Người chơi ôm tâm lý giống Vô Thệ Chi Kiếm vẫn là số ít. Đa số mọi người thấy có người xuất hiện lén lút ở gần, lập tức trở nên cảnh giác. Nhất là đám người chơi dong binh lúc trước từng hy sinh. Nhiệm vụ rách nát này có thể thưởng được gì đó giờ chẳng mong chờ nữa, chỉ có chút tiền của Vô Thệ Chi Kiếm cho thôi! Vì chút tiền đó bay một cấp đã rất đau đớn, giờ lại bay thêm cấp nữa thì tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Đám người chơi này đều ôm tâm tư của mình, ngược lại bùng phát ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ không gì sánh được.
"Lão đại Vô Thệ, động thủ không? Lúc trước chúng ta là quá bị động, giờ đã đi đến bước này rồi, chúng ta cũng nên biến bị động thành chủ động thôi, dù giết nhầm cũng không cần lo lắng, mặc kệ mấy người này có mục đích gì, giết đã rồi nói!" Có người lòng dạ độc ác đề nghị.
Vô Thệ Chi Kiếm chưa bao giờ là cừu vui vẻ lương thiện, gã chỉ sẽ đặt lợi ích của phe mình lên hàng đầu, ngay cả người chơi của mấy dong binh đoàn đồng hành gã đều vui vẻ cho bọn họ đi hy sinh, huống hồ đám người qua đường ABCD này. Giờ nghe kiến nghị của huynh đệ này rất hợp ý mình, lập tức hạ đạt mệnh lệnh bên trong công hội.
Trước mắt đám người chơi lén lút này chỉ bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ, có bốn nhóm người, một nhóm năm người, đều là mấy chức nghiệp tốc độ ưu tú. Nếu đã có khoảng cách, vậy phương thức công kích tốt nhất tất nhiên là tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải. Tuy mất nửa nhân số trong rừng rậm Lâm Ấm, dẫn tới uy lực giảm mạnh, nhưng tuyệt đối không phải tồn tại có cho vui.
Đám Thần Xạ Thủ này trước giờ luôn đi cùng nhau, chuẩn bị tùy thời bày trận tiến hành công kích. Giờ Vô Thệ Chi Kiếm hạ lệnh, bọn họ cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng lại, bày trận hình, ngưng thần quay người, giương cung lắp tên.
Một đợt mưa tên bay thẳng lên trời.
Đám người chơi đi theo dường như không dự đoán được đối phương đột nhiên xuất thủ công kích. Nhóm thần xạ thủ của Tung Hoành Tứ Hải đều được huấn luyện có tố chất, từ khi đứng ngay ngắn đến bắn tên đều là chuyện trong thời gian mấy hơi thở, đợi đám người này kịp phản ứng, sớm đã bị bao phủ dưới mưa tên.
Ánh sáng trắng lập loè khắp mặt đất, Vô Thệ Chi Kiếm hoàn toàn không quan tâm sống chết của đối phương, chỉ hỏi đám thần xạ thủ đang phát động công kích kia: "Có điểm PK không?"
"Không có!!" Sau khi tất cả thần xạ thủ kiểm tra bản thân, vui vẻ báo cáo.
Điều này đã thuyết minh rõ vấn đề, giết người lại không tăng điểm PK, rõ ràng là nhiệm vụ song hướng, mục đích mấy tên xung quanh tới đúng là chả thiện lành gì.
Sau khi đã ổn định được về mặt đạo đức, Vô Thệ Chi Kiếm càng thêm hăng hái. Rút ra trường kiếm nơi hông, chỉ về phía nhóm người ở đầu bên kia.
"Bắn!!" Vô Thệ Chi Kiếm rất đắc ý gào. Trong cái nhìn của người bên cạnh đúng là rât dâm đãng.
Sau khi một số người tử trận thì nhóm người này đã kinh hãi nhận ra, chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng lúc nãy đã từng nói, tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải được huấn luyện có tố chất, hành động cực kỳ nhanh chóng. Chỉ nháy mắt đã điều chỉnh xong phương hướng. Một đợt mưa tên, nhóm sáu người này đã chết năm, chỉ còn lại một người tiếp tục khập khiễng bỏ chạy, chỉ tùy tiện mấy tên Thần Xạ Thủ cùng bắn tên, đã tiêu diệt.
Hai nhóm còn lại giờ làm gì còn do dự, đã sớm bỏ chạy tứ tán. Tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải không thể nào bao phủ được phạm vi lớn như vậy, đành phải tự lựa chọn mục tiêu để cùng bắn. Phần lớn chết dưới ở mũi tên, số ít mấy người chạy trốn ra khỏi phạm vi bắn tên. Hoảng sợ quay đầy nhìn về phía đám người thành Vân Đoan.
"Ha ha ha. Đám người này, tôi đoán chắc bọn chúng quá sơ ý rồi nhỉ?" Vô Thệ Chi Kiếm cười nói với người bên cạnh. Vừa phất tay ra hiệu tiếp tục tiến lên, vừa nói: "Đối thủ quá non, đừng nói giống với thành Lâm Thủy, lại là một công hội nhỏ nào đó chọn nhiệm vụ lớn chứ?"
Người chơi bên cạnh Vô Thệ Chi Kiếm đều đang cười theo, trong lòng cũng cảm thấy cách nghĩ của Vô Thệ Chi Kiếm không tính là quá lạc quan. Vô luận chủ thành nào, công hội đẳng cấp càng nhỏ thì càng nhiều, điều này là tất nhiên. Nếu nhiệm vụ này không cần thiết với mấy công hội có quy mô lớn vậy thì xác suất bị công hội nhỏ nhận được sẽ lớn hơn nhiều lắm.
Lúc này, mấy người Công Tử Tinh Anh Đoàn cũng đang phát biểu ý kiến riêng của mình.
"Hữu Ca, vừa nãy lên anh có giám định được người không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Hữu Ca trước. Lúc nãy vừa khai hỏa, Hữu Ca cũng xông ra khỏi đội ngũ như tên bắn vậy, trong tay hắn mà cầm thêm cái máy ảnh nữa thì đúng chuẩn kẻ săn ảnh các thần tượng luôn.
Người chơi bình thường sẽ tự cảm thấy sỉ nhục vì mình cấp bậc thấp, trang bị kém. Hữu Ca thì lại không, làm một ông vua tình báo thông tin, hắn đối với trình độ Thuật Giám Định của bản thân không đạt đến cao nhất cảm thấy đau đớn. Ở trong Công Tử Tinh Anh Đoàn, có một lần hắn không bằng Kiếm Quỷ, vì đó hắn chịu khố rất nhiều, trước mắt đã đạt đến mức cao nhất ở cấp bậc của hắn, đúng là không dễ dàng mà.
Loại kỹ năng phụ trợ thế này, đa số cao thủ trong lúc nâng cấp có thể chú ý chiếu cố đã thuộc phần hiếm thấy; Đa số người thì ưu tiên về đẳng cấp, thứ thế này về sau đợi cấp cao thì bù lại một mạch luôn, đây là ý nghĩ chủ lưu nhất. Còn về hạ quyết tâm phải đi lên đỉnh như Hữu Ca thì ít lại càng ít.
Lúc này hắn liều cái mạng già xông về phía trước, muốn phát huy ra tác dụng của bản thân. Cũng không xem là thất bại, Giám Định Thuật cấp cao, ngoại trừ độ chuẩn xác, xác xuất thành công được bảo đảm, khoảng cách thi triển cũng được đề cao. Lúc này Hữu Ca đã thành công xông vào phạm vi giám định của hắn, sau đó chíu chíu bắn hai cái. Giám định liên tiếp hai người, tốc độ đó mau lẹ vô cùng. Hữu Ca đắc ý cho rằng đây xem như là tuyệt kỹ Nhị Liên Kích của bản thân.
Nhưng mà lúc quay người trở về đội, lại nhìn thấy có bóng dáng có cử chỉ khá giống hắn. Hữu Ca nhận ra là cô nàng Liễu Hạ của Trọng Sinh Tử Tinh. Hữu Ca có được một fan không dễ, hắn tất nhiên sẽ không quên cô nàng cũng là người có đam mê này. Giờ phát hiện bản thân không hề cô đơn, Hữu Ca cảm thấy vui mừng.
Vừa trở lại đội ngũ, Hàn Gia Công Tử đã hỏi. Hữu Ca giở ra ghi chép chụp được hồi nãy, bản thân đã sửng sờ trước.
"Cấp 33, cấp 32... cấp bậc này, không khỏi quá non à nha?" Hữu Ca vô cùng kinh ngạc.
"Cấp thấp vậy! !" Mọi người càng kỳ lạ, cấp bậc này đặt ở hiện tại nói non là đã khách sáo rồi, chẳng khác gì mới ra điờ. Hiện nay người chơi bình thường cho rằng, vượt qua cấp 30 thì game mới chính thức bắt đầu.
"Không biết Liễu Hạ bên kia thấy được tình huống gì." Hữu Ca lầm bầm.
"Tôi hỏi thử!" Cố Phi trông thấy vừa nãy Liễu Hạ cũng xông lên giống như Hữu Ca vậy, đoán cô nàng nay cũng đi tìm tình báo.
"Giống nhau, cũng cấp chừng ấy." Cố Phi không nói rõ con số, tóm lại điều là khái niệm này.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
"Cửa ải cuối cùng, thật để bọn hắn nhặt được bảo?" Hữu Ca nói.
"Vậy chẳng phải tụi mình không kiếm được?" Chiến Vô Thương giả vờ u buồn.
"Ngự Thiên, cậu có nhìn thấy gì không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Ngự Thiên Thần Minh, tên này không cách nào vào tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải, lúc nãy lúc phát động công kích người chơi cung thủ của mấy dong binh đoàn khác đều bắn tượng trưng mấy mũi tên, cu cậu thì chẳng nhúc nhích tẹo nào, chỉ trừng mắt nhìn nơi đó.
"Chẳng nhìn thấy gì cả." Ngự Thiên Thần Minh nói.
"Thật à?" Hàn Gia Công Tử lại truy hỏi lần nữa.
"Trong lời của anh có ý gì vậy?" Ngự Thiên Thần Minh rùng mình một cái.
"Ngay cả huy hiệu công hội của bọn chúng cũng không thấy được sao?" Hàn Gia Công Tử truy vấn.
"Hình như, không có." Ngự Thiên Thần Minh đáp.
"Tôi cũng không nhìn thấy." Hữu Ca tự tin. Không hổ là ông vua tình báo, dù lúc đó không chú ý tới, nhưng muốn biết thì chỉ cần nhớ lại, nhằm để lúc cần. Tuy hắn không có Đôi Mắt Ưng, nhưng lúc nãy xông lên rất gần, giờ nhớ lại, không hề phát hiện huy hiệu công hội trên người đối phương.
"Có cần hỏi Liễu Hạ để xác nhận lại không?" Cố Phi cũng biết vấn đề mấu chốt này rất quan trọng.
Huy hiệu công hội trong Thế Giới Song Song là do hệ thống phát, người chơi có đeo hay không thì không bắt buộc. Giống mấy công hội có huy hiệu khá xấu, người chơi không muốn đeo, ví dụ như Tung Hoành Tứ Hải ấy. Nhưng một khi xảy ra công hội chiến có tính chất quy mô, tất cả mọi người đều sẽ tự giác đeo huy hiệu.
Bởi vì công hội trong game này đều phải mấy trăm người, dù là hội trưởng của mình cũng rất khó biết hết tất cả mọi người, hơn nữa lúc PK hệ thống hoàn toàn không có bảo đảm cùng đội cùng công hội gì đó, chỉ toàn dựa vào dấu hiệu này để phân biệt thân phận.
"Đeo huy hiệu, xông lên thôi! ! !" Đây là một câu khẩu hiệu cực kỳ quen thuộc của hội trưởng mấy công hội lớn. Nếu đối oanh tầm xa, không đeo cũng được. Một khi bắt đầu đánh xáp lá cà, ai mà còn không đeo thì đúng là tự tìm phiền não.
"Đối phương chỉ được mấy người thế này, chắc chắn chỉ tới xem tình hình. Hoàn toàn không tính toán động thủ với chúng ta đâu nhỉ? Cho nên đeo hay không hình như không nói rõ được gì cả." Phân tích của Ngự Thiên Thần Minh cũng được xem như sát đề.
"Anh nhìn, Tung Hoành Tứ Hải chẳng ai đeo cả." Thằng nhóc xấu xa này còn học được nêu cả ví dụ rồi.
"Đúng là không thể nói rõ được vấn đề, nhưng không thể không phòng bị." Hàn Gia Công Tử nói, đã đi tìm Vô Thệ Chi Kiếm.
"Không đeo huy hiệu?" Vô Thệ Chi Kiếm kinh nghiệm chừng nào, nghe lời này tất nhiên cũng hiểu có nghĩa gì, nhưng rất nhanh mạch suy nghĩ đã giống Ngự Thiên Thần Minh: "Còn chưa bắt đầu đánh cận chiến, không đeo cũng chả kỳ quái nhỉ. Cậu xem, công hội của tụi này cũng không ai đeo cả."
"Đó là bởi vì của mấy anh quá xấu, cho nên tất cả các anh đều dưỡng thành thói quen rồi, không đến lúc bất đắc dĩ, đánh chết cũng chả đeo." Hàn Gia Công Tử vạch trần không nể tình.
"Ha ha ha, chê cười rồi." Vô Thệ Chi Kiếm cười gượng hai tiếng.
"Tôi cũng thừa nhận có lẽ đối phương vẫn còn chưa định đeo, nhưng nếu chúng ta đã phát hiện, thì nên làm chuẩn bị để nghênh đón với tình huống khác." Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói.
"Ý cậu nói, bọn chúng là dong binh đoàn? Là một dong binh đoàn tiến hành nhiệm vụ song hướng đối kháng với chúng ta?" Vô Thệ Chi Kiếm cười.
"Loại tình huống này không đáng kể, hoàn toàn không cần chuẩn bị." Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói.
"Vậy còn có tình huống nào nữa?" Vô Thệ Chi Kiếm hồ đồ. Hàn Gia Công Tử không nói chuyện, lại liếc mắt nhìn đoàn trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ của dong binh đoàn Hắc Thủ ở bên cạnh.
Hắc Sắc Thực Chỉ nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì đã sớm như có điều suy nghĩ, lúc này thấy Hàn Gia Công Tử nhìn về phía gã, gật đầu nói: "Cậu Hàn Gia đây nghĩ đến nhiệm vụ dong binh cạnh tranh không giới hạn?"
Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Việc này..." Vô Thệ Chi Kiếm tuy là công hội chủ công, nghiệp vụ dong binh dưới cờ gã đều do Đảo Ảnh Niên Hoa phụ trách, nhưng không đến mức ngay cả danh tiếng của loại nhiệm vụ này cũng chưa từng nghe nói. Nhìn vẻ mặt của gã, gã tất nhiên hiểu rõ chỗ đáng sợ của loại nhiệm vụ này.
"Nếu như vậy thì phiền phức rồi." Vô Thệ Chi Kiếm đã đổi giọng điệu.
"Vẫn không xem như quá phiền phức." Hàn Gia Công Tử cười. "Ít nhất không phải nhiệm vụ công hội cạnh tranh không giới hạn."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận