Ngày kế Cố Phi lên mạng khá sớm, hắn muốn tẩy hết điểm PK. Bảy giờ tối mọi người phải đúng giờ tập hợp lên đường, trên đường lỡ như lại xảy ra chiến đấu PK thì quá trói tay trói chân rồi, vẫn là điểm PK thấp mới không có gánh nặng.
Chạy nhanh đến chỗ phát nhiệm vụ truy nã, còn chưa tới cửa, Cố Phi đã đi chậm lại. Trực giác nháy bén đã nói cho hắn, xung quanh có người chú ý hắn!
Chỗ nhiệm vụ truy nã thành Lâm Thủy cách phố giao dịch của người chơi bản địa rất gần, trong phố giao dịch bởi vì không đủ chỗ nên người chơi bày sạp kéo ra đến tận cả nơi này, dẫn đến nơi này người đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Chỗ quá đông nên Cố Phi không thể xác định rõ rốt cuộc là người nào, nhưng có thể khẳng định đối phương rất chăm chú. Hai người đối diện đi qua nhau liếc nhìn một cái và nhìn hết sức chăm chú, tình huống của hai loại chú ý này tuyệt đối không giống nhau, cái sau mới là đồ chơi được Cố Phi khái quát là "sát khí", còn về cái trước thì quá nhỏ nhoi, hơn nữa chỉ trong nháy mắt nên không thể nào nắm bắt được.
Mà lúc này Cố Phi đã phát hiện có người nhìn chằm chằm, hơn nữa loại cảm giác này vẫn còn đang tiếp tục, có thể biết được đối phương vẫn chưa biết đã bị Cố Phi phát hiện. Giám thị lớn mật như vậy Cố Phi đã gặp rất nhiều trong game, đạo tặc sau khi Tiềm Hành đều không hề kiêng dè gì như vậy.
Đáng tiếc ở nơi đông người Cố Phi không thể nào nắm bắt rõ ràng được, nhưng hắn lại dừng bước, làm bộ như thưởng thức hàng hòa trên sạp nhỏ bên đường, trong lòng thì lại đang tính toán không ngừng.
Người tới bất thiện, điểm này có thể khẳng định. Nếu có chuyện bình thường tới tìm mình thì không cần phải dùng Tiềm Hành để theo dõi, sau khi thấy mình phải chạy ngay tới gọi mới đúng.
Còn về là người nào, cái này không cần phải đoán, nghiệp vụ cướp bóc ở chủ thành này đã mở rộng ra cả trên biển rồi, trên đất liền còn có thể yên ổn được à? Cố Phi đoán tên này có lẽ thuộc đám hôm qua vẫn không bỏ được lòng gian, lúc này còn tìm đến tận nơi cửa.
Ở cửa phát nhiệm vụ truy nã bị để mắt tới, chắc cũng không trùng hợp, rất có thể dối phương sắp xếp người ở nơi này đợi mình xuất hiện. Bọn chúng đoán được với thân điểm PK hoa lệ của Cố Phi thì nhất định sẽ tới tẩy điểm. Nhưng hôm qua lúc mình logout vẫn chưa có bố trí gì, chẳng lẽ đám người này ở đây chờ mình login, kiên nhẫn chờ cả một ngày một đêm, đúng là rất có nghị lực mà!
Nhưng giờ mình đã ngồi lâu vậy rồi, sao người để ý mình vẫn ở nguyên tại chỗ vừa nãy, chẳng lẽ chỉ dự định một mình đối phó với hắn hả? Xem thường mình quá vậy! Hay là nói, tên trên đường chỉ là trông chừng, mai phục chân chính là ở nơi mình nhất định phải đi: chỗ phát nhiệm vụ truy nã? Cố Phi vừa nghĩ vừa quay đầu liếc mắt nhìn cửa tòa nhà chỗ phát nhiệm vụ truy nã. Cánh cửa quen thuộc chừng nào! Đóng chặc giống như ngày thường.
Cố Phi lặng lẽ nhìn chằm chằm hồi lâu. Nhưng không thấy có người ra vào. Cố Phi rất quen thuộc cái cửa này, ít người chơi ra vào như vậy đúng là rất không bình thường, điều này càng khiến hắn kết luận bên trong nhất định có quỷ.
Nhưng cái gọi là người tài cao thường lớn gan, sau khi Cố Phi xác nhận mai phục nằm ở trong tòa nhà này, đã chuẩn bị xong tâm lý, lập tức bước về phía tòa nhà đó, hắn đúng là rất muốn biết thử đám người này còn có thủ đoạn gì.
Đi tới trước cửa, Cố Phi vươn tay nắm tay cầm. Đây là loại cửa hai cánh mở ra hai bên. Cánh tay của Cố Phi duỗi tới đẩy cánh cửa bên trái ra một nửa. Tay cũng tiếp tục nắm tay cầm không buông. Người cũng chỉ tiến vào nửa bước. Tay phải cầm kiếm để ngang giữa người bày một cái kiếm quyết. Bất luận là vót chém bổ đâm hay chọt, hay là dùng pháp thuật về bất kỳ phương hướng nào, đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất thi triển ra. Có thể được xem như là một kiếm thức nhấc tay thích hớp với game mà Cố Phi tự nghĩ ra.
Nửa bước chân mới tiến vào, Cố Phi đã cảm giác được sát khí đậm đặc, đặc biệt là bên tay phải. Hoàn toàn không có người, nhưng sát khí lại nồng nặc nhất. Tất nhiên Cố Phi biết đây là một đạo tặc đang Tiềm Hành. Lúc này đang nhào về phía mình, nhưng Cố Phi đã sớm có chuẩn bị, chân trái thực tế vẫn còn ở bên ngoài, chân phải lập tức hất một cái, cánh cửa bên phải lập tức bị đẩy vào.
Cánh cửa này thậm chí rất linh hoạt, độ nhanh nhẹn này ít nhất phải trên 500, tên đạo tặc xông tới hoàn toàn không ngờ được, một tiếng "bốp" bị cánh cửa đánh trúng, chỉ để lại tiếng 'ui cha'.
Bên phải đã có mai phục, bên trái sao có thể thiếu chứ. Chân phải của Cố Phi móc cánh cửa qua, tay trái cũng không nhàn rỗi. Cánh tay trái đẩy cửa dán sát tường, tên bên này chắc thấy cửa bên này bị mở ra, đang tính đi vòng qua công kích. Không ngờ Cố Phi mở cửa mà mở tới quá đáng như vậy. Mở thẳng 180 độ luôn, sau một tiếng 'ui cha', thì đã cùng cửa dán sát lên tường.
Tất nhiên đây cũng chỉ là tạm thời thôi, nếu đổi thành một chiến sĩ sức lớn, chắc có thể đè chặt người sau cửa luôn. Cố Phi tự biết sức mình, chẳng muốn nếm thử việc này. Sau khi cho người ta ăn nguyên cánh cửa thì nhanh chóng kéo cửa về lại, che ở bên trái mình, tay phải cầm kiếm Ám Dạ Lưu Quang giơ ngang. Cười híp mắt nói: "Sao lại náo nhiệt vậy!"
Trong sảnh có không ít người, tên nào tên nấy đều đang giả bộ xếp hàng nhận nhiệm vụ. Thật không ngờ Cố Phi ở ngoài cửa đã sớm quan sát rất lâu, đợi nửa ngày không thấy có ai ra vào. Nơi tuyên bố nhiệm vụ của hệ thống lại không phải cửa sổ bán vé như ở ga tàu hỏa, cần phải đến được chỗ mới tuyên bố. Lâu như vậy mà không người nào đi ra. Vừa vào lại thấy một đống người xếp hàng, điều này đã nói rõ vấn đề rồi.
Cố Phi nói xong trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được một tiếng "két", nửa cánh cửa bên phải không có ai kéo, tự động đóng lại, sau cửa có một đạo tặc bưng mũi, hung ác trợn mắt trừng Cố Phi.
"Không sao chứ?" Cố Phi hỏi, "Không biết cửa có lực công kích không nữa, HP của anh có tụt không?"
"YA!!" Đạo tắc hét một tiếng, hai tay cầm dao găm muốn xông về phía Cố Phi, tiếp đó lại là một tiếng "bốp". Cánh cửa bên phải lắc vào lắc ra, Cố Phi lắc đầu liên tục: "Không tiến bộ chậc thật không tiến bộ! Một cánh cửa giống nhau mà anh tông vào những hai lần, lần này có thử nghiệm ra được tổn thương bao nhiêu không?"
Lúc này đạo tặc bên trái đã lượn ra từ sau cửa, cầm dao găm xông lên. Không ngờ thân thể Cố Phi lùi về phía sau, kéo theo cánh cửa bên trái ra sau 45 độ, một đao của tên đạo tặc đó đâm lên cửa. Cố Phi lại đẩy một cái, lại một một tiếng "bốp", đạo tặc bên trái bưng mũi lùi lại.
"Nhìn, cánh cửa này đoạt động đó!" Cố Phi kéo cánh cửa vun vút như đang kéo cái bễ. Hai tên đạo tặc mém tí bật khóc luôn. *Cái bễ: dùng để thổi gió.
"Còn ngơ ngác gì nữa! Ra tay!" Đám người cuối cùng không giả bộ xếp hàng nữa, sau khi nói lời hung ác thì cả đám ra tay cứ như hổ lang. Pháp thuật, cung tên, Xung Phong, Sách Mã Lưu Tinh, ngay cả Thánh Quang Cầu của mục sư đều có, tất cả mọi người cùng oanh tạc về phía Cố Phi, kết quả Cố Phi lùi về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chấn động kịch liệt truyền tới từ trên tay giữ cửa của Cố Phi, có thể tưởng tượng cánh cửa này nhận phải xung kích lớn chừng nào, nhưng nó lại chẳng tổn hại chút nào, Cố Phi sau cửa thì càng chẳng chút thương tổn. Sự cường hãn của công sự che chắn phòng ngự bực này, khiến mấy trang bị cực phẩm trong game phải im lặng thất sắc.2
Cố Phi thả lỏng tay nhảy xuống bậc thang, trở tay vung ra, một Bức Tường Điện Lưu đã được ngưng tụ sát vách tường. Cùng lúc đó cửa đã bị đám mai phục nổi giận kéo ra. Cố Phi liếc nhìn một trái một phải đúng là hai tên đạo tặc vừa nãy, hai người như là chuẩn bị giương cánh bay đi cùng nhau nhảy ra ngoài cửa, kết quả "tách" một tiếng đã khảm lên Bức Tường Điện Lưu, điện quang xoèn xoẹt, co giật không ngừng, vị bên trái ngay cả dao găm trong tay đều không cầm nổi rơi xuống đất.
Cố Phi lắc đầu liên tục, hôm nay chắc là ngày xui của hai tên này, thật đúng là có muốn trốn cũng không được!
Vừa nghĩ vậy, Cố Phi đã xoay người chạy đi.
Từ lúc bắt đầu Cố Phi đã không định ra tay tàn nhẫn trong sảnh với đối phương. Không gian trong sảnh đó có hạn, chỉ mấy pháp thuật tùy tiện của pháp sư đã có thể bao phủ toàn bộ phạm vi, trong tình huống đó thân thủ có tốt hơn nữa cũng không có chỗ mà né.
Cố Phi đẩy cửa nhìn thử, chính là muốn xem nếu có thời cơ thích hợp thì nhận một cái nhiệm vụ chạy đi làm. Tuy trái phải nơi cửa có hai tên đạo tặc bị Cố Phi đùa giỡn rất thảm, nhưng đối phương ở trong sảnh bố trí rất chu đáo, chỉ nhìn vị trí đứng của đám người bọn chúng đã có thể thấy được. Cho nên Cố Phi không tiến vào dây dưa nhiều, chỉ khiêu khích chút xíu sau đó nghênh ngang rời đi. Chờ thời gian hiệu quả của Bức Tường Điện Lưu biến mất, Cố Phi đã sớm biến mất tăm sau một góc cua rồi.
Không thể làm nhiệm vụ truy nã, Cố Phi phát hiện mình chẳng biết làm gì mới tốt.
Đánh quái luyện cấp? Hình như chỉ có thể vậy thôi. Cố Phi nghĩ, kéo một người chơi bên cạnh hỏi thăm khu vực luyện cấp 50 ở thành Lâm Thủy.
Cấp 50? Người chơi kia rất kinh ngạc nhìn Cố Phi, thuận tiện còn trộm quăng một cái Giám Định Thuật. Với tình hình trước mắt, có thể vượt cấp đánh quái đều là đoàn đội rất mạnh, người chơi luyện cấp một mình nhiều lắm là đánh quái vượt ba bốn cấp thôi. Tên trước mắt một thân một mình, há miệng đã hỏi cấp 50, đây là khái niệm gì chứ?
Trong lòng người này rất hóng hớt, trên miệng lại không nói gì, chỉ nhìn thời gian sau đó nói: "Thuyền của khu luyện cấp 50 đã đi rồi, phải đợi một tiếng sau mới có lại."
"Đi khu luyện cấp cũng cần phải ngồi thuyền à?" Cố Phi há hốc mồm. Cố Phi vừa mở miệng đã hỏi vấn đề sơ cấp như khu luyện cấp ở đâu, người chơi này đã đoán hắn là từ bên ngoài tới.
Giờ lời này vừa ra, càng không nghi ngờ gì nữa, kiên nhẫn nói: "Không thấy bốn mặt thành Lâm Thủy tụi này đều là nước hả? Khu luyện cấp đều là mấy đảo nhỏ ở trên mặt nước, thời gian cố định sẽ có thuyền ở bến thuyền đưa đi khu luyện cấp, cho nên luyện cấp ở thành Lâm Thủy là phải nắm giữ tốt thời gian đó!"
"Phiền vậy hả!" Cố Phi lẩm bẩm, "Người chơi không tự mình nghĩ cách hả?"
"Lúc mới đầu hình như nghe nói có người tự làm thuyền, nhưng thường bị trộm hoặc là bị người ta phá hỏng. Hết cách, đồ chơi đó lại không thể bỏ vào túi! Thực ra mỗi khu luyện cấp mỗi một tiếng đều có thuyền, chỉ cần chú ý thời gian thì chẳng có gì phiền đâu, quen là tốt rồi, cho nên lâu dần cũng chẳng ai làm thuyền nữa."
"À..." Cố Phi đã hiểu phong thổ thành Lâm Thủy rồi, Cố Phi nói tạm biệt với người này xong thì đi về phía bến thuyền.
Không đi đến được khu luyện cấp 50 thì đi xem thử có khu luyện cấp khác không, dù sao cũng có thuyền, không cần tự mình đi tìm.
Cố Phi nghĩ, đột nhiên thấy nếu Ngự Thiên Thần Minh sống ở nơi này thì không tệ lắm. Ra cửa không cần tự mình tìm đường, tự có thuyền đưa cậu nhóc đến khu luyện cấp chính xác phù hợp, xong rồi còn có thuyền đón về, đối với một tên mù đường thì đúng là tiện lợi quá chừng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận