Kiếm Ám Dạ Lưu Quang và Ám Dạ Linh Bào được trả lại cho Cố Phi trong tiếng quát mắng của mọi người. Mọi người nhìn không quen Hỏa Cầu ngầu lòi như vậy. Gã chơi thế, gái bị gã tán đi hết thì mọi người còn lăn lộn cái rắm á! Tuy rằng nơi này ngoại trừ Mang Mang Mãng Mãng ra thì không có cô gái thứ hai, nhưng đám bỉ ổi này sinh ra là để tán gái, trên đường không có gái, trong lòng lại có!
Giờ thì chẳng còn người nào để ý phần tử còn sót lại của đảng cướp bóc. Bọn hắn sao dám sinh ra ý nghĩ vớ vẩn gì nữa, vội vã quay người bỏ chạy. Kết quả vừa mới đi hết đường thì lại bắt đầu kêu gào sợ hãi. Đám Cố Phi nhìn qua bên đó thì thấy trong đám người tàn dư của đảng cướp bóc đang không ngừng có người bay lên. Chẳng mấy chốc đám người đã chia năm xẻ bảy, bên trong có một tên võ gia đang phóng khoáng xài quyền cước.
Đám người đó giờ chả lo gì mà đoàn kết nữa rồi, mỗi người tự chọn một phía liều mạng bỏ chạy. Bách Thế Kinh Luân cũng không đuổi theo, liếc mắt nhìn về phía con đường này, đi tới.
"Người phe mình!" Cố Phi thấy có mấy người đang có ý bắn tên, vội vàng hô một tiếng.
Mọi người thả cung xuống, thấy Bách Thế kinh Luân chạy tới trước mặt, hỏi Cố Phi: "Kiếm Nam Du đâu?"
"Chạy rồi." Cố Phi bất đắc dĩ.
"Mau đuổi theo!" Bách Thế Kinh Luân nói.
"Không biết đi phía nào nữa." Cố Phi vừa nói vừa nhìn các vị Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh, không biết bọn họ có tin tức gì không.
"Không nhìn thấy!" Mọi người lắc đầu. Mọi người cũng nhận được tình báo cuối cùng của người anh em nhà mình chạy đến nơi này, có điều chậm hơn đám Kiếm Nam Du rời đi chút xíu, không gặp phải bọn hắn.
Muốn ở một nơi không quen thuộc nhân sinh tìm người đúng là không hề dễ, lúc trước có thể đụng phải một lần đã là may mắn lắm rồi, giờ Kiếm Nam Du đã không biết tung tích, Cố Phi cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Ngược lại bên đám anh em của Anh Trủng Nguyệt Tử, thường ngày tán gái thì có tinh thần bất khuất ý chí kiên cường nhây như là gì, không hề có tí ti không kiên nhẫn như lúc này. Cố Phi vốn đã cảm thấy không tiện làm phiền bọn họ lần nữa, nhưng bọn họ đã chủ động vung tay: "Các anh em, đi tìm người thôi."
"Cậu có sao không?" Cố Phi hỏi Bách Thế kinh Luân, tất nhiên đang chỉ chuyện gã bị ném bay qua con đường khác.
"Tôi không sao." Bách Thế Kinh Luân nói, "Chỉ là tường bên kia hơi cao."
Nhắc tới chuyện này lại có chút xấu hổ, Bách Thế Kinh Luân bị Toàn Phong Trảm hất bay qua con đường cách vách cũng không bị thương tổn gì, gã cũng muốn nhanh chóng trở lại tiếp tục đuổi giết, không ngờ kiến trúc ngăn cách đường hai bên lại không giống nhau, bên này là mấy căn nhà nhỏ, bên kia lại là nhà lầu.
Thân thủ của Bách Thế Kinh Luân có trâu bò hơn nữa cũng không nhảy lên được độ cao như vậy, bất đắc dĩ gã chỉ có thể quy củ đi đường vòng như một người phàm tục. Kiếm Nam Du thì lại được thả chạy, ngược lại gã chỉ chặn được phần tử tàn dư của đảng cướp bóc, thôi coi như để trút giận.
Trong lúc hai người nói chuyện thì người của Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh đã tản ra đi tìm người, chỉ còn lại Hỏa Cầu vẫn còn đứng lề rề bên cạnh Cố Phi: "Túy ca ơi Túy ca à, hai trang bị đó của anh kiếm đâu ra vậy?"
Cố Phi đương nhiên không hề giấu giếm gì. Thực ra tìm người cũng chỉ là đi loanh quanh, rất thoải mái. Ba người vừa đi Cố Phi vừa kể tỉ mỉ từ đầu đến cuối về nội dung của chuỗi nhiệm vụ cho Hỏa Cầu một lần.
"Chuỗi nhiệm vụ à..." Hỏa Cầu nghe xong thì có hơi ủ rũ, nhà phát hành đã từng tuyên bố thứ này do rất nhiều tình tiết ngẫu nhiên hợp thành, xác suất xảy ra hai nhiệm vụ hoàn toàn giống nhau là rất thấp, Hỏa Cầu chẳng thu hoạch được gì nhờ nó.
Thế là Cố Phi quan tâm ngược lại Hỏa Cầu: "Bao nhiêu điểm PK?"
Hỏa Cầu liếc nhìn, bản thân bị dọa giật cả mình: "Mười tám!" Hỏa Cầu gã có tài đức gì chứ! Nằm mơ cũng không ngờ có ngày lại tiếp xúc thân thiết với nhiều điểm PK như vậy. Cố Phi vỗ vai gã nói: "Bảo trọng ha!"
"Túy ca lại đùa em rồi!" Hỏa Cầu khóc không ra nước mắt.
Lúc này gã rất hối hận lúc đó không nên chơi ngầu như vậy làm chi. 18 điểm PK, muốn điểm tự hết phải mất 36 tiếng, làm nhiệm vụ tẩy PK? Hỏa Cầu không phải cao thủ hàng đầu, thật sự không có được cái lá gan này. Tìm anh em nghiệp đoàn mình giúp đỡ? Cái đám bỉ ổi này, mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng, đã lạnh còn thêm sương tìm bọn họ giúp là đúng luôn rồi. Sau một phen tính toán, Hỏa Cầu đành phải đáng thương nhìn về phía Cố Phi.
Cố Phi tất nhiên không thể không nghĩa khí vậy được rồi, vỗ vỗ Hỏa Cầu đang sợ hãi nói: "Đợi chuyện này xong, giúp cậu tẩy."
Hỏa Cầu cực kỳ cảm động, không nhịn được sáp đến gần Cố Phi: "Vậy bây giờ em đi cùng anh trước ha?"
Với tốc độ di chuyển của Hỏa Cầu, đi theo Cố Phi thì đúng là liên lụy. Có điều Cố Phi cũng biết trên người có 18 điểm PK là chuyện cực kỳ nguy hiểm, để Hỏa Cầu đi theo mình còn có thể bảo vệ gã. Huống chi bây giờ Kiếm Nam Du vẫn không có tin tức, không bằng chờ có tin tức lại gấp rút lên đường.
Đang nghĩ về tin tức, Hàn Gia Công Tử đã gởi tin nhắn trong kênh chat dong binh đoàn: "Sát thủ, tiến hành thế nào rồi?"
"Để gã chạy rồi." Cố Phi tiếc nuối.
Từ khi Cố Phi nói phát hiện Kiếm Nam Du đến bây giờ ít nhiều đã được một khoảng thời gian, vẫn chưa thấy Kiếm Nam Du sống lại ở doanh trại chiến sĩ, Hàn Gia Công Tử đoán Cố Phi chưa đắc thủ. Nhưng Cố Phi thất thủ thì còn khiến người bất ngờ hơn hắn đắc thủ, Hàn Gia Công Tử vội vã hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Có một nhóm cướp khác, cũng không biết có phải đồng bọn của Kiếm Nam Du không nữa, đột nhiên ra tay quấy rối." Cố Phi rất tiếc nuối.
"Ồ... vậy bây giờ cậu thế nào rồi?"
"Đang tiếp tục tìm." Cố Phi trả lời.
"Làm việc của cậu đi." Hàn Gia Công Tử kết thúc cuộc đối thoại. Mấy người khác trong Công Tử Tinh Anh Đoàn tự nhiên cũng nhìn thấy cuộc đối thoại trong kênh chat. Cố Phi thế mà thất thủ không thể diệt được Kiếm Nam Du, mọi người đều tấm tắc bảo kỳ lạ.
Ngự Thiên Thần Minh từ chỗ đánh lén cu cậu nằm mai phục chạy về lại. Nhìn Hàn Gia Công Tử: "Vậy phải mất bao nhiêu thời gian chứ?"
Hàn Gia Công Tử không để ý cậu ta, chỉ nhìn thời gian lầm bầm: "Hữu Ca..."
Vừa nói ra được hai chữ, một bóng dáng mọi người quen thuộc bước ra từ luồng sáng trắng nào đó bên trong doanh trại chiến sĩ.
"Hữu Ca, cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi." Hàn Gia Công Tử đổi giọng nói hết câu.
Hữu Ca lại không trả lời, nhanh chóng móc một quyển sổ nhỏ trong túi ra, đứng tại chỗ viết nhanh gì đó.
Bốn người như thể đều biết hắn đang làm gì, không người nào đi lên quấy rầy. Hữu Ca xoẹt xoẹt viết chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi, dời bút, lại cầm sổ nhỏ nhìn chăm chú, cười với bốn người: "Chắc không sai đâu."
Hữu Ca đột nhiên logout là để đi thu nhập tư liệu, nhưng thứ thu thập được trong hiện thực tất nhiên không thể nào dùng hình thức vật thể đưa vào game được. Hữu Ca đành phải ép buộc ghi nhớ trong đầu trước, vừa vào game đã nhân lúc trí nhớ còn mới nhanh chóng chép vào trong sổ nhỏ tình báo của mình.
"Đã nghe ngóng được hết rồi?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Ừ!" Hữu Ca cực kỳ hưởng thụ gật đầu, đây là thời khắc thuộc về Hữu Ca hắn, hắn cầm sổ nhỏ lắc lắc trước mắt mọi người: "Tư liệu đơn giản của 20 nghiệp đoàn hàng đầu thành Lâm Thủy, đều ở đây!"
"Woa, tình báo về 20 nghiệp đoàn anh đều có thể nhớ được hết à? Hữu Ca anh mới là thiên tài!" Ngự Thiên Thần Minh khẳng định thành tựu của Hữu Ca.
"Đâu có đâu có." Hữu Ca vội vàng khiêm tốn.
"Nói cho tôi biết tên hội trưởng của các nghiệp đoàn." Hàn Gia Công Tử nói.
Hữu Ca đọc từng cái tên một, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng thử nghiệm từng tên, xong thì hậm hực mắng: "Chẳng có tên nào mở kết bạn cả."
Mọi người nhún vai, có thể lập nghiệp đoàn thì đều là cao thủ không đơn giản trong thành. Tất nhiên không thể tùy tiện mở nút thêm bạn được, bằng không vô số con chim non không phân biệt nam nữ thêm bạn tốt, gào loạn các kiểu "Anh trai dẫn em với, anh trai cho chút tiền".
"Đi hòm thư!" Hàn Gia Công Tử vung tay lên.
"Anh chuẩn bị..." Lúc Hàn Gia Công Tử nói cần những thứ này, mọi người cũng không biết mưu tính của hắn. Loại tin tức này cứ tùy tiện chộp một người qua đường hỏi là được, nhưng lượng tin tức Hàn Gia Công Tử cần quá lớn, người chơi bình thường cơ bản chỉ có thể nói được tình huống đơn giản của hai hay ba nghiệp đoàn lớn nhất thôi, hai mươi nhà thì ai mà nhớ cho nổi?
Kiếm Quỷ đề nghị đến trụ sở nghiệp đoàn sao chép một bản, cách này chuẩn xác nhất. Nhưng từ nơi này đến trụ sở nghiệp đoàn lại cần thời gian, Hữu Ca dứt khoát logout lên diễn đàn thu thập, dù sao nơi này là khu logout an toàn doanh trại chiến sĩ mà, đi lại rất tiện.
Chỉ chốc lát thời gian Hữu Ca đã lấy được tình báo của hai mươi nghiệp đoàn, hiệu suất không thể nói không cao được. Hiện giờ Hàn Gia Công Tử không thêm bạn được đám hội trưởng này. Lại nói muốn đi hòm thư, mọi người nhao nhao đoán hắn có chuyện gì đó muốn thương lượng với hai mươi người này.
Tới chỗ hòm thư, Hàn Gia Công Tử vung bút, nhanh chóng hoàn thành một phong thư. Thuận tay đưa cho người bên cạnh nói: "Chép!"
Bốn tên châu đầu lại nhìn, xem xong không nhịn được kêu lên: "Woa, ác độc quá! Có để cho người ta sống nữa không chứ!"
Nội dung thư là nói cho hai mươi nghiệp đoàn này biết, hiện nay mục sư thuộc nhóm nhỏ của Kiếm Nam Du thành Lâm Thủy có loại kỹ năng Phục Sinh, quan trọng hơn là Hàn Gia Công Tử còn nói cho bọn hắn biết hiện nay nghiệp đoàn Thanh Hiệp đã ra tay cướp đoạt trang bị này.
Nếu nói tin tức phía trước không đủ mê hoặc, tình báo phía sau lại đâm vào tử huyệt của các nghiệp đoàn.
Thứ cực phẩm thế này, nghiệp đoàn nào có thực lực đều sẽ được tăng thêm công suất. Lúc này dù có nghiệp đoàn không hề có ý nghĩ thấp hèn đi cướp trang bị của người khác, nhưng phải biết đối thủ cạnh tranh đang ra tay, với suy nghĩ không thể để đối thủ lớn mạnh hơn thì ắt phải đi ra cản trở. Tới tới lui lui, cuối cùng vẫn tập trung về việc cướp đoạt pháp trượng.
"Anh muốn tất cả nghiệp đoàn thành Lâm Thủy toàn quân bị hủy diệt à!!" Mọi người thán phục trò chơi lớn của Hàn Gia Công Tử.
"Sao mấy nghiệp đoàn đó không biết được, nhưng đám Kiếm Nam Du còn chưa chết, vậy thì rất không có thiên lý rồi!" Hàn Gia Công Tử ung dung trả lời, cuối cùng thúc giục mọi người: "Chép đi, chép nhiều thêm mấy bản. Mỗi nghiệp đoàn ngoại trừ hội trưởng ra, tôi còn muốn gởi tin tức này cho các thành viên nòng cốt nữa."
Thư dù sao không so được với tin nhắn, rất ít khi có người nhận được hệ thống nhắc nhở có thư thì sẽ lập tức chạy tới hòm thư xem thử. Hàn Gia Công Tử đã sớm đề phòng chuyện này. Cho nên mới yêu cầu Hữu Ca lấy tư liệu của nhiều nghiệp đoàn, chỉ hai ba nghiệp đoàn thì chưa chắc có thể gây nên sóng gió gì. Bây giờ có chừng hai mươi nghiệp đoàn, đầu não nòng cốt trong mười nghiệp đoàn đầu đều nhận được tin tức giống nhau, Hàn Gia Công Tử không tin trong đám này không có tên nào vừa vặn ở gần hòm thư, sau đó tới xem thử.
Huống chi trong mỗi phong thư hắn còn kẹp thêm một vàng, vật phẩm kèm theo thư được gửi qua bưu điện, hệ thống cũng sẽ nhắc nhở. Hay hơn nữa là chỉ nhắc trong thư có vàng, chứ không báo ra con số cụ thể.+
Hàn Gia Công Tử tin tưởng thư vàng này có thể dẫn dắt ra lòng tò mò của rất nhiều người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận