói là không công bằng, vấn đề nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ đến lúc đó mục sư chưa chết, mấy tên đến gần mục sư đã lần lượt bị chơi chết. Đây không phải điều mọi người muốn thấy. Đúng lúc giờ quản lý đều có mặt, mọi người quyết định cùng thương lượng ra một cách hòa bình thống nhất. nhìn đám người đang ôm tâm trạng hận cho mấy tên bên cạnh đều chết hết, lại phải ngồi cùng với nhau vui vẻ hòa nhã thương lượng vấn đề, Hàn Gia Công Tử cười lạnh hai tiếng.

"Sao vậy?" Mọi người vội hỏi. Người quen thuộc Hàn Gia Công Tử đều biết, tuy rằng tên này tâm kế rất sâu, nhưng không phải loại hình buồn vui đều không hiện ra mặt.

Lúc hắn cười khá ấm áp, có nghĩa là bạn sắp xui xẻo.

Mà lúc hắn cười lạnh như vậy, có nghĩa là bạn phạm phải sai lầm, mà hắn đang cười nhạo bạn ngu xuẩn.

"Chúng ta đi thôi!" Hàn Gia Công Tử chẳng có hứng thú dừng chân lại học viện mục sư này thêm giây phút nào nữa. Gọi mấy người rời đi.

"Đi đâu?" Mọi người hỏi.

"Ra ngoài thành đi đạo loanh quanh." Hàn Gia Công Tử nói.

"Ngoài thành có gì mà dạo?" Mọi người không hiểu.

"Thành Lâm Thủy quậy thành thế này, đám Kiếm Nam Du còn ở lại được à? Chắc đã nghĩ cách rời đi rồi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Nhưng bọn hắn có thể ra được sao?" Dọc đường đi dạo cũng thấy được cảnh tượng chỗ cửa thành. Sau khi người chơi luyện cấp bên ngoài trở về thì lính canh ở các cửa thành đều càng lúc càng đông.

"Thế nào chả có một người ra được." Hàn Gia Công Tử nói.+

"Ai?"

"Đạo tặc."

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top