Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 403: Đợi chờ đằng đẵng

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 644 lượt xem
  • 17377 chữ
  • 2020-09-18 19:51:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân rời khỏi quán rượu được một lúc, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu thì mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đã rơi vào trạng thái thất thần.

"Có mấy tên này ở đây thì tụi mình còn lăn lộn gì được nữa?" Sau hồi lâu, Chiến Vô thương mới lên tiếng cảm khái một câu.

"Vấn đề này để lại cho Kiếm Nam Du bận tâm đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

"Chúng ta không đi theo xem à?" Chiến Vô thương liếc mắt nhìn mấy người khác. Một thế hệ cao thủ ngã xuống, kiểu đề tài thế này đáng lẽ mọi người phải cảm thấy hứng thú chứ.

"Đi thôi! Đi xem nào!" Ngự Thiên Thần Minh nhảy cởn lên.

"Đừng vội." Hàn Gia Công Tử nói.

Bốn người nhìn hắn, trong đầu thì đang nghĩ chẳng lẽ tên này lại có chủ ý quỷ quái gì đó.

"Thành Lâm Thủy muốn đi là đi à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao cơ?" Bốn người ngơ ngác.

"Cần phải có thuyền đó, các cao thủ!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ nhìn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ còn cho rằng có vấn đề gì lớn à.

"À à..." Bốn người bừng tỉnh. Không phải người của thành Lâm Thủy thì rất dễ xem nhẹ vấn đề này.

"Vậy bọn họ..." Chiến Vô Thương không nói nữa. Hàn Gia Công Tử đã sớm nhớ tới chuyện này, thế mà không nhắc nhở hai người kia một tiếng, đúng là quá xấu xa.

"Giờ này không có thuyền." Hữu Ca nhìn tình báo trên quyển sổ nhỏ của hắn, thông báo.

"Chậc chậc chậc chậc!" Vẻ mặt của Ngự thiên Thần Minh chính là cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Kiếm Quỷ khá phúc hậu, gởi một tin nhắn cho Cố Phi.

Lúc này hai người đều đã ra khỏi cửa thành, nhận được tin nhắn của Kiếm Quỷ thì Cố Phi lập tức mới sực nhớ lại, vỗ đầu: "Mấy giờ có thuyền?" Hắn hỏi Bách Thế kinh Luân.

"Đúng nhỉ, đi qua bên kia phải ngồi thuyền!" Bách Thế Kinh Luân cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi thăm thời gian. Hỏi xong thì lắc đầu liên tục, "Hôm nay không đi nữa, muộn quá rồi. Sáng sớm mai đi vậy!"

"Lên sớm thì có đuổi kịp chuyến thuyền sớm không?" Cố Phi hỏi.

"Hơi khó đó... trừ phi giờ chạy tới chỗ bến tàu logout." Bách Thế Kinh Luân nói. Bến tàu thành Lạc Diệp bên này không có khu logout an toàn. Không cần phải vì chút chuyện mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Thôi để cuối tuần luôn đi, rảnh chứ?" Cố Phi nói.

"Có! Vậy thì thứ bảy nhé!" Bách Thế Kinh Luân nói.

Xác định xong thì hai người quay trở lại thành Lạc Diệp, đám cao thủ Tinh Anh Đoàn sau khi biết được quyết định này, đều may mắn thay Kiếm Nam Du: Ác mộng của gã có thể tới chậm hai ngày. Giờ là thứ năm, cách thứ bảy vẫn còn hai ngày.

Thứ bảy, chưa đến buổi trưa thì Cố Phi đã xông vào game. Bách Thế Kinh Luân cũng đã login đúng hẹn. Hai người hai ngày trước đã hẹn nhau trước, tính hôm nay ngồi chuyến thuyền mười hai giờ trưa để tới thành Lâm thủy.

Vào lúc đẹp đẽ này đám cao thủ Tinh Anh Đoàn lại không online, Cố Phi và Bách Thế kinh Luân gặp nhau thì chạy tới bến tàu luôn. Ngồi thuyền lắc la lắc lư tới thành Lâm thủy.

Đây đã là ngày thứ ba nghiệp đoàn Tung Hoành tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kiếm Nam du ở thành Lâm Thủy ngu ngơ đợi ba ngày. Bởi vì bến tàu Lâm Thủy là nơi đông người bậc nhất thành Lâm Thủy, nơi này rất tiện để giám thị. Kiếm Nam Du và mấy anh em của gã mỗi ngày hễ khi nào có thuyền tới từ thành Lạc Diệp đều vội vàng chạy đến lẫn vào trong đám khách uống rượu, nhìn chằm chằm mấy người chơi xuống thuyền chẳng chớp mắt.

Ngày đầu người nhiều nhất. Tuy sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi thành Vân Đoan không cần phải hoạt động tập thể nữa, nhưng bởi vì do phải bắc thuyền, đoàn người không hẹn mà cùng đi với nhau. Chuyến thuyền đó vừa cập bến, thoáng chốc đoàn người đông đúc ùa ra. Đám người Kiếm Nam Du sớm có chuẩn bị. Lúc đó mắt chẳng nháy phát nào liều mạng nhìn chăm chú. Nhưng trong nhóm người họ ngoại trừ kiếm Nam Du ra thì mấy người khác chẳng ai biết mặt Cố Phi cả, đành phải tìm thành phần mặc áo bào đen trong đám pháp sư, sau đó để Kiếm Nam Du phân biệt.

Mà mấy người lại không thể xông thẳng tới nhận người được. Còn phải giả bộ bình tĩnh ngồi bên bàn uống rượu, rõ là khổ cực.

Kết quả đám người xuống từ chuyến thuyền này đều tản đi hết, mấy người không tìm được Cố Phi, cũng không nhìn thấy đám cao thủ Công Tử Tinh Anh Đoàn luôn.

Ngày thứ nhất là như vậy. Ngày thứ hai vẫn không thấy bất cứ ai trong đám người này.

Ngày thứ ba, mọi người lại đúng giờ chạy tới chờ chuyến thứ ba trong ngày, người chơi từ thành Lạc Diệp tới đã giảm nhiều, nhưng người bọn họ muốn gặp vẫn không thấy đâu. Lúc này mới hơn một giờ, bảy người lại tề tụ ở bến tàu.

"Tới rồi!" Người chơi quản lý quán rượu ngoài trời thành thạo chào hỏi bảy người.

Kiếm Nam Du buồn bực, gã không muốn khiến người chú ý, nhưng vì để nhìn rõ nên cần phải ngồi ở vị trí có lợi nhất. Kết quả đợi một phát là ba ngày, trở thành khách quen của quán rượu luôn.

"Người mấy vị muốn đợi còn chưa tới hả?" Người chơi quản lý quán rượu còn chẳng hỏi bảy người muốn uống gì, đã lấy loại rượu ba ngày nay mỗi lần tới bọn hắn đều gọi, còn vừa nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ha hả, đúng đó!" Nụ cười của Kiếm Nam du có hơi ngượng ngùng, ngay cả ý đồ đều lộ cả rồi. May mà mấy tên kia không có qua lại gì với thành Lâm Thủy bên này, nên không đến mức sẽ để lộ tin tức.

Người chơi quản lý dù sao cũng là người làm nghề phục vụ lâu rồi, khá giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy bầu không khí này thì biết mình đã không được hoan nghênh, thế nên thu tiền xong thì lặng lẽ rời đi.

"Xem tình huống vậy, rất có thể mấy tên kia đi cùng nhau." Đợi người chơi kia đi, Hỏa Nhiên Y lên tiếng. kiếm Nam Du gật đầu. Ba ngày rồi, bất kể là Cố Phi hay là mấy cao thủ kia đều chẳng có một tên nào xuất hiện. Bọn họ lại đều là bạn bè, vậy rất có khả năng sẽ hành động với nhau.

"Nếu vậy thì phải đổi qua kế hoạch B rồi." Kiếm Nam Du nói.

Mọi người gật đầu. Cố Phi và đám bạn cao thủ của hắn ở cùng nhau, bọn họ tất nhiên cũng đã dự đoán sẽ có tình huống này, cho nên đã lên sẵn kế hoạch.

"Thật phiền phức!" Cung tiễn thủ Giao thủy ngáp dài oán giận. Ba ngày nay mấy người bọn hắn chẳng ai được ngủ yên cả. Một ngày có sáu chuyến thuyền, mỗi chuyến cách nhau bốn tiếng, bọn hắn lại chẳng để lỡ chuyến nào cả, cho nên về cơ bản là ba tiếng một lần, rất đau khổ.

"Sắp tới rồi." Kiếm Nam Du nhìn thời gian.

Sáu người khác gật đầu, mọi người cùng bỏ rượu xuống, chăm chú nhìn mặt nước, lúc này đã loáng thoáng thấy được thuyền lớn.

Thuyền càng lúc càng gần, tâm trạng của bảy người đều trở nên mong đợi.

"Ầm!" Thuyền đánh lên bờ, dù sao cũng không sợ hỏng, thuyền của hệ thống khí phách vậy đấy.

Tấm ván gỗ từ trên thân thuyền bắc qua, trái tim của mọi người cùng thắt chặc, tiếp đó, đám người tốp năm tốp ba bắt đầu từ trong thuyền đi ra. Rốt cuộc một pháp sư mặc áo bào đen đập vào tầm mắt của bảy người. Sau khi bảy người gắng sức khẳng định pháp sư áo bào đen này không phải ảo giác thì cùng nhìn về phía Kiếm Nam Du.

"Không sai! Là hắn!" Kiếm Nam Du thở hắt ra một hơi, có cảm giác như được phóng thích. Có thể xử được không thì nói sau, ít nhất về sau không cần tới nơi này ngồi chờ nữa rồi, dày vò người ta quá mà.

"Không thấy mấy tên đồng bọn của hắn!" Hỏa Nhiên Y rất kích động. Mấy người như Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử đều có đặc điểm rất rõ ràng. Bất cứ chen chúc ở đâu đều liếc mắt cái là nhận ra, lúc này người trên thuyền đã xuống hết, nhưng chẳng thấy bóng dáng của mấy tên đó đâu.

Giao Thủy nhìn thấy rõ hơn bọn hắn chút xíu, giờ cũng cho ra kết luận: "Nhưng hắn cũng không đi một mình, bên cạnh còn có một tên đồng bọn. Mấy người khác thì hình như đều không quen biết."

"Kế hoạch A hay là kế hoạch C?" Mục sư trong đám bảy người hỏi Kiếm Nam Du.

Bọn hắn tổng cộng lập ra ba kế hoạch ABC, kế hoạch A khi Cố Phi đi một mình, kế hoạch B nhằm vào Cố Phi và đám đồng bọn cao thủ, kế hoạch C lại là đồng hành với đồng bọn không phải cao thủ, là chỉ hắn kết bạn với mấy người khác. Giờ tuy có kết bạn, nhưng cũng chỉ có một tên đồng bọn thôi, hình như không cần phải dùng kế hoạch C, xài kế hoạch A cũng được.

Kiếm Nam Du đang chuẩn bị cho ra kết luận, bỗng nhiên mắt trợn lớn, mà Hỏa Nhiên Y, đạo tặc Hắc Thủy, một tên mục sư khác cũng có vẻ mặt như vậy.

"Sao vậy." Giao Thủy hiếu kỳ.

"Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Kiếm Nam du tiếp tục kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?" Giao Thủy tiếp tục mờ mịt.

"Cái tên đi cùng pháp sư video ấy, là Bách thế Kinh Luân." Hỏa Nhiên Y nói. Ở thành Lạc Diệp, Kiếm Nam Du, Hỏa Nhiên Y, Hắc thủy và mục sư kia từng đối mặt với Bách thế Kinh Luân, lúc đó ba người Giao Thủy đã chết về thành. Cho nên ba người bọn họ không hề nhận ra Bách Thế Kinh Luân.

"Sao Bách Thế Kinh Luân lại ở cùng hắn được." Giao Thủy cũng giật mình. Tên của Bách Thế Kinh Luân ở thành Lạc Diệp là tượng trưng cho vô địch, mà ngọn gió này cũng bị đám người chơi thành Lạc Diệp thổi đến thành Lâm Thủy.

Một mình đánh với hơn hai mươi tên, đây là người đáng sợ cỡ nào chứ! Giờ bên cạnh Cố Phi lại có một tên thế này, rất rõ ràng kế hoạch A không được, B cũng không được, C thì càng không thể. Ba kế hoạch được dày công lập ra, kết quả đều không thể dùng được, bên cạnh Cố Phi xuất hiện một tên đồng bọn vượt xa ngoài dự đoán của bọn hắn.

"Sao hai người họ lại nhập bọn với nhau? mấy ngày trước không phải còn quyết đấu trên đường phố à?" Hỏa Nhiên Y vẫn còn mờ cmn mịt đây!

"Không đánh không quen biết?" Có người đoán.

"Còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, làm sao để đối phó đây?" Hắc Thủy nhìn về phía Kiếm Nam Du.

Kiếm Nam Du lúc nhận ra người đó là Bách thế Kinh Luân thì đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, giờ trong đầu đang vận chuyện với tốc độ cao hệt như một cái CPU...

Bên kia, Bách Thế Kinh Luân xuống thuyền thì rất thán phục bãi biển thành Lâm Thủy: "Trăm nghe không bằng một thấy! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

"Bên kia có cá nướng, mùi vị không tệ." Cố Phi xem như tới lần hai, giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân.

Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn nhau.

"Cảm giác được?" Cố Phi hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Bách Thế Kinh Luân.

"Cảm giác được." Bách Thế Kinh Luân gật đầu.

"Có người rất để ý chúng ta!" Cố Phi nói, hai người cùng quay đầu nhìn về chỗ kia.

"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi! ! !" Giao thủy gào lên sợ hãi.

"Gì cơ?" Kiếm Nam Du đang cos CPU bỗng kinh hãi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người Bách Thế Kinh Luân và Cố Phi đang nhìn về bên này, song phương lập tức nhìn nhau.

"Làm sao đây..." Vị trị mọi người lựa chọn không thu hút chút nào, chẳng thể nào bị người chú ý tới sự tồn tại được. Hai tên này sao có thể vừa xuống thuyền đã lập tức phát hiện bọn hắn chứ? Mấy người đều không nghĩ ra được.

"Bọn họ đi qua kìa!" Hắc Thủy gào lên. Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đã bước về phía bàn bên này.

 

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top