Lục tục có người từ trong chủ thành chạy về phía bến tàu, dù sao tốc độ của mỗi nhân vật có nhanh có chậm. Nhanh nhất là hai tên đạo tặc đó đã đến trước, cũng không đi qua bên chỗ Cố Phi, chỉ giao lưu bằng mắt với sáu người kia, sau đó đứng ở vòng ngoài, hơn nữa còn trắng trợn biến mất thân hình, Tiềm Hành.
Lúc này thi triển Tiềm Hành đúng là có chút tác dụng, bởi vì lúc này hai người Cố Phi hấp dẫn ánh mắt nhất ở quán rượu trên bãi cát này, rất nhiều người chơi bưng ly liếc mắt nhìn bọn họ, Cố Phi có thể cảm giác được vô số ánh mắt chú ý hắn, muốn phân biệt ra hai tên đạo tặc Tiềm Hành thật không dễ dàng.
Nhưng cho dù là Tiềm Hành, đối thủ cũng chả dám ra tay với Cố Phi ở đây. Cho nên Cố Phi tiếp tục dù bận vẫn nhàn nhìn về đường lớn, đếm thử có bao nhiêu người xông về phía này, tiếp tục nhìn kỹ, nhận ra hình như đều đã từng gặp mấy người này trong sảnh chỗ nhiệm vụ Truy Nã hồi nãy, thì ra đối phương chỉ được mấy mống người!
Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng cảm thấy thất vọng, liên tục lắc đầu nói: "Các anh chỉ có ít người vậy thôi sao!"
Đối phương cười lạnh: "Sao, chê ít? Yên tâm, bọn mày cứ việc ngồi thêm chốc nữa, có lẽ sẽ khiến bọn mày hài lòng."
Hàn Gia Công Tử cười rất ôn hòa: "Vậy tụi này ngồi thêm chốc lát nữa!"
"Hừ, bọn mày đợi chết đi!" Đối phương ngoài miệng là nói vậy, trong lòng lại không nhịn được lo sợ. Thực sự bởi vì biểu hiện của hai người này quá mức bình tĩnh, khiến bọn chúng vẫn không thể nào yên tâm được.
Chính là vào lúc này, đột nhiên rất nhiều người chơi ở quán rượu ngoài trời lục tục đứng dậy, cất bước rời đi. Tình cảnh này dọa sáu người và Cố Phi giật mình. Cố Phi cho rằng đối phương trong âm thầm đến nhiều nhân thủ như vậy, chuẩn bị mặc kệ quy củ gì đó đánh luôn, sáu người thì vẫn luôn hoài nghi hai người này có đại chiêu, giờ thấy nhiều người đột nhiên đứng dậy, cũng bị dọa quá trời.
Nhưng rất nhanh tầm mắt của đôi bên chạm vào nhau, đều từ trong thần sắc của đối phương nhìn ra được đầu mối: đối phương và mình lo lắng giống nhau, xem ra hành động của mấy người này dường như không phải do đối thủ sắp xếp. Cùng lúc đó, mấy người đứng dậy đã nhất tề đi về cùng một phương hướng, sáu người chơi Lâm Thủy quan sát cẩn thận, lập tức đã hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, không nhịn được bật cười. Cố Phi vẫn còn đang mờ mịt, lại quan sát một lúc, lúc này mới hiểu.
Thì ra bến tàu bên kia có thuyền cập bến, mà những người này hiển nhiên chuẩn bị bắt chuyến thuyền này đi khu luyện cấp, bởi vì tới có hơi sớm, cho nên ngồi trong quán rượu ngoài trời chốc lát. Quán rượu ngoài trời mở ra ở nơi này, chỉ riêng chút phong cảnh ở đây thì không làm ăn tốt vậy được đâu, thực ra là vì dính hào quang của bến tàu thôi.
Cố Phi hiểu được thì lại thả lỏng, nhưng nhìn sáu người kia, không chỉ là thả lỏng đơn giản như vậy, bọn chúng thậm chí còn lộ ra thần sắc vui mừng. Điều này khiến Cố Phi cảm thấy kỳ quái, lại nhìn về phía Hàn Gia Công Tử, cũng là vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Chiếc thuyền kia càng lúc càng gần bến tàu, cũng là thuyền buồm, nhưng chiếc thuyền này có thể xưng là du thuyền lớn. Lớn hơn không biết gấp mấy lần chiếc thuyền buồm tam giác mà Cố Phi cướp được trong tay vệ binh hệ thống. Thuyền buồm có thể chế tạo lớn được vậy hay không, Cố Phi không biết. Dù sao thì chẳng thể giảng đạo lý gì đó với hệ thống được. Hơn nữa chiếc thuyền này dùng để phục vụ người chơi, tất nhiên càng lớn càng tốt. Nếu thuyền chỉ chịu tải được chừng trăm người, người chơi thành Lâm Thủy còn không khởi nghĩa mới la5. Nhỏ như vậy chẳng thể nào thỏa mãn được nhu cầu giao thông của thành Lâm Thủy mà!
Lúc này thuyền từ từ tiến vào bến. Một tấm ván gỗ rộng dài từ trên thuyền bắc qua. Lập tức dòng người tuôn trào từ trong thuyền xông ra, lao thẳng về phía bãi cát. Trình độ đông đúc đó, nhất thời khiến Cố Phi có cảm giác như đang xem phim chiến tranh.
Thời gian dài bắt thuyền, người chơi thành Lâm Thủy đã tự động dưỡng thành thói quen tốt xuống trước lên sau. Ở trong game mỗi người đều tùy tiện ngồi trên đất, cho nên hoàn toàn không có chuyện như cướp chỗ ngồi cả. Trật tự có thể nói được duy trì cực kỳ tốt đẹp.
Sau khi dòng người xuống thuyền xong, chậm rãi lan tràn trên bãi cát. Trong quá trình luyện cấp đánh được đồ chơi gì đáng tiền, quay người liền đi về phía khu giao dịch bên tay trái; Lúc luyện cấp lại quen được bạn mới, gọi bạn bè tới quán rượu ngoài trời bên này tìm chỗ ngồi. Nhất thời cả bãi cát trở nên cực kỳ náo nhiệt. Không ít người chơi mua bán trang bị hoạc là bán rượu đều chủ động đi lên chiêu đãi khách. Ngay cả mấy người chơi bán hàng rông cá nướng ở bên mép khu vực vẫn luôn ngồi xổm trước đống lửa của mình đều đứng cả dậy. Lớn tiếng gào to, nội dung gào to có đủ đặc sắc của game: "Mại vô!! Độ thuần thục 3000 cá nướng chất lượng đây. Một que chỉ cần 4 vàng. Quá rẻ!"
"Này, tôi mua bị đắt rồi!" Cố Phi bi phẫn. Hắn mua cá 5 vàng một que, độ thuần thục của đầu bếp chỉ có 2700.
Đợi cục diện bạo loạn này bình tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều tìm được mục đích của mình. Cố Phi phát hiện, vòng trong vòng ngoài, người chơi nhìn chằm chằm hai người đã nhiều hơn.
"Hai vị, lần này chắc các cậu thỏa mãn rồi chứ!" Sáu người cùng cười đắc ý nói. Thì ra đồng bạn của bọn chúng có người đi luyện cấp. Đáng thương người chơi luyện cấp ở thành Lâm Thủy không thể gọi đến gọi đi được. Còn phải đợi thuyền, thế là lúc chiếc thuyền từ khu luyện cấp 40 này trở lại, bọn chúng lại tới thêm một đống người.
Cố Phi liếc mắt nhìn xung quanh, quy mô của đối phương nhìn thổng thể nhiều lắm chỉ là dong binh đoàn cấp 5, nhiều cũng không quá một trăm người, Dịch Chuyển Tức Thời của mình cộng thêm chạy điên cuồng, thoát thân cũng không khó. Cho dù không quẳng đám người này được, vậy bức mỉnh phải hạ sát thủ. Ài! Tuy điểm PK trên 30 thật sự rất khó sống, nhưng đối phương cho mình mặt mũi như vậy, mình cũng chỉ có thể gắng gượng mà chơi thôi.
Cố Phi đang suy nghĩ, vẻ mặt tất nhiên vẫn bình tĩnh, không những vậy, bởi vì rất có khả năng sẽ bị bức ép ra tay, Cố Phi thậm chí còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Không để điểm PK đạt đến 30, đây là yêu cầu Cố Phi đặt ra cho chính mình, nhưng nói thực hắn rất phiền cái hạn chế này. Giờ bị bức phải phá vỡ hạn chế, vậy đồng nghĩa với cho Cố Phi một lý do đầy đủ để phá vỡ quy củ mình tự đặt ra cho mình.
Mà lúc này, sau khi Hàn Gia Công Tử thưởng thức một vòng người của đối phương xong, gật đầu nói: "Người không ít nhỉ!"
"Thế nào, hài lòng chưa?" Đối phương khiêu khích nói.
"Nói thẳng, chẳng hài lòng lắm." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, "Nhưng tôi làm người rất phúc hậu, không phải chỉ là lấy nhiều hiếp ít à? Tôi sẽ để mấy người cực kỳ hài lòng."
Nói xong, Hàn Gia Công Tử đã trực tiếp giơ cánh tay lên vẫy vẫy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía mà hắn vẫy. Chỗ đó có một đám người, một đám người vừa mới xuống thuyền. Bọn họ không theo đường lớn về thành, cũng không đến khu giao dịch, cũng không tới uống rượu, càng không đi ăn cá nướng, bọn họ chỉ giống như một đám người đang cân nhắc nên làm gì tiếp theo.
Rất ít khi có nhiều người sau khi xuống thuyền còn đang chần chờ làm gì tiếp theo như vậy, bởi vì loại vấn đề này khoảng thời gian buồn tẻ lúc ngồi thuyền đã đủ để bạn nghĩ một trăm tám mươi lần rồi.
Cố Phi cũng đang nhìn đám người đó, thế là hắn phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Người của thành Vân Đoan.
Đám người chơi thành Vân Đoan đang nhúc nhích về phương hướng hai người họ đang ngồi. Nhiều người thế kia, muốn xuyên qua chỗ bày đày hàng quán thế này, cũng không dễ đâu, cho nên bọn họ đi rất chậm.
Nhưng mục tiêu rất rõ ràng, chính là phương hướng của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.
Thế là miệng của sáu tên đó càng há càng lớn, tất cả người bị bọn chúng gọi tới chuẩn bị bao vây Cố Phi và Hàn Gia Công Tử, cũng giống như bị tạt một chậu nước lạnh, miệng càng há càng lớn.
"Mấy người này là do bọn nó gọi tới à????" Đám người đang giao lưu trong kênh chat của bọn chúng.
"Không thể nào, hai người bọn nó không phải người thành Lâm Thủy, sao có thể tập kết được nhiều người ở thành Lâm Thủy như vậy?" Có người nói. Mắt nhìn đám người đang chậm rãi bức đến gần kia, nhìn thế nào cũng là công hội có quy mô bậc năm.
"Chẳng lẽ hai người bọn nó quen biết lão đại nào đó ở thành Lâm Thủy?" Có người đoán.
"Moẹ, nếu là như vậy, ở quán rượu đã có người tới che chở cho bọn nó." Có thể ở khu vực hoàng kim bên cạnh bến tàu chiếm được một nơi mở quán rượu, không thể nghi ngờ đều là công hội có thế lực nhất ở thành Lâm Thủy. Nếu Cố Phi và Hàn Gia Công Tử thật sự có quen biết với công hội lớn nào đó ở đây, vậy thì phải là một trong mấy quán rượu mở ở nơi này. Công hội cấp 5 cũng không nhiều vậy đâu.
Đám người này thực ra đã sớm tính toán rõ ràng. Bọn chúng cho rằng Cố Phi và Hàn Gia Công Tử là hai tên từ bên ngoài tới, chẳng có bối cảnh gì ở bản địa. Cho nên hành động mới trắng trợn như vậy, lúc này mới tiến hành bao vây ở khu vực phồn hoa nhất. Thật không ngờ, đối phương lại có một nhóm lớn nhân thủ thế kia.
"Đừng nói là giả đó nhé?" Có người còn đang ảo tưởng. Nhưng mà lúc này, đoàn người dẫn đầu của đám người kia đã tới phía trước, đang phất tay chào hỏi với Hàn Gia Công Tử.
"Mấy người còn không tính đi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn sáu người còn đứng bên cạnh bàn hắn, lạnh nhạt nói.
Sáu người trố mắt nhìn nhau, lúc tới hung hăng, lúc đi vội vã, điều này không khỏi quá mất mặt rồi! Chỗ quán rượu này nhiều game thủ đang nhìn bọn chúng chằm chằm đó, giờ...
Nhưng mà đối với vài người chơi thì cấp bậc là nhỏ, mặt mũi mới lớn.
Đối với cái đám người chơi lấy ích lợi là chính này thì tuyệt đối cấp bậc mới lớn, mặt mũi chỉ là nhỏ.
Huống hồ còn có khẩu dụ mà tổ tiên lưu truyền lại cho mọi người mượn làm cái cớ đầy đủ, thế là mọi người cùng ở trong kênh chat nhắc mãi "Hảo hán không ăn thiệt trước mắt", xám xịt rời đi.
"Không đánh mà thắng, đây mới là cảnh giới tối cao, nhìn thấy rồi chứ?" Hàn Gia Công Tử nói với Cố Phi.
"Thật nhàm chán." Cố Phi còn cảm thấy tiếc nuối vì giới luật tuân thủ điểm PK không vượt quá 30 đây.
Lúc này Vô Thệ Chi Kiếm đã dẫn đám người tới trước bàn bọn họ, bấy giờ mới nhìn thấy Cố Phi cũng có mặt ở đây, rất vui vẻ nói: "Cậu Thiên Lý cũng ở đây à, tốt quá."
Cố Phi hết sức kinh ngạc đấy, hắn gần đây vẫn luôn giao lưu với vệ binh hệ thống, hình như chưa từng trao đổi chính diện với vị lão đại này mà, sao đột nhiên phát ra nhiệt tình từ tận đáy lòng với mình vậy? Người này từ lúc nào đã bị Hàn Gia Công Tử không đánh mà thắng rồi à? Cố Phi nghĩ.
Lại đánh giá đám người này, hình như Kiếm Quỷ nè, Ngự Thiên Thần Minh cũng đang chen từ trong đám người ra chào hỏi với hai người Cố Phi. Rất rõ ràng, mấy người này đều là trên dưới cấp 40, nếu muốn đi luyện cấp, tất nhiên phải bắt cùng thuyền đi cùng nơi rồi. Mà buổi tối mọi người còn phải ở cùng nơi cùng nhau lên đường, cho nên tất nhiên lại ngồi cùng một chiếc thuyền trở lại. Đây không phải là trùng hợp, mà là tất nhiên.
"Sao rồi? Lão đại Vô Thệ, người đã tập hợp đủ rồi chứ?" Hàn Gia Công Tử hỏi Vô Thệ Chi Kiếm.
"Còn thiếu chút ít, nhưng không cần lo, đều đã online hết, đều đang ở trong thành, giờ đã lên đường đến bến tàu, chẳng lỡ thuyền đâu, mọi người nghỉ ngơi chốc lát đi!" Câu nói sau cùng của Vô Thệ Chi Kiếm là rống lên với tất cả mọi người phía sau gã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận