Lần này Cố Phi chạy đến lưu loát dứt khoát, chẳng chút dài dòng dây dưa. Có thể nhìn ra được quyết tâm trong lòng hắn. Dù sao thì chuyện này cũng là vấn đề mà thế gia võ thuật bọn họ nghiên cứu đã lâu. Võ thuật ngày càng suy thoái, cũng có liên quan đến việc chọn đồ đệ nghiêm ngặt này. Học võ lại không nhận nổi trọng trách bảo vệ hòa bình thế giới, cũng không đổi được lợi ích hô mưa gọi gió gì đó trong đời sống, ngoài ra còn yêu cầu cao với người học võ như vậy, đúng là kiếm một đồ đệ còn khó hơn cả tìm sư phụ nữa.
Tuy là vậy, người Cố gia của Cố Phi vẫn kiên trì nguyên tắc này chẳng mảy may dao động. Bọn họ khăng khăng cho rằng: võ thuật là dùng để bồi dưỡng Ultraman, tuyệt đối không thể dùng để tạo ra tiểu quái thú. Vì vậy ngay cả trong nhà đều có rất nhiều người khinh thường tập võ, huống chi là người ngoài?
Cố Phi vừa chạy vừa nghĩ mấy chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Mà đám người chơi Vân Đoan thấy Cố Phi bỏ chạy sảng khoái như vậy, không ít người đã dừng bước. Cố Phi chạy, tin tức muốn truyền đạt đã rất rõ ràng, đó là không muốn dạy á, nếu vậy cho dù đuổi theo cũng chả có ý nghĩa gì cả. Trên mặt không ít người đã lộ ra vẻ không vui, cho rằng Cố Phi chơi game mà không nghĩa khí, bản thân đã hight lâu như vậy, thì cũng nên cống hiến cách thức ra đây để cho cả nhà cùng hight với chứ.
Nhưng nếu Cố Phi đã không muốn, vậy thì mọi người cũng hết cách, chỉ dám phát cáu trong bụng mà thôi. Với lại chủ yếu hơn nữa là: cho dù đuổi theo, tốc độ của đa số người cũng không bằng Cố Phi.
Nhưng trong đám người này lại có một người tốc độ trội hơn Cố Phi, cho nên cô nàng vẫn đuổi theo không bỏ, cố chấp tiếp tục đuổi theo. Mà tốc độ của người này đúng là rất dũng mãnh, dũng mãnh đến mức Cố Phi không cần quay đầu, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng thôi thì đã biết là ai.
Có thể thoải mái đuổi theo sau lưng mình thế kia, Cố Phi chỉ biết một người: Tế Yêu Vũ.
Cố Phi nhìn, quả nhiên là bóng dáng đỏ rực của Tế Yêu Vũ. Cố Phi đã không ít lần nhìn thấy bóng dáng đó khí thế hung mãnh xông vào đám người, sau đó dấy lên từng luồng sáng trắng, không ngờ hôm nay lại chạy tới chỗ mình.
Nhưng nếu là cô nàng này muốn học... Cố Phi suy nghĩ, cảm thấy Tế Yêu Vũ làm người coi như không tệ, nhưng bình thường cũng không ít lần thuận tay miễu sát người ta, cũng có mấy phần ngang ngược, dạy võ cho cô nàng? Cố Phi đắn đo không thôi.
Nói cụ thể đến việc lựa chọn đồ đệ, Cố Phi chả có kinh nghiệm gì cả. Mở võ quán dạy học trò, theo quy cũ việc đó cần sư phụ của mình gật đầu đồng ý trước. Tuy sư phụ của Cố Phi chính là cha hắn, nhưng đến nay vẫn chẳng cho hắn cái quyền lợi này. Như Nọa Phu Cứu Tinh tùy tiện chỉ điểm chút xíu thì được, nhưng nếu thật sự làm sư phụ tay nắm tay dạy đồ đệ. Trước mắt Cố Phi còn chưa lấy được chứng nhận tư cách đó đâu.
Trong lúc nghĩ đến chuyện này, Tế Yêu Vũ đã xông tới trước người Cố Phi. Chẳng đợi Cố Phi mở miệng trước, cô đã trách mắng rồi: "Này, nhìn không ra đó, sao anh lại nhỏ mọn vậy hả?"
Cố Phi sững sờ, lập tức phản ứng kịp cô đang nói gì, chỉ có thể cười khổ nói: "Cô không hiểu."
"Có gì mà không hiểu hả! Ê! Tôi nói anh đó, đừng bày bộ dáng này nữa, có thứ gì chơi vui thì phải lấy ra cho mọi người cùng chơi chứ! Thế mà lại bị dọa bỏ chạy, quá mất mặt rồi. Đây không phải phong cách của anh." Tế Yêu Vũ nói.
"Vậy đâu mới là phong cách của tôi hả?" Cố Phi nhịn không được hỏi.
"Hả... cái này..." Tế Yêu Vũ úp úp mở mở, nghĩ một lúc lâu mới phát hiện thì ra mình cũng không hiểu Cố Phi lắm. Cuối cùng cả giận nói: "Dù anh không muốn thì cũng không cần bỏ chạy chứ! Đáng lẽ phải chém chết bọn hắn mà!"
Cố Phi hết chỗ nói rồi.
Tế Yêu Vũ rất đắc ý: "Thế nào, không phản đối chứ gì? Tôi đã nói mà, sao anh lại có dáng vẻ này được."
"Ài, đã nói cô không hiểu mà!" Cố Phi vừa nói vừa nhìn qua bên kia, xem thử coi có người nào kiên nhẫn đuổi theo giống Tế Yêu Vũ hay không.
Không có, chẳng có ma nào cả. Tuy lúc này Cố Phi bị Tế Yêu Vũ chặn phải dừng bước, nhưng đám game thủ thành Vân Đoan lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ai đi qua cả. Nhiều lắm là chỉ nhìn về bên này mấy lần.
Cố Phi lại chẳng có ống nghe, hắn không hề biết, mấy người này tuy không đuổi theo qua, đề tài vẫn không rời khỏi hắn.
"Ôi, Tế Yêu Vũ đuổi kịp thằng nhóc kia rồi." Có người cảm thán.
"Tốc độ của Tế Yêu Vũ, trước mắt trong game chẳng ai sánh kịp, xem ra Thiên Lý Nhất Túy cũng không được!"
"Thiên Lý Nhất Túy cũng phải dừng lại rồi! !"
"Hình như hai người bọn họ đang nói chuyện!"
"Đang nói cái gì vậy?"
Sau khi có người nhắc đến vấn đề này, lập tức rất nhiều người đã nghĩ ra được đáp án. Tất cả mọi người đuổi theo Cố Phi chỉ có một mục đích, Tế Yêu Vũ tất nhiên không ngoại lệ rồi. Mà thứ Tế Yêu Vũ muốn có được, trừ phi trong game không có, bằng không chẳng có thứ gì làm khó được cô, bởi vì cô nàng có một cái túi tiền sâu không thấy đáy.
Vừa nghĩ đến đó, rất nhiều người đã hối hận. Bọn hắn hối hận vừa nãy sao không biết điều vậy chứ, thế mà trần trụi muốn Cố Phi truyền dạy. Đáng lẽ vừa lên phải trực tiếp báo giá! Bây giờ thì tốt, Tế Yêu Vũ ra tay trước rồi, thứ cô nàng này từng báo giá, có người thường nào chịu nổi ư?
Người bình thường sẽ luôn có một loại ảo giác, hình như người có tiền điều là tiện nhân. Đồ chỉ cần 500 vàng là đã mua được, bọn hắn nhất định cứ muốn dùng 1000 vàng để thể hiện cái nội dung "anh đây là người có tiền", mà sự thật tất nhiên không phải như vậy.
Nhưng sự thực chân chính là lúc này Tế Yêu Vũ chẳng phải đang nói chuyện mua bán với Cố Phi. Sau khi Cố Phi nói đại thể lại vấn đề liên quan tới truyền dạy võ, Tế Yêu Vũ nghe đến mức đầu óc choáng váng, sau đó ngơ ngác nói: "Còn phiền phức như vậy hả?"
"Đó là tất nhiên, bây giờ người học võ càng ngày càng ít, phải nói là bởi vì mấy cái quy định cứng nhắc quá nhiều." Cố Phi nói.
"Vậy thì bỏ nó đi chứ." Tế Yêu Vũ nói.
"Vậy thì càng không được. Thứ càng có nội hàm thì càng cần quy tắc để ước thúc." Cố Phi nói.
"Không cần mèo khen mèo dài đuôi vậy đâu." Tế Yêu Vũ bất mãn.
Cố Phi cười, Tế Yêu Vũ như là nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: "Anh xem tôi đủ điều kiện chứ?"
Cố Phi ngẩn ra, từ ngôn hành cử chỉ khi Tế Yêu Vũ đi qua đây, Cố Phi biết cô nàng vốn chẳng có loại tâm tư này. Dù sao với năng lực của cô đã đủ để chà đạp phần lớn người chơi, thậm chí Cố Phi đều cảm thấy tốc độ và phản ứng của cô nàng này có hơi khó đối phó. Như giờ cô hỏi vấn đề này, Cố Phi biết chỉ sợ cô nàng hỏi chơi thôi, không hề thật sự ôm tâm tư này. "Hả... việc này... "Cố Phi nói hàm hồ.
"Có ý gì chứ?" Ánh mắt Tế Yêu Vũ chằm chằm bức hỏi.
"Cô được, cô được..." Cố Phi nói hàm hồ. Hắn không thể không nói như vậy. Bởi vì lúc nãy khi Tế Yêu Vũ nói ra chuyện thu đồ đệ, hắn từng nói phẩm hạnh là thứ quan trọng nhất, còn về mấy thứ như tư chất, thiên phú, còn có gì mà tố chất thân thể thì đều không cưỡng cầu lắm. Cho nên giờ Cố Phi mà nói Tế Yêu Vũ không đủ tư cách thì không khác gì chỉ trích phẩm hạnh của cô nàng có vấn đề. Nhìn dáng vẻ kia của Tế Yêu Vũ, Cố Phi mà nói vậy thiệt cô sẽ nhào qua liều mạng không chừng.
Quả nhiên sau khi nhận được đáp án thì Tế Yêu Vũ gật đầu, nói như là đang khen ngợi Cố Phi: "Nếu đã vậy thì bà đây cho phép anh dạy bà hai chiêu!"
"Thật ngại quá, tôi còn chưa có tư cách dạy đồ đệ." Cố Phi cười nói. Tế Yêu Vũ quả nhiên vẫn thuận thang trèo lên. Nhưng Cố Phi đã sớm chôn xong hậu chiêu rồi, nhẹ nhàng đã cản được Tế Yêu Vũ bên ngoài.
"Anh nghĩ hay thật đấy!" Tế Yêu Vũ nói, "Ai nói tôi muốn anh làm sư phụ của tôi? Là đang bảo anh tùy tiện biểu diễn dạy vài chiêu đơn giản để giải trí ấy mà."
"Thế hả, vậy cô để tôi nghĩ thử xem, để tôi tìm thứ thích hợp với cô sau đó lại dạy cho cô." Cố Phi nói.
"Vậy mới được." Tế Yêu Vũ rốt cuộc đã hài lòng.
"Được rồi, vậy cô trở lại trước đi." Cố Phi nói.
"Anh thì sao?" Tế Yêu Vũ hỏi.
"Tôi... đợi bọn hắn bình tĩnh lại đã rồi nói, hoặc là cứ đi theo xa xa, có việc thì lại ra tay giúp đỡ." Cố Phi nói.
"Tôi trở lại sẽ giúp anh giải thích." Tế Yêu Vũ nói.
"Ừ, vậy cũng không tệ."
Sau khi hai người nói xong, Tế Yêu Vũ quay đầu đi về lại trong đội ngũ người chơi thành Vân Đoan, dẫn tới các người chơi lại náo động một trận.
"Tế Yêu Vũ trở lại rồi!"
Đợi sau khi cô nàng tới gần, đã có thần xạ thủ thấy rõ: vẻ mặt của Tế Yêu Vũ rất hớn hở.
Cô ta đắc thủ rồi! Tất cả mọi người nghĩ như vậy. Trơ mắt nhìn Tế Yêu Vũ càng ngày càng gần, có vài người đã nhịn không được, thầm sắp xếp lời kịch để hỏi thăm, miêu tả cứ như thực ấy.
Ngay cả hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm của Tung Hoành Tứ Hải cũng không ngoại lệ. Gã liếm đôi môi có hơi khô khốc, thầm nghĩ mặc kệ Tế Yêu Vũ đập ra cái giá cao cỡ nào, bản thân dốc toàn bộ tài lực chắc chắn cũng có thể lấy ra được, đến lúc đó mình học được rồi, lại chia sẻ cho các huynh đệ trong công hội, tốt chừng nào?
Trong lòng tính toán như vậy. Vô Thệ Chi Kiếm đã chuẩn bị đi tới chỗ Tế Yêu Vũ hỏi thăm, đột nhiên trước mắt nhoáng lên cái, giương mắt nhìn thấy Hàn Gia Công Tử đã lắc lư tới phía trước người gã.
"Hội trưởng Vô Thệ, nhiệm vụ này rốt cuộc có làm hay không đây?" Hàn Gia Công Tử hỏi lạnh như băng.
"A, nhiệm vụ!" Vô Thệ Chi Kiếm bỗng nhiên nhớ tới. Năm tên chặn đường đều đã rút lui rồi, thế mà bọn họ lại ngu ngốc nán lại ở nơi này lâu như vậy. Bọn họ vốn nên tranh thủ thời gian áp giải Tod tới nhà tù, động tác càng nhanh thì phiền phức càng ít mà!
Vừa nghĩ tới đó Vô Thệ Chi Kiếm đã vội vàng kêu gọi: "Sao lại đều ngơ ra đó, nhanh tiếp tục lên đường thôi!"
Đội ngũ bắt đầu nhúc nhích tiến lên. Tế Yêu Vũ cũng đã trở về trong đội ngũ, trở lại trong nhóm Trọng Sinh Tử Tinh.
Lập tức có người chơi cười hi hi bu đến, cúi đầu khom lưng: "Cô Tế này."
"Gì?" Tế Yêu Vũ trừng mắt.
"À, bàn với Thiên Lý Nhất Túy thế nào rồi?" Người tới hỏi, một đám người ở bên cạnh dỏng tai nghe.
"Bàn cái gì cơ?"
"Chính là ừm, võ công của Thiên Lý Nhất Túy, bao nhiêu tiền thì bằng lòng dạy?" Người tới hỏi.
"Tiền?" Tế Yêu Vũ căm tức nói: "Võ công có thể dùng tiền để đổi hả? Tôi nói cho mấy người biết! Muốn học võ, trước hết phải tự ngẫm lại xem bản thân làm người thế nào, mấy tên phẩm hạnh bất chính thì nghĩ cũng khỏi cần nghĩ. Kỹ thuật này của người ta, thứ coi trọng đầu tiên chính là đức hạnh của một người. Tiền tiền tiền, tiền cái đầu anh! Chỉ với ý nghĩ này của anh, tôi thấy anh không đủ tư cách rồi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận