Nhìn đám người chơi hai thành còn đang chơi rất chi là vui vẻ ở đằng sau, Bách Thế Kinh Luân vốn là một thành viên của thành Lạc Diệp không kìm lòng được cảm thấy buồn bực thay cho đám anh em dong binh đoàn thành mình.
Gã nghe anh em nhà mình nói rồi, hai phe này đánh tới đánh lui đã rất lâu, nghe nói Tod ở trong bốn đội ngũ này, giờ thì tốt rồi, đánh cũng đã đánh, quậy cũng đã quậy mà Tod thì chả thấy đâu. Sau một hồi âm mưu đổi trắng thay đen kinh thiên động địa đến vậy, cướp được vào tay chỉ là một hộp diêm, còn cmn là hộp rỗng nữa, ai mà chẳng buồn bực cơ chứ?
Đám người chơi liên minh dong binh đoàn thành Lạc Diệp giờ đều có tâm trạng kiểu đó cả. Bên này cũng không phát hiện được Tod, tin tức nhanh chóng được truyền đi trong các kênh chat. Sau khi Hắc Sắc Thực Chỉ bên này bại trận thì cũng đã truyền tin dữ cho các anh em thành Vân Đoan. Trận chiến nảy lửa giữa đôi bên không hẹn đều ngừng hết cả, hai phe ngơ ngác nhìn nhau, tự dưng thấy thật mất mặt.
Đúng vậy, chẳng có chuyện gì mất mặt hơn sau khi làm xong mới phát hiện chuyện này thật vô nghĩa, chẳng có tí giá trị nào. người chơi thành Lạc Diệp tất nhiên là vì không thấy Tod nên cảm thấy chuyện này vô nghĩa; Mà đám người chơi thành Vân Đoan thì lại cảm thấy bản thân không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ, giờ còn chưa nhận được tin Tod đã đến nơi an toàn, lát sau mà bị người tóm được thì hết thảy bọn họ làm bây giờ đều trở nên vô nghĩa.
Vốn không nên kết thúc nhanh như vậy chứ! Đám người chơi thành Vân Đoan đều rất tiếc hận, truy cứu nguyên nhân chính là vì dong binh đoàn Bách Chiến đột nhiên nhúng tay. Trời xanh hỡi, đống tiện nhân này từ đâu ra vậy! Loại cao thủ thế này một hai tên đã đủ biến thái rồi, cái đám này lại tập hợp đủ một cái dong binh đoàn, còn có thiên lý nữa hay không cơ chứ? Tất cả người chơi đều cực kỳ bi phẫn nghĩ.
"Trong bốn đội đều không có Tod, vậy thì Tod ở đâu?" Bách Thế Kinh Luân chẳng có nhiều than thở như vậy, lúc này đây vẫn bình tĩnh tiếp tục nội dung nhiệm vụ.
"Cái này..." Thủ hạ không trả lời được.
"Có người nào biết không?" Bách Thế Kinh Luân bày ra dáng vẻ "đứa nào nói có thưởng".
Chẳng ai thèm để ý tới.
"Kỳ quái thật! Lúc bọn chúng ra khỏi lòng sông, rõ ràng đã chia thành bốn đội, chẳng có đội thứ năm mà!" Có người lẩm bẩm.
"Lòng sông?" Bách Thế Kinh Luân sửng sốt. "Ở đây đều không có, vậy không phải vẫn còn ở trong lòng sông sao?"
Tất cả mọi người sững sờ. Có người cẩn thận tỉ mỉ chỉ tích tắc đã từ trên mặt người chơi thành Vân Đoan thấy được biểu cảm mình cần. Quả nhiên, sau câu nói này gã thấy được trên mặt của một vài người xẹt qua biểu cảm tiếc nuối.
"Mấy cậu có cho người vào trong lòng sông không?" Bách Thế Kinh Luân hỏi đám đồng hành thành Lạc Diệp của mình.
"Không có..." Người trả lời tự cảm thấy hổ thẹn. Cảm thấy hổ thẹn là vì bọn hắn lại không đoán được sẽ có khả năng này. Thực tế không phải bọn hắn không có, chỉ là người đoán ra được lại có tư tâm mà thôi.
Mà người có tư tâm này giờ cũng không thể không chia sẻ tài nguyên. Vào lúc người ở bên ngoài lòng sông truyền tới tin tức đã xử hết bốn đội nhưng vẫn không phát hiện Tod, gã lập tức dùng ngữ khí bừng tỉnh tuyên bố: "Tôi hiểu rồi, bọn chúng trốn ở trong lòng sông, muốn vào thành từ con đường đó! !"
Gã không thể không nói như vậy, gã tin đám bạn liên minh này của mình dù có ngu hơn nữa thì giờ cũng phải nghĩ tới nếu trong bốn đội đã không có, vậy thì người vẫn còn ở trong lòng sông. Nếu đợi đám người này kéo hết vào trong lòng sông rồi chạm mặt, vậy thì gã phải đổ máu trong lòng sông này mất. Cho nên gã lựa chọn tiên hạ thủ vi cường. Phía trên vừa truyền tin tới, gã đã lập tức cho ra cái suy đoán này, tiếp đó hô hào: "Tôi ở gần, để tôi dẫn người xuống lòng sông trước cho! Mọi người nhanh lên!"
Giờ này mà còn nghĩ tới độc chiếm thành quả thắng lợi, vậy tên không não chính là gã rồi.
Huống chi, dù gã muốn nuốt, thì cũng chẳng kịp rồi. Bởi vì đến lúc này gã vẫn không tìm ra được đám Hàn Gia Công Tử trong lòng sông.
Đội đi trước được phái ra đuổi theo cả một đường, sắp đến gần ven thành Lạc Diệp luôn rồi vẫn không thấy tung tích đâu, mà bọn hắn đã tới con đường nối ngang trái phải, chẳng phát hiện cái gì cả.
"Lẽ nào bọn chúng chạy quá, chúng ta còn chưa tới thì bọn chúng đã ra khỏi chỗ này, cho nên giờ đã kẹp được bọn chúng vào giữa rồi?" Đoàn trưởng lẩm bẩm.
Kiếm Nam Du thì lại nhíu mày, gã đã mơ hồ thấy kỳ lạ.
"Anh Kiếm Nam, anh thấy thế nào?" Vậy mà giờ tên đoàn trưởng kia còn điểm danh hỏi gã, xem ra tên đoàn trưởng này lăn quăn lâu như vậy, đã bất lực. Huống hồ lúc này đây đã không thể độc hưởng thành quả thắng lợi, ý chí chiến đấu của gã ta giảm xuống rất nhiều.
"Bảo người bên ngoài của mấy anh chú ý bên lòng sông này, nếu có người đi lên thì nhất định sẽ phát hiện." Kiếm Nam Du nói.
"Yên tâm, bố trí này tôi đã sớm sắp xếp rồi, tuyệt đối không có ai đi lên." Đoàn trưởng nói.
"Vậy thì bọn chúng chắc chắn vẫn còn ở trong lòng sông!"
"Chắc chắn!"
"Chẳng lẽ bởi vì mấy lần trùng hợp, trời xui đất khiến nên không gặp được?" Kiếm Nam Du nghĩ.
"Mấy người các cậu tiếp tục tiến lên, hội hợp với mấy người quay đầu. Nếu gặp phải bọn chúng cứ kéo dài là được, đại đội sắp đến rồi." Đội trưởng chỉ huy, giữa những hàng chữ là sự cụt hứng không thể che giấu được.
"Anh Kiếm Nam, chúng ta từ đây đi thêm một vòng nữa đi!" Gã chỉ con đường nối ngang trái phải, "Có lẽ bọn chúng đang từ bên kia đi qua."
Kiếm Nam Du lại hơi do dự, gã hơi lo lắng đám người kia không ở hướng này. Tuy gã đã ước hẹn với tên đoàn trưởng trước mắt giữ pháp sư video lại cho gã, nhưng với cục diện trước mắt đã không phải do người này nói là được, đội quân của đối phương sắp tới, lỡ như gã bên này đi nhầm, mà đám người kia ở bên khác, chờ gã đi trở về lại. Gã lo lắng pháp sư video đã tan thành mây khói. Mà đám trang bị của hắn tất nhiên sẽ rơi vào trong tay người khác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân lại chả có thuật phân thân, không thể nào cùng lúc đi hai hướng khác nhau được, thế nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng gã vẫn lựa chọn phương hướng giống với vị đoàn trưởng này.
Dọc đường này sự hăng hái lúc trước của đoàn trưởng đã bị quét bay sạch, giờ cực kỳ trầm mặc, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài, cả người trông buồn bã ỉu xìu.
Không có! Lúc đám Kiếm Nam Du lại đi hết một đoạn, bên ngoài lòng sông đã truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, đại đội đã giết đến. Dọc đường tới cũng chả yên ổn lắm, người chơi thành Vân Đoan cũng đi qua cứu viện, thế nên song phương vẫn duy trì trình tự đội hình chiến đấu lúc nãy, hai phe giết nhau cả một đường.
Tình huống này dẫn đến nhóm nhanh nhất vẫn là dong binh đoàn Bách Chiến, lúc đám Kiếm Nam Du vừa ra khỏi con đường nối ngang trái phải thì thấy rất nhiều bóng người liên tiếp cực kỳ dũng cảm từ trên lòng sông tung người bay xuống, vững vàng ngồi xổm trước người bọn hắn. Người dẫn đầu chậm rãi đứng dậy, tay để sau gáy, sau khi nhìn rõ mấy người thì cười nói: "Vô Địch, cậu tới nhanh thật đó!"
Kiếm Nam Du không biết tên kia đang nói ai, ngẹo đầu coi thì thấy sắc mặt của đoàn trưởng kia cực kỳ khó coi, trợn mắt nhìn người tới không nói lời nào. Lúc này người của đối phương nhảy xuống càng lúc càng nhiều, tỉ lệ chức nghiệp võ gia cực kỳ nổi bật, để Kiếm Nam Du hiểu rõ lai lịch của đám người trước mắt: Dong binh đoàn Bách Chiến.
Nói vậy người dẫn đầu này là Bách Thế Kinh Luân một trong Năm Kẻ Mạnh cùng nổi danh với mình nhỉ? Đối với người này Kiếm Nam Du cũng chỉ mới nghe danh mà thôi, đây là lần đầu tiên gặp mặt nên gã nhìn người kia khá là chăm chú. Bách Thế Kinh Luân đang cười chào hỏi với tên đoàn trưởng bên cạnh gã, mà mặt thối của tên đoàn trưởng kia Bách Thế Kinh Luân cũng nhìn thấy rõ, thế mà tên kia vẫn cười tươi chẳng thèm để ý.
"Tìm được Tod chưa?" Bách Thế Kinh Luân hỏi.
"Anh tới làm gì?" Vị đoàn trưởng được xưng là "Vô Địch" hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Giống mấy cậu, nhiệm vụ nha!" Bách Thế Kinh Luân đáp gọn.
Sắc mặt của đoàn trưởng Vô Địch khó coi, xem ra dong binh đoàn Bách Chiến cướp mối làm ăn kiểu này không phải lần đầu. Hơn nữa nhìn sắc mặt của đoàn trưởng khó coi như vậy, đoán lúc trước chẳng hề tốt đẹp gì.
Lúc này con đường bên trái lòng sông truyền tin tức đến, song phương đã hội hợp, không thấy đám kia đâu.
"Vẫn không có?" Đoàn trưởng Vô Địch triệt để ngây ngẩn. Vẻ mặt trăm mối không hiểu nhìn về phía Kiếm Nam Du.
"Ồ, có vấn đề gì à?" Bách Thế Kinh Luân sáp vô hóng hớt.
"Không có chuyện của anh." Đoàn trưởng Vô Địch liếc gã một cái, nhỏ giọng nói với Kiếm Nam Du: "Bên kia cũng không có."
Kiếm Nam Du chưa kịp nói, Bách Thế Kinh Luân đã cười nói với gã: "Người anh em này lạ mắt thật đó!"
"Tôi từ thành Lâm Thủy tới, Kiếm Nam Du." Kiếm Nam Du bình tĩnh tự giới thiệu.
"Ồ!" Bách Thế Kinh Luân hình như cũng rất kinh ngạc, nhìn đoàn trưởng Vô Địch nói: "Lần này các cậu còn mời cả viện trợ từ bên ngoài? Đừng nói nhằm vào tôi nhé?"
"Ha hả, làm gì có, là chuyện riêng của tôi, không khéo đụng phải mọi người thôi." Kiếm Nam Du giải thích thay cho đoàn trưởng Vô Địch.
"À..." Bách Thế Kinh Luân đáp một tiếng, lại nhìn về phía đoàn trưởng Vô Địch: "Vừa nãy cậu nói, có phát hiện gì hả?"
"Bọn chúng đã dẫn Tod ra khỏi lòng sông rồi, nhanh đuổi theo đi!" Đoàn trưởng Vô Địch tức giận.
"Trẻ con." Bách Thế Kinh Luân chỉ ngón tay về phía đoàn trưởng Vô Địch nói: "Chỉ vậy mà muốn gạt tôi à, còn non lắm, ngây thơ quá."
"Nhìn mấy cậu đi ra từ con đường này, vậy chắc từ con đường bên phải đi qua nhỉ. Nói vậy nếu bọn chúng không ở con đường bên phải, cũng không ở con đường ngang này, vậy đang ở bên trái của nơi này, hay là bên phải?" Bách Thế Kinh Luân giơ hai tay chỉ con đường hai bên hỏi.
Bên tay trái của gã là đường cụt, tay phải lại là con đường vào thành.
Theo lý đám Hàn Gia Công Tử tuyệt đối sẽ không đi con đường cụt, nhưng giờ đám Kiếm Nam Du đã lượn quanh trái phải một lần, chỉ có đường cụt là phương hướng duy nhất bọn hắn chưa từng đi, khả năng ở nơi đó là rất lớn.
Tiếp đó lại nghe được đoàn trưởng Vô Địch cắn răng nói: "Hai bên trái phải, chúng ta mỗi người đi một đường.
"Há, vậy mấy cậu đi đường nào?" Bách Thế Kinh Luân cho đối phương chọn trước.
Đoàn trưởng Vô Địch được Kiếm Nam Du ám chỉ, lựa chọn con đường cụt.
"Ừ, được, chúng ta cũng đi bên này!" Bách Thế Kinh Luân gọi đám anh em của mình.
"Mày..." Đoàn trưởng Vô Địch giận tới mức chẳng nói nên lời, hòa hoãn chút mới rít gào: "Sao anh không tuyên bố muốn đoạt luôn đi!"
"Đúng đó! Đừng nói giờ cậu mới biết nhé? Đừng đùa chứ, đây là ngày đầu tiên cậu quen biết tôi à? Con người cậu khó hiểu thật đấy." Bách Thế Kinh Luân quay đầu nói hai câu xong liền tùy tiện cùng đám anh em của mình đi về phía con đường cụt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận