"Game thủ chuyên nghiệp?" Vấn đề này khiến Bách Thế Kinh Luân rất khinh bỉ Cố Phi. Hiện nay thị trường game online đang hot như thế, đi làm game thủ chuyên nghiệp còn nhiều hơn đi học võ, sao có thể chưa từng tiếp xúc được chứ. Cố Phi hỏi vấn đề này chắc chắn là đang sỉ nhục IQ của gã. Cho nên gã chẳng thèm trả lời, chỉ lườm lườm mắt nhìn Cố Phi.
Cố Phi nhìn Bách Thế Kinh Luân hung hăng khinh bỉ nhìn mình như thể tìm được cơ hội báo thù, biết vấn đề của mình hơi nhược trí, vậy nên cười nói: "Tôi thấy cậu có thể đi làm game thủ chuyên nghiệp được đó! Có thể dựa vào võ thuật nữa."
"Sao cơ? Anh khuyến khích tôi đi làm cướp hả?" Game thủ chuyên nghiệp đủ mọi thể loại, phần lớn đều là mấy bạn ong nhỏ rất khổ rất mệt, tiếp đó chính là kiểu thương nhân mua đi bán lại trang bị vật phẩm, những kiểu này thì người chơi bình thường đều có thể làm được. Nhưng nói muốn dựa vào võ thuật, vậy thì cần phải có thực lực rất mạnh, trước mắt chỉ có nghề cướp bóc thôi, không còn lựa chọn nào khác.
Về phương diện võ thuật Bách Thế Kinh Luân không bằng Cố Phi thật, nhưng nói về phương diện trò chơi thì gã lại không non như ai kia.
"Tất nhiên không phải." Cố Phi vội vàng nói, nếu còn không giải thích thì Bách Thế Kinh Luân sẽ khinh bỉ nhân phẩm của hắn mất.
"Cậu xem." Cố Phi kiên nhẫn trình bày suy nghĩ của mình cho gã, "Thị trường của game này khá lớn, đủ mọi loại nghề nghiệp, cách kiếm tiền bên trong càng ngày càng nhiều. Như nói về đám cướp bóc đó nhé, mọi người đều rất phỉ nhổ. Cậu thử tư duy ngược chiều lại xem, cậu chuyên đi cướp đám cướp kia, còn vì dân trừ hại, lại còn mò được thứ tốt."
"Móa!" Bách Thế Kinh Luân tưởng chủ ý của Cố Phi cao minh chừng nào, còn kiên nhẫn nghe hắn nói, nghe xong lập tức khinh bỉ: "Người ta cướp bóc chính quy có mạng lưới rộng chừng nào, người chơi của cả trò chơi đều là khách hàng của người ta, tôi chen vào, khách hàng sẽ có hạn chế, đi đâu tìm được nhiều tên cướp vậy được?"
"Bảo cậu làm thì tất nhiên phải có độ khó rồi. Chẳng có độ khó thì còn kiếm tiền gì nữa!" Cố Phi phê bình.
"Vậy sao anh không làm?" Bách Thế Kinh Luân phản bác.
Cố Phi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn đâm vào nỗi đau Bách Thế Kinh Luân: "Người anh em, tôi không thiếu tiền..."
Bách Thế Kinh Luân rơi lệ đầy mặt. Đúng đó! Sao Cố gia thiếu tiền được. Huống chi nghe nói thế hệ này của Cố Phi chỉ có mình hắn luyện võ, nó đồng nghĩa với cả nhà cung phụng hắn như ông lớn đó, thiếu tiền cái lông!
"Sống qua ngày á ông bạn, làm gì có tiền nào dễ kiếm vậy được!" Cố Phi khuyên răn Bách Thế Kinh Luân.
"Ầy, để tôi hỏi thăm, suy nghĩ thêm đã." Bách Thế Kinh Luân nói.
Cố Phi nghe giọng điệu của gã chỉ cho có lệ. Thế nên quẳng ra ý nghĩ khác: "Còn cách khác! Mấy người chơi bị cướp ấy, nhất định tâm trạng rất bi phẫn. Nói không chừng bọn họ sẽ nguyện trả tiền để cậu đi xử lý mấy tên cướp đó đấy?"
Bách Thế Kinh Luân nghe được ý nghĩ này cũng thấy không tệ lắm, mắt sáng lên nhưng lại nhanh chóng tối đi: "Anh lại nói nhảm rồi, mấy tên đó ai không muốn đi báo thù chứ, vấn đề là loại người này lúc thường sẽ không tùy tiện xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ bọn chúng không biết một đám người đang cắn răng nghiến lợi nhớ mong bọn chúng à?"
"Cậu xem, đây chính là thị trường đó! Người bình thường không tìm thấy gã, nhưng cậu tóm được gã. Độc nhất vô nhị đó ông bạn!" Cố Phi nói.
Bách Thế Kinh Luân phát điên: "Người khác không tìm được, thì sao tôi tìm được chứ, tôi cũng là người bình thường mà! !"
"Năm Kẻ Mạnh mà, phải biết tận dụng tài nguyên chứ." Cố Phi nói.
Bách Thế Kinh Luân trầm tư. Đến tận lúc này, gã mới bắt đầu chính thức bị lý do của Cố Phi đả động.
"Nào, để tôi giới thiệu một vài người cho cậu quen biết." Cố Phi nói.
"Người nào?'
"Mấy cao thủ! Đều là kẻ mạnh trong giới game online, địa vị ngang ngửa với tôi và... ầy... và cha cậu trong giới võ thuật." Cố Phi nói.
Bách Thế Kinh Luân lại một lần nửa rơi lệ đầy mặt. Cố Phi thế mà xếp bản thân ngang hàng với ông cha của mình. Nhưng từ lời hàm hồ vừa nãy của Cố Phi thì Bách Thế kinh Luân hiểu rồi, vốn Cố Phi thuận miệng muốn nói "tôi và cậu". Nhưng lại không thể không đắn do! Bởi vì Bách Thế Kinh Luân ở trong giới võ thuật không có danh tiếng gì, Cổ gia hiện nay ở bên ngoài vẫn là tên tuổi của cha gã, cho nên Cố Phi cũng không thể không sửa miệng.
Tuy như vậy không được lễ phép cho lắm, nhưng gã lại chẳng phải trưởng bối, mọi người đều là người trẻ tuổi nên không tính toán quá nhiều. Trong lòng Bách Thế Kinh Luân bi ai chút xíu, nhưng vẫn không nói gì, vừa đi theo Cố Phi vừa truy vấn: "Ai vậy, kẻ mạnh nào?"
Kẻ mạnh tất nhiên là chỉ mấy tên trong Công Tử Tinh Anh Đoàn. Tuy luận về PK thì Cố Phi mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nhưng nếu nói liên quan về trò chơi, bất luận là kiến thức hay là mạng giao thiệp, mấy vị này đều là cao thủ chân chính.
Cố Phi kêu gọi mọi người gặp mặt, đây còn là lần đầu tiên. Mấy cao thủ đều rất nể mặt, đúng hẹn tới quán rượu đã nói trước. Mấy tên này nối đuôi nhau tới, Cố Phi và Bách thế Kinh Luân đều đã sớm chờ ở nơi này.
Mỗi người lần lượt tiến vào, ánh mắt trợn trừng như kẻ trộm. Bọn họ biết Bách Thế kinh Luân, hai người này hôm qua vẫn còn PK nơi đầu đường. Sao hôm này lại ngồi chung với nhau rồi?
Tới tên nào Cố Phi liền giới thiệu cho Bách thế Kinh Luân tên nấy, đây là Kiếm Quỷ, kia là Hàn Gia Công Tử, đây là Hữu Ca, đó là chiến Vô Thương.
"Ngưỡng mộ đã lâu!" Bách Thế Kinh Luân không nhịn được đứng lên chào hỏi với người ta. Người của thành Lạc Diệp đều cho rằng Bách Thế Kinh Luân là một người hoành hành ngang ngược, thực ra đám người tập võ bọn họ mang theo chút ít truyền thống từ trong xương cốt, chú ý lễ nghi hơn người bình thường nhiều. Việc này thì người từng tiếp xúc mới biết.
Sau khi lặp đi lặp lại "ngưỡng mộ đã lâu", Cố Phi cũng nhịn không được nói: "Cậu thật sự 'ngưỡng mộ đã lâu'?" Cố Phi cảm thấy Bách Thế Kinh Luân nên cá mè một lứa với hắn mới phải, đối với mấy danh nhân trong giới game online, sao mà nói ngưỡng mộ đã lâu được.
Bách Thế Kinh Luân lập tức khinh bỉ hắn: "Lúc trước chưa từng nghe đến, giờ trò chơi đã ra mắt lâu vậy rồi, sao có thể không biết những cái tên này được."
Nhất thời người nơi bàn này đều khoan khoái từ đầu đến chân, cho rằng đều là chơi võ, Bách Thế Kinh Luân khiến người ta thích hơn Cố Phi nhiều. Bầu không khí rất thân thiết, một mình Cố Phi bị quăng ra góc vắng vẻ.
"Ngự Thiên đâu?" Cố Phi lại không để ý lắm, chỉ thấy người tới đều tới rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng Ngự Thiên Thần Minh đâu nên hỏi một câu.
Bốn tên đó ngơ ngác nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Không ai đi cùng cậu ta hả?"
Sau đó bốn người trầm mặc.
Hàn Gia Công Tử bình tĩnh nâng ly, uống một ngụm: "Vậy hiển nhiên cậu ta lạc đường rồi."
Ngự Thiên Thần Minh lạc đường thật. Vốn cu cậu không phải một thân một mình, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Phiêu Lưu trên đường, mà Phiêu Lưu lại không nhìn thấy cậu ta.
Cơ hội thế này Ngự Thiên Thần Minh chờ mong lâu lắm rồi! Lập tức cu cậu lặng yên đi một mình, đi theo Phiêu Lưu, muốn tìm cơ hội chơi Phiêu Lưu. Tuy mọi người cùng đồng hành đi làm nhiệm vụ, nhưng Ngự thiên Thần Minh lại chưa từng cho rằng Phiêu Lưu là bạn. Tên này vẫn luôn là một người rất đáng ghét. Người đáng ghét thì nên PK diệt nó, game online mà, làm gì có nhiều quy luật đạo lý, cộng thêm Ngự Thiên Thần Minh lại là một tên cao thủ hàng đầu luôn tự phụ.
Nhưng rõ ràng giờ Phiêu Lưu đang đi dạo chợ, đi tới đi lui trong đám người, kề cà lại không có cơ hội cho Ngự Thiên Thần Minh ra tay. Thế nên đi theo cả một đường, sóng người mãnh liệt, người mất dấu rồi, bản thân cũng lạc đường luôn.
May mà đang ở trong thành, người nhiều, không biết thì còn có thể hỏi. Đúng lúc Cố Phi gởi tin nhắn tới, thế là Ngự Thiên Thần Minh cả đường hỏi thăm tìm đường đến quán rượu.
Ở trong game online mà hỏi đường thì quá dễ, với bản đồ thế giới khổng lồ như Thế Giới Song Song, mọi người sẽ nhớ kỹ một vài tọa độ của mấy địa điểm hay đi. Thường mà hỏi đường thì mọi người đều trực tiếp nói tọa độ cho bạn là xong.1
Nhưng là một tên mù đường, cách chuẩn xác có hiệu quả nhất đó khiến Ngự Thiên Thần Minh căm thù đến tận xương tủy. Cu cậu chỉ thích cách chỉ đường "đi qua con đường này, rẽ trái, lại đi qua ba con đường, rẽ phải, sau đó đi thẳng, rẽ trái" khiến người bình thường giận sôi.
Nghĩ mà xem nếu có thể chỉ đường kiểu đó thì chắc không phải người thường, là người không bình thường thì làm gì có nhiều. Cho nên Ngự Thiên Thần Minh hỏi đường cũng rất cực khổ, cả đường gập ghềnh trắc trở. Cuối cùng sau khi gặp lại cùng một người chơi tận ba lần, hỏi ba lần, vị người chơi này bị Ngự Thiên Thần Minh đáng thương nắm quyển sổ nhỏ cố nhớ đường làm xúc động. gã vứt bỏ chuyện đang làm, tự mình đưa Ngự Thiên Thần Minh đến quán rượu.
Ngự Thiên Thần Minh cực kỳ cảm động, nhưng vẫn còn muốn vờ vịt!
"Cảm ơn nhá ông anh!" Ngự Thiên Thần Minh nói, "Tôi tên là Ngự Thiên Thần Minh, sau này có chuyện gì thì cứ báo tên của tôi!"
Đáng tiếc tuổi tác của đối phương thuộc về cấp bậc cha chú, đoán chừng cũng chỉ mới tiếp xúc với game online. Chưa từng nghe đến tên của nhân vật truyền kỳ này, hơn nữa ở trong mắt của gã Ngự Thiên Thần Minh chỉ là một thằng nhóc con, nên chỉ hờ hững cười nói: "Được."
"Sau này đừng một mình đi bậy trong thành nữa." Ông chú dặn dò một câu xong thì nhẹ nhàng lướt đi.
Ngự Thiên Thần Minh liếc mắt tìm kiếm vị trí của mấy tên kia, khí vũ hiên ngang đi qua ngồi xuống. Giờ đã cách lúc Chiến Vô thương vị cuối cùng đến nơi này 40 phút. Kiếm Quỷ tửu lượng khá yếu mắt đã đăm đăm rồi.
Cố Phi ngay cả trình tự giới thiệu Bách Thế kinh Luân cho Ngự Thiên Thần Minh cũng đã lược bớt, vỗ vỗ bàn nói: "Người đến đông đủ rồi! Nói chính sự."
"Để tôi thở đã!" Ngự Thiên Thần Minh đi kiếm đường cả ngày, người thì không mệt nhưng tinh thần đã sớm mệt lả.
Cố Phi nhịn xuống không phát tác. Đợi Ngự thiên Thần Minh 'ực ực' uống hai ngụm rượu xong. Hỏi: "Có thể nói rồi chứ?"
Ngự Thiên Thần Minh bén nhạy phát hiện tay của Cố Phi đã mò vào trong túi, vội vàng gật đầu.
"Vị Bách Thế huynh đệ đây, chuẩn bị chuyển qua làm nghề game thủ chuyên nghiệp." Cố Phi nói.
"Nè nè, không được tùy tiện ra chủ ý thay tôi chứ!" Bách Thế Kinh Luân vội vàng cãi, không phải nói tới để giới thiệu vài tên trâu bò à? Sao tiến triển nhanh quá vậy. Có làm chuyện mua bán này không bản thân gã còn chưa nghĩ kỹ mà!
Cố Phi liếc mắt nhìn gã một cái, không để ý.
Mấy người còn lại đã bắt đầu phát biểu: "Game thủ chuyên nghiệp, làm nghề gì? cướp à?"
Quả nhiên mọi người cảm thấy với thân thủ thế này mà Bách Thế Kinh Luân không gia nhập đảng cướp bóc thì quá là lãng phí.
"Tất nhiên không phải! Là đi cướp của đám cướp!" Cố Phi nói.
"Việc này chẳng kiếm được gì đâu." Đám đại thần trong giới game online đã há mồm phân tích thì quả đúng là khác hẳn: "Người chơi thuộc đảng cướp bóc, phần lớn là dựa vào bẫy, đánh lén, trang bị trên người bọn chúng bình thường lắm, không vớ được thứ gì đâu."
"Nhưng bọn chúng rất gây thù chuốc hận đúng không? Biết đâu có người nguyện ý trả tiền giết bọn chúng!" Cố Phi nói.
Hữu Ca lập tức bật cười, là nụ cười tự tin: "Cái này thì cần phải có nguồn tình báo rất lớn cùng với chuẩn xác đó!"
Thế nên Cố Phi lại lần nữa cường điệu giới thiệu kỹ càng Hữu Ca cho Bách Thế Kinh Luân: "Vua tình báo Hữu Ca! ! ! Rất có thâm niên ở phương diện tình báo."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận