Đáng thương cho nhóm bốn người đối phương, tên chiến sĩ còn đang giơ cao tấm thuẫn bày dáng trụ chọc trời đó! Cố Phi nói thiểm liền thiểm, bay vèo một cái đã đến trước mặt, tên này muốn cầm thuẫn bảo vệ trước người, lại phát hiện cố Phi cách gã quá gần, gần đến mức Hình ảnh nếu hai cánh tay của gã hạ thuẫn xuống thì cũng không nện lên Cố Phi được, chỉ có thể ôm lấy.
Ở trước mặt Cố Phi mà còn chần chờ lưỡng lự như vậy thì chỉ có một con đường chết, sau khi Cố Phi hoàn thành xong kiếm này, chiến sĩ và cung tiễn thủ, pháp sư bên cạnh hắn đều tạch. Tên mục sư thì co ở sau thân ba người chỉ được an toàn chốc lát, ba người đó vừa tạch, Cố Phi đã tiến hành chăm sóc đặc biệt cho gã, mưa rền gió dữ đổ ập xuống chém một trận...
Lúc này Tịch Tiểu Thiên cũng đang chơi rất vui vẻ. Mười hai người đều ở trong nước, bây giờ có bốn người đang cố gắng muốn lật thuyền của bọn họ, tám người khác thì đang cố gắng đuổi theo thuyền nhỏ đang trôi đi của bọn chúng, Tịch Tiểu Thiên giương cung lắp tên, cố gắng bắt nạt đám người rơi xuống nước. Nói tới thì trình độ bơi lội của tám người này được xem như không tồi, nhưng cũng không quá mức như Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận trong tiểu thuyết được. Mũi tên Tịch Tiểu Thiên bắn ra ở trong nước là không trốn khỏi, hơn nữa còn đều cắm ở trên đầu, rất chật vật.
Thuyền nhỏ đạp gió rẽ sóng hồi nãy giờ cuối cùng đã quay đầu lại đây, kết quả phát hiện tình cảnh đã một trời một vực so với lúc bọn chúng lái qua. Bốn chiếc thuyền nhỏ, người trên ba chiếc thuyền lúc này đều đang bơi trong nước, người trên chiếc thuyền nhỏ còn lại không có trong nước, trên thuyền cũng không có, chỉ có một pháp sư áo đen đứng lẻ loi, giờ đã quay người lại, kiếm chỉ về phía bọn chúng, miệng đang ngâm xướng.
"Tránh mau!" Pháp sư trên thuyền gào lên.
Từ thủ pháp của Cố Phi có thể nhìn ra được pháp thuật này là Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm. Pháp sư hiện nay tuy phóng pháp thuật đều nhỏ giọng ngâm xướng, khiến đối thủ không nghe ra được gì, nhưng pháp sư có kinh nghiệm có thể từ thủ pháp phán đoán ra được gì đó.
Thiên Hàng Hỏa Luân, pháp trượng chỉ hướng khá cao; Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm thì chỉ hướng khá thấp. Lúc này kiếm của Cố Phi chỉ dưới chân, tất nhiên là Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm không thể nghi ngờ.
Nếu chỉ là pháp thuật của pháp sư bình thường, cắn răng chịu đựng chút cũng không sao, nhưng tổn thương pháp thuật của Cố Phi rất kinh người, lúc trước chiến sĩ giơ thuẫn chịu một chiêu Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi từng tự thân thể nghiệm, cho nên lần trước lúc Cố Phi thi triển Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm bọn chúng liền dứt khoát nhảy vào trong nước. Bốn vị bên này cũng đã sớm nhận được tình báo, được báo pháp thuật của người này không thể liều mạng chống cự, vừa nhìn thấy Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm tới, cũng nhảy rất là tiêu sái.
Chỉ tiếc lần này Cố Phi chẳng phóng gì cả, chỉ phô trương thanh thế thôi.
Điều này nếu là ở trên đất liền thì cũng chả có gì, nhiều lắm là bị đùa bỡn, chạy nhiều vài bước là thôi. Nhưng trước mắt là chiến trên nước, bị hù thế kia thì hậu quả rất nghiêm trọng. Xuống nước rồi, lại bò lên thuyền, đây cũng không phải chuyện nhẹ nhõm gì, hơn nữa sau khi trèo lên thì thuyền rất lắc, rất không ổn định, chiếc thuyền lúc trước đã biểu diễn rõ sự lúng túng này.
Thế là lần này bốn người dứt khoát không lên thuyền. Ở trong nước đạp nước công kích về phía Cố Phi.
Pháp sư phóng pháp thuật. Cung tiễn thủ bắn tên.
Tên thì Cố Phi có thể tránh, nhưng pháp thuật phạm vi hạ xuống ở trên thuyền chẳng có chỗ tránh. Nhưng pháp thuật của pháp sư bình thường chịu đựng chút xíu thì chẳng sao cả. Cố Phi vung kiếm muốn tiến hành oanh kích pháp thuật với đối phương. Kết quả chiến sĩ người ta đã giơ thuẫn lên đỉnh đầu che lại. Cố Phi phóng một cái Lôi Điện Thuật chỉ kém có chút xíu, bổ lên tấm thuẫn.
Cố Phi vội vàng ném tới một chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm chân chính. Kỹ năng này ở trên nước sẽ yếu bớt, nhưng có thể đốt chút nào hay chút ấy. Ai ngờ đối thủ đã nhìn thấu pháp thuật của Cố Phi, vội vàng vùi đầu vào trong nước...
Trên đất liền không thể nào thi triển ra cách thức né tránh Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, cuối cùng ở trên mặt nước đã thành hiện thực. Cái đám này thế mà lặn xuống trốn Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm. Cố Phi rất cạn lời nhìn bọn chúng đợi lửa tắt sau đó lại nhô đầu ra. Nhe nanh múa vuốt tiếp tục phát động công kích về phía Cố Phi.
Lúc tiểu tổ bốn người cho rằng Cố Phi đã không còn chiêu nào. Móc câu của Cố Phi lại lần nữa xuất thủ, sau đó cánh tay đột nhiên kéo mạnh.
"Áu..." Pháp sư của tiểu tổ bốn người vừa gào vừa nuốt một ngụm nước miếng, móc câu Cố Phi ném qua lại móc lên pháp bào của gã, lúc này Cố Phi dùng sức kéo về lại. Thuyền của Cố Phi lắc lư, tên pháp sư này thì đã bị Cố Phi kéo đi một đoạn.
Cố Phi ít nhất cũng mang trang sức cộng điểm sức lực, pháp sư bình thường có thể không bằng được hắn, nhưng đối phương còn có chiến sĩ, vội vàng duỗi tay muốn kéo pháp sư về lại. Đáng tiếc Cố Phi chỉ cần giây phút ngắn ngủi này đã đủ, tay phải giơ kiếm lại phóng một chiêu Lôi Điện Thuật, một luồng sáng bổ xuống ngay chính giữa người tên pháp sư đang lộ nửa người trên mặt nước, chiến sĩ chỉ bắt được một ánh sáng trắng.
Tay trái của Cố Phi vội vàng kéo tiếp, móc câu bay khỏi mặt nước trở lại trong tay hắn. Tổ bốn người đối phương giận á! Nhưng lúc này đến phiên bọn chúng chẳng còn chiêu nào. Ngoại trừ công kích phạm vi của pháp sư, mấy công kích khác Cố Phi đều có thể ung dung tránh né được.
Đám kiện tướng thể thao bơi lội bên kia trong sự dày vò cung tên của Tịch Tiểu Thiên cũng đã xếp thành hàng. Chiến sĩ giơ thuẫn bơi ở phía trước, mấy người khác co đầu rụt cổ ở phía sau, cuối cùng đã từ bỏ đuổi theo thuyền nhỏ của bọn chúng, muốn trực tiếp bơi về con thuyền của Tịch Tiểu Thiên bên này.
Cố Phi xử xong tên pháp sư trong tổ bốn người, tạm thời không đếm xỉa đến ba người nữa, quay đầu liếc mắt nhìn tình hình bên kia, lập tức lại quơ một kiếm.
"Móa, cẩn thận!!" Tổ ba người bên này đều nhìn thấy rõ ràng, Cố Phi quơ một kiếm lại kết thành một Bức Tường Điện Lưu ở trên mặt nước. Hai tổ tám người núp ở sau thuẫn đần mặt bơi, thế mà mờ mịt không biết. Lúc này nghe thấy hình như có đồng bạn gào "Cẩn thận", cũng không biết có phải đang hô với bọn chúng không nữa, đang suy tư đây, hai tên chiến sĩ đi trước dẫn đội đã đẩy thuẫn húc lên Bức Tường Điện Lưu.
Co giật, co giật mãnh liệt.
Đồng dạng, lúc trên đất liền nhìn chỉ hơi buồn cười, nhưng ở trong nước, hai tên chiến sĩ này co giật liền trở thành hai tên đuối nước.
Cố Phi nhìn thì thấy Thiên Hàng Hỏa Luân của mình vừa vặn cooldown xong, liền vội vàng quơ kiếm. Chiến sĩ bên này đã không thể giơ thuẫn che chở được nữa, pháp sư, cung tiễn thủ và mục sư còn lại vội vàng chạy trốn tứ tán.
Pháp thuật của Cố Phi đúng là rất chậm, nhưng rất đáng tiếc bởi vì vấn đề đang ở trên nước, chung quy thì bơi cũng không nhanh như chạy được, cuối cùng Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi rơi xuống nện trúng bốn người. Hai cung tiễn thủ một pháp sư hy sinh, một tên mục sư may mắn thoát nạn.
Cái đám thủy tặc này cuối cùng phát hiện, lúc này đã không phải là vấn đề như thế nào tiếp tục đánh cướp ba người này, mà là vấn đề bọn chúng có thể trong lúc đối đầu sống sót được hay không. Bốn tên vẫn còn đang gắng sức lật thuyền là tổ bốn người còn hoàn chỉnh nhất bây giờ, lúc phát hiện đồng bọn của mình đã bị giết đến chẳng còn bao nhiêu, cuối cùng ngừng hành động chẳng có ý nghĩa mà bọn chúng đang tiến hành. Bốn người nhoài ra sau thuyền, cẩn thận đánh giá thế cục trước mắt.
Ba tên giơ thuẫn khóc không ra nước mắt.
Hai tên chiến sĩ giơ thuẫn dính lên Bức Tường Điện Lưu đã uống nước uống tới mức sắp chết luôn rồi.
Một pháp sư hai mục sư may mắn sống sót được trong trận đại nạn vừa nãy, lúc này vẫn còn nằm trong trạng thái mất hết hồn vía.
Cố Phi nhìn điểm PK của mình lại nhảy đến 36 thì cũng rất đau khổ, nên cũng chẳng có tâm trạng đánh tiếp nữa. Một chiêu Dịch Chuyển Tức Thời bay về lại thuyền nhỏ của bọn họ, hai cô gái cũng bắt đầu chèo thuyền. Cố Phi uy phong đứng ở đầu thuyền, quan sát xung quanh. Một đám rơi xuống nước lúc nhìn thấy hắn ánh mắt đều lựa chọn trốn tránh. Cung tiễn thủ mai phục sau thuyền lấy dũng khí lén lút bắn một mũi tên, bị một kiếm của Cố Phi đánh rớt, thuận thế phóng một chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm về phía bọn chúng.
Bốn người bị dọa đến mức vội vàng ngụp đầu xuống nước, thẳng đến khi ngọn lửa tắt rồi vẫn chậm chạp không dám thò đầu ra. Mãi đến khi bị ngạt đến mức HP đều bắt đầu giảm xuống mới dám nổi lên lại trên mặt nước, thuyền của ba người đó đã sớm chèo đi xa. Trên mặt nước chỉ còn lại thuyền không của bọn chúng, cô độc, vắng lặng.
Những người sống sót bơi đi, tự bò lên thuyền của mình, cả người ướt đẫm ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy nước ở nơi này thì ra lạnh như vậy.
"Có người đuổi theo hay không?" Mang Mang Mãng Mãng chèo thuyền, hỏi Cố Phi đã chạy tới đuôi thuyền chú ý đám người kia.
"Không có." Cố Phi lắc đầu.
"Bọn chúng là ai? Muốn làm gì?" Mang Mang Mãng Mãng hỏi. Trận PK đã chấm dứt ở đây, nhưng tại sao xảy ra trận PK này thì chẳng ai biết cả. Từ đầu đến đuôi chẳng có một câu giao lưu nào.
"Chắc là cướp đó." Tịch Tiểu Thiên phân tích: "Hơn nữa thủ pháp cũng rất tương tự với cái tên lúc trước. Nhìn cách phối hợp chức nghiệp của bọn chúng, rõ ràng lấy công kích tầm xa làm chủ, nhưng vừa bắt đầu lại muốn đâm thuyền tới. Chắc là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, khiến chúng ta biết ưu thế trên mặt nước của bọn chúng, sau đó uy hiếp chúng ta nộp tiền mãi lộ. Còn về sau đó là thả hay là giết..." Tịch Tiểu Thiên nói đến đây thì liếc mắt nhìn Cố Phi: "Tên có điểm PK cao như anh, là đội cướp bóc thích nhất, chắc sẽ không tùy tiện bỏ qua.
"Đội cướp bóc..." Cố Phi lầm bầm, hắn đột nhiên nhớ đến đám người Tàn Mộng Tử. Mà bọn chúng là tập đoàn cỡ lớn xuyên chủ thành, đám thủy tặc thành Lâm Thủy này có quan hệ gì với bọn chúng không?
"Nhớ tới Tàn Mộng Tử rồi?" Tịch Tiểu Thiên lại nhìn thấu Cố Phi đang suy nghĩ cái gì, "Tôi cũng đang nghĩ đến, rất có khả năng bọn chúng là cùng một bọn."
"Không phải cô cũng lăn lộn cùng bọn chúng à? Không nghe ngóng được gì?" Cố Phi nói.
"Không có... ngay cả tình huống bên thành Vân Đoan tôi cũng không rõ lắm, hệ thống của bọn chúng rất chuyên nghiệp, như là một công ty vậy." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Hai người... rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Mang Mang Mãng Mãng càng nghe càng mờ mịt.
Thế là Cố Phi giới thiệu đơn giản về tổ chức tà ác này.
"Xì, tôi còn tưởng là gì chứ! Loại chuyện này không phải rất bình thường à?" Mang Mang Mãng Mãng xuất thân từ thành Nguyệt Dạ hiển nhiên chẳng coi chuyện này ra gì. Ở thành Nguyệt Dạ, ngay cả tổ chức nhỏ như dong binh đoàn Hắc Thủ cũng dám cướp bóc. Người chơi ở đó, thường xuyên ở trong cuộc sống biến đổi nhân vật giết hoặc bị giết, cướp bóc và bị cướp bóc.
"Tên nhóc trước đó chắc là đồng bọn của đám người này, bằng không chẳng có lý do gì bọn chúng lại biết sự hiện diện của chúng ta ở trên nước, đúng không!" Cố Phi tiếp tục phân tích.
"Ừ... hơn nữa tên kia, rất có thể là ra ngoài đánh lẻ." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Đánh lẻ?" Thuật ngữ này quá chuyên nghiệp, Cố Phi và Mang Mang Mãng Mãng nghe không hiểu.
"Tự mình đi cướp, không giao cho tổ chức. Trong hệ thống của bọn chúng, loại hành vi này gọi là đánh lẻ, thuộc về loại trên không thể nói, dưới không thể tuyên bố." Tịch Tiểu Thiên nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận