Thủy vực nhìn vẫn bát ngát bao la. Thuyền buồm tam giác mà đám Cố Phi đang ngồi, phía sau có vệ binh hệ thống truy kích, phía trước sắp gặp phải tập đoàn thủy tặc, có vẻ như là thế bị giáp công, nhưng ba người bị kẹp lại đang mở cờ trong bụng.
Thuyền buồm tam giác mới là đạp gió rẽ sóng chân chính. Đám vệ binh đang bơi đó thì không cần phải nói, bơi có nhanh hơn nữa cũng không theo kịp thuyền được. Còn về thủy tặc ở phía trước, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Lúc này mấy tên đó cũng đã nhìn thấy rõ thuyền buồm tam giác xông thẳng tới, tên nào tên nấy đều hoài nghi bản thân có phải hoa mắt rồi không. Loại thuyền buồm này người chơi thành Lâm Thủy chẳng xa lạ chút nào. Ở bến tàu thành Lâm Thủy quanh năm thường đậu mấy chiếc như vậy, người chơi không thể nào điều khiển, cũng không có bất kỳ nhiệm vụ nào đề cập đến, trước nay chưa từng rời bến.
Mà lúc này thuyền buồm tam giác lại đột nhiên xuống nước rời bến, còn lái đi xa như vậy, đám người này nhất thời chẳng nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì.
"Chẳng lẽ là nhiệm vụ thần bí gì đó bị chúng ta đụng phải?" Đám người này còn mơ mộng hảo nữa chứ.
Nhưng mặc kệ thuyền buồm tam giác thế nào thì nó vẫn đang xông thẳng tới, cũng không thể bị nó đâm bay đi. Năm chiếc thuyền nhỏ vội vàng tránh né về các hướng khác nhau.
"Bọn chúng tản ra rồi!!" Mang Mang Mãng Mãng ở trên đài quan sát tay cầm ống nhòm quan sát, vừa gào lên với Tịch Tiểu Thiên đang ở trong phòng điều khiển.
"Phương hướng!" Tịch Tiểu Thiên gào lên. "Nghiêng về bên trái khoảng 10⁰!" Mang Mang Mãng Mãng nói.
"Hiểu!" Tịch Tiểu Thiên lớn tiếng đáp lại.
Tịch Tiểu Thiên không chế thuyền chuyển hướng, nhưng cô cũng chỉ là tay mơ, làm gì có thể chính xác đến mức nói 10⁰ thì 10⁰ chứ, huống chi Mang Mang Mãng Mãng cũng không phải là nhân viên đo lường chuyên nghiệp, 10⁰ này đoán chừng cũng chỉ ước lượng thôi. Thế nên vừa mới quay chuyển thì Mang Mang Mãng Mãng đã lập tức kêu to: "Quá quá, chuyển về lại chút xíu!"
Tịch Tiểu Thiên vội vàng xoay trở lại, vừa lớn giọng dò hỏi "Thế nào rồi thế nào rồi".
Cố Phi đứng ở đầu thuyền nhìn hai cô gái hô to gọi nhỏ. Xoay qua xoay lại thuyền buồm đung đưa trái phải, khung thuyền gần như muốn rớt ra luôn. Đám thủy tặc cũng nhìn thấy thuyền buồm bỗng nhiên bắt đầu lắc lư qua trái qua phải. Nhất thời cũng không hiểu tình trạng thế nào, còn đang suy tư có phải là gợi ý cho nhiệm vụ siêu cấp gì hay không. Cuối cùng, pháp sư mặc áo bào đen đứng đầu thuyền đập rõ ràng vào mi mắt của mọi người.
"Là tên kia!!!" Gần như trong miệng tất cả mọi người đều phát ra tiếng gào này.
Trong nháy mắt chẳng còn chút thiện cảm nào với chiếc thuyền buồm tam giác này nữa. Chỉ nghi ngờ tên pháp sư này sao lấy được chiếc thuyền buồm tam giác nơi bến tàu. Phải biết đám thủy tặc như bọn chúng thèm thuồng mấy chiếc thuyền buồm này đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Xem ra người chơi vẫn có cách lấy được chiếc thuyền này tới tay.
Đã đến lúc này rồi, đám người này còn có tâm tư đó. Tịch Tiểu Thiên khống chế thuyền đã khí thế hung hăng xông qua. Tuy không thể chính diện trực tiếp đụng trúng chiếc thuyền nhỏ nào đó. Nhưng như khoảng cách giữa con kiến và con voi, chỉ ma sát ở mặt bên đã lật úp một con thuyền nhỏ ở trong mặt nước.
"Làm rất tuyệt!" Mang Mang Mãng Mãng giơ ngón cái với Tịch Tiểu Thiên.
Mà lúc này thuyền buồm lái đến mang theo sóng nước đã đủ khiến mấy chiếc thuyền nhỏ chưa bị đâm trúng lay động nhấp nhô dữ đội. Ở tại đó đã có ba người không đứng vững, tay cũng không kịp nắm đồ vật, ngã nhào vào trong nước.
Tịch Tiểu Thiên tiếp tục điều khiển thuyền buồm, đâm thuyền cũng đâm người, đám thủy tặc này từ trước tới nay vẫn luôn ở trên mặt nước ỷ mạnh hiếp yếu, hôm nay cuối cùng gặp phải kẻ mạnh rồi, lúc này tùy ý thuyền buồm ức hiếp cũng bó tay. Mang Mang Mãng Mãng đứng ở trên đài quan sát chỉ huy bậy bạ, Tịch Tiểu Thiên điều khiển thuyền xoay quanh bậy bạ luôn, đâm tới loạn xà ngầu. Đám thủy tặc này thật sự chẳng có tên nào còn đứng vững trên thuyền được. Hơi may mắn chút cũng là sau khi rơi vào trong nước còn có thể ôm được thân thuyền. Không may mắn thì đã sớm bị sóng nước do thuyền buồm nhấc lên không biết cuốn tới phương trời nào rồi.
Lúc này đám vệ binh hệ thống can đảm cũng đã đuổi đến, kết quả đối mặt sóng nước do Tịch Tiểu Thiên lái thuyền bậy bạ nhấc lên, cũng không thể nào khống chế thân thể, từng đợt sóng xô đẩy khiến bọn hắn cũng trôi dạt khắp nơi.
Đám người rơi xuống nước tất nhiên thê thảm, ba người trên thuyền giờ đây cũng rất chật vật, Tịch Tiểu Thiên thật sự quá gà mờ, thuyền làm gì có thể biến chuyển phương hướng liên tục như vậy? Sóng nước nhấc lên tất nhiên giày vò mấy tên trong nước quá chừng, thuyền buồm của bọn họ cũng bị tổn hại rất lớn. Hơn nữa bởi vì thân thuyền rất lớn, lúc này biên độ lắc lư càng đáng sợ.
Dù cho Cố Phi từng khổ luyện công phu hạ bàn, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng phải có một cực hạn chứ đúng không. Lúc này cảm giác thăng bằng của hắn cũng không thể nào ổn định thân hình được nữa, sau khi không cẩn thận bị trượt té, liền trở thành một tên trượt nghệ thuật trên sàn thuyền. Chốc chốc lăn lộn trượt về bên trái, chốc chốc lăn lộn trượt về bên phải, thường thường còn trượt cái trước sau.
Tịch Tiểu Thiên ở trong phòng điều khiển thì lại có dáng dấp khác, mới đầu cô nàng nắm chặt bánh lái, kết quả là trong một lần lắc lư mãnh liệt nào đó bất cẩn buông tay, đâm khắp nơi trong phòng điều khiển, đâm tới mức đầu choáng mắt hoa.
Nhưng thảm nhất phải nói tới Mang Mang Mãng Mãng. Cô là đứng trên đài quan sát trên cao đó, kết quả vào lần nào đó thân thuyền nảy lên, trực tiếp bị quăng ra ngoài, may mà phản ứng của cô nàng rất nhanh, vươn tay bám ở trên đài quan sát, theo thân thuyền lắc lư thì thân thể cũng lắc trái lắc phải, đang khổ cực chống đỡ đây.
Muốn chết hơn nữa là, cục diện này hình như không hồi kết thúc.
Đừng quên thuyền này là dùng một động lực thần bí không biết tự mình chạy không ngừng, lúc này cũng không biết Tịch Tiểu Thiên bẻ bánh lái về phương hướng nào, tóm lại thuyền đang ở chỗ cũ xoay vòng lắc lư không ngừng, càng lắc càng dữ dội.
Cố Phi từ sàn thuyền bên trái trượt đến sàn thuyền bên phải, từ mũi thuyền ngã đến đuôi thuyền, thấy còn lắc lư thế này tiếp nữa, thuyền buồm nay sẽ không phải là thuyền buồm nữa, thế nào cũng lật thuyền cho coi.
Lúc này quan trọng nhất tất nhiên là ổn định bánh lái, điều khiển nó đến một vị trí chính xác. Mang Mang Mãng Mãng trên đài quan sát tất nhiên không cần trông cậy rồi. Cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân đừng để bay đến xỏ xỉnh nào đó không người biết đã không tệ rồi.
Khống chế bánh lái, tất nhiên phải dựa vào Tịch Tiểu Thiên còn đang dùng thân thể chơi xe đụng trong phòng điều khiển.
Cố Phi vừa tiếp tục trượt trên sàn thuyền vừa duỗi cỗ nhìn về phía phòng điều khiển, thầm nghĩ cô nàng này không phải đã bị đụng đến hồ đồ rồi đó chứ.
Lúc đang nghĩ cách khả thi, Cố Phi chuẩn bị xé hóng nhắc nhở một tiếng, kết quả đã thấy bóng người của Tịch Tiểu Thiên 'vèo' cái từ trong cửa bay ra ngoài, đâm Cố Phi một cái bổ nhào, hai người cùng bay ngang ra sau, còn chưa kịp nói chuyện, thân thuyền lại nghiêng về phương hướng nào đó, hai người lại một trước một sau trượt đi.
Cố Phi thấy cô nàng này cũng không trông cậy vào được, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Sau khi trượt đông trượt tây, đâm trái đụng phải dày vò mấy lần, rốt cuộc Cố Phi lại nghênh đón một lần cơ hội lướt qua phòng điều khiển. Cố Phi chỉ đợi lúc này, chờ đúng thời cơ liền xài Dịch Chuyển Tức Thời, người lóe một cái đã vào trong phòng điều khiển.
Nhưng cứ như vậy thân thể cũng không ổn định, sau khi vào phòng điều khiển người còn đang bay bay. Nhưng thân thể của Cố Phi mạnh hơn Tịch Tiểu Thiên rất nhiều. Vung cánh tay lên đã nắm được bánh lái, thẳng eo duỗi chân, chân cũng đạp ở trên đầu tường, thân thể cứ như vậy treo ngang ở giữa không trung.
"Trâu bò!" Chính lúc này, Cố Phi còn nghe được một tiếng hô, nhìn ra bên ngoài, Tịch Tiểu Thiên đang giơ ngón cái với hắn, vừa rồi mới trượt qua sàn thuyền trước cửa phòng điều khiển.
Với xu thế lắc lư của thuyền buồm hiện nay, Cố Phi cũng không biết nên xoay bánh lái về phương hướng nào mới chính xác, nhất thời không dám hạ thủ. Nhưng lúc này Cố Phi đã ổn định được bánh lái, thuyền buồm ngoại trừ còn đang tiếp tục lắc lư theo sóng nước thì cuối cùng đã có chút ổn định tiến về phía trước. Như vậy chỉ cần kiên trì tiếp, cục diện có thể tốt hơn rất nhiều.
Cố Phi đạp tường nhảy về lại trên sàn thuyền, hai tay tiếp tục vững vàng vịn ở trên bánh lái, phán đoán ra mũi thuyền hình như vẫn đang xoay tròn qua bên trái, bắt đầu từng chút từng chút chậm rãi xoay bánh lái về hướng ngược lại.
Thuyền buồm cuối cùng từng bước tiến lên thẳng tắp, sau khi lái thuyền rời khỏi khu vực đang dậy sóng kia, chòng chành càng ngày càng nhẹ bớt. Tịch Tiểu Thiên trên sàn thuyền cuối cùng đã ngừng trượt, cẩn thận dè dặt đứng lên.
Ngã tới ngã lui lâu như vậy, tuy rằng người còn chưa chết, nhưng có chút choáng đầu hoa mắt là tất nhiên. Cố Phi ở trong phòng điều khiển nắm chặt bánh lái không dám thả lỏng chút nào, thấy Tịch Tiểu Thiên đứng dậy ở trên sàn thuyền lắc lư lắc lư tiến về phía trước, thẳng đến cột buồm ở đầu thuyền bắt đầu leo lên. Sau khi trèo lên đài quan sát, kéo Mang Mang Mãng Mãng vẫn còn đang treo ở chỗ đó lên.
Hai cô nàng ngã ngồi trong đài quan sát, há mồm thở dốc. Lúc này đều chẳng có sức lực để gọi lớn, gởi cho Cố Phi một tin nhắn: "Thế nào rồi?"
"Ổn, khống chế được rồi." Cố Phi trả lời, thuyền đã càng ngày càng ổn định.
"Mấy người khác đâu?" Cố Phi hỏi hai cô nàng trên đài quan sát.
Sau đó liền thấy Mang Mang Mãng Mãng trên đài quan sát run rẩy đứng lên, giơ ống nhòm nhìn khắp nơi. "Không biết, không thấy, ai biết bị sóng đánh đến nơi nào rồi chứ!" Mang Mang Mãng Mãng trả lời. Trong tầm nhìn ống nhòm của cô, cuối cùng cô cũng phát hiện hai chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt.
"Nhân thời gian này mau lên bờ đi, đất liền ở phía nào?" Cố Phi hỏi.
"Hướng trái 40 độ!" Mang Mang Mãng Mãng lại bắt đầu.
"Để tôi lái!" Tịch Tiểu Thiên hình như cũng có cảm tình với lái thuyền.
"Đừng, cô vẫn nên nghỉ ngơi chốc lát đi!" Trong lòng Cố Phi vẫn còn sợ hãi với màn vừa xảy ra.
Sau khi thuyền buồm chuyển hướng, vững vàng tiến lên. Mang Mang Mãng Mãng lại cẩn thận quan sát bốn phía, khẳng định nói: "Thật sự không nhìn thấy người nào cả."
"Người chơi thì bỏ đi, vệ binh hệ thống khẳng định biết vị trí của chúng ta, đoán chừng không bao lâu sẽ lại đuổi tới." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Đuổi gì mà đuổi hả, bọn hắn sao bơi nhanh bằng thuyền được, chỉ có càng cách càng xa thôi." Cố Phi nói. Đối với cục diện này Cố Phi khá hoan nghênh, như vậy hắn lại có thời gian đi tẩy lũ điểm PK đáng ghét này.
Thuyền buồm lái thẳng về phía đất liền, không xảy ra thêm bất cứ chuyện rắc rối nào nữa.
Bờ thành Lâm Thủy có cát mịn hệt như bờ biển, ánh mặt trời chiếu rọi, tiểu quái thủy tộc đặc biệt hoành hành trên đó. Bất luận là đánh quái hay là nghỉ ngơi, đây đều là một nơi không tệ, thuộc về một nơi người chơi tập trung ở thành Lâm Thủy.
Lúc này đã gần rạng sáng, người vẫn còn không ít, lúc nhìn thấy có một chiếc thuyền buồm tam giác càng lúc càng gần, tất cả mọi người đều trợn to mắt, giống hệt đám thủy tặc kia, bọn hắn cũng nhận ra chiếc thuyền buồm này giống hệt mấy chiếc thuyền vạn năm bất động trên bến thuyền.
"Là nhiệm vụ đặc biệt gì ư?" Tất cả mọi người đều kích động bao vây bên bờ, đối diện thuyền buồm đang lái tới.
Mà trong phòng điều khiển thuyền buồm, Cố Phi đang thò đầu dò hỏi hai cô gái: "Có biết làm sao để dừng thuyền không?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận