"Ha hả, cô còn biết rất nhiều đó." Cố Phi nhạt nhẽo cười nói.
Tịch Tiểu Thiên không thèm để ý châm chọc trong lời nói của hắn, nói tiếp: "Nếu như thật sự là đám người này, phiền phức của chúng ta sẽ không ngừng ở đây đâu. Đặc biệt nếu lãnh đạo cấp trên của bọn chúng lên tiếng, vậy thì giống như nhiệm vụ được giao cho anh lúc đi làm ấy, nếu không hoàn thành thì sẽ trừ tiền lương và tiền thưởng. Cho nên bọn họ dù liều mạng già cũng phải tới xử lý anh, việc này có động lực hơn nhiều so với người chơi bình thường lườm nhau một cái dẫn tới một trận PK ấy."
"Tôi chờ ngày này đã rất lâu rồi." Cố Phi chân thành nói. Hắn thích có người tới cướp hắn, như vậy không những có thể danh chính ngôn thuận chém người, không chừng còn có thể nhận được mỹ danh trừ hại vì dân ấy chứ, cớ sao lại không làm đây?
"Bạo lực Phi..." Tịch Tiểu Thiên nhìn Cố Phi đứng ở đầu thuyền lau chùi kiếm Ám Dạ Lưu Quang, cạn lời.
Mang theo nghi ngờ và suy đoán về đám thủy tặc này, thuyền nhỏ của ba người lắc lư tiếp tục tiến lên. Cuối cùng, trong làn sương mù đằng trước dần dần xuất hiện vùng lớn lờ mờ, sau khi ba người nhìn kỹ, xác nhận là đất liền không thể nghi ngờ, thật sự rất vui mừng.
"Cuối cùng đã đến rồi." Mang Mang Mãng Mãng thở ra một hơi.
Tịch Tiểu Thiên lại nhìn Cố Phi hỏi: "Điểm PK của anh bao nhiêu?"
"36..." Cố Phi trả lời, bản thân hắn tất nhiên cũng đang rất lo lắng vấn đề này.
"Vẫn không có vệ binh tới bắt anh à?" Tịch Tiểu Thiên nghi ngờ. Chiến đấu kết thúc đến bây giờ đã bao lâu, nếu vệ binh gấp rút lên đường, chắc đã xuất hiện trước mặt Cố Phi rồi chứ.
"Không biết nữa!" Cố Phi than thở. Liên quan tới các loại đãi ngộ sẽ nhận được khi có điểm PK 30 trở lên, quả thực chưa từng có người nào trải qua, tài liệu ở phương diện này rất có hạn.
"Vệ binh xuất động chắc có phạm vi, sẽ không truy đuổi đến chân trời góc bể đâu, tôi nghĩ vậy." Mang Mang Mãng Mãng nói.
Cố Phi vừa gật đầu vừa tỏ thái độ: "Lên bờ tôi sẽ lập tức tẩy PK."
"Chúc anh may mắn!" Hai cô gái chân thành nói.
Thế là thuyền nhỏ tiến lên tiến lên lại tiến lên. Cuối cùng chọc thủng tất cả sương mù. Tất cả tình cảnh trước mắt đều trở nên rõ ràng. Ba người nhìn thấy một hòn đảo trong vùng thủy vực to lớn. Thấy tường thành cao lớn của thành Lâm Thủy trên đảo. Cùng với một đội vệ binh đang lên tàu trên bến tàu.
Chỉ nhìn hình dáng chiếc thuyền đó thôi đã biết khác biệt với người khác. Ít nhất không thô ráp như sản phẩm thủ công của người chơi mà đám Cố Phi đang ngồi. Chiếc thuyền thủ công do người chơi chế tạo của đám Cố Phi như được tạo hình từ nguyên mẫu thuyền đánh cá Giang Nam, nhìn không hợp với bối cảnh Tây u của trò chơi này chút nào. Nhìn lại chiếc thuyền xuất hiện bây giờ, tựa như thuyền buồm tam giác ba cột buồm loại nhỏ lưu hành trên biển thời trung cổ.
Loại thuyền này ở trong game thời đại hàng hải thậm chí có thể khoa trương vượt qua toàn bộ Đại Tây Dương. Nghĩ thử xem thuyền đánh cá của đám Cố Phi sao có thể so sánh chứ.
Sau khi đám vệ binh nhanh nhẹn lên thuyền. "Vù" một tiếng chiếc thuyền kia giương buồm. Mặc kệ có gió hay không, đã khí thế hung hăng lái về phía thuyền nhỏ của đám Cố Phi.
"Hình như là xông về phía tôi." Cố Phi cười khổ.
Hai cô gái mặt không thay đổi nhìn hắn. Lời này còn cần phải nói à? Nhìn tạo hình uy vũ thế kia của vệ binh. Trên tấm thuẫn có đồ án huy hiệu hình gợn nước khác với chủ thành khác, tất nhiên là tiểu đội vệ binh của thành Lâm Thủy rồi.
"Mau trốn đi!" Mang Mang Mãng Mãng hô một tiếng, thuyền nhỏ bắt đầu quay đầu.
"Có thể vòng qua bọn hắn lên đất liền chứ?" Cố Phi hỏi. Ở trên đất liền có lẽ còn có thể đọ sức chút xíu, còn ở trên nước... đám vệ binh này biểu diễn "thuật Địa Liệt Trảm lên thuyền", cái này mặc kệ ra sao đều không tránh khỏi được!
"Khó..." Mang Mang Mãng Mãng khống chế thuyền quan sát động hướng thuyền buồm của đối phương, cho ra kết luận như vậy.
Chiếc thuyền buồm này đi rất nhanh, thao tác càng linh hoạt, cũng không biết có phải hệ thống lại vô sỉ để thiết lập của bọn hắn vi phạm thường quy không.
"Chạy trước đi! Có lẽ rời khỏi phạm vi chủ thành Lâm Thủy thì bọn hắn sẽ không đuổi theo." Mang Mang Mãng Mãng quay đầu xong thì liều mạng chèo. Tịch Tiểu Thiên cũng rất nỗ lực, mà dũng giả có tình thế xấu chân chính là Cố Phi thì như chẳng có chuyện gì đứng ở đuôi thuyền.
Giờ mắt thấy sắp được lên đất liền, lại bởi vì trên thuyền có tên tội phạm bị truy nã, hệt như bị cự tuyệt nhập cảnh vậy, ba người rất buồn bực.
Buồn bực hơn nữa là tốc độ thuyền nhỏ của ba người so sánh với thuyền buồm tam giác này thực sự quá nhỏ bé. Đối phương đang không ngừng áp sát, Mang Mang Mãng Mãng và Tịch Tiểu Thiên hệt như không chèo thuyền vậy.
Thuyền buồm lớn hơn cũng cao hơn thuyền nhỏ của bọn họ rất nhiều, lúc này đến bên cạnh, ba người chỉ có nước duỗi cổ ngửa mặt nhìn. Vệ binh trên chiếc thuyền đó đã tới đầu thuyền, xem ra là đi tới một khoảng cách thích hợp, bọn hắn thật sự chuẩn bị trình diễn "thuật Địa Liệt Trảm lên thuyền". Thấy dáng vẻ đám vệ binh như nóng lòng muốn thử, Cố Phi chợt nghĩ ra một cách.
"Hai người biết bơi chứ?" Cố Phi hỏi.
Hai cô gái gật đầu.
"Bọn hắn vừa công kích, các cô liền nhảy xuống nước trước đi!" Cố Phi nói.
"Vậy anh thì sao?" Hai người hỏi.
"Tôi có cách khác." Cố Phi nói.
Hai cô gái đã không kịp hỏi kỹ, bởi vì thuyền buồm đã áp sát tới gần. Vệ binh trên thuyền đã có người nhảy lên, không ngoài dự liệu của Cố Phi, cái đám này vĩnh viễn chỉ dùng động tác "Địa Liệt Trảm" để hoàn thành mấy loại như bay lượn hay nhảy.
"Nhảy mau!" Cố Phi la, hai cô gái đã một trái một phải nhảy xuống nước.
Địa Liệt Trảm của vệ binh ngay cả nóc nhà còn có thể đạp vỡ, một chiếc thuyền nhỏ thế này thì tính là gì? Tên vệ binh đầu tiên hạ xuống trực tiếp đục xuyên đáy thuyền, biểu diễn một cảnh tượng xuyên thấu.
Tên thứ hai, thứ ba, thứ tư, vệ binh đang xếp hàng tiến hành nhảy lên.
Cố Phi đâu?
Lúc vệ binh bay xuống, hai cô gái nhảy xuống nước thì Cố Phi đã dùng Dịch Chuyển Tức Thời. Trong lúc dịch chuyển tới mặt nước bên cạnh thì hắn hất tay ném móc câu đã sớm chuẩn bị.
Tuy rằng hắn nhanh chóng rơi xuống nước, nhưng móc câu lại chuẩn xác móc trúng mép thuyền buồm.
Cố Phi nắm chặt dây thừng, vừa cảm giác bản thân lướt trong nước, vừa ngừng thở cố gắng trèo lên trên dây.
Cố Phi ở trên thuyền, đám vệ binh sẽ đuổi theo lên thuyền; Cố Phi ở trong nước, đám vệ binh cũng sẽ đuổi theo vào trong nước. Vệ binh chỉ biết sứ mệnh thẳng tiến không lùi, không có điều gì có thể khiến bọn hắn sinh ra một chút chần chờ nào.
Nhảy nước vẫn còn đang tiếp tục, tất nhiên đã không phải là xông vào thuyền nhỏ, mà là xông về phía Cố Phi ở trong nước.
Vẫn như cũ là Địa Liệt Trảm, nhưng mà không người nào có thể bổ tới trên đầu Cố Phi. Cố Phi ở trong nước đung đưa dây thừng, vẫn đang di chuyển. Lúc này Địa Liệt Trảm nện lên trên nước, công kích phạm vi bị yếu bớt. Địa Liệt Trảm dù sao cũng không phải Thủy Liệt Trảm.
Nghe được sau lưng truyền tới từng tiếng "ùm", Cố Phi mở cờ trong bụng. Kế hoạch của hắn rất thành công, đám vệ binh này đều là gà mờ như trong dự tính của hắn vậy.
Cuối cùng Cố Phi đu đến bên thuyền, cùng với lúc đó rốt cuộc hắn đã thuận theo dây thừng bò lên khỏi mặt nước. Hít một ngụm khí lớn Cố Phi quay đầu nhìn lại, vệ binh rơi xuống nước tài bơi lội cũng rất trâu bò. Đang hăng hái bơi về phía hắn.
Cố Phi hoàn toàn không để ý, lúc này đã dựa gần thân thuyền, tay kéo dây thừng, chân đạp thuyền, leo lên phía trên càng trở nên dễ dàng. Cố Phi tay chân linh hoạt chẳng mấy chốc đã bò được một nửa. Cúi đầu nhìn xuống, có vệ binh đuổi đến gần cũng nắm dây thừng trèo lên.
"Đám vệ binh này còn biết học theo?" Cố Phi kinh ngạc. Đã trèo được nửa còn lại, sau khi nhảy lên thuyền, lập tức vô cùng tàn khốc cắt đứt dây thừng.
Lại là một chuỗi tiếng "ùm", đám vệ binh lại rơi xuống nước. Cố Phi nằm sấp trên mép thuyền nhìn, lúc này đám vệ binh đang ở trong nước không nghĩ ra được cách gì, Cố Phi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu hắn rất lo lắng hệ thống sẽ vô sỉ để đám này dẫm trên nước cũng có thể dùng Địa Liệt Trảm, bây giờ nhìn lại thì bọn hắn sẽ không làm vậy. Thưởng thức đám vệ binh ở trong nước bất đắc dĩ giãy giụa chốc lát, cuối cùng Cố Phi nhớ tới Tịch Tiểu Thiên và Mang Mang Mãng Mãng hình như cũng đang ở trong nước. Vội vàng chạy đến bên kia nhìn, hai cô gái quả nhiên đang trôi nổi trên mặt nước đó!
"Bên này!" Cố Phi lớn tiếng hô lên với hai cô gái.
Đoán đám vệ binh kia sẽ không nghe hiểu tín hiệu thẳng thừng này của mình. Hai cô gái bơi về phía thuyền buồm, Cố Phi ném dây thừng xuống, giúp hai cô gái lên thuyền. Hai người nhảy lên thuyền, việc làm đầu tiên chính là đi qua mép tàu bên kia, thưởng thức đám vệ binh đạp nước.
Vệ binh mạnh mẽ chừng nào á, thế mà lúc này luân lạc đến cục diện tiến lùi đều không thể thế kia, ba người đều cảm thấy cực kỳ sung sướng. Ức hiếp hệ thống thực ra còn có cảm giác thành tựu hơn ức hiếp người chơi khác nhiều, ai bảo hệ thống là đại thần ngồi tít trên cao chứ!
"Ấy, thuyền này lái thế nào?" Sung sướng qua đi, ba người bắt đầu nghiên cứu chiếc thuyền buồm này.
Phòng lái thuyền nhanh chóng bị ba người tìm được.
"Bánh lái, ha ha. Lần này đơn giản rồi." Tịch Tiểu Thiên xông lên táy máy.
"Anh nói, chiếc thuyền này dựa vào thứ gì để làm động lực tiến lên?" Vẻ mặt của Mang Mang Mãng Mãng hệt như một nhà khoa học.
Cố Phi chỉ cánh buồm phía trên đầu cô.
"Nhưng giờ không có gió mà." Mang Mang Mãng Mãng nói.
"Nghiêm túc với hệ thống thì cô thua rồi." Cố Phi nói, lại nằm sấp bên mép thuyền thưởng thức đám vệ binh trong nước, thật sự nhìn trăm lần vẫn không chán á!1
Cùng lúc đó Tịch Tiểu Thiên nghiên cứu lái thuyền đạt được phát triển mang tính đột phá, cuối cùng cô nàng đã khống chế được thuyền hoàn thành đổi hướng.
Sự vô sỉ của thuyền buồm hệ thống thật sự khiến người rất thích, không biết lấy cái gì làm động lực, ngược lại mũi thuyền như vĩnh viễn tiến lên phía trước.
Lúc này Mang Mang Mãng Mãng nhàm chán trèo lên đài quan sát trên đầu thuyền, lớn giọng gọi hai người tới.
Trên đài quan sát có trang bị cái loại kính viễn vọng, ống nhòm có thể phóng to nhỏ.
"Nhìn bên này." Mang Mang Mãng Mãng vừa đẩy kính viễn vọng cho hai người vừa chỉ một phương hướng nào đó.
Không cần kính viễn vọng hai người vẫn có thể nhìn thấy bóng mờ bên đó. Với kinh nghiệm đi thuyền một đêm, hai người đã cho ra phán đoán đó lại là thuyền đánh cá được chế tạo thủ công. Sau khi cầm kính viễn vọng, tất nhiên thấy càng rõ hơn, năm chiếc thuyền, người trên thuyền so le không đều. Đang lái về phía đất liền bên này.
"Là đám người kia." Cố Phi nhìn kính viễn vọng xong tuyên bố.
"Tôi đi quay đầu." Tịch Tiểu Thiên hưng phấn trực tiếp nhảy xuống khỏi đài quan sát.
"Làm gì?" Cố Phi gọi.
"Đả kích thế lực ác!" Cô nàng này đã xông về phía phương hướng phòng lái thuyền.
"Anh lại nhìn chỗ này." Mang Mang Mãng Mãng điều chỉnh góc độ của kính viễn vọng, nhường cho Cố Phi nhìn.
Cố Phi duỗi cổ tới nhìn xem, rất cạn lời.
Là đám vệ binh hệ thống, lúc này đang ở trong nước dựa vào bơi lội cố chấp đuổi theo thuyền buồm của đám Cố Phi. Với tinh thần chuyên nghiệp của bọn hắn, Cố Phi cảm thấy hết sức cảm động.
"Xoay chuyển 180⁰, ở ngay phía trước." Tịch Tiểu Thiên ở trong phòng lái tàu gào lên.
Thuyền buồm tam giác khí thế hung hăng xông về phía năm chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận