Khi đã thích ứng với việc chèo thuyền, cùng với việc kỹ xảo chèo thuyền được đề cao, tốc độ của thuyền dần dần tăng lên, hơn nữa càng ngày càng nhanh. Chúng ta không thể không lần nữa biểu thị cảm ơn hệ thống đã thiết lập ra độ mệt nhọc, ba người thay nhau nghỉ ngơi thực ra chỉ là hình thức thôi, hoàn toàn không cảm thấy mệt chút nào.
Dần dần, thuyền nhỏ đã không phải đẩy ra gợn sóng nữa mà đã hơi có thế đạp gió rẽ sóng rồi. Nhìn hoa nước gợn ra trước mũi thuyền dần lùi về phía sau, Cố Phi gật đầu liên tục: "Có khi chúng ta thật sự đuổi kịp thuyền lớn của hệ thống."
Đường thủy trước mắt vẫn bao la mờ mịt, tuy không thấy thuyền lớn, nhưng cũng không thấy đất liền luôn, điều này đã chừng nào chứng tỏ người chơi Vân Đoan khác có lẽ vẫn đang trôi nổi ở trên nước.
"Không chừng chúng ta có thể đến thành Lâm Thủy trước bọn họ một bước đó." Cố Phi còn bắt đầu được voi đòi tiên.
Nhưng cái được voi đòi tiên này mọi người đều rất thích, phiêu bạt trên nước thật sự rất nhàm chán chứ đừng nhắc đến còn phải tự mình ra sức chèo thuyền, đó là chuyện chỉ có trẻ con mới sẽ cảm thấy hưng phấn.
Chính là vào lúc này, Mang Mang Mãng Mãng vừa được thay đi nghỉ đang duỗi eo ở đầu thuyền, chợt thấy trong sương mù đằng trước có bóng mờ đang lay động, liền kích động nghiêng đầu nói với hai người: "Hình như phía trước có thứ gì đó."
"Là thứ gì?" Hai người vốn đang vùi đầu ra sức chèo thuyền, lúc này lập tức duỗi đầu. Mọi người đều nhìn thấy bóng mờ đó vẫn còn mơ hồ.
"Ầy, nhỏ như vậy, xem ra không phải đất liền." Tịch Tiểu Thiên thất vọng trước. Với tốc độ chèo thuyền hiện tại, nguyện vọng đuổi theo thuyền lớn của bọn họ đã nhạt bớt, tranh thủ thời gian lên đất liền mới quan trọng hơn.
Nhưng khi tiếp tục lại gần, thì bóng ma càng ngày càng rõ ràng, ba người thậm chí có thể thấy rõ sự xê dịch của nó, là đi ngược lại với thuyền nhỏ của ba người. Ngay sau đó, trong màn sương mù những bóng mờ nối tiếp nhau lặng lẽ hiện ra, di chuyển từ từ, chậm rãi rõ dần.
"Là thuyền." Bóng mờ đầu tiên bị phát hiện đã hoàn toàn lộ rõ, là một con thuyền nhỏ, giống hệt loại thuyền mà ba người đang ngồi.
Cái đầu tiên là thuyền, vậy thì mấy bóng mờ khác tất nhiên cũng là thuyền rồi. Mang Mang Mãng Mãng đứng ở đầu thuyền đếm 1 2 3 4 5. Trước mắt đã xuất hiện 5 chiếc. Không bài trừ trong sương mù vẫn còn.
"Làm cái gì vậy?" Ba người kỳ quái đánh giá mấy con thuyền này. Trong lòng đã có chút dự cảm bất an. Thấy phương hướng bọn chúng di chuyển, rất giống như xông về phía bọn họ.
Thuyền đã áp sát đến gần, là loại thuyền giống hệt thuyền nhỏ ba người đang ngồi. Mỗi chiếc thuyền có bốn người.
Tất nhiên đối phương không phải dùng tay chèo, mà là buộc mái chèo vào đuôi thuyền một người đung đưa. Trang bị của ba người khác đầy đủ, ánh mắt lấp lánh người đứng thẳng. Chiếc thuyền dẫn đầu tốc độ cũng là đẳng cấp đạp gió rẽ sóng. Trực tiếp lái về phía thuyền nhỏ của ba người. Chẳng thấy giảm tốc, cũng không phát hiện có tính toán chuyển hướng.
Ba người muốn tránh, hiện giờ ba người chèo thuyền đi theo một đường thẳng đã rất thành thạo. Nhưng đáng tiếc muốn khống chế quẹo cua đổi hướng thì vẫn lề mề chẳng dứt khoát chút nào, loay hoay hí hoáy, không phải không thể lái đi, ngược lại lệch đi bán cánh hông cho người ta.
Trên thuyền của đối phương ngoại trừ tên đung đưa mái chèo, ba người khác đều đã khom người. Hai tay đều nắm chặt mép thuyền.
Ba người Cố Phi chẳng cần hoài nghi bọn chúng muốn làm gì nữa. Giờ đâm vào sẽ thế nào không ai có thể đoán được. Nếu chỉ lay động kịch liệt chút xíu, vậy thì nắm chắc có lẽ còn có thể bình an yên ổn. Nhưng nhìn thế tới của đối phương, một khi đâm thuyền vào, có lẽ sẽ đâm hỏng, vậy thì phiền phức liền lớn rồi.
Chết hơn nữa là cho dù bây giờ Cố Phi bay lên chiếc thuyền đó rồi giải quyết đám người kia trong nháy mắt, nhưng hai chiếc thuyền va chạm là điều không thể nào tránh khỏi, bởi vì không có ai có thể ngăn cản chuyện xảy ra theo quán tính.
Trong giây phút này không thể trì hoãn được nữa, Cố Phi vươn tay vào trong túi của hắn.
Hắn móc ra một sợi dây thừng.
Túi của Cố Phi có rất nhiều dây thừng, nhưng sợi dây thừng này thì khác biệt, đầu sợi dây thừng buộc một cái móc câu, giống như cái Thiết Xoa của hắn, cái móc sắt này cũng là vật phẩm nhiệm vụ Cố Phi cố ý làm nhiệm vụ nào đó lấy được, xong rồi chế thành một cái móc sắt đơn giản. Đây cũng là một loại vũ khí cổ đại, có lịch sử lâu đời. Người bình thường có lẽ sẽ cho rằng đây là thứ mấy tên đầu trộm đuôi cướp leo trèo tường thích nhất, thực tế công dụng chủ yếu nhất của đồ này là dùng để thủ thành lúc chiến tranh.
Cho đến ngày nay, đồ chơi này hiển nhiên chẳng có công dụng chiến tranh gì đó nữa, nhưng trong hệ thống võ thuật thì vẫn có thể thi triển bộ võ thuật của vũ khí mềm.
Lúc này Cố Phi quay vòng dây thừng nhanh chóng ném ra, không nghiêng không lệch đáp trúng mép thuyền của một chiếc thuyền khác.
"Nhanh!" Cố Phi vội vàng gọi hai cô gái, hai người phản ứng kịp, vươn tay nắm đầu sợi dây thừng, chân của ba người đạp lên sàn thuyền cùng nhau dùng sức kéo. Chiếc thuyền bị móc lắc lư mất đi phương hướng, chiếc thuyền nhỏ của ba người mượn lực lượng này đột nhiên lướt nhanh ra một đoạn xa. Lúc này chiếc thuyền nhỏ đang xông tới muốn điều chỉnh phương hướng thì đã không kịp rồi, lướt qua đuôi thuyền của ba người Cố Phi. Giữa hai chiếc thuyền không ngăn được xảy ra va chạm ma sát, đều lắc la lắc lư.
"Nắm chặt!" Cố Phi gọi hai cô gái.
Hai cô gái đâu cần hắn phải nhắc nhở, đều đã vươn tay đỡ mép thuyền. Nhìn lại Cố Phi, chiếc thuyền đang lay động lắc lư thì thân thể của hắn cũng lắc trái lắc phải, nhưng vẫn không ngã.
"Sao làm được vậy."Hai cô gái đều rất kinh ngạc.
"Công phu hạ bàn." Cố Phi cười. Muốn nói mấy loại như "Thiên Cân Trụy" thì không khỏi có hơi huyền huyễn quá, cái gọi là hạ bàn, chủ yếu là chỉ tính ổn định và tính thăng bằng lúc nửa người dưới chống đỡ. Lực lượng ở nửa người dưới đúng là rất quan trọng, nhưng cái đó chủ yếu là trong lúc hai bên đấu sức mới phát huy tác dụng. Giống lúc thủ vị trí sân nhà trên sân bóng rổ, thì rất cần lực lượng ở nửa người dưới. Mà Cố Phi lúc này chỉ ổn định thân thể trong lúc thuyền lắc lư, cho nên tuy lực lượng của hắn chẳng ra sao cả, nhưng đã đủ để ứng phó.
Tránh né được chiếc thuyền vừa nãy va chạm, thuyền nhỏ bởi vì theo quán tính chậm rãi trôi về phương hướng chiếc thuyền mà móc câu của Cố Phi đang móc, dù hai chiếc thuyền xảy ra va chạm cũng không cần phải lo lắng, bởi vì cho dù va chạm thì sức lực cũng không lớn lắm. Lúc này Cố Phi vung kiếm, một cái Thiên Hàng Hỏa Luân đã ném về phía thân thuyền nhỏ đó.
Bốn người trên chiếc thuyền đó lập tức chụm lại với nhau, một người trong đó giơ khiên qua đầu. Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi chậm như vậy, đối phương đã tạo dáng xong thậm chí còn đợi một lúc thì hỏa luân mới rớt xuống. Hiển nhiên tên chiến sĩ giơ khiên cũng kinh hãi với tổn thương do pháp thuật của Cố Phi gây nên, nhưng mặc kệ thế nào, bốn người vẫn còn sống sót. Một tên mục sư trong đó lập tức bắt đầu điên cuồng phóng Thuật Hồi Phục.
Cố Phi nhìn chiêu này không linh, lại tới một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm. Bỏ tấm thuẫn trên thân thuyền sau đó đứng lên, độ khó này quá lớn, ai ngờ đối phương chẳng thèm làm như vậy, bốn người chẳng chút do dự xoay người nhảy xuống nước.
Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm vẫn đang thiêu đốt, nhưng một phần trên mặt nước hiệu quả lại bị yếu bớt, vốn thiêu đốt nên kéo dài 5 giây, chỉ mới qua 2-3 giây thì đã tắt rồi, ngược lại trên thuyền cháy rất kịch liệt, nhưng qua 5 giây cũng trở lại diện mạo vốn có. Bốn tên kia nhô đầu ra khỏi mặt nước, nắm mép thuyền thành thạo trèo lên lại, bốn người tiếp tục chụm lại với nhau, chiến sĩ giơ cao tấm thuẫn, mục sư phóng phóng Thuật Hồi Phục, vẻ mặt vẫn rất là bình tĩnh.
Ngoại trừ hai chức nghiệp này, hai người khác một tên cung tiễn thủ, một tên là pháp sư, đều là chức nghiệp có sức sát thương tầm xa. Nhưng vì Cố Phi ra tay trước khiến bọn chúng bị động, vừa phải tạo dáng vừa nhảy xuống nước còn phải trèo lên thuyền lại, lúc này thân thuyền lắc lư rất dữ dội. Muốn đứng vững đã rất không dễ dàng, còn phải ra tay công kích chính xác thì làm khó nhau quá rồi.
Cung tiễn thủ của đối phương một tay nắm mép thuyền, một tay khẳng định không bắn tên được, tên pháp sư kia ngược lại vung pháp trượng thi triển một cái Băng Toàn Phong, kết quả thuyền lắc đến mức người của gã cũng lắc, tuy tay cầm pháp trượng không muốn lắc, nhưng đáng tiếc tay của gã là mọc ở trên người của gã, theo chiếc thuyền lắc trái lắc phải, khiến cho Băng Toàn Phong cũng uốn éo thành hình chữ S, còn run lẩy bẩy. Tên pháp sư này nhìn thấy vậy cũng rất mất mặt, vội vàng thu hồi pháp lực, Băng Toàn Phong cứ vậy tiêu tán mất.
Cố Phi quét mắt nhìn cục diện hiện nay, chiếc thuyền đối diện đang lắc lư, đuôi thuyền sượt qua, bởi vì hai thuyền va chạm nhau nên lúc này vẫn không ngừng lắc lư. Người phía trên vừa ổn định thân thể, vừa đang quay đầu thuyền, bằng không sẽ trực tiếp lái thẳng đến bến thuyền mà đám Cố Phi lên thuyền mất.
Ngoài ra còn có ba con thuyền, lúc này đang khí thế hùng hổ cùng xông về phía thuyền nhỏ của ba người Cố Phi, thế cục nguy hiểm, đúng là chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, Cố Phi quơ kiếm, chớp lóe điện quang, một Bức Tường Điện Lưu đã dựng ở trên mặt nước, hơn nữa bắc ngang qua mũi của ba chiếc thuyền đó.
Pháp thuật lửa ở trên nước hình như uy lực sẽ yếu bớt, pháp thuật Lôi hệ lại chẳng bị ảnh hưởng. Ngược lại lúc dập dờn ở trên mặt nước, thường có giọt nước bắn lên tường điện, khiến cho điện quang văng khắp nơi, vang lên tiếng tí tách, hình ảnh và hiệu ứng âm dường như đã tăng thêm thanh thế. Người chơi trên ba chiếc thuyền nhỏ cũng không biết đây là đồ chơi gì, thấy khí tràng đó thì thực sự không dám đâm vào. Dù lúc này Bức Tường Điện Lưu không di động nhưng thuyền thì vẫn đang đi, người thì ở trên thuyền nên chẳng khác nào chở bọn chúng đâm vào Bức Tường Điện Lưu đó.
Chiếc thuyền tồi tàn này chẳng có thiết bị thắng xe như xe hơi muốn dừng là dừng, người chơi quơ mái chèo ở đuôi thuyền đang liều mạng đung đưa mái chèo về hướng ngược lại, đáng thương vừa rồi xông lên thực sự quá hung mãnh, giờ đây đã đến lúc phải trả giá, đung đưa mái chèo về hướng ngược lại khiến tốc độ của thuyền không ngừng giảm đi, nhưng vẫn tiếp tục xông lên phía trước. Người chơi trên thuyền không nhịn được lùi về phía sau, cuối cùng bốn người chơi trên chiếc thuyền đầu tiên tề tụ về phía đuôi thuyền nên chiếc thuyền đó đã mất đi cân bằng nghiêm trọng, "vù" cái đã lật ngược đáy hướng lên trời, bốn tên nhao nhao rớt xuống nước.
Người chơi trên hai chiếc thuyền khác nhìn thấy vậy, cũng không dám lùi quá kịch liệt, thuyền không thể ngừng, Bức Tường Điện Lưu thì ở trước mặt, không muốn đâm vào thì còn có cách nào khác, chủ động nhảy xuống nước á!
"Rào rào rào rào" Tám tên người chơi lần lượt nhảy vào trong nước, trơ mắt nhìn thuyền nhỏ của bọn chúng nghênh ngang mà đi, mấy người rối rít vung tay bơi đi tìm thuyền, nhưng Bức Tường Điện Lưu vẫn còn ở trước mặt, còn phải bơi vòng qua, miễn bàn phiền não chừng nào.
Một Bức Tường Điện Lưu đã lấy được thành quả như vậy, đúng là rất đáng mừng. Pháp lực của Cố Phi tuy rằng đã dùng hết, nhưng lúc này lại có Mang Mang Mãng Mãng ở đây. Pháp trượng vung lên, Hiến Tế Pháp Lực đã thi triển về phía Cố Phi. Cố Phi nhấc tay Dịch Chuyển Tức Thời, xoẹt cái đã bay đến chiếc thuyền còn đang lắc lư cách năm mét.
"Song Viêm Thiểm, thiểm!" Cố Phi chém ra một kiếm. Vào thời khắc mấu chốt này, vấn đề như điểm PK 28, 29 hay 30 gì đó Cố Phi tuyệt đối sẽ không thèm để ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận