Hỏa Nhiên Y đã chết, tuy nhìn Phong Hỏa Liên Thành vẫn còn đang cháy hừng hực, nhưng mấy cao thủ biết chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Sau khi pháp sư chết, tất cả pháp thuật được triệu hồi trước đó không còn pháp lực duy trì, sẽ mất đi hiệu lực. Đây là quy định do hệ thống đại thần đặt ra.
Thế là sáu cao thủ còn đang ở đầu bên kia của Phong Hỏa Liên Thành, cực kỳ tự tin bước xuyên qua tường lửa, đúng như dự đoán, chẳng có chút tổn thương nào.
Lúc này đây Lạc Y Hồng Liên của Phiêu Lưu cũng đã đến hồi kết thúc. Kiếm Nam Du và mục sư núp sau tấm khiên nhìn thấy sóng lửa bên cạnh đã lăn đi, không còn cái sau nối tiếp, lượng máu của Kiếm Nam Du cũng đã ngừng giảm xuống, trong lòng tự nhiên biết rõ. Hai người chậm rãi đứng dậy, sắc mặt đều như tro tàn. Hiển nhiên, hai người họ không giữ năng lực phản kháng gì nữa rồi.
"Anh Kiếm Nam, anh đi theo tụi này rốt cuộc có mục đích gì, giờ không ngại nói cho tụi này nghe chứ." Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói.
"Mục đích? Mọi người đều là những người lão làng trong giới game online, mục đích của tôi là gì, không phải đã sớm đoán được rồi sao?" Kiếm Nam Du bình tĩnh nói.
"Vậy bây giờ anh có cảm tưởng gì cơ?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Lúc các vị trở lại thành Vân Đoan, chắc hẳn vẫn phải đi qua thành Lâm Thủy nhỉ, đến lúc đó phải cẩn thận để ý như hôm nay nhé, bằng không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó không chừng." Kiếm Nam Du lạnh nhạt nói.
"Chuyện này không nhọc anh lo lắng. Giờ anh chuẩn bị buông tay đánh một trận, hay là ngoan ngoãn chờ chết đây?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Ha ha!" Kiếm Nam Du cười nhạt, đột nhiên nhét kiếm và thuẫn trên tay vào trong túi, không chỉ có vậy, gã còn nhanh chóng cởi hết trang bị trên người nhét hết vào trong túi, mục sư đi cùng gã cũng làm như vậy.
Mấy cao thủ đều đần mặt ra. Ý đồ của hành động này quá rõ ràng rồi. Đồ ở trong túi, xác suất rơi sẽ thấp hơn đồ trên người, đây cũng là quy tắc của hệ thống. Hai người họ làm vậy, chỉ là để bảo vệ trang bị của mình mà thôi. Kiếm Nam Du là một nhân vật xuất sắc trong Năm Kẻ Mạnh lúc này lại diễn sâu như vậy, mọi người khinh bỉ sâu sắc.
Lúc bạn trở thành một cao thủ, ngoài trừ đẳng cấp và trang bị thì thể diện cũng là thứ rất trân quý. Thậm chí có người còn coi trọng thể diện hơn cả đẳng cấp và trang bị. Bạn nói bạn chết thì cũng thôi đi, còn cố ý cởi sạch trang bị nhét vào trong túi, với hành vi không phóng khoáng thế này sợ là một tên gà cũng sẽ khinh thường làm.
Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, Kiếm Nam Du vẫn bình tĩnh cười cười.
Đám cao thủ này tất nhiên chẳng phải hạng người nhân từ, không nói thêm câu nào, cùng nhau công kích. Hai nhân vật cấp cao người trần truồng thì còn có lực phòng ngự gì nữa chứ, nháy mắt đã tan thành mây khói. Mấy cao thủ vẫn chưa đã ghiền, ném ánh mắt khinh bỉ sâu sắc về phía hai người vừa biến mất.
"Hai người các cậu phối hợp tốt lắm!" Lúc này Hàn Gia Công Tử nghiêng đầu nói. Nhìn nhìn Phiêu Lưu, lại nhìn nhìn Ngự Thiên Thần Minh. Tình hình nguy hiểm lần này có thể nói từ đầu đến cuối đều do hai người giải quyết. Từ lúc bắt đầu là dùng kinh nghiệm pháp sư phong phú tiến hành phân tích, rồi đến công kích xuyên thấu của Ngự Thiên Thần Minh cắt đứt pháp thuật của đối phương.
Lần cắt đứt này rất mấu chốt, bởi vì cả khu vực phía trước luôn bị Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm thiêu đốt kéo dài. người chơi ở bên trong đó phải tiếp tục thừa nhận công kích. Trong tình huống đó ngâm xướng của pháp sư lại không thể tiến hành thuận lợi được, cho nên nhờ cắt đứt của Ngự Thiên Thần Minh, Phiêu Lưu mới có thể thi triển Băng Ảnh Thuật thành công xuyên qua tường lửa.
Sau đó Lạc Y Hồng Liên của Phiêu Lưu đại phát thần uy. Tiếp theo hắn còn suýt nữa bị đạo tặc đánh lén cùng với Hỏa Nhiên Y ló đầu muốn công kích, đều là do Ngự Thiên Thần Minh giải quyết.
Còn về mấy người còn lại, lúc cuối giết hai tên trần truồng đó bọn họ cũng không ra tay. Đều là chức nghiệp cận chiến cả, muốn ra tay còn phải tiến lên phía trước, cuối cùng vẫn là do hai đứa này cùng nhau diệt hai đứa kia.
Với đánh giá này Phiêu Lưu chỉ cười không có ý kiến. Ngự Thiên Thần Minh thì vẻ mặt khoa trương ồn ào: "Không cần nói nữa, tôi muốn nôn."
Lúc này Hữu Ca đã vội vàng nhào qua thu thập tình báo: "Khụ khụ, Phiêu Lưu à, Băng Ảnh Thuật kia của cậu, có thể tự mình thiết lập chân thân nằm ở đâu trong bốn phân thân à?" Dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú, Hữu Ca thấy cách sử dụng của Phiêu Lưu là có thể phán đoán ra được điểm này, chỉ là muốn xác nhận lại lần cuối.
"Đúng vậy!" Phiêu Lưu cũng thừa nhận rất sảng khoái: "Nhưng sẽ tốn gấp đôi pháp lực so với khi chân thân ở nguyên tại chỗ."
"Ồ!" Hữu Ca nhẫn nhịn không có lấy sổ nhỏ ra ghi chép ngay, như vậy sẽ không lễ phép lắm.
"Vậy nói về mặt lý luận thì cũng được xem như có thể dịch chuyển tức thời rồi?" Hữu Ca hỏi tiếp.
"Vậy thì không phải!" Phiêu Lưu lập tức trả lời, "Đặc điểm của dịch chuyển tức thời là ở hai chữ tức thời, kỹ năng của tôi sau khi ngâm xướng muốn phát động còn phải tốn chút thời gian. Không thể phát động tức thời thì sao có thể xem như dịch chuyển tức thời được?"
Hữu Ca nhớ lại lúc vừa nãy, Phiêu Lưu đứng ở phía trước ngâm xướng, sau đó đợi Ngự Thiên lớn tiếng càn rỡ chế giễu xong thì kỹ năng của hắn mới bắt đầu phát động. Tuy cũng không chậm đến mức khiến người giận sôi, nhưng so với Cố Phi chỉ ngoắc ngón tay đã vèo cái biến mất thì tốc độ đúng là cách biệt như trời với đất.
"Thì ra là thế!" Hữu Ca đáp một tiếng, thực ra hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng hắn trước giờ luôn thức thời, biết hỏi nhiều hơn chắc chắn đối phương sẽ không nói, chỉ tăng thêm xấu hổ mà thôi. Cho nên liền kết thúc cuộc phỏng vấn của hắn tại đây. Lui về sau thân thể rộng rãi của Chiến Vô Thương, lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi chép xoèn xoẹt.
"Không ngờ Kiếm Nam Du này, cuối cùng lại không có khí phách đến vậy!" Chiến Vô Thương lại bắt đầu phê bình trắng trợn. Cùng là chiến sĩ, hắn xem như có chút tư cách để phê bình chiến thuật của Kiếm Nam Du: "Với vị trí lúc đó của gã, nếu là tôi, dùng một cái Xung Phong thêm Toàn Phong Trảm, sau lưng có một mục sư giúp sẽ chống đỡ được chốc lát, vẫn có cơ hội ôm theo anh bạn Phiêu Lưu cùng chầu trời."
Phiêu Lưu nhớ lại vị trí của song phương lúc đó, lại nhớ tới thủ đoạn làm việc của vị cao thủ chiến sĩ này, thản nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy, rất khó tránh thoát."
"Cậu cũng thấy vậy phải không, cho nên nói, thằng đó rất không có tiền đồ!" Chiến Vô Thương nói với vẻ khinh thường. Hắn tất nhiên chẳng có nhiều hảo cảm với Kiếm Nam Du lắm, dù sao trước nay vẫn luôn là chiến sĩ đứng đầu trong game online, lần này ở trong Thế Giới Song Song bị người ta đè một đầu, tuy bản thân nửa đường chạy đi tán gái lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng trút giận lên cái tên có đẳng cấp cao hơn hắn cũng là chuyện rất dễ hiểu!
Hàn Gia Công Tử lại đảo cặp mắt trắng dã nói: "Tên này là một người lấy lợi ích làm đầu, dù gì cũng là một nhân tài."
"Hừ, ngay cả can đảm buông bay đánh một trận cuối cùng cũng chả có, nhân tài gì chứ!" Chiến Vô Thương tiếp tục khinh bỉ.
"Không phải không có can đảm." Hữu Ca đã ghi chép xong từ sau người Chiến Vô Thương đi ra, thở dài nói: "Không phải cậu ta không có can đảm, cũng không phải không làm được công kích như Vô Thương nói. Chỉ bởi nếu làm như vậy thì cho dù thành công, cuối cùng gã vẫn không thể thoát thân được, ngược lại bởi vì đeo một điểm PK, sau khi chết còn sẽ bị rớt hai cấp, còn làm tăng thêm xác suất rơi đồ, cho nên gã tuyệt đối sẽ không áp dụng cách đó. Công Tử nói không sai, gã là một tên coi trọng lợi ích hơn hết thảy."
Mọi người lúc này mới đột nhiên nhớ ra Kiếm Nam Du và Hữu Ca là bạn bè, tuy trong quá trình đánh nhau này hai người họ đều chẳng để lộ ra chút tâm tình nào về mặt này, nhưng giờ ở trước mặt Hữu Ca nói này nói nọ, cũng khiến mặt mũi Hữu Ca không dễ nhìn lắm. Mọi người lập tức ngừng đề tài về Kiếm Nam Du.
"Khụ..." Khinh bỉ Kiếm Nam Du là do Chiến Vô Thương bắt đầu, thế nên hắn vội vàng chuyển đề tài, "Ừm... à... không biết Tod đã đến nơi chưa nữa?"
"Chắc sắp rồi..." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao cậu lại để lộ vị trí ra chứ? Đừng nói bọn chúng đuổi theo kịp đó nhé?" Chiến Vô Thương nói.
"Tất nhiên không thể." Hàn Gia Công Tử cười.
Khối liên minh dong binh thành Lạc Diệp, còn có cả dong binh đoàn Bách Chiến, song phương đều gấp gáp chạy về phía cửa bắc thành. Người chơi Vân Đoan tất nhiên không thể để mặc bọn chúng rời đi nên rất nỗ lực ngăn cản. Nhưng mà với bản đồ bao la thế này, trong tình huống không có chuẩn bị muốn ngăn cản hết được thì không thực tế chút nào. Vẫn có không ít người lẻn chạy mất.
Sự náo nhiệt sắp tới ở cửa bắc thành có thể thấy trước được.
Mà lúc này, cửa đông thành Lạc Diệp, một nhóm ba người, hai nam một nữ lặng lẽ như không có gì đi vào cửa thành.
"Sắp đến rồi!" Trên mặt một người trong đó hiện ra biểu cảm được đan xen từ một loạt hệ liệt tâm tình: mừng như điên, trút được gánh nặng, thắng lợi ở ngay trước mặt đan xen với nhau, lại dùng giọng cực thấp nói ra câu này.
"Ừ!" Cô gái bên cạnh gã chỉ đáp một câu thật khẽ, trong ánh mắt của cô gái lộ ra kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cảnh giác quan sát mấy người chơi gặp được sau khi vào thành.
"Bên này!" Người đàn ông nói chuyện trước đó chính là hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm của Tung Hoành Tứ Hải. Sau khi vào cửa đông thành, gã dẫn đầu lượn một vòng, trên đường càng lúc càng vắng lặng, nhưng gã đã nhìn thấy được cửa lớn ngục giam ở phía trước, trong lòng lại trở nên kích động.
Cô gái đó tiếp tục liếc mắt cảnh giác nhìn xung quanh, trên đường chỉ có mấy người chơi chạy vội qua, thế là cô cũng chậm rãi yên tâm, lộ vẻ mặt như vừa vứt được tảng đá lớn.
"Không ngờ đến được đây dễ vậy." Vô Thệ Chi Kiếm nói, giọng điệu cao hơn lúc trước mấy đề xi ben.
"Đúng vậy!" Trên khuôn mặt bình tĩnh của cô gái lúc này cũng hiện lên ý cười.
"Mời!" Giờ tâm trạng được thả lỏng, cái dáng vẻ ta đây Vô Thệ Chi Kiếm thường thích thể hiện trước mặt cô gái lại tái phát, ở bên cạnh bậc thềm ngoài cửa ngục giam, gã còn rất thân sĩ vươn tay tỏ ý mời cô gái đi trước.
"Mời cái gì mà mời chứ, chỉ đến được đây thôi." Đột nhiên có người nói câu này.
Vô Thệ Chi Kiếm như bị sét đánh, chẳng buồn nhìn về nơi phát ra âm thanh coi thử là ai, đã vội vàng xông về phía ngục giam, kết quả cửa ngục mở ra, mười mấy tên người chơi đã nhảy ra trước, giương cung lắp tên nhắm chuẩn về phía ba người.
Vô Thệ Chi Kiếm không thể không ngừng bước, lúc này gã đứng trên bậc thang, chỗ khá cao, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một người đang nằm trên nóc nhà cạnh đó, lúc này vừa mới ngồi dậy, cười nheo mắt nhìn Vô Thệ Chi Kiếm: "May mà ông đây đuổi đến kịp."
"Thủy Thâm! ! !" Vô Thệ Chi Kiếm kêu thất thanh.
"Là tôi đây! Lão đại à đừng nói anh cho rằng rời khỏi thành Lâm Ấm tụi này thì nhiệm vụ của tụi này sẽ kết thúc đó chứ? Nói cho anh biết, không đến giây phút cuối cùng, nhiệm vụ vĩnh viễn đều sẽ được thành lập." Tâm trạng Thủy Thâm thật sự rất tốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận