"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Chiến Vô thương hỏi dự định của Hàn Gia Công Tử.
"Doanh trại Chiến Sĩ." Hàn Gia Công Tử nói.
"À, ôm cây đợi thỏ? Đây là một cách hay đó." Hữu Ca gật đầu.
"Nhưng mấy tên đó chưa chắc đã đối phó với Kiếm Nam Du được." Kiếm Quỷ nói, dù sao đã từng giao thủ trực tiếp với bốn trong bảy người nhóm Kiếm Nam Du, biết được đôi chút thực lực của đám người này.
"Không có lòng tin với bọn hắn, nhưng nên có lòng tin với Thiên Lý chứ!" Hàn Gia Công Tử nói.
"Á, đúng đúng đúng!" Mọi người gật đầu liên tục.
"Không cần cử người qua bên chỗ học viện Mục Sư à?" Đi được mấy bước, Chiến Vô thương chợt hỏi.
Hàn Gia Công Tử lập tức liếc nhìn gã một cách khinh bỉ, Chiến Vô Thương lại thấy xấu hổ, hắn biết tâm tư của mình đã bị Hàn Gia Công Tử nhìn thấu rồi.
Không ngờ Hàn Gia Công Tử lại thở dài nói: "Trọng tâm của đám Đan Thanh Hiệp Ảnh đều đặt trên người mục sư, học viện Mục Sư chắc chắn sẽ được bố trí lực lượng hùng hậu, chúng ta để người lại đó cũng không giành được, vẫn là thôi đi!"
Chiến Vô Thương vẫn thấy xấu hổ như cũ, bản thân thế mà lại nghĩ Hàn Gia Công Tử thuần khiết được như vậy, rất không nên.
Sau đó không có dị nghị gì nữa, năm người cùng đi về phía doanh trại Chiến Sĩ. Chỉ chút xíu nữa là đến thì Ngự Thiên Thần Minh tinh mắt, chỉ hai người dưới chân tường gần cửa lớn: "Í, hai người đó nhìn quen mắt ghê ta!"
Hai người dưới chân tường, một là pháp sư, một là võ gia. Tuy pháp sư không mặc áo bào đen, nhưng là bạn cũ, nhìn thân hình vẫn có thể nhận ra được. Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó đi đến, dần dần nhìn rõ, không phải Cố Phi và Bách Thế kinh Luân thì còn có thể là ai.
Hiển nhiên hai người cũng nhìn thấy năm người, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Hàn Gia Công Tử đầu óc khá linh hoạt, chỉ nháy mắt đã biết rõ có chuyện gì, lập tức dở khóc dở cười. Chỉ Cố Phi mắng: "Tên khốn khiếp cậu!"
Đầu óc Cố Phi cũng không chậm, nên nhanh chóng hiểu rõ, tất nhiên cũng chỉ có cười khổ.
Mấy tên khác sau khi lần lượt hiểu ra, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng đều không nhịn được bật cười.
Chỉ có Hàn Gia Công Tử lúc này lại trở nên nghiêm túc, đen mặt nói: "Tụi này tới để kiểm tra công việc. Tốn tiền thuê người để làm việc thế này đây hả?"
Woa! Vô sỉ thiệt! Đám người Hữu Ca lộ vẻ mặt thán phục, chỉ chớp mắt lại bày ra được vẻ mặt nghiêm túc thế này, Hàn Gia Công Tử thật sự không phải người bình thường.
Bách Thế Kinh Luân lập tức bị khí tràng này ảnh hưởng, cảm thấy hành vi của mình đúng là không thích đáng. Kiểu tác phong làm việc chỉ thích nhẹ sợ nặng này rất không tốt.
Kết quả Cố Phi bên này trả lời: "Kiếm Nam Du đâu? Bây giờ đang ở đâu?"
Woa! Bên này cũng trâu bò quá! Đám người Hữu Ca lại lần nữa thán phục. Sự trách mắng đường hoàng chính đáng của Hàn Gia Công Tử bị Cố Phi không thèm đếm xỉa, dùng cách trực tiếp mạnh mẽ chuyển đề tài, khí tràng cường ngạnh như vậy cũng chỉ có đồng chí Cố Phi mới triển khai ra được.
Kiếm Nam Du ở đâu? Đây là vấn đề mà mọi người đều quan tâm, nhưng mọi người lại đều không biết.
Nói thiệt cũng tủi thân thật, song phương rõ ràng đang vội vàng tìm kiếm lẫn nhau. Nhưng trong chủ thành rộng lớn lại không gặp được. Ai bảo bọn họ không phải là đôi trai gái đang yêu nhau cơ chứ, không có loại thần giao cách cảm như tình cờ gặp gỡ!
"Cùng nhau ở đây đợi Kiếm Nam Du à?" Chiến Vô Thương hỏi.
Kiếm Quỷ lắc đầu: "Tôi thấy đám người kia không có bản lĩnh tiễn đám Kiếm Nam Du đến đây đâu."
"Nghe thấy chưa? Nghe thấy rồi còn đứng đấy là gì? Đi tìm Kiếm Nam Du đi!" Hàn Gia Công Tử quát lớn với Cố Phi.
Đám Hàn Gia Công Tử là chủ thuê, là ông chủ đó! Thúc giục nhân viên đi làm việc cũng là đương nhiên. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bách Thế Kinh Luân mới là nhân viên bọn họ thuê, người nên rống là Bách Thế kinh Luân mới chính xác. Nhưng ai bảo Cố Phi là người kẹp chính giữa chứ! Hàn Gia Công Tử tất nhiên phải phát tiết lên người hắn quen thân hơn rồi.
Ôm cây đợi thỏ ở doanh trại Chiến Sĩ bị bắt gặp, Bách Thế Kinh Luân đã sớm cảm thấy xấu hổ. Lúc này Hàn Gia Công Tử rống Cố Phi, nhưng gã tất nhiên nghe thấy rõ, nên còn thấy ngượng hơn, vội vàng nhích người lên đường. Nhưng lại không biết nên đi về phía nào, đành phải chọn đại một con đường. Cố Phi thở dài. Ở đây ôm cây đợi thỏ tốt chừng nào chứ, lần hai lần ba lần bốn, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Nhưng giờ thì sao, chỉ có thể để bọn họ chiếm hời. Hết cách rồi, ai bảo bọn họ mới là chủ thuế chứ? Đây rõ là nhà tư bản bóc lột giá trị thặng dư kinh điển!
Cố Phi bất đắc dĩ theo Bách Thế Kinh Luân rời đi, chẳng được mấy bước, Hỏa Cầu gởi tin nhắn tới hỏi thăm: "Túy ca, xảy ra chuyện gì à?"
Đám người Anh Trủng Nguyệt Tử gần như dọn sách rượu ở quán rượu, cuối cùng cũng chẳng vội rời đi, lượn quanh bãi biển nghe ngóng tin tức. Cũng chỉ là hỏi thăm sau đám hàn Gia Công Tử chút xíu, tất nhiên tin tức chẳng khác gì nhau, nên lập tức hiểu được chân tướng mọi chuyện.
"Kiếm Nam Du à..." Anh Trủng Nguyệt Tử lẩm bẩm, "Khoảng thời gian trước tên này rớt khỏi vị trí Năm Kẻ Mạnh, coi bộ là ngủm ở trong tay Túy ca rồi."
Mọi người gật đầu bảo phải. Bỉ ổi thì bỉ ổi, vô sỉ thì vô sỉ, đám này cũng là mấy tên lỏi đời trong game online, phân tích vấn đề chẳng khác mấy so với đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn. Đặc biệt còn có chuyên gia phương diện PK khó dây như Mang Mang Mãng Mãng nữa.
"Cho nên tên đó tới để truy sát Kiếm Nam du." Mang Mang Mãng Mãng nói.
"Kiếm Nam Du khổ cực rồi!" Mọi người nhao nhao lắc đầu than thở. Bây giờ ở thành Vân Đoan ai cũng biết Bất Tiếu hồi đó là bị Cố Phi chém. Có thể tưởng tượng được mục tiêu mà Cố Phi truy sát sẽ có kết cục gì.1
"Không biết có nên giúp bọn họ không nhỉ?"Anh Trủng Nguyệt Tử nói.
"Tôi hỏi thử!" Hỏa Cầu là người quen thuộc Cố Phi nhất trong đám bọn họ, lập tức gởi một tin nhắn cho Cố Phi.
"Chuyện? Chuyện gì chứ?" Cố Phi trả lời Hỏa Cầu như vậy. Hàn Gia Công Tử nói không sai, chém người đối với Cố Phi chỉ như là chuyện nhấc tay, mặc kệ chú là gà con cấp 11 vừa hết bảo hộ PK hay là thành viên Năm Kẻ Mạnh. Đối với Cố Phi thì đều không được xem như là "chuyện" gì.
"Chuyện giữa anh và Kiếm Nam Du ấy!" Hỏa Cầu nói.
"À..." Cố Phi mới hiểu được là chỉ chuyện này, "Không có gì, chỉ giết chơi thôi, làm sao cậu biết?"
"Tụi này đều ở thành Lâm Thủy á, cần giúp không?" Hỏa Cầu trả lời. Cố Phi thuận tay chuẩn bị trả lời "không cần", đột nhiên sực nhớ lại, ra tay chém người thì không cần bọn họ giúp đỡ, nhưng giờ không phải đang tìm người sao! Người nhiều lực lượng lớn đó! Thế là vội vàng nói: "Người của mấy cậu đều có mặt?"
"Ừ! Tùy tiện chờ đợi điều động của Túy ca đó!!" Hỏa Cầu trả lời rất có khí thế.
"Được! Mấy cậu biết Kiếm Nam Du chứ?" Cố Phi hỏi.
Hỏa Cầu quay đầu hỏi thăm thám anh em, cho Cố Phi một câu trả lời chính xác: "Không biết!"
"Khụ... Chúng ta gặp nhau đã rồi nói!"
Song phương hẹn ở một tọa độ, gặp mặt trong thành.
"Bách Thế Kinh Luân?" Lúc nãy nghe ngóng tình hình đã biết Cố Phi liên thủ với một võ gia. Mang Mang Mãng Mãng không ngờ lại là Bách Thế Kinh Luân, lúc này nhìn thấy thì rất bất ngờ.
"Xin chào xin chào!" Bách Thế Kinh Luân thấy đối phương nhận ra mình, vội vàng chào hỏi, lại nhỏ giọng hỏi Cố Phi: "Đây là ai?"
"Một cô gái." Câu trả lời của Cố Phi có tính khái quát rất mạnh.
"Túy ca, nói đi, chuẩn bị xử Kiếm Nam Du thế nào?" Anh Trủng Nguyệt Tử ở trước mặt Mang Mang Mãng Mãng luôn ưỡn ngực, lúc nói chuyện thì vẻ mặt cực kỳ quang minh chính đại.
"Nè!" Bách Thế Kinh Luân nhỏ giọng hỏi Cố Phi: "Nhiều người giúp thế này? Đến lúc đó có chia tiền được không?"
"Nếu cậu thật sự muốn chia cho nhiều người thế này. Không bằng nói lớn tiếng chút nữa?" Cố Phi nhỏ giọng trả lời.
Bách Thế Kinh Luân vội vã câm miệng.
"Hai người nói nhỏ gì vậy?" Mang Mang Mãng Mãng nói.
"Mấu chốt vấn đề bây giờ là tìm được Kiếm nam Du." Cách thức Không chú ý + trực tiếp chuyển đề tài, ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng bó tay thì Mang Mang Mãng Mãng chỉ có thể bị đánh tan.
"Ấy, Túy ca cũng không biết gã đang ở đâu à?" Một người nói.
"Nói nhảm, nếu Túy ca biết, gã còn có mạng mà ở à!" Hỏa Cầu vỗ đầu tên nói câu đó.
"Ừ, không biết." Cố Phi cười nói: "Cho nên làm phiền mọi người giúp đỡ tìm kiếm. Không cần mọi người ra tay, chỉ cần sau khi tìm thấy thì báo cho tôi một tiếng là được."
"Túy ca với tụi này cần gì phải khách khí, chỉ cần tìm thấy tụi này sẽ giúp anh bắt gã lại." Mọi người sôi nổi tỏ thái độ hào phóng.
"Việc này thì không cần, thật sự không cần." Cố Phi vội vàng nói.
"Nhưng vấn đề là tụi này không biết gã á!" Anh Trủng Nguyệt Tử nói.
"Gã không chỉ đi một mình, bọn chúng tổng cộng bảy người. Ngoại trừ chiến sĩ Kiếm nam Du, còn có một pháp sư, một đạo tặc, một cung tiễn thủ, một kỵ sĩ và hai mục sư!" Cố Phi miêu tả phục trang đại khái của nhóm bảy người một lượt, "Tìm một người thì sẽ phiền phức, nhưng muốn tìm tổ hợp thế này chắc là khá dễ nhỉ?"
Mọi người gật đầu.
"Vậy mọi người vất vả rồi, không biết mọi người còn có vấn đề gì nữa không?" Cố Phi nói.
"Em có!" Có một tên giơ tay, mọi người nhìn về phía gã, gã vẻ mặt mong chờ nhìn Cố Phi: "Túy ca, trong bảy người có mỹ nữ chứ?"
"Ồ!" Mọi người cùng phát ra một tiếng trầm trồ, cùng mong đợi nhìn về phía Cố Phi.
Ánh mắt mong đợi này khiến Cố Phi cảm thấy bản thân như thể cực kỳ có lỗi với mọi người, bởi vì đáp án khiến mọi người rất thất vọng: "Không có, toàn là nam."
"À!" không ngờ vẻ mặt của mọi người lại như trút được gánh nặng, sôi nổi biểu thị: "Vậy thì tốt, như vậy khi ra tay sẽ không có chướng ngại gì."
Cố Phi lau mồ hôi.
"Được rồi được rồi, mọi người chia nhau đi tìm đi! Sau khi tìm được thì không nên ra tay bậy bạ, gởi tin tức trước." Anh Trủng Nguyệt Tử ra lệnh một tiếng. Mọi người sôi nổi chạy tứ tán. Hành động trắng trợn tìm kiếm Kiếm Nam Du đã được triển khai trong thành Lâm Thủy.
"Mấy người khác trong dong binh đoàn của anh đến cả rồi, anh không nhìn thấy hả?" Mang Mang Mãng Mãng hỏi Cố Phi.
"Thấy rồi." Cố Phi nói.
Mang Mang Mãng Mãng nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích của năm người. Mạnh dạn suy đoán: "Đang ở doanh trại Chiến Sĩ?"
"Thông minh!" Cố Phi khen ngợi.
"Hiểu rõ nghiệp vụ mà thôi." Mang Mang Mãng Mãng thản nhiên nói.
Cố Phi cười, vỗ vỗ Bách Thế Kinh Luân nói: "Chúng ta cũng đi tìm thôi!"
"Cần tôi giúp chứ?" Mang Mang Mãng Mãng hỏi.
"Không cần." Cố Phi cười, "Mục tiêu chỉ có một mình Kiếm Nam Du, pháp lực đủ xài."
Mang Mang Mãng Mãng gật đầu, cũng tùy tiện lựa chọn một phương hướng, đi tìm tổ hợp bảy người Kiếm Nam Du.
Cùng với lúc đó, thuyền từ khu luyện cấp 40 thành Lâm Thủy chậm rãi cập bờ. một đám người chơi xuống thuyền, nhanh chóng chạy vào trong thành Lâm Thủy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận