Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 363: Bến tàu Lâm Thủy

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 735 lượt xem
  • 13692 chữ
  • 2020-09-18 15:56:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

Cố Phi không hề biết bến tàu ở đâu, lúc bọn hắn tới là tự mình lái thuyền, đâm bậy bạ đã đâm thẳng lên bãi cát. Sau đó vì để tránh bị vây xem còn hoảng hốt chạy trốn, trong ấn tượng ở gần đó hình như không có cái gì giống như bến tàu cả.

Thế là Cố Phi vừa đi vừa hỏi thăm, bởi vì chưa quen thuộc thành thị còn bị vệ binh hệ thống để ý hai lần. Nhưng bởi vì bây giờ điểm PK không tới 30, hấp dẫn đều là một vài vệ binh đứng gác, chỉ cần rời đi một khoảng cách thì bọn hắn sẽ không để ý nữa. Đối với Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời thì làm được chuyện này không khó chút nào.

Một đường như thế, cuối cùng Cố Phi tới được bến tàu chính quy của thành Lâm Thủy. Bến tàu rất lớn, nơi cập bến có mấy cái, có nơi thì có thuyền đỗ, người chơi đang lục tục lên thuyền; Có nơi thì không có thuyền cũng không có người; Còn có nơi không có thuyền nhưng lại có rất nhiều người chơi đang đứng chờ, đoán chắc là thuyền sắp tới; Còn có chỗ thuyền vừa mới rời đi, có mấy người chơi không lên thuyền kịp đang đứng nơi đó dậm chân chửi đổng.

Nhưng mấy thứ này đều là cảnh tượng mà bến tàu nên có, Cố Phi cũng không để ý lắm, thứ thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là nơi này đã không chỉ vẻn vẹn là một bến tàu nữa, mà là một cái chợ có quy mô rất lớn.

Trời xanh, nước xanh, trong gió mát còn thường xuyên xen lẫn giọt nước. Trên bãi cát vàng bên cạnh bến tàu, rõ ràng đã chia thành nhiều khu vực.

Bên trái rõ ràng là khu giao dịch. Có rất nhiều người chơi bày sạp nhỏ ở nơi này, hơn nữa còn dốc sức lợi dụng tài nguyên phong phú ở đó nữa: cát. Mọi người đắp cát thành các loại tạo hình quái lạ, sau đó xếp các loại trang bị mà mình muốn bán lên phía trên, hấp dẫn chú ý của người khác. Trâu bò nhất còn có một người trực tiếp đắp cát thành một ma nơ canh cao chừng một người, mang quần áo đeo kiếm, hiệu quả của trang bị số liệu không nói, ít nhất bề ngoài đã liếc cái thấy ngay, hấp dẫn vô số người chú ý. Việc làm ăn của người này cũng rất đắt khách, trang phục trên người ma nơ canh cát bán đi một bộ lại mặc lên bộ khác, hỏng một cái liền đi đắp một ma nơ canh mới.

Chủ ý tuyệt diệu như vậy, trong mắt mấy người chơi bán hàng xung quanh lại chỉ có hâm mộ, không ai bắt chước. Rõ ràng người đắp ma nơ canh chắc chắn đã dùng mánh khóe hoặc kỹ xảo đặc biệt gì đó, người khác muốn học, nhưng không hiểu bí quyết trong đó.

Bên trái lấy giao dịch là chính, bên phải chính là khu nghỉ ngơi thả lỏng.

Trên bãi cát bày rất nhiều bàn tròn, ghế gỗ. Ghế tất nhiên chẳng phải ngồi không, đây đều là quán rượu ngoài trời do người chơi mở, bên cạnh có người canh bên quầy rượu, bán rượu cho người chơi qua lại. Cách bán này rõ ràng lợi nhuận hơn quán rượu Tiểu lôi. Tiểu Lôi chỉ đầu tư vào mặt bằng thôi đã ngốn không ít tiền. Sau đó còn theo con đường chính quy đệ đơn xin hệ thống mở quán rượu, như vậy thì sẽ bị hệ thống ghi chép lại sổ sách, mỗi ngày khấu trừ phí dụng nhất định trong định mức buôn bán, bị người chơi gọi là nộp thuế.

Mà hệ thống đối với giễu cợt của người chơi còn không cảm thấy thẹn, ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hiện giờ người chơi bắt đầu mở tiệm càng ngày càng nhiều, còn mở ra hoạt động bình chọn mỗi ngày hộ kinh doanh nào nộp thuế nhiều nhất bình bầu làm ngôi sao nộp thuế, sau đó còn có khen thưởng. Phần thưởng này đúng là không rẻ chút nào, chọc cho mấy người chơi mở tiệm ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sỉ vả chèn ép cạnh tranh lẫn nhau, chướng khí mù mịt.

Tất nhiên, người kinh doanh chính quy như Tiểu Lôi cũng có chỗ tốt của kinh doanh chính quy. Ví dụ như bạn lấy rượu không trả tiền, vậy gã chỉ gởi một tin nhắn gọi vệ binh hệ thống tới. Dù sao cửa hàng của gã đăng ký sổ sách ở chỗ hệ thống, lúc giao dịch có người lấy rượu không trả tiền hay không, hệ thống có chứng cứ có thể điều tra, có điều cũng không chỉ tin lời cáo buộc từ phía Tiểu Lôi thôi. Nhưng hệ thống giao quyền lợi kêu gọi trợ giúp này cho ông chủ, dù sao lỡ như có lúc ông chủ cũng mời bạn bè uống mấy bình rượu miễn phí gì đó, nhưng vệ binh hệ thống như thần binh hạ phàm tự động bắt người ta đi, vậy cũng quá phá hoại phong cảnh rồi.

So với Tiêu Lôi, mấy người chơi trước mắt không nộp thuế cho hệ thống, tất nhiên cũng không được hệ thống bảo vệ. Lỡ như có cường đạo tới ăn quỵt, vậy thì làm sao mới tốt? Dù ông chủ là cao thủ tuyệt thế, người ta đưa cả công hội tới, vậy cũng không chọc được đâu!

Cố Phi vừa thưởng thức, vừa cảm thấy lo lắng thay cho mấy ông chủ này. Nhưng lúc đến gần nhìn tấm biển trên quầy rượu thì tinh thần mới lĩnh hội được.

Mấy cái quán rượu ngoài trời kinh doanh phi hệ thống này không có cái nào là do cá nhân mở cả, toàn bộ đều treo tên công hội. Người ta ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu đánh dấu rõ ràng tới từ công hội nào đó. Cái này đúng là có đủ lực uy hiếp, muốn bị cả công hội người ta truy sát, bạn cứ việc tới ăn cơm chùa thử xem!

Người tiêu khiển ở mấy cái quán rượu ngoài trời này rất nhiều. So với mấy quán rượu đám Cố Phi hay ngồi không thì có đặc sắc khác. Cố Phi đi đi nhìn nhìn cảm thấy thú vị. Nhất thời cũng quên chuyện phải đi đánh quái luyện cấp. Bắt đầu tìm kiếm chỗ trống ở xung quanh, cũng muốn thể nghiệm thử. Hành động này lập tức bị người chơi bán rượu có kinh nghiệm phong phú nhìn thấy, lấy ra sức mạnh thường dùng để cướp BOSS xông qua: "Huynh đệ, tìm chỗ ngồi hả?"

"Ừ!" Cố Phi gật đầu.

"Bên này bên này, bên này vẫn còn chỗ, đi mấy người?" Đối phương hỏi.

"Một người." Cố Phi nói.

"Đại Bổn, một người, tới bày một cái bàn nhỏ!" Người chơi đó quay đầu phá họng rống lên.

"Tới đây!" Một chiến sĩ ngồi xổm bên quầy rượu nghe tiếng đứng lên, hai bước đã đi tới, "hô" một cái, tay sờ vào trong túi móc ra một cái bàn tròn nhỏ như cái tủ đầu giường, tiếp đó lại tiện tay từ bên cạnh nhấc một cái ghế qua, chỉ hai động tác đã sắp xếp ổn thỏa xong bàn ghế: "Ngồi đi!"

"Phụ trọng của anh bao nhiêu vậy?" Cố Phi trợn mắt há mồm ngồi xuống.

Chiến sĩ đó chỉ cười thật thà, lui về lại chỗ ban đầu ngồi xổm xuống chơi cát.

"Huynh đệ muốn gọi gì?" Người chơi đang chiêu đãi vươn tay, lại đưa lên một menu rượu.

Cố Phi giương mắt nhìn, rượu vẫn là mấy loại rượu đó, nhưng giá cả còn đắt hơn cả cửa tiệm chính quy phải nộp thuế như quán rượu Tiểu Lôi nữa. Xem ra nơi này bán không chỉ là rượu, còn có cả bầu không khí đặc biệt xung quanh nữa. Trong lòng Cố Phi cảm khái, vừa trộm liếc mắt, muốn xem thử người chơi xung quanh gọi loại rượu nào.

Vừa nhìn đã phát hiện tuy đổi hoàn cảnh, nhưng quan niệm tiêu phí của người chơi vẫn như cũ, gọi rượu vẫn là loại rẻ chiếm đa số. Cố Phi định dựa theo đó gọi một phần, đột nhiên phát hiện có một bàn chỉ có một người ngồi giống mình, có hai chai rượu 200 đắt nhất. Người sẽ uống loại rượu này! Cố Phi giương mắt nhìn, quả nhiên Hàn Gia Công Tử đang bưng ly rượu ngồi đó. Khác biệt là tất cả người ngồi ở nơi này uống rượu đều vừa uống vừa quan sát phong cảnh cảm thụ bầu không khí xung quanh, chỉ có tên đó đặt toàn bộ sức chú ý lên ly rượu trong tay hắn.

"Ngại quá!" Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Bên kia là bạn của tôi, tôi muốn qua đó ngồi với anh ta!"

"Chỗ nào thế!" Sắc mặt của game thủ chiêu đãi hiện vẻ không vui, dẫu sao cũng đã đặc biệt bày bàn cho Cố Phi.

"Chỗ đó!" Sau khi Cố Phi chỉ qua, sắc mặt của game thủ đó lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tại sao? Bởi vì người nơi bàn đó là Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử uống rượu uống loại đắt nhất, hơn nữa còn nhanh, hơn nữa còn nhiều, khách uống rượu như vậy là đối tượng khiến ông chủ quán rượu thích nhất. Giờ Cố Phi lại là bạn của người này, đi qua giúp tên kia tiêu hao, không phải sẽ uống càng nhanh hơn à? Phải biết loại rượu này chỉ một ly đã mắc hơn loại rượu rẻ kia không biết bao nhiêu đâu, huống chi tên kia còn tính theo chai.

Thái độ của người chơi này thoáng cái lại trở nên nhiệt tình, đi tới giành trước giúp Cố Phi chuyển ghế tới trước bàn Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử rốt cuộc không còn chú ý tới ly rượu của hắn nữa mà đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Phi phía sau người chơi này thì chẳng nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chú ý tới ly rượu của hắn.

Ánh mắt của người chơi chiêu đãi nghi hoặc, thái độ của Hàn Gia Công Tử hệt như nhìn không khí vậy. Cố Phi cũng không ngạc nhiên, vỗ vỗ người kia nói: "Lấy cho tôi cái ly." Nói xong đã ngồi xuống.

Người đó lập tức mò túi, lấy cho Cố Phi một ly rượu lớn nhất mà gã có, lớn đến mức gương mặt chẳng chút cảm xúc của Hàn Gia Công Tử phải lộ vẻ kinh ngạc.

Khóe mắt của người chơi đó lướt qua một chút gian trá, thân thiết vỗ vỗ bả vai Cố Phi nói: "Uống thong thả nhé."

Cố Phi gật đầu, cũng xem nhẹ biểu cảm của Hàn Gia Công Tử, lấy bình rượu của hắn rót đầy một ly. Ly này đúng là đủ lớn, rót đầy một ly đã vơi đi nửa bình rượu, Cố Phi bưng ly, cảm giác đặc biệt phong phú. Còn chưa kịp uống một hớp nào, đã có người lướt đến bên cạnh Cố Phi, cúi đầu hỏi: "Huynh đệ, có ăn cá nướng không?"

"Cá nướng?" Cố Phi kinh ngạc.

Người đó quay đầu chỉ, Cố Phi thuận theo ngón tay nhìn qua, thấy trên bãi cát ở một nơi phong cảnh khá không tốt đẹp chất chồng từng đống lửa, khói bếp lượn lờ, rất nhiều người chơi đang ngồi xổm ở phía trước cầm que bận rộn, trên que đều là cá. Vừa nướng vừa quan sát chỗ bán rượu bên này có khách mới hay không. Có mấy người lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc Cố Phi bị người giành trước.

"Độ thuần thục đầu bếp đã 2700, bảo đảm anh hài lòng." Người chơi này tiếp tục tự đề cử.

"Bao nhiêu tiền... à, một con hay là một xâu?" Cố Phi hỏi.

"Một con chính là một xâu." Đối phương trả lời, "Nhưng chúng tôi đều gọi một que."

"Cá đều to giống nhau à?" Cố Phi đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ cộng hóng hớt.

"Đều là câu được từ hệ thống, bảo đảm to giống hệt nhau." Đối phương trả lời cực kỳ tự tin.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vàng."

"Mắc đấy chứ!" Cố Phi chậc lưỡi. Thực tế thành Vân Đoan đến nay còn chưa khai phá ngành ẩm thực, mấy chủ thành khác chỉ vội vã đi ngang qua, dù có cũng không biết. Cho nên Cố Phi không hiểu giá thị trường lắm, nhưng trực giác thì cảm thấy như vậy.

"Đều là giá này cả." Người kia nói như vậy.

"Vậy thì cho tôi hai que ăn thử xem sao!" Cố Phi nói.

"Được được." Người đó vội vàng gật đầu, chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm hai que, trên que xiên hai con cá. Nói thẳng thắn, rất thô, nhưng có loại dã tính khá thú vị. Cố Phi nhìn con cá kia, cảm thấy còn rất thèm ăn.

Sảng khoái trả tiền, Cố Phi vươn tay nhận lấy cá, thuận tay lấy một que đưa tới trước mặt Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử đang nâng ly rượu, chậm rãi lắc đầu.

"Nếm thử đi!" Bản thân Cố Phi đã nếm thử một miếng, cảm thấy rất không tệ, nên càng ra sức đề cử.

"Tôi đã ăn sáu que rồi." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa nhấc chân chỉ chỉ trên đất.

Cố Phi cúi đầu nhìn, que đầy đất, rất kinh ngạc nói: "Chỉ biết ăn uống, anh đúng là chỉ biết ăn uống là giỏi!"

Sắc mặt Hàn Gia Công Tử chuyển lạnh, lạnh lùng nhắc nhở: "Rượu cậu uống là của tôi đấy."

"Ừa ừa, đúng vậy." Cố Phi liền vội vàng gật đầu, uống một ngụm lớn.

Chính là vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn: "Nhìn, chính là tên kia! ! !"

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top