Chẳng ai ngờ được một trận PK huyên náo đến mức mưa gió toàn trường lại có kết thúc kiểu đó. Song phương PK không thấy ánh đao, không thấy máu, đánh đến giữa chừng thì một tên đột nhiên có chuyện vỗ mông bỏ đi. Điểm đến là ngừng trong truyền thuyết cũng không có quá phận thế này đâu.
Đám Bách Thế Kinh Luân đi rất nhanh, mấy người còn lại đành phải dời ánh mắt bất mãn lên người Cố Phi. Cố Phi không để ý, quay người về lại trong tiểu đội nhỏ của mình.
Tế Yêu Vũ là vẻ mặt khinh bỉ không thèm che dấu, Mang Mang Mãng Mãng thì đã thấy rất nhiều cảnh tượng lớn, PK có thể đánh thành thế này cô cũng không muốn nói mình quen biết với Cố Phi. Vô Thệ Chi Kiếm thì tốt hơn chút, miệng thì không ngừng nói "Vất vả rồi, vất vả rồi", trong lòng thì đang lẩm bẩm: Sát thủ Túy giết người như ma không gớm tay nổi danh thành Vân Đoan hôm nay uống phải thuốc gì, lề mà lề mà đánh với người ta lâu như vậy. Đánh nhau thì chẳng thấy bao nhiêu, ngược lại nói chuyện thì không ít, đây vốn không phải phong cách của sát thủ Túy nha.
Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân chỉ lầm bầm nói chuyện bọn họ là thế gia võ thuật, cho nên đám người vây xem không nghe được hai người bọn họ đang nói gì. Cảm thấy bản thân đỏ mắt chờ mong đổi lại chỉ được xem một trận PK đặc biệt mất mặt thế này.
"Vô Thệ hội trưởng, nhiệm vụ đã xong rồi, tôi logout trước nha." Cố Phi nói với Vô Thệ chi Kiếm.
"Ế, không phải lúc nãy nói muốn đi tẩy điểm PK sao?" Tế Yêu Vũ kinh ngạc, lúc nãy đánh đuổi mấy người kia xong, Cố Phi và cô đã hẹn nhau đi tẩy điểm PK, sao nháy mắt đã thay đổi chủ ý rồi.
"Nhớ tới chút chuyện!" Cố Phi nói, "Đi đây!"
"Đi thong thả đi thong thả!" Vô Thệ Chi Kiếm vội vàng đáp. Đợi Cố Phi đi được mấy bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng gào: "Có cần đợi cậu cùng trở về thành Vân Đoan không, cậu Thiên Lý?"
"Không cần đâu, các anh đi trước đi!" Cố Phi nói. Hiện giờ nhiệm vụ đã kết thúc, tất nhiên không cần mọi người cùng thống nhất thời gian gì đó nữa. Cố Phi đoán đám cuồng ma thức đêm chơi game này chắc sẽ chạy về ngay trong đêm nay, sớm một bước trở lại thành Vân Đoan để khoe khoang công hội bậc sáu của bọn hắn.
Cố Phi nói chuyện với Vô Thệ Chi Kiếm xong thì xoay người rời đi. Thấy Thủy Thâm và Kha Kha vẫn còn đang đứng dưới chân tường. Biểu cảm trên mặt giống hệt với đám người vây xem xung quanh, cũng thấy trận đánh này không đã ghiền lắm.
"Còn chưa đi à! Cẩn thận lát nữa Tế Yêu Vũ đi qua đâm anh đó." Cố Phi đi tới nói với thủy Thâm.
"Xì, tôi sợ cô ta à!" Thủy Thâm tỏ vẻ khinh thường. Chỗ đáng sợ nhất của đạo tặc chính là Tiềm Hành, mà Thủy Thâm có phản Tiềm Hành, xưa nay chẳng thèm để đạo tặc ở trong mắt, cho dù là Tế Yêu Vũ.
"Hai người rất thân à?" Kha Kha nhìn Thủy thâm, lại nhìn Cố Phi, đối với tên vừa nãy vừa diệt vô số anh em của bọn họ, nhưng chỉ nháy mắt lại có thể như chẳng có chuyện gì đi qua nói chuyện với bọn họ, cô có hơi không thích ứng.
"Ha hả, không thân, từng chém ấy mà." Cố Phi nói xong đã đi rồi, khiến Thủy Thâm giận đến mức nghiến răng, nói với Kha Kha: "Em xem, gần mực thì đen, người lăn lộn lâu với tên xấu xa đó đều đáng ghét vậy đấy."
"Kiếm Quỷ cũng khiến người chán ghét à?" Kha Kha nói.
"Khụ, cho nên anh vẫn luôn nói, Kiếm Quỷ là một nhân tài." Thủy Thâm nói.
"Cảm ơn!" Đột nhiên sau lưng gã có người trả lời, Thủy Thâm vội vã quay người, nhìn thấy đám người Công Tử Tinh Anh Đoàn, Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử, còn có Phiêu Lưu bảy người đi ra từ một con đường. không chỉ bọn họ, các người chơi thành Vân Đoan giờ đây đang từ mấy con đường loanh quanh chạy tới nơi này. Hết cách, không quen đường!
"Kha Kha cũng tới rồi!" hàn Gia Công Tử chào hỏi với Kha Kha trước, xong mới vui vẻ nói với Thủy Thâm: "Coi cậu tiền mất tật mang chưa kìa, còn chưa tệ lắm. Lo trông chừng bà xã của cậu đi."
Thủy Thâm chỉ cắn răng buồn bực.
Kiếm Quỷ bên này thấy đảng vây xem đã tản đi, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Cố Phi. "Đánh xong lúc nào vậy?" Hắn hỏi Thủy thâm.
"Vừa nãy." Thủy Thâm nói.
"Nói vậy Bách Thế Kinh Luân đã chết rồi?" Đám người này cực kỳ có tự tin với Cố Phi.
"Không có!" Thủy Thâm nói.
"Gì cơ?" Mọi người cả kinh. Nếu Bách Thế kinh Luân không chết, vậy người chết tất nhiên là Cố Phi rồi...
"Chẳng ai chết cả, đánh đến một nửa thì bách Thế Kinh Luân có việc, nên đi trước." Thủy Thâm tiếc nuối tuyên bố.
"Chẳng lẽ không phải vừa lên đã bị Thiên Lý giết ngay sao?" Mấy người này thấy Cố Phi chiến đấu nhiều rồi, cơ bản là vừa ra tay liền xử đẹp, chưa từng có hồi hộp gì, trừ phi hắn không có pháp lực. Nghe Thủy thâm dùng câu "đánh đến một nửa" để hình dung. Chẳng lẽ Bách Thế Kinh Luân đã dây dưa với Cố Phi rất lâu à?
"Đánh rất lâu, hai người đều tay không." Thủy Thâm nói.
"Chơi trò quỷ gì vậy?" Mọi người không hiểu.
"Luận bàn giữa người đồng đạo?" Suy đoán của Ngự Thiên Thần Minh còn rất gần với chân tướng.
"Vậy cũng không cần nhường chứ!" Mọi người nói nhao nhao. Bọn họ không phải người trong nghề, tất nhiên sẽ không hiểu được hoàn cảnh trong trò chơi chẳng phải là một vũ đài thích hợp để luận bàn của hai người Cố Phi. Hai người chỉ có thể tận lực để đảm bảo công bằng, mà sát thương pháp thuật của Cố Phi vốn chính là tồn tại không công bằng rồi, hắn tất nhiên sẽ không dùng tới nó.
"Chắc vì điểm PK của Thiên Lý đã nằm ở ngưỡng 29 rồi!" Bọn họ thủy chung vẫn từ góc độ trò chơi để cân nhắc vấn đề, thế nên Hữu Ca cho ra phán đoán này, mọi người đều gật đầu.
"Trong này có công lao của cậu Thủy Thâm đây đấy! Bách Thế Kinh Luân thật sự phải cảm ơn cậu rồi. Bách Thế Kinh Luân đâu? Bảo gã tận tình đãi khách, mời cậu ăn bữa cơm, uống bình rượu chứ!" Hàn Gia Công Tử nói.
"Ăn mọe anh, uống mọe anh!" Ngàn vạn lời của Thủy Thâm chỉ hóa thành hai câu bi phẫn thế này, vươn tay kéo Kha Kha: "Chúng ta đi."
"Đi nhé." Kha Kha và Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử là người quen cũ, nên không quên chào hỏi, mím môi nói xong câu này thì đi với Thủy Thâm.
Ở bên kia, đám anh em trong công hội của Vô Thệ Chi Kiếm cũng đến không ít. Bọn hắn vây chung một chỗ thoáng chốc tiến vào trạng thái hưng phấn. Vô Thệ Chi Kiếm cười toét miệng đi về phía đám Hàn Gia Công Tử bên này: "Ha ha, nhiệm vụ cuối cùng đã kết thúc rồi."
Đám người Hàn Gia Công Tử đã biết phần thưởng của bọn hắn là gì, dù sao Ngự Thiên Thần Minh vẫn là thành viên của Tung Hoành Tứ Hải.
Đẳng cấp công hội tăng lên, phần thưởng này có thể nói là rất dày. Nhưng đối với thành viên bình thường của công hội thì hoàn toàn không thấy có được lợi ích thiết thực gì. Cho nên phần thưởng này, người kích động nhất tuyệt đối chính là đám nhân vật nồng cốt của công hội như Vô Thệ Chi Kiếm. Công hội tuy do mấy trăm người hợp thành, nhưng thực chất cũng chỉ được mấy người này, nhất là tài sản riêng của hội trưởng công hội.
Lấy một ví dụ đơn giản, Vô Thệ Chi Kiếm hiện tại lấy công hội bậc sáu của gã làm thành thương phẩm yết giá bán ra. Người mua tuyệt đối sẽ chạy theo như vịt. Trong game ấy à người muốn kiến công lập nghiệp thành tựu bá đồ quá nhiều, mà cách có hiệu quả nhất chính là có một công hội mạnh mẽ. Đặc biệt là mấy người vào sau, xây dựng công hội là do mấy trăm người chơi tích lũy từng ngày để xây dựng nên, chẳng có cách tốc hành nào, cho nên nếu có kiểu giao dịch này, tuyệt đối không cho phép bỏ qua.
Trên diễn dàn giao dịch của Thế Giới Song Song, rất nhiều chủ thành đã xuất hiện tin tức cầu mua công hội, hiện nay nghe nói đã mặc cả xong. Giá cả rất cao, công hội bậc 2 đã bằng một kiện trang bị cực phẩm, giá cả của bậc 3-4 thì tăng mạnh như ngồi tên lửa, công hội bậc 5 thì mỗi thành đều có hai ba nhà, vô giá cũng chẳng có thị trường. nghe nói hiện nay đã có game thủ chuyên nghiệp bắt đầu nếm thử con đường tiền tài này. Có tài lực thì tự xây dựng công hội, tổ chức nhân thủ suốt ngày suốt đêm đi làm nhiệm vụ công hội xem như là tự mình chế tạo thương phẩm; Một vài người vô sản không có tài lực thì bôn ba khắp các công hội lớn hoặc là đoàn đội xây dựng công hội của đám game thủ chuyên nghiệp tư bản chủ nghĩa, sắm vai công nhân chuyên môn xây dựng công hội. Một đoàn thể mới phát nghiễm nhiên ra đời như vậy.
Vô Thệ Chi Kiếm tất nhiên còn chưa có ý niệm bán công hội, nhưng có một con đường như vậy để lựa chọn. Nghĩ nghĩ thôi cũng đã là chuyện rất sướng, vui vẻ lúc nào cũng treo nụ cười toe toét.
"Các vị, dù sao nhiệm vụ cũng đã kết thúc rồi, mọi người đừng về gấp, chốc nữa toàn bộ đến quán rượu. Tôi đây mới khách, hôm nay chúng ta không say không... không say không logout, ừ!" Vô Thệ Chi Kiếm lớn tiếng nói.
Kiểu mời mọc này hiếm khi nào có người từ chối, trong tiếng hoan hô, người chơi thành Vân Đoan đã bắt đầu hỏi thăm đường đi đến quán rượu. Vô Thệ Chi Kiếm liếc mắt nhìn thấy Cố Tiểu Thương, lập tức vứt bỏ đám cao thủ này, gật gù đắc ý đi về phía Cố Tiểu thương bên kia...
Cố Phi bên này sau khi logout, bèn đi gọi điện về nhà, hỏi han cha mấy câu xong thì hỏi thăm tình huống Cổ gia.
Cố Phi có chút kỳ quái là lúc đó Bách Thế kinh Luân vội vã logout đi luyện võ buổi tối thì cũng thôi đi, không ngờ trong dong bình đoàn Bách Chiến của gã lại có một bộ phận chạy theo.
Lúc trước khi giao thủ với mấy người cản đường, Cố Phi đã mơ hồ cảm thấy bọn hắn chắc được chỉ dạy một cách chính quy. Cổ gia lại thu nhận nhiều đệ tử như vậy... Điều này khiến Cố Phi rất kinh ngạc. Nếu có thể dễ dàng tìm được nhiều đệ tử thì võ thuật sao có thể sa sút thế này được. Cho nên vừa logout, Cố Phi đã gọi điện thoại về nhà, hỏi cha Cố chuyện về Cổ gia.
"Đó cũng không được xem như đệ tử của Cổ gia." Cha Cố nghe xong thì thở dài nói.
"Vậy là?"
"Cổ gia hợp tác với một trường học vệ sĩ gì đó bên kia của bọn họ, phụ trách huấn luyện kỹ xảo võ thuật đánh cận chiến." Cha Cố giải thích.
"Con thấy bọn họ được chỉ dạy rất chính quy." Cố Phi nói.
"Đó là tất nhiên, Cổ gia chẳng lẽ chỉ là hư danh thôi sao? Thằng nhóc con đừng tưởng năm đó cha người ta thua con, giờ đây con trai người ta lại thua con mà xem thường người ta, ý niệm này của con chẳng khác gì ỷ mạnh hiếp yếu cả, sao con lại nghĩ vậy được? Chẳng lẽ đã lâu không dạy dỗ con!! Cuối tuần này trở về cho ông..."
"Con không có ý này!!" Cố Phi hoảng sợ vội vã cắt ngang. "Ý của con là gã đã không phải chỉ tùy ý chỉ điểm một hai người nữa, đây là bồi dưỡng chính quy đó. Phẩm hạnh của mấy đệ tử này làm sao bảo đảm được chứ?"
Cha Cố thở dài: "Không cách nào bảo đảm được..."
"Vậy..." Cố Phi cũng không biết nói sao mới tốt. Quy tắc chọn đồ này không phải quy định do nhà nào phái nào đặt ra. Đây là quy luật từ khi võ thuật truyền lưu đến nay, toàn thể đồng đạo học võ đều nên tuân tủ. nó đại biểu cho nghĩa vụ và trách nhiệm giữ gìn đoàn kết an toàn cho xã hội, tập võ hòa bình.
Cha Cố vẫn chỉ thở dài: "Chuyện thế này mấy năm gần đây càng lúc càng nhiều. Hết cách, mọi người cũng phải kiếm cơm mà..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận