Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 364: Kịch câm khôi hài

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 744 lượt xem
  • 61237 chữ
  • 2020-09-18 15:56:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

Tay trái Cố Phi cầm một que cá, tay phải bưng ly rượu, nghe được tiếng hô thì ngẹo đầu nhìn qua. Cùng với lúc đó yết hầu nuốt rượu, miệng nhúc nhích nhai thịt cá, cái dáng vẻ đó còn giống túi áo giá cơm hơn cả Hàn Gia Công Tử nữa.

Hàn Gia Công Tử cũng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng gào, quét mắt nhìn về phương hướng người tới, quay đầu nhìn phía Cố Phi: "Tìm cậu hả?"

"Chắc vậy!" Cố Phi chẳng thèm há miệng đã hàm hồ nói, giữa đôi môi còn kẹp một cái xương cá, tay phải sau khi đặt ly rượu xuống thì còn nhẹ nhàng hất nó đi. Sau đó không bưng lấy ly rượu mà là móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra.

Người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên Cố Phi chẳng để tâm cho lắm. Hắn chỉ cố kỵ 29 điểm PK hiện có thôi, hắn không muốn tiếp tục nâng điểm đâu. Cho nên hắn muốn đám người này biết khó mà lui, điều này còn phiền hơn cả trực tiếp miễu sát bọn chúng nữa.

Lúc này sáu người đã bước nhanh tới, Cố Phi vừa ăn cá vừa chuẩn bị xong cho việc chiến đấu, chẳng có chút ý tứ xem thường nào. Không ngờ sáu người mới đi được một nửa, hai game thủ bán rượu dọn bàn đã đi lên nghênh đón: "Mấy vị, đừng nói không hiểu quy củ nhé?"

"Tất nhiên tụi này biết." Một người trong sáu người mỉm cười nói, "Nhưng tụi này chỉ đi qua, không ra tay, điều này hình như không phạm quy củ gì mà nhỉ?"

Nghe gã nói như vậy, hai người kia do dự chốc lát đã nhường đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm động tác của sáu người này.

Sáu người quả nhiên đi thẳng về phía Cố Phi, xung quanh rất nhiều người chơi đều chú ý đến tư thế hùng hổ dọa người của nhóm sáu người, nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Cố Phi và Hàn Gia Công Tử đều nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của sáu người và hai người bán rượu, nghe ra được hình như có quy củ gì đó mà đôi bên ngầm hiểu. Là hai tên ngoại địa tất nhiên không biết quy củ gì rồi, nhưng cũng không cần phải đoán mò, Cố Phi bu đến gần hai người chơi bàn bên: "Huynh đệ, quy củ bọn họ vừa nói là gì vậy?"

Hai người kia rất kinh ngạc, giờ là lúc nào rồi, người này không lo mà chạy, còn ở đây nghe ngóng hóng hớt quy củ nữa. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai người vẫn giải thích cho Cố Phi. Đáp án cũng không khác mấy với suy đoán của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử.

Chính là bởi vì nơi đầy đều do công hội mở ra, nói một cách thông tục chính là có công hội che chở. Ngay cả có ý đồ ăn cơm chùa đều không thể nào tha thứ, huống chi là loại đánh nhau ảnh hưởng làm ăn này.

"Nói như vậy, nếu tôi cứ ngồi đây không đi, bọn chúng sẽ không động thủ đúng không?" Cố Phi hỏi.

"Điều này... chắc vậy đó." Hai người nghe ra được hình như Cố Phi có dự định đó nên càng kinh ngạc hơn. Thầm nghĩ cho dù ở đây có thể xem như khu an toàn PK, nhưng cũng không phải khu an toàn logout. Cứ ngồi đây mãi? Ngồi tới khi nào?

Cố Phi sau khi nhận được đáp án thì tâm lý được thả lỏng. Quay người cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang vào lại, bưng ly rượu nói với Hàn Gia Công Tử: "Không sao không sao. Người ta phía trên có người." Nói xong còn cắn miếng cá, uống ngụm rượu, tiếp tục vui sướng.

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ nhướn lông mày, không nói gì, tiếp tục uống rượu của hắn. Sáu người kia nháy mắt đã đến trước bàn hai người. Vốn bọn chúng muốn hùng hổ dọa người, có mục đích rõ ràng đi qua. Cố Phi chắc chắn sẽ co giò chạy, sau đó bọn chúng lại đuổi theo, cũng ra khỏi khu vực có công hội che chở này. Tiếp đó muốn động thủ thế nào thì cứ động thủ thế ấy. Ai biết Cố Phi lại hoàn toàn thờ ơ, khiến sáu người khá lúng túng. Đứng trước bàn hai người không ra tay không được, mà ra tay cũng không xong.

Khiến bọn chúng buồn bực hơn nữa là bàn hai người này hoàn toàn xem thường sáu người đứng bên cạnh như bọn chúng. Nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn cá thì ăn cá. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt trên bầu trời. Tóm lại chính là không nhìn thấy sự tồn tại của sáu người.

"Nè, vị huynh đệ này, nếu không có chuyện gì cậu có thể đi trước được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, đã nói lời này với Hàn Gia Công Tử, ý đồ muốn dọn sạch hiện trường trước, tạo chút cảm giác áp bức cho Cố Phi.

"Tôi có chuyện." Hàn Gia Công Tử ngồi chẳng nhúc nhích. Một câu đã chẹn họng người ta. Tuy sáu người tức giận, nhưng cũng không thể ra tay với Hàn Gia Công Tử ở nơi này. Nói thực, Hàn Gia Công Tử và Cố Phi ngồi cùng một bàn, nhưng hai người có quen biết hay không bọn chúng không nhìn ra. Giữa hai người này chẳng giống như đang giao lưu chút nào, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Thế là sáu người đành phải tập trung toàn bộ tinh thần lên người Cố Phi, nhìn chằm chằm hắn nói: "Này, chúng ta đi nói chuyện đi!"

Cố Phi đã ăn xong một que cá, nhưng hắn vẫn còn một que, lúc này giơ que cá ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Có chuyện gì mà nói chứ."

Sáu người cạn lời, nói thẳng ra thì bọn chúng không phải tới để nói chuyện, là tới để đánh nhau. Nhưng hôm nay người gặp phải sao không thức thời vậy chứ? Mà ở nơi này còn không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng không về sau sẽ vô cùng hậu hoạn. Sáu người này đều là mấy tên không giỏi ăn nói, mới nói hai câu xã giao thường dùng còn bị người chẹn họng, trong tình huống không thể động thủ. Nhất thời không biết nên nói gì.

"Gọi người đi! Tên này chơi xấu như vậy, chúng ta cũng không tiện ra tay. Nếu đã thích ngâm thì chúng ta cho hắn ngâm, chúng ta gọi nhiều người tới canh ở nơi này. Khiến cho hắn đến lúc muốn đi cũng không đi được." Sáu người đã bắt đầu giao lưu chat riêng.

"Cứ vậy đi!" Thế là sáu người bắt đầu kêu gọi mấy đồng bọn đang online.

Vừa gọi còn đồng loạt đứng bên bàn nhỏ của hai người Cố Phi. Loại giằng co khôi hài như kịch câm này khiến mấy game thủ uống rượu xung quanh đều bật cười. Nhưng từ khía cạnh này đã nói rõ độ an toàn trên bãi cát này cao chừng nào. Thực tế thì trên bãi cát này không phải mỗi một công hội chỉ bảo vệ khu vực riêng của mình, ở bãi cát này bọn hắn là một liên minh nhỏ, ở nơi này người chơi gây chuyện sẽ nhận phải sự vây công của cả mấy công hội. Sau một lần hành vi giết gà dọa khỉ, tất cả người chơi thành Lâm Thủy đều nhìn ra được quyết tâm của mấy công hội, nên không người nào dám gây chuyện ở đây nữa.

Một lát sau Cố Phi đã ăn xong que cá thứ hai, ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói: "Mấy anh còn chưa đi à!"

"Hừ, nhóc con, đừng ra vẻ bình tĩnh nữa, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này." Có người trả lời.

"Ai nói tôi muốn rời khỏi chỗ này." Cố Phi nói xong liền vẫy tay, lại gọi hai que cá.

Cá được đưa tới rất nhanh, mùi thơm lan tỏa bốn phía, Cố Phi rất bén nhạy bắt được tiếng nuốt nước miếng của sáu người.

Mà vào lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sáu người: "Người mấy anh gọi lúc nào mới tới?"

Vẻ mặt của sáu người hoảng hốt, lúc lâu mới xác định Hàn Gia Công Tử đang nói chuyện với bọn chúng, tất nhiên rất kinh ngạc. Sao tụi nó biết được bọn chúng đã gọi người chứ?

Nhưng không biết phản ứng của bọn chúng đã khiến Hàn Gia Công Tử càng thêm tự tin với suy đoán của bản thân.

Sáu người này đứng ngu ở đây, không nói chuyện cũng không đi, trên mặt còn thỉnh thoảng còn hiện vẻ tính sẵn trong lòng, hắn đoán bọn chúng đang gọi người giúp đỡ chuẩn bị khiến Cố Phi không chỗ để trốn, thế là đơn giản mở miệng thử xem sao, vẻ mặt của sáu người lập tức đã bán đứng bọn chúng.

"Bảo người của mấy anh nhanh lên, bằng không chơi không vui." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.

Trên mặt sáu người hiện vẻ ngu ngốc. Đối phương đang cố làm ra vẻ huyền bí, hay là thật sự có đại chiêu gì đó? Sáu người hy vọng từ trên vẻ vặt của hai người có thể nhìn ra được một ít đầu mối, kết quả chỉ nhìn ra được một tên chuyên tâm uống rượu, một tên chuyên tâm ăn cá. Trong cuộc đối thoại đơn giản lần này, bọn chúng đã cho ra một kết luận: Hàn Gia Công Tử và Cố Phi là bạn!

"Người này... không phải là người của thành Lâm Thủy chúng ta nhỉ?" Sáu người bắt đầu chat mật giao lưu.

"Tôi đoán không phải, tôi chưa từng nhìn thấy hắn." Có người trả lời.

"Tôi cũng chưa từng gặp." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ thái độ.

"Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói luôn." Có người bổ sung.

Hàn Gia Công Tử tất nhiên thuộc về loại khiến người gặp là không thể quên, hơn nữa rất có đặc điểm. Người thế này, chỉ cần tùy tiện một tên nhiều chuyện từng gặp, sẽ nhanh chóng truyền khắp cả thành.

Thành Vân Đoan chính là vậy đấy: có một nam mục sư bao đẹp! ! Chậc chậc, cậu từng gặp chưa?

Lời này ở thành Vân Đoan từ lúc đầu lưu truyền đến tận bây giờ.

Nhưng ở thành Lâm Thủy chưa từng truyền ra lời đồn nào như vậy. Thế là sáu người đã cho ra kết luận chính xác: Hàn Gia Công Tử chắc chắn cũng không phải người thành Lâm Thủy.

Lúc này hai que cá Cố Phi mới gọi cũng ăn xong rồi. Cố Phi phát hiện ăn hết sáu que cá cũng không phải việc khó. Hắn đoán việc này chắc lại là do hệ thống tác quái. Vì để thúc đẩy tiêu phí ngành ẩm thực, đã biến dung lượng dạ dày của tất cả mọi người thành dạ dày vương.

Nhưng vừa nãy bởi vì Hàn Gia Công Tử ăn sáu que cá nên hắn đã chế nhạo, cho nên bản thân tuyệt đối phải giữ vững. Lúc này nửa bình rượu hắn rót trong ly rượu lớn cũng đã uống hết, Hàn Gia Công Tử còn trong thời gian này nắm chắc cơ hội quét sạch nửa bình rượu còn lại trên bàn, nhất thời hai người cùng rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm.

Thảo nào tên này sốt ruột người của đối phương sao còn chưa tới... Cố Phi thầm nghĩ, cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

"Bốn que cá đã đủ rồi à?" Hàn Gia Công Tử nhìn hắn.

"Đủ rồi!" Cố Phi kiên định gật đầu, tuyệt đối không thể cho Hàn Gia Công Tử có cơ hội chế giễu lại.

Hàn Gia Công Tử cũng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn sáu người, sau đó lại nhìn thời gian.

Mà trên mặt sáu người lúc này đã lộ ra vẻ vui mừng, Cố Phi và Hàn Gia Công Tử nhìn theo ánh mắt của bọn chúng, nhìn thấy trên đường dẫn tới bến tàu có người chơi đang chạy nhanh tới, hai người cầm đầu, lại chính là hai tên đạo tặc bị Cố Phi dùng cánh cửa nện, chọc Cố Phi nhịn không được bật cười.

Lúc này còn cười được, điều này khiến sáu người chẳng hiểu gì sất.

Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn sáu người, tiếp tục nói: "Mấy anh vui mừng gì chứ! Tôi còn chưa có ý định rời đi đâu, bọn chúng tới, có thể ra tay ở nơi này à?"

"Mày còn mơ tưởng muốn đi à!" Sáu người cười lạnh, rõ ràng sau khi đồng bọn tới, sáu người tự tin hơn rất nhiều.

"Đúng đó, tôi muốn đi, các anh chuẩn bị làm sao đây?" Cố Phi cười, đột nhiên đứng lên, dọa sáu người giật chắc, vội vàng lùi về phía sau.

Nơi này vốn không có ai dám động thủ, nhưng bọn chúng biết Cố Phi là người ngoại địa, có lẽ không hiểu quy củ ở nơi này cho lắm, muốn làm xằng bậy cũng đừng có liên lụy bọn chúng đó.

Ai ngờ lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: "Đừng gấp, ngồi xuống."

"Hả?" Cố Phi không hiểu.

"Cho thêm bình rượu." Hàn Gia Công Tử ngoắc tay tên bán rượu bên kia, quay đầu nói với Cố Phi: "Ngồi xuống xem kịch."

"Có kịch gì à?" Cố Phi biết tên này chắc chắn lại định làm trò quỷ gì rồi, hơn nữa biết người bị Hàn Gia Công Tử giày vò thì kết cục đều rất thê thảm. Cố Phi vui vẻ muốn nhìn đám người này thê thảm, thế là lại ngồi xuống.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top