Người chơi Vân Đoan bò ra khỏi đường sông, đi về các phía đã được chỉ định. Lúc này công hội Tung Hoành Tứ Hải cộng thêm các dong binh đoàn, tổng nhân số ước chừng có bảy trăm người. So với lúc xuất phát ở thành Vân Đoan đã ít đi một nửa. Lúc này chia thành bốn đội lớn, mỗi đội gần hai trăm người, vừa ra khỏi lòng sông liền đi về bốn phía khác nhau.
Tất nhiên không phải đi về bốn phía cách nhau xa tít tắp như đông tây nam bắc, vẫn là tiến về phía trước chỉ là giữa mỗi đội đều có giới hạn rõ ràng, muốn bao trọn trong một lần là tuyệt đối không thể nào, đối thủ cần phải chia ra bốn đường mới ngăn lại được.
Cẩn tuân mệnh lệnh của Vô Thệ Chi Kiếm, sau khi tất cả mọi người bò ra khỏi lòng sông liền cảnh giác quan sát xung quanh. Đặc biệt là đám người chơi thần xạ thủ trước đó từng quan sát thế cục toàn bản đồ, mới ra khỏi đã phát hiện sự thay đổi lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhóm người bọn họ xuống lòng sông, đám người chơi đánh quái vốn giăng đầy trên bản đồ như những ngôi sao, có không ít người đột nhiên tiến hóa thành sinh vật quần cư, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng chính là xông về phía đường sông, chỉ là vừa cất bước được chả bao lâu, người chơi Vân Đoan đã từ trong lòng sông bò ra, hơn nữa một chia thành bốn. Đội ngũ của đối phương nhất thời như được khắc bốn chữ lớn: không biết làm sao.
Các người chơi thành Vân Đoan chẳng rảnh để ý, dựa theo phương án đã được chỉ định tự đi về phía con đường của mình. Hơn nữa với tình huống đã hiểu rõ hành động của kẻ địch, tất nhiên phải cố gắng né tránh. Kéo dài được chừng nào hay chừng ấy, dẫn đi được xa chừng nào hay chừng ấy, an toàn của Tod lớn hơn tất cả, chỉ cần Tod an toàn đến được nhà tù, tất cả đều sẽ kết thúc! Phương châm tác chiến lần này đã rõ ràng đến không thể rõ hơn được nữa.
Liên minh dong binh đoàn, dù sao chỉ là một đoàn đội lâm thời tụ lại với nhau, nói ăn ý thì chả khác gì một chuyện cười. Gặp phải tình trạng cần phải bố trí lại lần nữa thế này, dù quyết đoán kịp thời cũng phải làm lỡ một khoảng thời gian. Thấy bốn đội ngũ thành Vân Đoan đã phân tán ra, bọn chúng còn chậm chạp không có động tác đối ứng.
Khiến Kiếm Nam Du thấy rõ cũng phải lắc đầu liên tục: "Nhìn dáng vẻ của bọn chúng, đừng nói ngay cả một người chỉ huy thống nhất đều không có chứ?"
Nhưng lời của gã vừa dứt, đám người chơi kia cũng đã có hành động, đúng như dự đoán lúc trước của Hàn Gia Công Tử, bọn chúng chỉ có thể bất đắc dĩ phải chia bốn đường, chạy đi chặn bốn đội ngũ của game thủ Vân Đoan. Nhân số của song phương ai hơn ai kém, bởi vì quá loạn nên nhất thời không phán đoán ra được.
"Cũng coi như không phản ứng quá chậm." Kiếm Nam Du thở dài.
"Sao nhìn anh có vẻ như rất quan tâm ấy nhỉ?" Mục sư trong đội hỏi gã.
"Người chơi thành Vân Đoan từ trong lòng sông đi ra hầu như chẳng giảm bớt mấy, điều này nói rõ bọn họ lưu lại người trong lòng sông khá ít, càng ít thì càng tinh anh, các cậu biết tinh anh trong đám người này của bọn họ có những ai chứ?" Kiếm Nam Du nói.
"Ngoại trừ pháp sư video, còn có ai nữa?" Một người hỏi.
"Tửu Quỷ, Kiếm Quỷ! Ngự Thiên Thần Minh! Chiến Vô Thương! Hữu Ca!" Kiếm Nam Du nói một cái tên thì dừng lại một chút. Vẻ mặt nghiêm túc.
Mà đồng bọn của gã sau khi nghe được những cái tên này mỗi người đều há to miệng.
"Không thể nào!" Một người hô, "Đám cao thủ này đều ở thành Vân Đoan hết à?"
"Không sai, hơn nữa lúc tới thành Lâm Thủy tôi từng chạm mặt bọn họ." Kiếm Nam Du nói.
"À, chính là đám người mà bạn anh dẫn tới cho anh gặp đó hả?"
"Ừ, Hữu Ca chính là bạn tôi." Kiếm Nam Du nói.
"Tên tuổi của những người này trong giới game online đều rất nổi, nhưng với hình thức game hoàn toàn mới hiện giờ, phải tận mắt thấy mới tin được. Bọn họ xuất sắc như vậy, sao trong Top 5 Thế Giới Song Song chẳng có một cái tên nào của bọn họ? Cho nên nói, chưa hẳn tụi mình không phải đối thủ." Đạo tặc trong bảy người đám Kiếm Nam Du tuy có vóc dáng cao lớn thô to, nhưng lời nói lúc này lại rất khí phách.
Kiếm Nam Du cười nói: "Ai mạnh ai yếu đúng là khó nói, nhưng mục đích của tụi mình chỉ có một, có thể tránh xung đột với những cao thủ này thì càng tốt. Trả cái giá thấp nhất để đổi được hồi báo lớn nhất, đây mới là làm ăn đó!"
"Vậy anh định làm thế nào?" Đạo tặc đó hỏi.
"Tôi hy vọng thành Lạc Diệp bên này cũng có cao thủ có thể nhìn thấu kế hoạch của bọn họ. Sau đó để người của thành Lạc Diệp xung đột với bọn họ trước, tụi mình ở xa chú ý sát sao. Dù bọn họ có thể đánh bại hết tất cả cao thủ thành Lạc Diệp thì cũng phải tiêu hao rất lớn, tụi mình thừa lúc này ra tay..." Lời của Kiếm Nam Du dừng ở đây.
"Quả nhiên là tác phong nhất quán của anh." Sáu tên đồng bạn còn lại hẳn đã hợp tác với Kiếm Nam Du rất lâu, sau nghi nghe được kế hoạch này của gã chỉ có thán phục.
Tuy bảy người miệng vẫn luôn nói chuyện, dưới chân lại chưa từng ngừng. Nhưng bọn hắn không nhảy vào trong lòng sông, mà là vẫn luôn chạy dọc trên bờ sông. Vừa nhìn tình hình trên cả bản đồ, lại thỉnh thoảng chú ý có người nào đã đến gần con sông hay không.
Trên bản đồ rộng lớn, hai phe đều chia bốn đội, tám nhóm người, sau một hồi chơi trò lúc trốn đông núp tây truy đuổi quanh co, sắp sửa có hai đội phải xảy ra đợt va chạm thứ nhất.
Đợt chạm trán này là nhất định, đừng quên nội dung nhiệm của bên phe Vân Đoan là hộ tống Todd vào thành, điều này có nghĩa ở bên ngoài thành trốn tới trốn lui chẳng chịu vào thành, vậy thì ý định kéo dài thời gian quá rõ ràng rồi. Cho nên sau khi thử quanh co lòng vòng thất bại, tất phải bày ra dáng vẻ xung phong liều chết vào thành.
Đợt chạm trán đầu tiên với kẻ địch, là đội do Cố Tiểu Thương dẫn dắt. Cố Tiểu Thương là đoàn trưởng dong binh, cũng là hội trưởng của một công hội, càng là đối tượng mà Vô Thệ Chi Kiếm thường lấy lòng, giờ được ủy thác trọng trách này cũng chẳng lấy làm lạ. Cô nàng này khá quen thuộc chỉ huy đoàn đội tác chiến. Giờ kẻ địch ngay trước mắt vẫn không loạn chút nào, từng mệnh lệnh được truyền đạt xuống.
Nhóm người Vân Đoan là đám lính không chính quy, nhưng mấy ngày nay cùng đi với nhau, mọi người đều là mấy kẻ ngoại lai cùng phiêu bạt, cùng lên đường, cùng trải qua chiến đấu, lúc không có việc gì còn thường cùng uống rượu bồi dưỡng tình cảm trước hoa dưới trăng. So với quân không chính quy lâm thời góp đủ lúc thường thì được tiêu chuẩn hóa hơn chút xíu.
Đặc biệt là mấy ngày nay đã quen nghe sự chỉ huy thống nhất. Đối với bố trí của Cố Tiểu Thương, bất kể có chấp nhận hay không, ít nhất đều làm theo, chỉ điểm này thôi đã mạnh hơn đội quân không chính quy đang xông tới trước mắt ấy.
Đám người trước mắt đây, người không ít hơn thành Vân Đoan bên này, đội ngũ cũng có trật tự. Nhưng trật tự này khiến người vừa nhìn đã khám phá ra huyền diệu của nó. Tại sao có trật tự? Bởi vì giữa mỗi trật tự là sự không quen thuộc, mọi người đứng với nhau đều có khoảng cách. Giờ ngay lúc sắp bạo phát đoàn chiến, lại chẳng có nổi một người chỉ huy. Hai phe vừa bùng nổ, lập tức đã phân cao thấp. Gam thủ Lạc Diệp bị giết cho quân lính tan rã. Nhào lên liền ngã rạp hai hàng người.
Lúc này đối phương mới cảm thấy đội quân này không phải quả hồng mềm, không dễ bóp lắm, thế là có người xung phong nhận việc nhảy ra chỉ huy. Phải nói người chơi thông thường đều vào cả dong binh đoàn lẫn công hội, hiếm có ai chỉ chơi một thứ. Cho nên đám người chơi lăn lộn trong dong binh đoàn cũng có kinh nghiệm chiến đấu đoàn thể lớn như bên công hội, lúc này có một chỉ huy thống nhất, lập tức cũng không còn khó coi như lúc đầu nữa. Dù sao có thể kết thành liên minh để làm nhiệm vụ lớn thế này, đó đều là người chơi cao cấp của thành Lạc Diệp. Không chắc kém hơn thành Vân Đoan, nhất thời song phương chiến đấu không phân cao thấp.
Mà thành Vân Đoan bên này ấy à, ngoài mặt thì xông lên rất hung mãnh, trong lòng lại ưu tiên bảo mệnh. Thấy đối phương đã ổn định đứng vững đầu trận tuyết, lập tức lấy phòng thủ là chính. Game thủ thành Lạc Diệp bên kia nhất thời cảm thấy bản thân quá trâu bò, vừa phát uy cái thì đối phương hình như chẳng còn sức đánh trả. Thế là ý chí chiến đấu tăng cao, tiếng hô giết bên tai không dứt.
Trong đó còn xen lẫn mấy tiêng gào như "Nộp vũ khí đầu hàng không giết", tất nhiên nội dung là "giao Tod ra, tha cho bọn mày không chết."
Mục đích của thành Vân Đoan bên này chính là che dấu chỗ của Tod, cho nên không thể để đối thủ nhìn ra Tod không ở trong đội ngũ. Cách tốt nhất tất nhiên chính là để đối phương chần chừ không quyết. Cho nên sau khi đối phương gào ra mấy câu như vậy, Cố Tiểu Thương lập tức trả lại một câu: "Vậy phải hỏi kiếm trong tay chị có đồng ý hay không."
Gào xong vung cánh tay lên, vất đi áo choàng trên vai. Áo choàng bay đi thoáng cái chụp lên đầu của một người gần đó, Cố Tiểu Thương thừa cơ nhào lên hai kiếm chém chết.
"Oa oa oa! Người phụ nữ này thật hèn hạ! !" Đối thủ gào điên cuồng, song phương va chạm tiến vào thời khắc gay cấn.
Người lãnh đạo có tính cách khác biệt, sẽ quyết định khí chất của cả đội ngũ lúc chiến đấu, lời này rất đúng.
Đội ngũ này của Cố Tiểu Thương vừa gặp nhau đã đánh, lanh lẹ hệt như cách làm người của cô nàng này. Mà ở bên khác ấy à, đội ngũ do Hắc Sắc Thực Chỉ dẫn dắt, sau khi gặp mặt kẻ địch thì liền dây dưa.
"Xin chào, các anh em đây, không biết có gì muốn chỉ bảo!" Hắc Sắc Thực Chỉ vẻ mặt tươi cười, thân thiết chào hỏi với kẻ địch đang xông lên.
Tục ngữ nói, vươn tay không đánh mặt cười. Hành động này của Hắc Sắc Thực Chỉ khiến đối phương cũng ngại trực tiếp nhào lên chém hai đao. Vội vàng dừng bước, nói tiếng được. Chào hỏi với nhau hệt như song phương chạm mặt lúc làm nhiệm vụ song hướng vậy: "Đắc tội rồi, nhiệm vụ song hướng."
"À, nội dung nhiệm vụ là gì vậy?"
"Ám sát Tod!" Đối phương khá thành thực.
"Tod, không có trong đội ngũ của tụi này!" Hắc Sắc Thực Chỉ còn thành thực hơn cả đối thủ.
Đối phương nghe lời nói thực của gã xong, lại chỉ mỉm cười: "Vậy à, vậy có thể để tụi này xem thử không?"
"Ha ha, thật sự không có, người anh em không tin tôi à!" Hắc Sắc Thực Chỉ cười ha ha với người ta. Trong thật có hư, trong hư có thật. Binh pháp này Hắc Sắc Thực Chỉ chơi đến mức khá là tài tình, khiến đối phương rất hoài nghi Tod ở trong đội ngũ của bọn họ, đây là sứ mệnh Vô Thệ Chi Kiếm giao phó. Lại thêm lèo nhèo hi hi ha ha nói thêm mấy câu với người ta, đây chính là cách Hắc Sắc Thực Chỉ dùng để cố gắng kéo dài thời gian, cái tên này thì ra vẫn có chút thủ đoạn.
Hai đội ngũ còn lại, tất nhiên cũng tự có cách của riêng mình để hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Mà lúc này bên trong lòng sông, đám tinh anh Hàn Gia Công Tử rốt cuộc cũng chạm trán phải đối thủ.
Đối phương sát khí lẫm liệt, mục đích vừa nhìn đã hiểu. Đám người Hữu Ca thấy kế hoạch của Hàn Gia Công Tử bị người xem thấu, tất nhiên người nào cũng đều kinh ngạc. Nhưng đối thủ chặn đường lúc này cũng không nhiều, lại làm cho mấy người có chút mừng rỡ.
"Chẳng được mấy người, chúng ta có thể ứng phó." Ngự Thiên Thần Minh chẳng coi ai ra gì, hoàn toàn xem thường đối phương.
"Điều này là tất nhiên!" Hàn Gia Công Tử thế mà lại tiếp lời của Ngự Thiên Thần Minh, "Khó có được xuất hiện một cơ hội thế này. Nếu là tôi, nhìn thấu được chiến thuật của đối phương, chắc chắn cũng sẽ không nói cho đám bạn liên minh kia của mình biết. Tôi sẽ giả bộ không biết, sau đó lặng lẽ dẫn theo mấy huynh đệ nhà mình, lặng lẽ vào trong lòng sông này âm thầm phát tài, điều này tốt chừng nào! Có phải không, vị đoàn trưởng này?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận